Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 138:




Ánh sáng ngũ sắc của Anh vân dần lan tràn khắp nơi, khiến lỗ đen kỳ dị kia như một cái động sâu thẳm, càng lúc càng rõ ràng. 
Phong Thiệu đã không còn cảm thấy cơ thể mình sôi trào nữa, ngược lại Phong Bạch… Y như đang rơi xuống hầm băng, tay chân chợt lạnh toát.
Trong lòng nóng như lửa đốt, y lập tức lấy trận bàn Thái A để giải trừ phong ấn linh lực cho Phong Bạch. Tuy nhiên như vậy vẫn chưa đủ, anh Vân của hắn không giống với loại Phong Thiệu gọi tới, khí thế của nó đến một cách ào ạt, đợi khi Phong Bạch có thể hồi phục hoàn toàn linh lực thì sợ là Lôi Kiếp đã giáng xuống từ lâu!
Phong Thiệu vô cùng hối hận, thầm tự trách bản thân lại dám dùng Thiên Kiếp để tính kế, lúc này cũng coi như y đã bị Thiên Kiếp tính kế lại. Nếu thật sự tính kế y thì cũng được thôi, nhưng tại sao lại khiến Phong Bạch phải chịu tội!?
Đến rồi!
Ánh sáng ngũ sắc của Anh vân chợt bùng nổ, tựa như vô vàn cây kim châm sắc bén đâm đến độ khiến người ta chẳng thể mở mắt ra nổi.
Bởi vì muốn tranh thủ thêm chút thời gian để rời đi nên lúc nãy Phong Thiệu đã xâm nhập một lượng Ma khí rất đậm. Hiện giờ dù linh lực của Phong Bạch đang dần hồi phục nhưng hắn vẫn không thể tỉnh lại ngay. Bởi vì đang phải chịu Thiên Kiếp nên sắc mặt của hắn vô cùng vặn vẹo, thống khổ.
Phong Thiệu vốn định dùng sức mạnh để ép hắn tỉnh lại, nhưng cuối cùng vẫn sợ rơi vào trạng thái mất cân bằng sẽ sinh ra biến cố không tốt khác, đứng dưới Thiên Kiếp thì không được phép xảy ra một chút sai lầm nào! Y gấp đến độ không biết phải làm thế nào mới được, chỉ đành ôm chặt lấy Phong Bạch rồi truyền linh lực thúc giục những pháp khí mà Phong Bạch đã chuẩn bị để giúp y Độ Kiếp trước đó, mong những thứ này có thể ngăn cản một lần Lôi Kiếp.
Tuy nhiên bản thân Phong Thiệu cũng biết rõ như vậy vẫn lành ít dữ nhiều. Không nói mấy năm nay Phong Bạch giết vô số người, tạo nghiệp chướng sâu nặng mà cho dù chỉ là lôi kiếp Kết Anh bình thường cũng không thể thừa nhận trong trạng thái hôn mê được. Nếu không phải Độ Kiếp bắt buộc phải dùng sức mạnh của chính bản thân mình thì Phong Thiệu đã hận không thể nhận thay hắn. Cùng lắm thì y sẽ ôm lấy súc sinh này cùng đi tìm chết vậy, để Lôi Kiếp bổ lên người y trước!
Ánh sáng ngũ sắc đã lan tràn khắp không gian, rộng đến hơn trăm dặm, trong những đám Anh vân đã bắt đầu vang lên những tiếng nổ đì đùng, chỉ trong thoáng chốc mà bầu trời đã chuyển từ quang đãng thành một màu ảm đạm xám xịt. Phong Thiệu ôm chặt lấy người trong lòng, một tay biền chỉ* nhanh như chớp, miệng không ngừng niệm pháp chú. Chỗ pháp khí pháp bảo bắt đầu vận hành trơn chu, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ chúng càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch của người đang nằm giữa pháp trận. (biền chỉ: theo mình tra thì chữ biền này có nghĩa là các vết chai trên bàn tay, nhưng trong ngữ cảnh này chắc đang muốn nói đến hành động di chuyển các ngón tay để làm pháp quyết như trong phim tu tiên vậy)
“Chẳng phải ngươi nói là mình đã trở nên mạnh mẽ rồi ư, vì sao còn không mau chóng hồi phục lại linh lực, ngươi thật vô dụng! Hay ngươi cố ý muốn bị Lôi Kiếp bổ vào người để chơi trò khổ nhục kế? Dù ngươi có bị đánh chết thì ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!” Phong Thiệu không biết là do giọng nói của mình bắt đầu phát run, hay là Phong Bạch ở trong lòng y đang phát run, mãi cho đến khi toàn bộ đỉnh núi bắt đầu rung chuyển thì y mới phát hiện đã có tia chớp lóe lên trên bầu trời. Đó chính là dấu hiện Lôi Kiếp chuẩn bị giáng xuống.
Phong Thiệu thở gấp, giọng nói của y khàn khàn đầy nghẹn ngào: “Tiểu Bạch ngoan, ngươi mau tỉnh lại đi! Ngươi là thánh thú Bạch Hổ cơ mà! Chỉ cần ngươi mau chóng hồi phục sau đó đại chiến ba trăm hiệp với Lôi Kiếp thì thúc thúc sẽ không đi nữa. Ngươi muốn giết người thì giết người, ngươi muốn dùng thuật Phân Hồn thì dùng thuật Phân Hồn? Thúc thúc đều nghe ngươi cả, có được không?”
Có lẽ đã chạm đến một tia thần thức trong lúc Phong Bạch đang hồi phục lại linh lực, dường như hắn đã nghe tháy những lời nói của y cho nên đôi mắt vốn đang khép lại cũng chợt nhúc nhích, bàn tay đang được Phong Thiệu nắm chặt cũng hơi cử động. Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, trận bàn Thái A thực sự là tiên khí, ngay cả Phong Thiệu cũng phải mất mấy canh giờ mới có thể hồi phục lại hoàn toàn, huống chi y còn dùng hết sức để khởi động trận bàn lên người Phong Bạch.
Phong Thiệu áp sát mặt mình lên mặt Phong Thiệu, y có thể cảm nhận được hơi thở run rẩy của đối phương. Phong Thiệu vuốt ve khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì phải chịu đựng uy áp Độ Kiếp của Phong Bạch, chợt cảm thấy giận dữ. Y căm tức rít gào với Anh vân trên đỉnh đầu: “Ngươi là trời thì cũng phải biết oan có đầu nợ có chủ! Mặc dù những người đó đều bị hắn giết hại nhưng tất cả cũng là vì ta. Nếu ngươi muốn thiên lý luân hồi, ngươi muốn báo ứng khó chịu thì hãy để ta gánh chịu những báo ứng đó là được. Đợi đến khi ta Độ Kiếp Kết Anh thì ngươi hãy đánh ta chín lần, đánh chết là xong! Thiếu một lần ngươi liền không xứng đáng gọi là trời!”
Dường như Anh vân hiểu được những lời y mắng mà bắt đầu trở nên tức giận, linh khí trong phạm vi trăm dặm đều bị kéo căng. Bởi vì mới hấp thu thêm linh khí và sát khí nên cái động tối tăm giữa những đám Anh vân nay đã biến thành một cơn lốc xoáy màu hắc hồng cực kỳ lớn, khiến cho người ta phải sợ hãi. Phần trung tâm của lốc xoáy đang không ngừng cuồn cuộn xoay tròn, tựa như chỉ trong một khoảnh khắc nữa là nó sẽ lập tức giáng tia sét xuống.
Sắc trời đã hoàn toàn u ám đến độ chẳng thể phân rõ đang là ngày hay đêm, gió lốc không ngừng thét gào, Phong Thiệu có thể cảm nhận rõ ràng linh khí trong cơ thể của Phong Bạch đang bắt đầu chảy loạn, trạng thái vô cùng nguy hiểm. So với Kiếp số được y thúc dục đến thì Thiên Kiếp thực sự mới hung hiểm làm sao!
Phong Thiệu không biết những pháp khí pháp bảo được Phong Bạch chuẩn bị này có thể chịu được mấy lần Lôi Kiếp, có thể là một lần, có thể … Y không dám suy nghĩ thêm điều gì, trong đầu y hoàn toàn trống rỗng. Vào giờ khắc mành chỉ treo chuông ấy y chợt thấy có hắc quang lóe lên, không ngờ Trạm Lô kiếm lại tự chui ra khỏi mi tâm của Phong.
Thân kiếm to lớn kêu “Keng” một tiếng rồi cắm trên đỉnh núi, một cái bóng màu trắng chui ra, giọng nói đúng là của Lăng Tiêu, trong sự tức giận còn kèm cả lo lắng: “Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn ngồi đây khóc sướt mướt thì có tác dụng gì? Định làm một đôi uyên ương vong mạng với hắn à!”
Phong Thiệu thấy Lăng Tiêu chợt hiện ra thì không khỏi giật mình. Kiếm tu Độ Kiếp không thể rời khỏi kiếm của mình, huống chi Phong Bạch không chỉ có danh kiếm thượng cổ là Trạm Lô mà còn có khí linh Lăng Tiêu nữa! Y lập tức cúi lạy: “Vãn bối vô năng, cầu xin tiền bối nhất định phải niệm tình Minh Tịnh là lương tài ngàn năm khó gặp của Côn Luân ta mà giúp hắn Độ Kiếp!”
Lăng Tiêu cau mày: “Lôi Kiếp Kết Anh của hắn không giống bình thường, nếu chỉ là Lôi Kiếp bình thường thì sau khi hắn hồi phục được một phần, với năng lực của ta cũng có thể giúp hắn vượt qua được sáu, bảy đạo. Thế nhưng với Lôi Kiếp mang theo sát khí bậc này, lại thêm việc ta đã truyền hết hơn nửa tu vi cho hắn, với thực lực hiện giờ của ta thì cùng lắm chỉ chắn được cho hắn ba đạo Lôi Kiếp thôi.”
Lòng Phong Thiệu chợt trầm xuống, y vội la lên: “Chẳng phải vẫn còn Trạm Lô kiếm đó thôi. Nó đã bị biến đến mức này, chắc chắn nó cũng không giống phi kiếm bình thường!”
Lăng Tiêu nói: “Tất nhiên Trạm Lô kiếm không giống bình thường, với số vong hồn và sát khí của nó hiện giờ thì có thể giết được hai đạo Lôi Kiếp. Có điều nghiệp chướng của Minh Tịnh quá sâu, chắc chắn lần Thiên Kiếp này sẽ không thể thiếu một đạo trong Cửu Trọng Thiên lôi, dù chỉ có một đạo cũng không thể khinh thường. Năm đạo đầu tiên sẽ do chúng ta cản lại, có lẽ những pháp khí pháp bảo này cũng có thể bảo vệ cho hắn, nhưng bốn đạo còn lại… ”
Mỗi đạo Lôi Kiếp cách nhau tối đa là một khắc, năm đạo Lôi Kiếp thì cùng lắm cũng chỉ tranh thủ được một canh giờ là nhiều, gần như chỉ đủ để Phong Bạch hồi phục được ba phần linh lực. Dùng ba phần linh lực để vượt qua bốn đạo thiên lôi còn lại, thật sự là một ý nghĩ kì lạ.
Dường như đến Anh vân cũng đang cười nhạo bọn họ, cười đến chảy cả nước mắt, hóa thành một cơn mưa rào tầm tã.
Trong làn mưa rền gió dữ, Phong Thiệu muốn dùng linh lực để giảm bớt sự thống khổ cho Phong Bạch, nhưng tu giả đang trong lúc Độ Kiếp sẽ không thể nhận bất cứ chút trợ giúp nào từ bên ngoài, toàn bộ linh lực đều được dùng để làm việc chung. Nhìn Phong Bạch ướt đẫm cả người, nằm đó như một khối thi thể phải chịu đủ thống khổ khiến y cười đầy thê thảm: “Không còn cách nào khác ư?”
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua cây kiếm khổng lồ cao ngang người đang dựng thẳng, nói với vẻ trầm ngâm: “Chỉ đành nghĩ cách với nó thôi. Nếu nó nuốt đủ số vong hồn thì sát khí sẽ tăng theo, từ đó giúp thế công trở nên mạnh mẽ hơn. Đây là một thanh kiếm đã biến dị, còn là danh kiếm từ thời Thượng Cổ, không thể coi thường tiềm lực của nó được. Ta đoán nếu như nó thu đủ sát khí thì không chừng sẽ giết được cả bốn đạo Thiên Lôi còn lại.”
Đôi môi của Phong Thiệu mím lại thành một đường thẳng, lập tức hiểu được ý của đối phương. Y nói: “Tiền bối muốn ta tăng thêm số vong hồn cho Trạm Lô kiếm ư? Không phải vãn bối không đành lòng nhưng nếu ta cầm kiếm này đi giết người rồi thì ai sẽ giúp Minh Tịnh chắn Lôi Kiếp?” Lời nói này không phải đang viện cớ, y chẳng còn tâm trí để viện cớ nữa rồi. Đừng nói phải giết người mới có thể giúp Phong Bạch độ kiếp, ngay cả khi muốn y máu tươi bắn ba thước để thỏa mãn Trạm Lô kiếm, y cũng sẽ không hề ngần ngại chém xuống.
Ánh mắt của Lăng Tiêu có chút phức tạp, ông nói: “Chẳng phải đám Ma Tu các ngươi có rất nhiều loại công pháp và pháp khí Ma môn tà dị để cất giữ vong hồn và sát khí đó sao?”
Phong Thiệu làm Ma tu mà chẳng hề xứng với chức danh của mình. Y không biết những thứ đó, nhưng ngược lại cũng được nhắc cho tỉnh táo, bèn lập tức triệu hồi Bồng Khâu từ trong bình miệng hẹp. Bồng Khâu là lão ma đã lâu nên chẳng có gì mà lão không biết. Quả nhiên khi vừa nghe thấy những lời này, lão liền nghĩ ra tận ba, bốn cách giải quyết, trong đó thuận tiện nhất là dùng số Sát Hồn châu mà Phong Thiệu từng thu thập được để thu nạp vong hồn, đây vốn là công pháp của Quỷ Tu.
Khi Bồng Khâu còn sống đã tu theo con đường nửa Ma nửa Quỷ cho nên cũng sử dụng những loại công pháp này một cách rất thuần thục. Phong Thiệu thấy thế thì không trì hoãn nữa, sau khi cầu xin Lăng Tiêu phối hợp với Trạm Lô kiếm để chống lại lôi kiếp, rồi đưa linh lực vào trong đám pháp bảo pháp khí một lần nữa, lúc này mới nhẫn tâm rời đi.
Phong Thiệu vừa ngự kiếm bay chưa xa thì đỉnh núi phía sau đột nhiên bùng lên những cơn gió lốc mãnh liệt, thổi đến độ cát bay đá chạy. Ngay sau đó là một tiếng gầm kịch liệt, tựa như một thác nước khổng lồ đang nện ầm ầm xuống mặt hồ sâu thẳm rồi bắn tung tóe ra vô số hạt nước. Có điều thực tế thứ bắn tung tóe không phải là những hạt nước mà là vô số uy áp khiến Phong Thiệu phải dựng lên mười thành ma giáp để chắn.
Đây là đạo lôi kiếp đầu tiên!
Y không dám quay đầu lại để nhìn, chỉ nắm chặt Sát Hồn châu trong tay rồi nhanh chóng phi như điên trong màn mưa.
Phong Thiệu chưa bao giờ có sát niệm mãnh liệt đến vậy. Y và Bồng Khâu tìm được một tiểu tông môn ở gần đó, tiếp theo là… Rút kiếm, chém giết, Hắc Long thoát ra khỏi Xích Viêm kiếm rồi không ngừng phun lửa.
Dường như y đã hiểu được tâm trạng của Phong Bạch. Lúc Phong Bạch giết người có lẽ cũng giống như y bây giờ, chỉ là bọn họ không muốn trơ mắt nhìn đối phương chết mà thôi. Y cũng không muốn Phong Bạch chết, cho nên lúc y giết người không hề có chút do dự nào, rõ ràng bị cảnh tưởng máu thịt bay tứ tán làm cho ghê tởm buồn nôn nhưng lại không hề có ý định dừng việc tấn công. Không né không tránh, y chỉ chết lặng mà vội vàng giết hết người này đến người khác.
Y không ngờ sẽ có ngày mình hành động như Phong Bạch. Rõ ràng biết là sai nhưng vẫn tiếp tục lựa chọn con đường sai trái.
Sau khi chẳng chừa lại bất kỳ người sống nào trong tông môn, Bồng Khâu cũng thở hồng hộc, đã rất lâu rồi lão không được giết người một cách tận hứng như vậy. Lão thu hồi Sát Hồn châu vào tay rồi quay đầu nhìn về phía Phong Thiệu. Đôi mắt đào hoa của đối phương đã đỏ ngầu màu máu, tựa như một ngọn lửa đang rực cháy, đôi con ngươi màu đen sâu thẳm như bầu trời đêm, tuấn nhan lạnh lùng, khí thế xơ xác tiêu điều ánh mắt bắn thẳng đến người đối diện. Y trở thành một kẻ khác hoàn toàn so với con người vốn ôn hòa, nhã nhặn lúc trước.
Sau khi Bồng Khâu đổ đầy vong hồn vào toàn bộ số Sát Hồn châu của Phong Thiệu thì ước chừng đã qua một canh giờ. Hai người ngự kiếm bay thật nhanh, cách đỉnh núi còn vài dặm mà uy lực của Thiên Kiếp đã truyền đến một cách rõ ràng. Đỉnh núi rung chuyển, đất đá bị đánh văng tung tóe, cuồng phong không ngừng gào thét bên tai.
Pháp khí pháp bảo xung quanh Phong Bạch đã bị vỡ vụn hơn phân nửa, số còn lại cũng mất đi tác dụng. Bạch y của hắn đã bị nhuộm đỏ màu máu, khắp mình mẩy toàn là vết thương. Lăng Tiêu giúp chống chọi qua ba lần lôi kiếp cũng thành nỏ mạnh hết đà, ông chẳng còn chút linh lực nào, lúc này đã biến thành một cái bóng trắng mờ nhạt bám trên thân kiếm.
Phong Thiệu dưới sự chỉ đạo của Lăng Tiêu, Phong Thiệu đã rót toàn bộ số vong hồn trong Sát Hồn châu vào Trạm Lô kiếm, chỉ trong phút chốc đã ngưng tụ được sát khí, kiếm ý cuồn cuộn dày đặc, không thể tránh thoát!
Cùng lúc ấy, Phong Bạch vốn còn chưa tỉnh lại chợt rên lên một tiếng, cánh tay dài bỗng vung lên, người và kiếp hợp lại với nhau tản ra sát khí ào ạt không dứt.
Nhưng đúng lúc này, Anh vân đang ngủ đông lại bắt đầu rít gào, những tia sét nhỏ dần tụ lại với tốc độ kinh người, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một tiếng nổ ầm ầm.
Phong Thiệu nắm chặt hai tay, lúc đang muốn kiểm tra thì đã thấy Phong Bạch từ từ khởi động cánh tay còn lại rồi ngồi dậy. Hai tay của hắn thay đổi, Cửu Tự Chân Ngôn đã hình thành trong chớp mắt, hoàn toàn không có chút khó khăn nào như hồi trước, sự thành thạo của hắn khiến Phong Thiệu đang đứng bàng quan bên cạnh cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Có điều lôi kiếp đang nối gót giáng xuống cũng lập tức bổ nát sự an tâm của Phong Thiệu. Phong Bạch nhảy mạnh lên, hắn rút kiếm chắn lại sau đó hét lớn: “Thúc thúc hãy lùi ra phía sau”, nói xong liền vận kiếm. Kiếm ý sắc bén như những cây châm màu đen cuộn theo sát khí giá buốt, linh lực sung túc liên kết với Trạm Lô kiếm, trong phút chốc tựa như có hàng ngàn hàng vạn con quạ đen cùng bay thẳng tới chỗ đạo thiên lôi kia!
Trong ánh sáng chói mắt, Phong Thiệu đã lùi lại cách đó vài dặm chợt cảm thấy một cơn chấn động, giữa không trung bắn tóe ra muôn vàn tia sáng, sau đó lại trở về với vẻ tĩnh mịch ban đầu.
Đây là đạo thiên lôi thứ sáu.
Phong Bạch rút kiếm đứng sừng sững ở nơi đó, ánh sáng chớp động trong đôi mắt vàng kim của hắn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh đầy tàn khốc. Sau đó đạo thiên lôi thứ bảy và thứ tám cũng không thể thành công dù linh lực của hắn mới chỉ hồi phục lại có năm phần. Có điều dưới sự giúp đỡ của Trạm Lô kiếm đã hoàn toàn dị biến và tràn ngập sát khí nên hắn vẫn chưa bị tổn thương đến căn cơ.
Rốt cuộc khi đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống, nơi đỉnh núi đã hóa thành đất bằng.
Anh vân nghìn nghịt cuộn trào như rót chì, gần như che khuất toàn bộ bầu trời, linh khí không ngừng giao động kịch liệt, mưa to trút xuống càng lúc càng điên cuồng, chỉ dùng mắt thường đã không thể nhìn rõ mọi vật nữa.
Phong Thiệu vô cùng lo lắng, căng thẳng mà mong ngóng tình hình của Phong Bạch, nhưng y dùng thức tảo cũng chẳng thấy được rõ. Phong Bạch bị vây trong làn hắc khí của Trạm Lô kiếm, hắc khí xung quanh hắn nồng đậm đến độ gần như chẳng thể thấy rõ gương mặt và thân hình của hắn, dường như đó chính là tấm chắn bảo vệ đồng thời cũng là công kích của hắn với Lôi Kiếp.
Chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu, bỗng nhiên Anh vân lóe lên một luồng sáng trắng, không để người ta kịp chuẩn bị đã yên lặng hạ xuống một đạo thiên lôi cực kỳ bá đạo. Lần này y hoàn toàn không thể thức tảo được, trong giây phút Thiên Lôi giáng xuống, ánh sáng trắng bao phủ khắp mọi nơi, tất cả tầm mắt đều bị ánh sáng bao trùm, thậm chí Thần Thức của y cũng trống rỗng trong nháy mắt.
Đợi đến khi tỉnh lại thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
Đỉnh núi cao chót vót nay cũng hóa thành một vùng đất bằng phẳng, trên mặt đất chợt nứt ra một cái khe kéo dài chừng mười dặm, sâu hơn ngàn thước.
Trong nháy mắt ấy, trái tim của Phong Thiệu tựa như bị một bàn tay bóp chặt, đau đớn muốn nổ tung. Thân hình của y hơi lay động, chỉ chớp mắt đã bay vút đến bên miệng khe nứt. Y dùng thức tảo để kiểm tra khắp nơi nhưng ở chỗ này không chỉ linh thú mà hầu hết tất cả sinh linh bình thường đều đã trốn mất dạng khi thời tiết bắt đầu thay đổi. Không có bất kì dấu hiệu sinh mệnh nào.
“Không đâu… Không đâu.” Giọng nói của Phong Thiệu khô khốc. Y chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng quả thật chẳng tìm được bất cứ thứ gì. Y cũng không hề cảm ứng được hắn.
Phong Thiệu chợt ngầng đầu nhìn lên bầu trời, Anh vẫn đã dần tản đi hết. Cho dù bình thường y luôn bình tĩnh và cẩn thận nhưng giờ phút này đã bắt đầu đánh mất lý trí, trong lòng y chỉ tràn ngập phẫn nộ. Trong chớp mắt ấy, thậm chí y đã muốn chém rách bầu trời, muốn chất vấn thứ Thiên Đạo chó má này rằng có quyền gì mà đưa người của y đi! Tất cả đều là lỗi của y, có chết cũng nên là y chết mới đúng!
Thế nhưng chỉ sau một chớp mắt, dường như cảm nhận được điều gì đó khiến Phong Thiệu lập tức xoay người. Trong miệng vết nứt đáng sợ kia lại bỗng lộ ra một khoảng lưng màu trắng, trên lông mao điểm những đốm đen, vuốt hổ to lớn nhanh nhẹn bám víu, sau đó một cái đầu hổ vô cùng uy mãnh chợt thò lên. Theo tiếng thở phì phò, cuối cùng súc sinh này cũng “lạch tạch” bò ra khỏi miệng vết nứt.
Phong Thiệu nhìn con súc sinh vụng về ở cách đó không xa, từng hình ảnh từ lúc còn bé đến khi nó trưởng thành không ngừng chen chúc trong đầu, giúp cho tứ chi vẫn đang run rẩy của y cũng dần ấm áp trấn định trở lại, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt rốt cuộc cũng thả lỏng.
“Ngao ô.” Cái đầu lớn của Bạch Hổ cọ lên bắp chân y. Bạch Hổ ngày xưa đâu bằng bây giờ, nó đã lớn đến độ Phong Thiệu không thể đỡ được, gần như bị con súc sinh này ủn ngã. Y tát nhẹ lên đầu đối phương, khẽ quát: “Nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc của ngươi này, còn không nhanh biến trở lại đi!”
Bạch Hổ lắc mình, sau khi sương đen tản đi liền để lộ một nam tử cao lớn đang trần trụi. Hắn ra tay dứt khoát, lập tức áp đảo thanh niên ở phía đối diện xuống mặt đất, giọng nói khàn khàn mà triền miên:“Thúc thúc, thúc thúc.”
Phong Thiệu nhéo cái đuôi hổ đang vẫy tán loạn của đối phương, thẹn quá thành giận: “Sốt ruột cái gì.”
“Thúc thúc đã nói, chỉ cần ta có thể đại chiến ba trăm hiệp với thiên kiếp thì ngươi sẽ không bỏ đi nữa, ngoài ra mọi chuyện đều nghe theo ta.” Phong Bạch vươn tay ôm chặt lấy người ở dưới thân, hắn nghiêng đầu: “Ngươi giữ lời ư?”
Phong Thiệu hôn nhẹ lên trán hắn rồi nói: “Giữ lời.”
Phong Bạch nhìn thẳng vào mắt đối phương, hỏi y: “Thúc thúc cũng để ta tiếp tục giết người.”
Phong Thiệu sửng sốt, lập tức bị hắn bịt kín miệng, sau một hồi đánh cướp trong khoang miệng của y, hắn nói tiếp: “Thúc thúc đừng sợ, cho dù là Lôi Kiếp dạng nào thì cúng ta sẽ đều vượt qua được thôi. Chúng ta sẽ cùng phi thăng.”
Phong Thiệu cười khổ, chỉ sợ là cùng nhau xuống địa ngục ấy chứ. Có điều y vẫn chấp nhận.
“Thúc thúc, ta rất vui sướng.”
“Ta cũng vậy.”
Trên mảnh đất hoang rộng lớn, hai người lồng ngực dán sát lồng ngực, giao hòa thành một thể. Bọn họ không chỉ nghe thấy nhịp đập trái tim mà còn nghe được cả tiếng lòng của đối phương.
Hết chương 138
Spoil phần kết của “Phiền não của thiếu niên phản diện”
Ngoài ra, bối cảnh của truyện vốn lấy mạnh được yếu thua, Phong Thiệu không phải là một ma đầu nhưng y cũng không phải là người tốt, y là một kẻ ích kỷ. Y không phải kiểu người sẽ cứu giúp người khác vô điều kiện, chẳng qua y cũng không phải kiểu người vì để đạt được mục đích mà bất chấp mọi thủ đoạn tàn nhẫn như Thanh Dương mà thôi.
——————————————————————————–
Sau sự kiện lạm sát người vô tội, bởi vì Nguyên Hạo bị Thanh Dương bắt cóc nên hai người đã phải mạo hiểm xong vào mê cảnh của Phiêu Miểu để cứu người. Trong lúc đánh nhau với Thanh Dương, huyết trùng trong cơ thể của Phong Thiệu đã tự sát để giải phóng sức mạnh, chống lại Thanh Dương. Tuy nhiên kéo theo hậu quả là yêu trùng biến thành yêu độc không thể chữa trị. Trong khoảnh khắc mê cảnh sụp đổ, hai người đã được Tu Di lão tổ cứu giúp, đồng thời Tu Di cũng gặp lại tình yêu của đời mình. Bởi vì muốn cứu Lăng Tiêu sắp tan biến cho nên Tu Di chấp nhận để Phong Thiệu đoạt xác của mình, bù lại Phong Bạch sẽ phải trả lại hết toàn bộ sức mạnh đã từng hấp thu của Lăng Tiêu. Bốn người hẹn ước 3 năm sau sẽ gặp lại để đổi xác.
Trong quá trình chờ đợi này, dù hai người Phong Thiệu và Phong Bạch đã tổ chức hôn lễ nhưng Phong Thiệu vẫn luôn dằn vặt với việc mà mình đã làm, y cảm thấy việc mình bị trúng độc không thể chữa trị âu cũng là do trời phạt.
Phong Thiệu muốn tiến lên ngăn cản đối phương theo bản năng nhưng chính y cũng biết mình chẳng thể ngăn nổi. Bởi vì chỉ khi y không ngừng giết chóc thì mới có thể cứu được người quan trọng nhất trong lòng y. Phong Thiệu chỉ đành trơ mắt nhìn số người còn sống càng lúc càng giảm, bia đá nhẵn nhụi vốn thường được lau chùi nay đã vấy đầy máu tươi và óc người. Cuối cùng, chẳng còn ai chạy thoát được khỏi Kiếm tu kia.
“…Thiên Đạo hữu thường …Ngươi… Ngươi ắt sẽ gặp báo ứng!”
Người cuối cùng đã nói ra câu đó. Trong nháy mắt ấy, Phong Thiệu liền thấy nàng đã quỳ rạp bất động trên mặt đất ở dưới chân kiếm tu. Chỉ một lát sau, dòng máu tươi bắt đầu chậm rãi chảy ra từ yết hầu của nàng, nhanh chóng tụ lại thành một vũng rồi cùng chảy về nơi mà máu của các đệ tử trong tông môn của nàng đã chảy.
Thiên Đạo hữu thường
Ngươi ắt sẽ gặp báo ứng
Những lời này tựa như một nhát búa nặng nề giáng thẳng vào tim Phong Thiệu khiến y bỗng cảm thấy lồng ngực mình đang dần lún sâu xuống, cứ không ngừng lún sâu như đang rơi vào một nơi chẳng thấy đáy…
Trong suốt thời gian ba năm, y không ngừng cứu vớt những người gặp nạn với mong muốn bù đắp được phần nào nỗi sợ hãi trong lòng mình.
Mấy năm nay, chỉ khi y dốc hết tâm tư để cứu giúp người khác thì cõi lòng mới được thanh thản đôi phần, cũng giảm bớt rất nhiều sự lo lắng, bất an. Có điều chính Phong Thiệu cũng hiểu rõ, ly nước đã hắt đi rồi thì chẳng thể hớt lại được nữa. Cho dù số người y cứu giúp đỡ hơn xa số người y giết chết trong đêm hôm đó, nhưng dù sao người đã chết rồi thì sẽ chẳng thể sống lại được nữa, bọn họ đều là những người vô tội.
Cho dù Tu giới khác với xã hội pháp trị ở kiếp trước, nơi này lấy kẻ mạnh làm vua, nhưng rốt cuộc y vẫn chẳng phải là Thanh Thành tôn giả! Y không có suy nghĩ của nhân vật phản diện rằng thà phụ cả thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta. Nếu chỉ là tính mạng của một vài người thì có lẽ còn gợn sóng lăn tăn, nhưng nếu là hàng trăm, hàng ngàn người thì y sẽ không thể chịu đựng nổi. Một khi nó vượt qua sự chịu đựng của y thì ắt sẽ lan đến tâm cảnh, thậm chí là sinh ra Ma niệm.
“Thiện ác luân hồi, báo ứng khó chịu…” Phong Thiệu lầm bầm lầu bầu, sau đó đi tới Dương Hạ châu với vẻ bất an.
Và báo ứng tới. Đến hẹn ước 3 năm sau, bốn người như đã định trước, Phong Bạch trả cho Lăng Tiêu những thứ hắn đã hấp thụ, còn Tu Di để cho Phong Thiệu đoạt xá. Tuy nhiên, Phong Thiệu đã không thể đoạt xá được bởi vì Phong Thiệu xuyên không vào xác của Thanh Thành tôn giả đã được tính là một lần đoạt xá rồi, mỗi tu giả chỉ được đoạt xá một lần mà thôi. Trong khi ấy Phong Bạch đã trả lại toàn bộ sức mạnh đã hấp thu từ Lăng Tiêu khiến hắn bị thương nặng và rơi vào hôn mê.
Phong Thiệu tuyệt vọng và biết rằng mình chắc chắn sẽ chết, y đến nhờ Từ Giác giúp đỡ, Từ Giác đã đưa y đến hoa cảnh Phân Đà Lợi, nơi có Thiên Diệp Bạch Liên tồn tại. Hoa cảnh là thánh địa của Phật tu, nó sẽ chỉ cho phép những người tâm thiện bước vào, và nó vẫn chấp nhận Phong Thiệu. (Chi tiết về sự lí giải Thiện tâm của Phong Thiệu được tác giả lồng ghép vào những chi tiết rời rạc trong từng chương, nếu các bạn đọc thì sẽ hiểu kĩ hơn một chút)
Bấy giờ Từ Giác mới tiếp tục dẫn trước rồi nói: “Hoa cảnh Phân Đà Lợi không phải chẳng biết phân biệt thiện ác, nó chỉ không dùng thước đo Ma – Đạo để phân chia mà thôi. Là ‘thiện’ hay là ‘ác’ cũng chỉ bằng một ý niệm, chúng sinh luôn thay đổi tâm tư của mình vào mỗi giờ mỗi khắc. Thế gian có tốt và xấu, người tốt và kẻ xấu, đây vốn cũng chỉ là một sự ước đoán chứ không hề có điều gì là tuyệt đối.”
Phong Thiệu nói: “Nếu như vậy thì tại hoa cảnh Phân Đà Lợi lại phân biệt ta là thiện còn Huệ Tịch là ác?”
Từ Giác nói: “Dựa vào bản tâm của mỗi người.”
Thiên Diệp Bạch Liên lấy Thiện nghiệp của Cửu Châu làm chất dinh dưỡng, đưa chất dinh dưỡng đến bản thể ở ngoài tam giới thông qua “khe nứt tam giới”, cứ sau mấy trăm năm sẽ kết thành một hạt Thánh Liên Tử có khả năng thanh lọc ô uế trong người. Đen thay là bởi vì trụ trì đời trước của Bồ Đề tự quá quan tâm đến tranh đoạt tàn quyển nên khi trong chùa có trộm làm hỏng linh mạch của chùa thì đã sai người truy đuổi tàn quyển mà không cứu lại linh mạch, kéo theo hoa cảnh Phân Đà Lợi không thể hấp thu Thiện nghiệp, từ đó lụi tàn thành nụ hoa, Thánh Liên tử có thể cứu mạng Phong Thiệu cũng biến mất.
Phong Thiệu biết mình mà chết thì chắc chắn sẽ khiến Phong Bạch phát điên, từ đó tàn sát Cửu Châu nên đã nhờ Từ Giác giúp mình đóng nốt một vở kịch vào phút chót. Y nói dối Phong Bạch.
Nhìn thấy trạng thái của Phong Bạch không ổn, Từ Giác vội vàng đặt thư vào trong tay của đối phương. Phong Bạch vốn định mắng đây là quỷ kế của con lừa ngốc nhà ngươi đúng không, chẳng hiểu sao lại ma xui quỷ khiến mà vẫn mở ra xem.
Trên giấy chỉ viết vỏn vẹn vài câu ít ỏi — Thánh Liên tử đã héo tàn, nhờ được Từ Giác sư thúc giúp đỡ nên đã tự phong ấn bản thân dưới đáy bích hồ, đợi hoa sen nở. Yêu quân như chính sinh mạng, hãy tự trân trọng bản thân. Tám trăm năm sau, hẹn gặp lại ở nơi này. Phu quân Phong Thiệu tự tay viết.
Sau đó y cũng nhờ Từ Giác phụ họa theo 
Từ Giác nói: “Phong ấn của bích hồ không thể giúp y tránh tổn thương, nhưng ít ra vẫn giữ cho y không bị ăn mòn, chờ được đến tám trăm năm sau. Lúc ấy Thiên Diệp Bạch Liên sẽ hấp thụ đầy đủ thiện nghiệp làm chất dinh dưỡng, lại sinh ra Thánh Liên tử một lần nữa, lúc bấy giờ y cũng có cơ hội được cứu mạng.”
Một chi tiết nữa về cảm giác chấp nhận báo ứng của Phong Thiệu
Phong Thiệu vươn bàn tay gầy rộc của mình rồi nhẹ nhàng sờ lên phần đầu đang cúi gục của đối phương, y nói: “Đây không phải báo ứng của ngươi, đây là báo ứng của ta, những sát nghiệt mà ngươi tạo ra cũng là do ta. Sau này, sau này đừng lạm sát người vô tội nữa. Thiên Đạo hữu thường, có thể chậm trễ vì nhân tình thế thái nhưng cuối cùng sẽ không lầm được.”
Với niềm tin mãnh liệt ấy, Phong Bạch cố gắng làm việc thiện, không những mình hắn làm việc thiện mà hắn còn khiến cho toàn bộ tứ đại tông môn và Cửu Châu minh cùng giúp mình làm việc thiện, cứu đời giúp người. Tuy nhiên số thiện nghiệp mà Thiên Diệp Bạch Liên nhận vào vẫn cực kỳ ít ỏi. Vì để tìm kiếm câu trả lời thế nào là Đại Thiện, Phong Bạch đã xin Từ Giác cho mình đi vào linh cảnh Đoán Tâm của Bồ Đề Tự, nơi đây chính là bước ngoặt khiến Phong Bạch thay đổi tam quan vỡ nát của mình.
Ở trong này, Phong Bạch đã lựa chọn đánh cờ với một cậu bé mục đồng để đổi lấy câu trả lời: Thế nào là Đại Thiện. Hắn hóa thân thành một vị vương trên sa trường, dưới trướng là các tướng lãnh. Nhiệm vụ của hắn là phải công phá được thành trấn của đối phương. Một kẻ tu tiên thì đào đâu ra kinh nghiệm đánh trận? Hắn bị đánh cho tan tác, từng vị tướng dưới trướng của hắn lần lượt ngã xuống. Lúc Phong Bạch đánh vào trong thành cũng là lúc hắn mất đi các vị tướng lãnh của mình, đồng thời cũng mất đi “phần con” vẫn luôn tồn tại át đi “phần người”.
Một chi tiết cho sự thay đổi này:
Phong Bạch nhận ra hắn chính là kỵ tướng quân Tiền Cù, vì thế phẩy tay: “Vậy hãy giết sạch đám ngư dân đó đi, quan tâm đến chúng làm gì.”

Phong Bạch cười lạnh, hắn vận đan điền theo bản năng nhưng lại chẳng hề xảy ra bất kì phản ứng nào. Hắn cảm thấy cực kỳ quái lạ, có điều lạ ở đâu thì hắn chẳng thể nói rõ được. Dường như hắn đang thiếu mất một thứ gì đó, nhưng trong nhất thời lại không thể nhớ ra là thiếu thứ gì.
Cảm giác thân thể không còn sức mạnh khiến hắn phải hít một hơi thật sâu để đè nén sự khó chịu trong lòng, bấy giờ mới nói tiếp: “Không giết nữa, đuổi bọn chúng đi.” Phong Bạch chỉ ngón tay vào bờ Bắc: “Bên này cũng đuổi đi, nhìn phiền chết đi được.”
Bởi vì chương chuyển tâm trạng này tác giả gài gắm vào trong cả một chương rất dài nên mình không thể tóm gọn nó được. Tuy nhiên, chi tiết khi vị tướng quân cuối cùng, vị tướng đảm nhận vai trò bảo vệ quân vương chết đi, Phong Bạch đã hoàn toàn thay đổi, hắn không còn là kẻ chỉ muốn thắng mà liều chết xông lên, bất chấp mọi thứ như lúc đầu nữa. Và thật không ngờ, hắn lại chủ động nhận thua, chỉ mong có thể giữ lại mạng sống cho vị tướng ấy:
Diêu Sùng cũng không trả lời, hắn nhắm thẳng mũi đao về phía kẻ địch, mang theo khí phách một người đã đủ trấn giữ quan ải.
Phong Bạch nhìn bóng lưng của hắn trong chốc lát rồi trầm giọng nói: “Chấm dứt đi, ta nhận thua.”
Tiểu đồng cực kỳ ngạc nhiên mà “Ồ” lên một tiếng, không dám tin đây là lời do đối phương nói.
Phong Bạch tiến lên vài bước, thấp giọng cầu khẩn với vẻ không được tự nhiên: “Cứu hắn…” Chỉ là hắn còn chưa nói xong thì thân thể của Diêu Sùng đã chợt lung lay rồi đột ngột ngã xuống đất.

Tiểu đồng lại chọc thêm vài cái nữa nhưng không thấy hắn động đậy, Phong Bạch đi lên nói với vẻ đờ đẫn: “Đừng chọc nữa, hắn chết rồi.”
Tuy nhiên thì sau cùng không hổ là Thánh Thú, Phong Bạch vẫn lật ngược thế cờ mà giành được chiến thắng. Sau trận ấy hắn nhận ra, hắn được vài thứ và cũng mất đi vài thứ.
Tiểu đồng đứng lên, vỗ vai hắn với vẻ từng trải: “Bản tính mãnh thú tàn bạo của ngươi đã được loại bỏ rồi, hãy lên núi đi.” Nói xong nó liền cưỡi Thanh Ngưu đi mất, mây mù che đường cũng dần dần tan ra.

Tử Hư chân nhân vỗ vỗ đụn mây rồi nói chuyện một cách chậm rãi: “Ngươi vào trong này đã hơn ba mươi năm, chắc cũng đã thu hoạch được kha khá.”
Phong Bạch tập trung suy nghĩ rồi đáp lại: “Bỏ đi vài thứ, cũng được thêm vài thứ.”
“Vậy ta sẽ thử ngươi một chút.” Tử Hư chân nhân vuốt râu rồi hỏi: “Thế nào là Trời, thế nào là Đất, thế nào là Chúng Sinh?”
Phong Bạch đáp: “Trên đầu là Trời, dưới chân là Đất, ở giữa trời đất chính là Chúng Sinh.”
Tử Hư đạo nhân tiếp tục hỏi: “Bỏ những gì và được những gì?”
Phong Bạch trầm mặc một lúc lâu, trước mắt hắn bỗng hiện lên hình ảnh các tướng sĩ chết trận, câu nói “Không uổng” vẫn còn như văn vẳng bên tai. Còn cả một màn về sau, lúc hắn nhận thua trước tiểu động, chiến cuộc đảo ngược vào khoảnh khắc cuối cùng, tiểu đồng xua tay nói “Không đánh”. Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng: “Người bỏ thân thì sẽ được nghĩa, người bỏ ác thì sẽ được thiện, người bỏ dục thì sẽ được tâm, bỏ ít thì được ít, bỏ nhiều thì được nhiều.”
Tử Hư chân nhân trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vậy thế nào là ‘Thiên Đạo’?”
Phong Bạch ngẩng đầu nhìn về khoảng không ở trước mặt, đáp lại: “Bốn mùa thay đổi, cỏ mọc chim bay, đây chính là Thiên Đạo; Người già mất đi, luân hồi tái sinh, đây chính là Thiên Đạo; Nếu trời đất chẳng có lòng người, coi vạn vật như sô cẩu*… Đời người có tám cái khổ*: Sinh, lão, bênh, tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc, ngũ uẩn thịnh. Đây cũng là Thiên Đạo.”
Tử Hư chân nhân mỉm cười: “Ngươi sinh ra đã là mãnh thú, thú tính độc ác hiếu sát, không hề bị Lục đạo trói buộc, sao có thể biết vạn vật khổ như sô cẩu?”
Phong Bạch lật lọng hỏi lại: “Chân nhân cũng chẳng phải là ta, sao biết ta không thương chúng sinh khổ đau?”
Tử Hư chân nhân nở nụ cười rồi nói tiếp: “Vậy ngươi có biết đại thiện là gì không?”
Ánh mắt của Phong Bạch khẽ trầm xuống, từng khung cảnh trong suốt ba mươi năm chợt ùa lên trong lòng hắn, cuối cùng hắn đáp lại: “Thiện cho người, Đạo cho trời.”
Từ đây, đánh dấu mốc Phong Bạch chính thức thay đổi tam quan, không còn là một con thú dữ chẳng biết Chúng Sinh là gì nữa. Hắn hành thiện tích đức suốt tám trăm năm, vật vã chờ đợi trong đau khổ suốt tám trăm năm, biến một Cửu Châu tràn ngập tranh đoạt trở thành một Cửu Châu sức sống bừng bừng.
Tuy nhiên tám trăm năm sau, Thanh Dương dưới lớp vỏ của Huệ Tịch đã giết chết Từ Giác và lên chức trụ trì, khiến cho Cửu Châu rơi vào đại nạn không thể vãn hồi. Lúc này Thanh Dương đã lên đến Hóa Thần kỳ còn Phong Bạch lại đột phá thất bại, nhưng bởi vì tác giả là mẹ đẻ nên trong trận chiến cuối cùng hắn đã đánh thắng Thanh Dương. Dù giết được Thanh Dương nhưng ma khí tản ra từ xác gã khiến cho con rối Sát Ma (tựa như zombie) được tăng thêm sức mạnh, biến toàn bộ Cửu Châu trở thành địa ngục sống. Trước khi chết, Thanh Dương cũng không quên găm một dao vào tim Phong Bạch với sự thật: Phong Thiệu chết rồi, hẹn ước 800 năm là Phong Thiệu lừa hắn thôi.
Phong Bạch gần như phát điên mà chạy đến hoa cảnh Phân Đà Lợi, hắn suýt thì khiến toàn bộ người còn sống chôn cùng Phong Thiệu.
Hắn oán hận những tiếng vang ồn ào không dứt kia, chán ghét cả những con người đang cười đùa vui vẻ. Thúc thúc của hắn không có ở đây, vậy tại sao những kẻ đó còn cười đến sung sướng như vậy? Suốt tám trăm năm qua, hắn chỉ có thể bấu víu vào chút hi vọng ấy để tiếp tục cười nói, nhưng bây giờ hi vọng của hắn đã chẳng còn nữa, ấy vậy mà những kẻ này lại cười đến chói tai như thế.
Sao chúng dám cười? Nếu không có thúc thúc thì làm gì có bọn chúng ở đây?
Ngọn lửa ghen ghét và phẫn nộ không ngừng thiêu đốt trong thần thức đã bình lặng như nước suốt tám trăm năm. Hắn rút Trạm Lô kiếm, tỏa ra sát khí nồng đậm rồi sải bước đến nơi ồn ào nhất.

Phong Bạch chợt dừng chân, hắn cười lạnh nói: “Thúc thúc, vô dụng thôi. Thiện quả của ta chỉ có ngươi, nay ngươi đã không ở đây nữa thì ta còn giữ thiện tâm và thiện nghiệp để làm gì. Chẳng bằng phá hủy hết thảy còn hơn, để chúng đi cùng ta xuống u minh địa phủ bầu bạn với ngươi!”
Vậy nhưng cuối cùng, chính bản thân hắn cũng luyến tiếc những con người lúc nào cũng ồn ào náo động này. Khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, hắn quyết định để họ được an vui còn bản thân thì đi về nơi mà cõi lòng mình luôn hướng về
Mấy câu nói đó cứ quanh quẩn mãi trong thức hải của Phong Bạch chẳng thể biến mất, cuối cùng lại sinh ra một ẩn ý khác — Ngươi đã một lòng giúp Cửu Châu thái bình thịnh thế suốt tám trăm năm, nếu nay lại bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, chẳng lẽ ngươi không thấy đáng tiếc sao? Cho dù không đáng tiếc, vậy các ngươi có thấy xứng đáng với bản tâm của mình không? Xưa nay thúc thúc luôn mềm lòng, lương thiện, nếu ngươi làm như vậy thì chẳng phải sẽ khiến y cực kỳ đau lòng sao?
Đâu chỉ đau lòng, e là lúc xuống đến u minh địa phủ cũng phải cho hắn hai bạt tai, hung hăng mắng hắn là đồ súc sinh ấy chứ!
Thiện cho người, Đạo cho trời.

“Thúc thúc, ngươi từng nói, thiên hạ thái bình mới dễ đắc đạo. Nay thiên hạ đã thái bình rồi, nhưng ta chẳng còn nghĩ đến Đạo nữa.” Phong Bạch khẽ cười. Trong tay hắn đã không còn binh khí nữa mà thay vào đó là hai chiếc nhẫn Đồng Tâm khẽ chạm vào nhau kêu leng keng.
Hắn nhìn chúng, tựa như nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia mà khẽ hôn lên rồi thì thầm: “Điều ngươi muốn làm, ta đã hoàn thành cả rồi. Ta giữ lại chúng cho ngươi xem. Ta sẽ đi cùng ngươi, chúng ta cùng nhìn ngắm Cửu Châu thịnh thế.”
Vừa dứt lời, hắn đã đi đến bên ngoài hoa cảnh Phân Đà Lợi. Lúc này cảnh môn đã không còn đóng chặt vì thiện ác trong lòng hắn nữa. Trong trận văn cổ xưa mà tinh xảo chợt bắn ra một luồng kim quang, theo sau là một luồng linh lực cuồn cuộn nhanh chóng lan tràn ra khắp từng ngóc ngách của thánh cảnh.
Thúc thúc của hắn, đã đợi ở đây tám trăm năm rồi.
Hắn phải đi bầu bạn với thúc thúc thôi.
Phong Bạch mỉm cười đi vào, chân bước trên hư không đến bên bích hồ, nơi có hàng ngàn hàng vạn hoa sen ngũ sắc đang đua nở. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua trận môn đã đóng chặt, khẽ thầm thì: “Thịnh thế là của bọn họ, còn chúng ta ở bên nhau.” Phong Bạch nắm chặt nhẫn Đồng Tâm, một tay vận kiếm ý tới ngũ trọng thiên, luồng kim quang sắc bén bị hắn đưa đến gần đan điền của mình…
Thôi thì như đã nói, tác giả cũng không phải mẹ ghẻ. Cuối cùng Phong Bạch đã trùng hợp tìm thấy Phong Thiệu trong khe nứt tam giới. Tuy nhiên lúc hai người vui sướng bước ra khỏi hoa cảnh Phân Đà Lợi để nhìn ngắm Cửu Châu thịnh thế thì phát hiện toàn bộ đều đã bị con rối Sát Ma giết chết hết cả rồi. Đây chính là một phần nghiệp quật nữa mà mình muốn đề cập. Phong Bạch tàn sát hết tông môn của Huệ Tịch, cuối cùng bị con rối của Thanh Dương dưới lớp vỏ Huệ Tịch giết chết hết toàn bộ người thân, tông môn và bạn bè, chẳng còn sót lại một ai. Đây chính là Thiên Đạo vô thường, báo ứng luân hồi.
Phong Bạch theo sát ngay phía sau, chỉ bước vào Côn Luân chậm hơn đối phương một bước, vậy mà vừa tiến vào liền nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Phong Thiệu.
Phong Bạch vội vàng chạy đến, đập vào mắt hắn chính là cảnh tượng Phong Thiệu quỳ rạp dưới đất, đối diện với y là hai thi thể đang bị đóng đinh trên vách núi, xung quanh bọn họ vẫn còn Đan hương quấn lấy cho nên đám con rối không dám đến gần để cắn nuốt. Máu tươi trên người hai thi thể vẫn chưa ngừng chảy, mặc dù đã máu thịt lẫn lộn nhưng dung mạo vẫn còn nguyên vẹn, đó chính là… chính là…
Phong Thiệu tựa như phát điên mà ôm bọn họ xuống, sau đó không ngừng rót linh khí vào trong cơ thể của cả hai, cho dù chẳng hề có chút tác dụng nào nhưng y vẫn tiếp tục với vẻ chết lặng… Phong Bạch đè tay đối phương lại rồi nói một cách đau lòng: “Thúc thúc, bọn chúng đã chết rồi.”
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Phong Bạch lại lựa chọn tự bạo, hi sinh tính mạng của mình để kích hoạt bản đồ Sơn Hà Xã Tắc, cứu vớt hàng vạn chúng sinh đã chết do tàn quyển dù trực tiếp hoặc gián tiếp.
Phong Bạch không nhìn y, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Thì ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại có tác dụng như vậy. Nếu ta phi thăng một mình, để lại thúc thúc phải đối diện với Cửu Châu nay đã tận diệt, chỉ e nó sẽ trở thành Tâm Ma không thể tiêu tan của ngươi, từ đó khiến ngươi vĩnh viễn chẳng thể Độ Kiếp phi thăng. Nếu là như vậy, ta thà chọn cái thứ hai.”
Phong Thiệu đột ngột ngẩng đầu rồi nói một cách khó khăn: “Ngươi vì ta…”
Phong Bạch lắc đầu, khẽ xoa lên đôi mắt đã ướt sũng của đối phương rồi nở nụ cười: “Thật ra, ta cũng không muốn nhìn thấy tâm huyết suốt tám trăm năm của mình bị hủy hoại trong gang tấc. Cứ luôn nói Thiện cho người, Đạo cho trời, có lẽ lúc này ta đã hiểu rồi. Nhìn đám phàm nhân nhao nhao nói cười, tu giả cãi nhau ầm ĩ cũng khiến ta cảm thấy có vài phần thích thú. Thúc thúc, ngươi có thấy vậy không?”
Hết truyện.
Đùa đấy, nếu hết như thế thì làm gì có tag HE, sau đó hai người đã phi thăng lên thượng giới. Toàn bộ mọi người cũng đã sống lại. Để giải thích cho nguyên nhân tại sao ban đầu Phong Bạch lại lạnh lùng, không thèm quan tâm đến sống chết của chúng sinh thì tác giả có giải thích rằng: Phong Bạch là một trong tứ đại thánh thú – Bạch Hổ tinh quân, thực chất hắn chỉ là một con mãnh thú biến thành người, dù mang hình người nhưng bên trong vẫn giữ bản chất là thú, cho nên kiếp nạn Sơn Hà Xã Tắc đã thất bại mấy lần rồi. Mãi đến lần Phong Thiệu xuyên vào mới thành công
Thái Thanh thì lại thổi râu bạc trắng rồi nghiêm mặt nói: “Từ trước đến giờ ngươi chỉ là một vị hung thần sát phạt, trong lòng chẳng hề có yên hận tình thù. Nếu không nhờ lần này có cơ hội dấn thân hạ phàm thì e là dù thêm mấy ngàn, mấy vạn năm nữa, chắc ngươi cũng chẳng nhớ nổi chuyện thân thể nguyên dương đâu. Hiện giờ chẳng qua là nhân duyên trời ban, lại thêm sư tôn ngươi làm phép giúp ngươi ngộ đạo nên mới tránh được nỗi khổ độ kiếp luân hồi. Đồng thời còn nhặt được của hời.” Lúc nói đến câu cuối cùng, ánh mắt của lão lại dừng trên người Phong Thiệu.

Có vẻ Linh Bảo rất hài lòng khi nhìn thấy Phong Bạch nghiêm cẩn như vậy, ông cười hì hì rồi nói với Thái Thanh: “Suy cho cùng cũng không hề giống nhau. Ban đầu nói là hóa thân, nhìn vẻ bề ngoài thì chẳng khác gì một con người nhưng thực ra vẫn chỉ là một con mãnh thú, đang êm đẹp đứng đó cũng có thể thình lình cắn người ta một cái. Dáng vẻ như hiện giờ mới thật sự có nhân tính.”
“Nếu không có nhân tính thì sao có thể ngộ được Thiện Đạo, e là loạn Sơn Hà Xã Tắc Đồ sẽ vẫn không ngừng lặp đi lặp lại…” Câu nói tiếp theo dần biến mất trong tiếng thở dài của Thái Thanh.
Phía sau là cuộc sống của một nhà ba người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.