Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 163:




Neu nói ngày hôm ấy Nguyên Hạo mang tình hình chiến đấu đến đã thức tỉnh lòng nhiệt huyết của phân nửa tu giả thì những ngày sa sút tiếp theo đã khiến đám tu giả chỉ biết lo cho bản thân hiếu được một điều — Tô chim rơi xuống thì làm gì còn quả
trứng nào được yên lành.
Nguyên Hạo mới xâm nhập hải phận của vùng đất cố xưa có mấy ngày mà đám con rối đang tàn sát bừa bãi khắp Tây Hòa châu, Lương Ung châu và Đại Hoang châu đã bùng no sức mạnh kinh người, hiên nhiên là do thực lực của kẻ đứng phía sau đã tiến bộ nhảy vọt.
Đám tu giả đang chống cự ở ba châu bị bất ngờ nên không kịp đề phòng, chỉ mới hơn một tháng đã đại bại trước đoàn quân hàng vạn vạn con rối.
Tây Hòa châu, Lương Ung châu, Đại Hoang châu đã thất thủ, những phàm nhân không thế đi qua lạch trời giữa các châu đều trở thành đồ ăn cho đám con rối, những tu giả không kịp trốn thoát cũng bị cưóp đoạt, linh hồn tan biến, lại trở thành một con rối chỉ biết giết chóc khác.
Gió tanh mưa máu, sinh linh đồ thán.
Dưới tình thế thảm bại như vậy, tam đại tông môn đứng đầu không ngừng chém giết, Cửu Châu minh và các Tán tu cùng tham gia chiến đấu cũng bị tử thương nghiêm trọng, mười phần mất sáu, bảy; ba, bốn phần còn lại đều là thương tích nặng nề. Cuối cùng do Trương Thiên Bạch của Côn Luân và tông chủ Đan Tử của Phiêu Miều dẫn dắt mọi người phá vòng vây; Hà
Loan và Quý Liên Vân thì ở phía sau bọc hậu.
Bởi vì vượt qua Tây Hòa châu là Từ Ký châu, nơi đó cách xa biến Di Châu, lại có Côn Luân tiên cảnh là lá chắn tự nhiên nên đám con rối rất khó đánh vào. Lần này vừa lui liền lui đến tận đây, tuy nhiên hành động đó lại đặt Bình Nhung châu giáp giới với năm châu kia vào hiêm cảnh. Thực lực hiện giờ của đoàn quân con rối tăng vọt, sau khi nuốt trọn ba châu đã giúp chúng bô sung thêm vô vàn con rối mới, vì vậy việc xâm chiếm Bình Nhung châu đang ở thế bị cô lập cũng trở nên dễ dàng hơn.
Hà Loan không đành lòng nhìn Cửu Châu đại thiện mà sư nương vất vả gây dựng suốt bao năm trở thành tử địa, tuy nhiên quân ta đã bị đả kích nặng nề sau lần thảm bại ấy, cho dù có chiến đấu tiếp cũng chỉ làm tăng thêm thương vong mà thôi. Quý
Liên Vân quyết định nhanh chóng, bỏ đất đê giữ người, phàm nhân không thế bước qua lạch trời nhưng họ cũng không thế bỏ mặc những tu giả ở Bình Nhung châu được.
Cho dù trận pháp của châu giới đã được đội ngũ tông sư Trận tu của Phiêu Miếu gia cố thêm, nhưng điều đó cũng chỉ giúp cầm chân đám con rối đang tấn công Bình Nhung châu thêm vài tháng mà thôi. Khi tin tức này được công bố rộng rãi, dưới sự giúp đỡ của các đại tông môn và Tán Tu minh, đám tu giả ở địa phương lập tức dẫn cả nhà chạy trốn, từng dòng người ồ ào kéo sang Dự Kinh châu ở gần đấy nhất.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ kinh động đến những người phàm vẫn còn chưa biết gì. Neu hoàn toàn không hay biết thì cùng lắm chỉ là quỷ hồ đồ mà thôi, nhưng bây giờ đã biết đoàn quân con rối sắp tấn công đến nơi mà bọn họ lại chăng thế chạy trốn được, rốt cuộc đã khiến Bình Nhung châu tự rơi vào
cảnh hồn loạn trước.
Nhìn thấy khung cảnh vốn đang yên bình bồng trở nên hồn loạn, đám người phàm tự chém giết lẫn nhau như phát điên phát rồ trước ngày tận thế khiến Hà Loan vừa không đành lòng vừa thấy kinh hãi. Cứ như thê nàng đang nhìn thấy Công Đức kính
trên tay sư nương vốn càng ngày càng sáng lại chợt bị vờ tan tành.
Giọng nói và nụ cười ấm áp của sư tôn nàng cũng dần mờ nhạt theo những mảnh kính vờ vụn, sau đó tan thành khói sương.
“Tiếu Loan, chúng ta cứu không được. Người phàm không the vượt qua pháp trận của châu giới, đây là thiên mệnh!” Quý Liên Vân thở dài, nàng vươn tay kéo Hà Loan đang đứng ngấn ngơ lên pho kiếm. Vậy mà Hà Loan lại lắc đầu rồi nói: “Không đâu. Những phàm nhân này nào có tội tình gì, không có thiên mệnh xấu xa như vậy đâu. Cho dù có thì ta cũng phải sửa lại!”
Hà Loan chắng phải người nói khoác không biết ngượng, phúc đến thì lòng cũng sáng ra, nàng tập tức cùng các đệ tử Côn Luân và Tán Tu minh nhanh chóng phát đan dược cho người phàm. Những đan dược đó đều là Khải Linh đan, là một loại thuốc thường được các tu giả Luyện Khí nhập thế dùng đê phụ trợ khi mới bước vào con đường tu đạo. Theo lý thuyết, người phàm dùng thuốc này mà không có linh căn và tâm pháp hồ trợ thì sẽ chăng có tác dụng gì mấy, nhưng dược này được chính tay Hà Loan là Luyện Đan sư đứng đầu Cửu Châu điều chế ra, cho nên có tác dụng cũng hơn xa thuốc bình thường.
Tu hành hơn tám trăm năm, hiện giờ Hà Loan đã là hậu kỳ Nguyên Anh, một vị Nguyên Anh chân nhân mà luyện đan thì tất nhiên hiệu suất sẽ rất cao. Có điều ngay cả như vậy, thậm chí nàng còn dần theo hơn một trăm Đan tu của Phiêu Miếu và hàng ngàn Đan tu Tán tu xung phong nhận việc luyện đan, cùng dốc hết sức lực, ngày đêm không nghỉ nhưng cũng chỉ điều chế vừa đủ thuốc cho toàn bộ hàng vạn phàm nhân từ hơn ba trăm thành của bảy quốc gia ở khắp Bình Nhung châu.
Vậy mà số lượng người phàm có thế trở thành tu giả đế chạy thoát khỏi Bình Nhung châu lại chỉ có ba, bốn phần, những người ở lại vẫn khó tránh khỏi cái chết.
Quý Liên Vân thấy sắc mặt của Hà Loan đã cực kỳ mệt mỏi nhưng vẫn nhíu chặt mày, không khỏi cầm lấy tay đối phương rồi nói: “Ngươi làm như vậy chỉ đang trị ngọn chứ đâu phải trị gốc. Neu không giết chết tên ma đầu Huệ Tịch kia thì đừng nói là phàm nhân, ngay cả tu giả cũng chang trốn được mãi đâu. Không, còn đáng sợ hơn cả cái chết, chúng ta sẽ trở thành một cái xác không hồn”
Hà Loan trầm mặc một lúc lâu rồi đáp lại: “Chắc hiện giờ Huệ Tịch đã lên đến Hóa Thần rồi. Bằng không thực lực của đám con rối đó sẽ chang tăng vọt như vậy đâu...”
Quý Liên Vân nói: “Nếu Huệ Tịch vẫn còn ở Đại Thừa kỳ thì tốt, ít ra Nguyên Hạo thiếu tông đã đi tìm Tu Di lão tố rồi, có lẽ sẽ đối phó được, nhưng nếu Huệ Tịch đã lên đến Hóa Thần thì trên đời này chỉ còn một người duy nhất có thê giết được gã
thôi.”
Trong lòng Hà Loan biết rõ nàng đang ám chỉ ai: “Sư nương ta bế quan từ Đại Thừa viên mãn thăng lên Hóa Thần đã sắp bảy mươi năm, sao có thế quấy rầy hắn vào lúc then chốt như vậy được? Neu xảy ra chuyện không may...” Nhờ sau này sư tôn nàng trở về lại không thấy người đâu, chang phải sẽ đau khô đến chết à.
“Nếu Minh Tịnh tông chủ còn không xuất quan thì e là toàn
bộ Cửu Châu sẽ bị hủy diệt mất!”
Hà Loan nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn sang, chợt bắt gặp một đôi nam nữ đang đi theo phía sau Trương Bách Thiên, vẻ mặt của thiếu nừ mặc hoàng y có phần hơi hoảng hốt, còn thiếu niên đứng bên cạnh nàng lại cười khay: “Từ lúc ta đặt chân lên
bờ đến giờ, không ai không nói với ta rằng Minh Tịnh tông chủ đại từ đại bi, ngay cả những người phàm nhỏ bé như con kiến cũng chăng nỡ dầm chết, mọi việc hắn làm đều là việc thiện, một lòng vì chúng sinh. Phàm nhân và tu giả ở Cửu Châu có được cuộc sống hòa bình, yên ôn suốt hơn trăm năm cũng là thịnh thế do một tay hắn tạo nên. Vậy mà hiện giờ chính mắt ta nhìn thấy lại là loạn thế máu chảy thành sông, tu giả và phàm nhân chết như ngả rạ, còn cái tên thánh nhân Minh Tịnh kia chỉ vì đắc đạo mà chang màng thế sự, cứ như con rùa rụt đầu không dám ngoi ra! Ta nghĩ cái danh thánh nhân này chắc cũng chỉ do mọi người nghe nhầm rồi đồn bậy mà thôi.”
Nghe thấy sư nương bị nói xấu như vậy khiến một người luôn ôn hòa như Hà Loan cũng phải tức giận: “Các ngươi là ai!”
Trương Bách Thiên trả lời thay: “Ngươi không biết hai đứa trẻ này nhưng chắc vẫn nhớ cha mẹ của chúng. Năm đó sư tôn ngươi ra ngoài du ngoạn, ngươi vẫn còn nhỏ nên đã được hai người quan tâm chăm sóc đấy.”
Trong lòng Hà Loan khẽ động, nàng nói: “Chắng lè, đó là Thái Huyền sư bá tô và Bích Lạc sư bá tô mẫu...”
Trương Bách Thiên gật đầu, sau đó giới thiệu đôi huynh muội kia: “Niệm Bích, Tư Lạc, không được nói năng lồ mãng. Nàng là tiền bối Côn Luân của các ngươi, còn phải gọi một tiếng....”
“Thôi khỏi, huynh muội chúng ta sẽ không gọi một kẻ giả nhân giả nghĩa là tiền bối đâu.” Niệm Bích và Tư Lạc nhìn nhau rồi nói một cách khinh thường.
Hà Loan sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khố. Nàng không đế Trương Bách Thiên tiếp tục răn dạy bọn chúng mà chỉ đáp lại: “Đúng là ta đã sống uống phí mấy trăm năm rồi, nhìn thiện ác còn chăng rõ bằng hai đứa trẻ. Neu làm mọi chuyện vì tư tâm của mình thì thiện này cũng không xứng gọi là thiện.” Giọng nói của nàng lại thấp hơn: “Có lẽ Thiên Diệp Bạch Liên cũng chăng chấp nhận loại thiện nghiệp dối trá này đâu...”
Còn chưa dứt lời thì nàng đã khống chế pháp khí bay về phía
Côn Luân.
Vào ngày Hà Loan bay về Côn Luân ở phương bắc, rốt cuộc đoàn quân con rối cũng phá vờ trận pháp châu giới của Bình Nhung châu. Chúng tu giả đã mau chóng rút lui nhưng vẫn
không thế địch lại số lượng con rối quá không lồ, gần như đến
đường lui cũng bị cắt mất.
Mắt thấy đội quân tu giả dẫn theo người phàm sắp bị cắn nuốt hết, trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông ấy, bồng xuất hiện một vị Ma tu Đại Thừa viên mãn và hai Kiếm tu Phản Hư kỳ cứu giúp mọi người. Sau đó lại có thêm một Ma tu cười Kim Long cùng đối phó với quân địch, dưới sự giúp đờ của các vị đại năng, mặc dù không tránh được tứ thương nhưng ít ra vẫn bảo vệ được đội ngũ lui về nội cảnh của Dự Kinh châu.
Sau đó các Trận sư lại cường hóa pháp trận giữa hai châu đê
ngăn cản quân đoàn con rối ở bên ngoài.
về phần Bình Nhung châu đã biến thành cảnh tượng như thế nào, cuối cùng chang một ai nờ quay đầu lại nhìn. Những người phàm có thế bước vào giai đoạn Luyện Khí nhập thế vẫn còn vô số gia quyến gặp bất hạnh, nghĩ đến người thân và nhà cửa của mình đều bị hủy hoại trong phút chốc khiến mọi người không kìm được tiếng khóc. Các tu giả đã khai tông lập phái ở Bình Nhung châu từ rất lâu rồi, nhìn thấy truyền thừa suốt mấy trăm năm của tông môn bị hủy hết, dù có là người tu đạo thì cũng vẫn cảm thấy rất xót xa, khố sở.
Hà Loan không hề biết phía sau lại xảy ra một hồi ác chiến như vậy. Lúc nàng đến Côn Luân đã là bốn, năm ngày sau.
Nàng đứng trước động phủ của Phong Thiệu với vẻ do dự. Sau khi cân nhắc nhiều lần, nàng dồn hết dũng khí rồi khẽ dao động thần thức, cố gắng dùng cách nhẹ nhàng nhất đế truyền tin tức cho Phong Bạch đang bế quan trong động phú.
Không chỉ mồi Hà Loan cảm thấy thấp thỏm, rất nhiều người khác cũng đang thấp thỏm y như vậy. Chang hạn như đám người Nguyên Hạo, Lăng Tiêu, Trương Thiên Bác, Thái Huyền, Bích Lạc đang chờ ở Dự Kinh châu.
“Mặc dù mẹ đã bế quan hơn bảy mươi năm, nhưng đây là tiến cấp từ Đại Thừa viên mãn lên đến Hóa Thần. Thời gian như vậy cũng không phải là lâu... ” Nguyên Hạo nói với vẻ lo lắng, nhưng cậu còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy ánh mắt chứa đầy ấn ý của Trương Thiên Bách đang liếc sang Bích Lạc.
Bấy giờ cậu mới phát hiện mình đã nói lờ lời, bèn vội vàng giải thích với thiếu phụ mặc một thân váy vàng kia: “Xin lỗi, từ nhỏ ta đã gọi... gọi hắn là mẹ. Nhất thời chưa sửa miệng được. ”
Dù nói như thế nhưng cậu cũng không gọi bà là mẹ, lại càng
không sửa miệng gọi Phong Bạch là tông chú.
Bích Lạc vốn là người có tâm tư nhạy bén, trong lòng bà hiếu rõ nên lập tức cười nói: “Đều nhờ Thiệu nhi và Minh Tịnh nuôi dường con nên người. Con gọi bọn họ một tiếng cha mẹ cũng là phải đạo.”
Thái Huyền liếc mắt nhìn bà, sau đó lại nhìn sang Nguyên Hạo với đường nét khuôn mặt mang đậm bóng dáng của hai người bọn họ. Ông nói: “Không bàn những chuyện khác. Người sinh ra con cũng nên được con gọi là mẹ.”
Giọng điệu của ông lành lạnh, thậm chí còn mang theo chút ý tứ như ra lệnh khiến ánh mắt của Xuyên Nghi hơi trầm xuống, trên mặt hắn đã lộ ra chút không vui. Nguyên Hạo lại vồ nhẹ hắn, dường như đã nghe dạy bảo: “Cha, mẹ, bây giờ không phải là lúc đế nói những chuyện này, chúng ta vẫn nên bàn về kẻ
đứng sau chỉ huy quân đội con rối này thì hơn. Cửu Châu đại loạn, chang biết đã khiến bao nhiêu cặp cha mẹ phải rời xa con
cái của họ.”
Bích Lạc nghe thấy tiếng gọi “Mẹ” này thì đôi mắt chợt ửng hồng, đôi huynh muội kia thấy vậy liền vội vàng vây quanh an
ủi. Bọn họ đánh giá người ca ca vừa mới nhận này, trong ánh mắt vừa có chút xa lạ lại vừa có phần thân thiết, nhưng bọn chúng vẫn không dám đến gần cậu. Không phải vì quanh người ca ca tỏa ra ma khí mãnh liệt mà vì tên nam tử khôi ngô do Kim Long biến thành đang có sắc mặt không tốt chút nào.
Đây vốn phải là tình tiết cha mẹ con cái nhận lại nhau, nhưng bởi vì một bên quá thoải mái phóng khoáng nên cuối cùng lại chăng nặn ra được chút xíu cảm động nào. Bên cạnh đó lại đang trong hoàn cảnh chiến tranh loạn lạc, rốt cuộc mọi người đều dồn sự chú ý lên đám con rối Sát Ma.
Đan Tử vồ chân cái đét rồi nói với vẻ ảo não: “Hơn một trăm năm trước, lúc Bồ Đe tự gặp chuyện không may, nào có ai ngờ sẽ ra đến nông nỗi này? Ta dám cá là nếu ai đó biết gã Huệ Tịch kia sẽ phát rồ như vậy thì e là đã giết gã không dưới trăm lần rồi!
Lúc ấy tên Huệ Tịch đó mới chỉ Phản Hư viên mãn, làm gì đủ gây họa? Sư tôn Từ Giác thượng sư của gã cũng không đến nồi
gặp nạn như vậy...”
Nói đến Từ Giác, Trương Thiên Bách không khỏi nghĩ đến
sư đệ Phương Trường Tín cùng gặp nạn với ông.
Một trăm năm mươi năm trước, Từ Giác và Phương Trường Tín đang ở Bồ Đe tự lại bồng cùng ngã xuống. Côn Luân tông còn chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó đám Ma tu đã ồ ạt kéo từ vùng đất cô xưa tới xâm chiếm Thương Trạch châu và Dương Hạ châu. Hai châu này thuộc quyền quản lý của Bồ Đe tự, lúc ấy bị chiếm đóng với tốc độ cực nhanh. Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng thì các Thiện tu bởi vì không thê chống lại nên đã bỏ của chạy lấy người, trốn vào trong phúc địa của Bồ Đe tự.
Biến cố này vừa xảy ra, lập tức khiến toàn bộ Cửu Châu khiếp sợ.
Suốt mấy vạn năm qua, trong dòng lịch sử của Cửu Châu cũng từng xuất hiện Ma tu và Đạo tu tranh đấu với nhau vì khối
lục địa Cửu Châu này. Tuy nhiên từ bảy, tám ngàn năm trước, Đạo tu đã hoàn toàn trục xuất Ma tu vào vùng đất cố xưa. Dù thỉnh thoảng vẫn có Ma tu cải trang đi đến Cửu Châu nhưng như bao giờ kết thành một quân đoàn đề xâm chiếm như vậy.
Bồ Đe tự thân là một trong bốn đại tông môn đứng đầu Cửu Châu, vậy mà chỉ chống chịu được có mấy tháng, thậm chí trước đó còn từ chối cả sự giúp đờ của Côn Luân và Cửu Châu minh.
Xưa nay Bồ Đề tự luôn cứu giúp người phàm, đặc biệt là sau khi Từ Giác nhậm chức trụ trì lại càng quan tâm lo lắng. Bọn họ vẫn luôn đồng lòng nhất trí với Côn Luân, cùng hướng về thái bình
đại thiện, không câu nệ phàm nhân tu giả. Vậy mà lúc này gặp kẻ địch lại chăng thèm quan tâm đến phàm nhân trong châu thô, trơ mắt nhìn hàng trăm ngàn người trở thành đồ ăn cho đám Ma tu, còn bản thân thì như con rùa rụt đầu không chịu xuất hiện, quả thật cực kỳ đáng nghi.
Trên đời này chăng có bức tường nào không lọt gió, huống chi ở hai châu này, thậm chí trong chính Bồ Đe tự cũng không thiếu tai mắt. Vì vậy chân tướng của chuyện này đã nhanh chóng bị vạch trần — Thì ra trụ trì của Bồ Đe tự là Huệ Tịch đã nhập ma, chính gã tự tay lên kế hoạch tạo ra đám con rối Sát Ma này.
Cũng chính vào lúc này, chúng tu giả ở Cửu Châu đang hoảng sợ vì thấy kẻ địch xâm chiếm cũng nhận ra rằng: kẻ thù không phải là Ma tu bình thường mà là những con rối được luyện hóa từ Ma tu, rồi bị khống chế đi xâm chiếm Cửu Châu.
“Dù sao Huệ Tịch này cũng là tông chủ của đại tông đứng đầu, tiền đồ vô lượng. Cho dù sau này gã không thế phi thăng
nhưng cũng đâu cần mất hết nhân tính như vậy. Phá hủy Cửu Châu thì có lợi gì cho gã? ” Bích Lạc cảm thấy khó hiếu.
Tu Di trả lời: “Thứ mà gã sử dụng chính là một loại tâm pháp từ thời thượng cố đã bị thất truyền, tên là Luyện Tâm đại pháp. Đám con rối Sát Ma đó đều là một phần của gã, chúng cắn nuốt người khác cũng là đang cung cấp chất dinh dưỡng cho sắc thân, pháp thân của gã. Đấy là lí do gã có thế đột phá tư chất, chỉ dùng
trăm năm đã từ Phản Hư kỳ thăng lên Đại Thừa hậu kỳ.”
“Cũng tại ngươi cứ nhận đồ đệ lung tung như vậy, không những dạy cho gã một thân ma công, lại còn tống cho gã biết bao nhiêu là ma khí, giúp gã trở thành một đại ma đầu tàn ác như vậy. Giờ thì hay rồi, trò giỏi hơn thầy, kẻ làm sư phó như ngươi còn chang đối phó được gã, liên lụy không biết bao nhiêu người vô tội. Phá hủy cả một Cửu Châu thịnh thế đại thiện do Côn Luân ta một tay gây dựng nên!” Lăng Tiêu trừng Tu Di với vẻ
hung dữ, trong giọng nói tràn ngập lửa giận.
Tu Di nhướn mày muốn mở miệng phản bác, nhưng khi đối diện với Lăng Tiêu lại chăng có cách nào, cuối cùng chỉ đành ngậm miệng, đỡ cho nói nhiều lại càng nói sai.
Nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của lão khiến Trương Thiên Bách không khỏi hỏi lại một cách nghi ngờ: “Thật sự là tên Thanh Dương kia sao? Chang phải Thiệu sư đệ đã nói kẻ đó chết trong mê cảnh Bảo Nguyệt từ tám trăm năm trước rồi cơ mà? Hiện giờ nhập ma rõ ràng là trụ trì Huệ Tịch của Bồ Đe tự...”
Nguyên Hạo cắt ngang: “Việc này nói ra thì dài dòng. Huệ Tịch đúng là Thanh Dương. Gã đã nảy sinh Tâm Ma từ lâu, một lòng muốn trở thành kẻ mạnh nhất, không chỉ vì phi thăng mà e là còn vì muốn tìm cha mẹ ta báo thù.” Cậu lộ vẻ lo lắng rồi nói tiếp: “Hiện giờ sư tỷ đã đi tìm mẹ đế gọi người xuất quan. Tuy nhiên một khi xảy ra sơ xuất, hoặc tên ma đầu kia lại tìm đến trước khi mẹ đi ra...”
Một lời này đã trờ thành sự thật.
ơ Thanh Duyệt châu và Từ Ký châu cách Dự Kinh châu hàng
vạn dặm xa xôi lại đang xảy ra phong vân biến ảo.
Chính vào khoảnh khắc mấu chốt nhất đế đột phá từ Đại Thừa viên mãn lên đến Hóa Thần kỳ, Phong Bạch lại gặp quấy rầy khiến việc ngộ đạo của hắn bị cắt ngang, gây tôn hại lớn cho đạo cơ. Tuy nhiên bởi vì thế chất của hắn phi phàm nên sau khi điều trị mấy ngày đã có thế rời khỏi động phủ.
Đúng lúc này cũng xảy ra biến cố. Huệ Tịch, chính là Thanh Dương, đã xuất quan trước Phong Bạch một bước, hơn nữa còn là xuất quan sau khi thăng giai. Gã đã bước vào Hòa Thần kì, đây chính là lí do tại sao sức mạnh của đoàn quân con rối Sát Ma lại bồng tăng vọt như vậy. Chúng mang theo khí thế dào dạt, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn cắn nuốt ba châu từng giằng co suốt vài thập niên.
Thực lực của Thanh Dương sau khi lên Hóa Thần đã không the so sánh nối. Gã vừa mới xuất quan liền lập tức bay thăng đến Côn Luân, ở nơi đó có kẻ mà gã căm ghét nhất.
Thứ mà Côn Luân phải nghênh đón chính là thế công của đại
năng Hóa Thần kỳ.
Toàn bộ tiên cảnh của Côn Luân bắt đầu nóng lên, không khí cũng đặc quánh lại, trong hư không tăm tối dần lóe lên chút ánh sáng, nhưng sau đó đã bị hắc khí quanh quấn trong tay Ma tăng
hóa thành màu đỏ sậm.
Nếu không phải tiên cảnh của Côn Luân đã sừng sừng vạn năm, luôn tọa lạc trên đỉnh Cửu Châu thì e là nó sẽ chang khác gì một ngọn núi giấy trong tay tôn chủ Hóa Thần kì. Tuy nhiên, cho dù nơi ấy mang lịch sử dài lâu, tiên cảnh có vừng chắc chắn đến
đâu thì cũng chắng thê chịu nôi công kích của đại năng Hóa
Thần kì cứ bám riết mãi không thôi.
Phải đón nhận công kích trực diện khiến tiên cảnh đã giữ
vừng vài canh giờ cũng dần lung lay sắp đô
Vinh quang suốt hàng vạn năm, cuối cùng sắp bị hủy hoại trong giây lát.
Ba ngàn đệ tử Côn Luân, sau rất nhiều lần chiến đầu với con rối Ma Sát thì đã không còn ba ngàn đệ tử nữa rồi. Thế nhưng Kiếm tu của Côn Luân vẫn kiêu ngạo bất khuất như thế, tất cả mọi người đều lấy ra phi kiếm của mình, sau đó cùng bay về phía trận truyền tống — Cho dù đối phương có là Hóa Thần kì cao không thế với tới nhưng một khi đã là kẻ địch của Côn Luân, bọn họ vẫn nguyện dùng tính mạng của mình đế chiến đấu!
“Kiếm đạo chí tôn, Côn Luân vô thượng!”
Bọn họ không cho phép bất kỳ kẻ nào được dày xéo lên tôn
nghiêm của Côn Luân.
Trận truyền tống chợt lóe lên ánh sáng mãnh liệt, trước mặt Thanh Dương lập tức có thêm mấy trăm Kiếm tu bạch y. Mồi
người trong số họ đều cực kỳ lạnh lùng kiêu căng, đám người ấy chăng khác gì tên trưởng lão Côn Luân vô tình tàn khốc năm đó.
Kẻ đã giết sư tôn của gã, kẻ đã khiến gã bị ruồng bỏ như một món đồ vứt đi.
Trong đôi con ngươi đỏ tươi của Thanh Dương chợt bắn ra
hung quang, gã lại cười một cách nhàn nhã: “Tông chủ của các ngươi đâu? Chăng phải hắn muốn làm một thánh nhân đại từ đại bi ư? Tại sao lại đế một đám tiếu lâu la như các ngươi ra đây tìm chết thế này? Xời, bản tôn đã đợi hắn tám trăm năm, đến bây giờ vẫn còn phải đợi? Thật khiến ta chăng vui vẻ nôi.”
Giọng điệu của gã tỏ ra khinh miệt đến cực diêm, thậm chí Thanh Dương còn chăng thèm dừng việc tấn công lên cấm chế của tiên cảnh. Gã vẫn đang hủy hoại Côn Luân ở ngay trước mắt bọn họ khiến mấy trăm Kiếm tu cực kỳ phần nộ! Bọn họ đã ném tất cả mọi chuyện ra phía sau, đứng trước Côn Luân, bọn họ chỉ nhìn thấy một kẻ địch duy nhất, chỉ còn một ý niệm duy nhất — giết hắn!
“Giết!” Mấy trăm Kiếm tu cùng rít gào từ sâu trong cố họng.
“Giết giết giết!”
Đôi mắt của tất cả mọi người đều đã đỏ bừng, kiếm trận nhanh chóng được ngưng kết, đủ loại kiếm trận khác nhau của Côn Luân. Thứ bọn họ bày ra không phải là kiếm ý mà là sát ý thuần túy nhất.
Với uy thế như vậy đã đù đế khiến vô vàn đại năng phải kinh hãi, nhưng nó không bao gồm Thanh Dương với tu vi Hóa Thần kỳ.
“Không biết tự lượng sức mình.”
Thanh Dương khặc khặc cười lạnh, pháp trượng phật môn trong tay gã đã biến thành một lá cờ màu đen cực kỳ lớn. Lá cờ bay lên không trung tạo ra vô số bóng đen quỷ dị, trong ánh sáng biến ảo thậm chí còn có cả Ma âm chấn động. Tiếng Ma âm chói tai kia cứ không ngừng khuếch tán ra khắp mọi nơi hết đợt này đến đợt khác như sóng thủy triều.
Các Kiếm tu đang dùng kiếm trận đê tấn công Ma Tăng chợt cảm thấy cảnh tượng xung quanh mình đã thay đôi, uy áp của Hóa Thần kì vừa rồi vẫn còn chịu đựng được thì giờ đây lại trở nên mãnh liệt hơn. Ma âm vang lên bên tai không dứt như đang đánh thăng vào thần thức của bọn họ, khiến họ cực kỳ đau đớn, cảm giác tê dại làm bọn họ phải đừng bước chân theo bản năng.
Tựa như có muôn vàn giọng nói đang cố gắng nỉ non trong đầu: “Ngủ đi, ngươi mệt rồi, ngủ một lúc đi, hãy đi ngủ đi thôi...”
Mi mắt càng lúc càng nặng, lòng cảnh giác và sự đề phòng cũng dần tiêu tan, cơn buồn ngủ đô ập đến một cách khó cường.
Hà Loan đứng phía sau kiếm trận là một Đan tu, cho nên nàng biết rõ chiêu thức này cực kỳ lợi hại. Nàng cố gắng dùng hết sức đê đốt Đan hương lay tỉnh mọi người. Tuy các Kiếm tu đều cảm nhận được, trong lòng cũng rất kinh sợ nhưng vẫn chăng biết phải chống lại như thế nào. Bọn họ chỉ đành cố gắng vận chuyên linh lực nhanh hơn đê chống cự không cho Ma âm xâm nhập.
Nhưng mà hiệu quả vẫn rất nhỏ.
Ma âm càng ngày càng mạnh đến độ Đan hương cũng không thề xuyên thủng vào được. Dần dần bắt đầu có Kiếm tu ngã ra khỏi kiếm trận, người đó kêu gào thảm thiết rồi ngã nhào từ trên phi kiếm xuống dưới đất. Máu thịt vỡ nát bay tứ tung, thất khiếu* chảy máu, chết ngay tại chồ. (Thất khiếu: Hai tai, hai mắt, hai mũi và miệng)
Đệ tử Côn Luân thương vong thảm trọng khiến Hà Loan vừa đau lòng vừa nóng ruột. Vì đốt Đan hương quá mức đã khiến nàng gần như kiệt sức sắp ngã quỵ, vậy mà những Đan hương này vẫn không thê cứu được mọi người. Vào khoảnh khắc có thêm rất nhiều Kiếm tu bị mất mạng, Côn Luân đang phải đứng trước lằn ranh sinh tử thì bỗng xuất hiện một luồng kim quang chói mắt bắn thắng ra từ chỗ trận truyền tống. Nó lập tức ngăn cách Ma âm quỷ quyệt vô cùng lợi hại kia với mọi người!
Thanh Dương hơi nheo mắt nhìn lá cờ đen đã bị kiếm khí bắn thủng một lồ, sau đó lại nhìn về phía người vừa mới tới.
Ánh mắt của người đó không bi không hỉ, tóc đen áo trắng, trên đạo bào là kiếm văn như ấn như hiện của Côn Luân. Trạm Lô kiếm trong tay hắn không còn vẻ dị biến như trước, mà đã khôi phục lại thành một thanh kiếm tràn ngập chính khí. Trong ánh sáng tinh khiết không chút vấn đục, Kiếm tu bạch y đứng đó với vẻ nghiêm nghị chăng hề sợ hãi.
Đây chính là tông chủ của Côn Luân mà gã chờ đợi đã lâu.
“Các ngươi lui về trong Côn Luân đi.” Phong Bạch quay đầu.
Giọng nói không cho phép kẻ khác nghi ngờ.
Hà Loan nghe lệnh, lập tức dẫn các đệ tử còn lại lui về phía
trận truyền tống.
Thanh Dương thấy thế cũng chắng thèm ngăn cản mà chỉ cười: “Tông chủ cần gì phải làm điều thừa thãi như thế, đợi đến lúc bản tôn phá húy tiên cảnh rồi giết hết thì chẳng bằng để ta giết luôn bây giờ cho xong. Dù sao cũng đều phải chết cả thôi...” Gã nhìn về phía Phong Bạch rồi nói: “Đâu cần phải quan tâm là bọn chúng chết trước ngươi, hay ngươi chết trước chúng?”
“Bớt nói nhảm đi.”
Phong Bạch cầm kiếm trong tay, kim quang chiếu rọi thắp lên một cái bóng cực lớn, khiến hắn trông như một vị Thần hạ phàm vậy.
“Đen đi.”
Chỉ hai chừ ngắn ngọn này đã đú đê khiến máu đang chảy trong huyết quản của Thanh Dương lập tức sôi trào. Gã chờ đợi ngày này quá lâu rồi, trải qua biết bao nhiêu cực khố và tra tấn, bị đối phương lăng nhục lợi dụng hết lần này đến lần khác. Thế nhưng, cuối cùng gã đã đứng trên cùng một độ cao với kẻ được ca tụng là con cưng của trời rồi.
Không, gã còn cao hơn cả đối phương. Gã đã là Hóa Thần kì, còn người kia chỉ là Đại Thừa viên mãn.
Vừa nghĩ như vậy khiến Thanh Dương không khỏi bội phục cái kiểu tự phụ chẳng ai sánh bàng của đối phương. Gã nói với vẻ kích động: “Đen đi!”
Trạm Lô kiếm trong tay Phong Bạch chợt bùng nổ kim quang, âm thanh như tiếng sấm rền khiến Thanh Dương lập tức bị chấn động, linh lực trong cơ thể gã suýt thì mất khổng chế. Gã
không dám khinh thường nữa, người này có thân thê thánh thú, từ xưa đến giờ luôn là kẻ không lấy cành giới để so sánh với thực lực. Thanh Dương dồn sức vận lên một lá cờ Bạch cổt muốn đánh úp bất ngờ, nhưng đổi phương đã đạp hư không để né tránh, đúng là muốn dần gã lên khoang trời cao vạn trượng.
Lúc đầu gã còn thấy khó hiểu, nhưng sau khi cúi đầu thăm dò, nhìn thấy ánh đèn của hàng vạn gia đình ở bên dưới thì trong nháy mắt ấy đã hiểu được dụng ý già nhân già nghĩa cua đối phương.
Từ một ke từng vì muôn cứu tính mạng cúa một người mà không từ thu đoạn cướp đi tính mạng của hàng trăm, hàng ngàn người khác, nay lại biến thành người lo lang lúc đấu pháp sẽ khiên đám phàm nhân như kiên co phai chịu tội... Dúng là giang sơn dê đôi, ban tính cùng dê dời nha.
Thanh Dương chợt thây hơi đông càm với con Bạch Hô này
chi vì một ke đã chết mà hắn vần luôn hướng thiện suốt hơn tám trăm năm. Nếu như hắn biết được chân tướng mọi việc, chẳng rõ sè thấy nực cười đến mức nào? Gã muốn tận mắt nhìn thấy con súc sinh này phải phát điên.
Trên vùng đất Cửu Châu, đã rất nhiều rất nhiều năm chưa từng có một trận đại chiến như vậy.
Dại Thừa viên mãn có thân thể thánh thú đấu với Ma tăng Hóa Thần kì. Dây đã định trước là một trận chiến kinh hãi thế tục.
Qua thật như vậy. Tông chú Minh Tịnh là một vị vưa không ngai của Cửu Châu giao chiến với Ma đau Hóa Than kì đã tiêu diệt hơn phàn nưa Cửu Châu khiến cho vô sổ tu gia cầu nguyện ngày đêm. Trận chiến này không chi liên quan đến sinh tứ của hai người mà còn là sự tồn vong của toàn bộ đại địa Cửu Châu.
Neu ngay ca Minh Tịnh tông chu cũng thám bại dưới tay ma đầu kia, thì e là khắp Cửu Châu sè chẳng còn ai là đổi thú của gã nữa. Dên lúc ây không cân quân đoàn con rôi phái tân công, sô
tu giả và người phàm còn lại cứ giơ săn cô rôi đê mặc cho gã chém là được
Tuy nhiên chẳng một ai có cơ hội được tận mắt chứng kiến trận chiến kinh hãi thế tục này, bởi vì nó ở trên mặt đất hàng trăm ngàn trượng, có lè chỉ cách cánh cứa tiên giới một tầng mày mỏng manh mà thôi.
Nhưng tất cà mọi người lại được nhìn thấy kết quá của trận chiến này — Ma tăng ngà nhào từ tầng mây, khi rơi xuống mặt đất thì khuôn mặt đà thay đối hoàn toàn
Người đáp xuống tiếp theo là Kiếm tu mặc bạch y. Hắn đứng bên cạnh bãi máu thịt đà nát bay, sau đó nghe thấy trong đống máu thịt ấy vang lên tiếng cười quái dị: “Suốt tám trăm năm nay tông chủ không sát sinh, bây giờ chi có bán tôn là ngoại lệ ư?”
Phong Bạch vần chẳng nhúc nhích, hai mắt của hắn khè nheo lại, đứng đó như một bức tượng điêu khắc. Giọng nói cua han
vân lạnh như băng: “Bo ác, được thiện. Thiện cho người, Dạo cho trời. Hôm nay không phai ta loại bo ngươi, là Thiên Dạo loại bo ngươi.”
Thiên Dạo à Thiên Dạo... Thiên Dạo chó má! Nếu thật sự có
Thiên Dạo thì nó đâu chi loại bở môi mình ta, còn cá ngươi và cái tên thúc thúc tốt đẹp của ngươi nữa.” Khuôn mặt kia càng lúc càng dừ tợn. Vào khoanh khắc kiếm quang sắp lan đến nơi, gã lại bồng cười to: “Nơi u minh địa phú có ké thù lâu năm chờ sẵn ở đó. Ta cũng không cô đơn...”
Kiếm của Phong Bạch chợt dừng lại, hắn hoi: “Ngươi có ý gì?”
Hăc khí không ngừng tuôn trào từ săc thân đà nát bây kia, sau đó có một vật chợt ban ra, đó là một chiếc nhẫn.
Keng” một tiêng, phi kiêm rơi xuông đât.
Phong Bạch nhìn xuông tay mình rôi lại nhìn vê phía kia, giống y hệt nhau, cam ứng mãnh liệt — Dó chính là chiếc nhẫn mà hắn đã tự tay đeo lên cho thúc thúc từ tám trăm năm trước, trong hoa cành Phân Đà Lợi.
Súc sinh nhà ngươi thật dê lừa. Thúc thúc ngươi và sư tôn ta
đã thương lượng ra cách này để lừa gạt ngươi, chiếc nhẫn này cũng là ta lấy được trên thi thể của sư tôn từ hơn trăm năm trước. Năm đó Anh vàn cuồn cuộn, dù Lôi Kiếp chưa kịp giáng xuống
nhưng có lè thúc thúc cua người kia đã bị độc phát mà chết từ trước rồi ấy chứ. Vậy mà ngươi vần còn ngu ngốc đi tạo thiện nghiệp để nuôi dưỡng hạt sen, ha ha ha ha... Buồn cười quá ư là buồn cười. Ngươi sống còn nực cười hơn cá ta... ”
Bà tay nắm chặt lấy chiếc nhẫn của Phong Bạch đã phát run mặc dù giọng nói vần lạnh lèo như lúc đầu nhưng lại không còn vẻ thong dong nữa: “Không... Ngươi đừng vội gạt ta, đèn trường sinh trong Côn Luân vần còn sáng. Đúng, đúng, thúc thúc bao ta hãy chờ y. Y sè không lừa gạt ta. Không đâu!”
“Vậy à, thế sao ngươi không quay về xem thư cái đèn Trường Sinh ấy là thật hay giả? Xùy, với một đại năng Thiện tu như sư tôn của ta, muon đèn Trường Sinh sáng hay tắt cùng chi là thuật pháp nho nhở thôi...”
Còn chưa dứt lời thì một luồng kiếm quang đã chém đến tiếng nói của Thanh Dương cùng tắt ngấm.
Phong Bạch lập tức biến mất chẳng còn thấy bóng dáng, mà thân xác đã chết của Ma tăng Hóa Thần kì cũng biến thành một luồng ma khí nồng đậm, kéo dài mãi chẳng tiêu tan. Gió thổi khiến đám hắc khí đó nhanh chóng tán ra khắp mọi phương hướng.
Hà Loan và Nguyên Hạo đang ở Côn Luân chờ đợi kết cục của trận đại chiến, cuối cùng cùng nhìn thấy người mà họ muốn đón. Tuy nhiên hai người còn chưa kịp biết được chi tiết mọi chuyện thì đã thấy Phong Bạch lướt qua nhanh như một cơn gió, nhắm thẳng về phía điện Trường Sinh trên đính Hư Vô phong.
Chi trong giây lát bọn họ đã nhìn thấy Phong Bạch ném vỡ một ngọn đèn còn sáng cùng với tiếng hét đày giận dữ của hắn.
Den khi ngoảnh đầu nhìn lại thì đã chẳng thấy tung tích của hắn đâu nữa.
Hết chương 163
Editor: Sau này không thấy tác già còn nhắc đến cặp Từ Giác X Phương Trương Tín nữa, mình cùng tham chèo cái thuyền này mà đến đây chắc là thuyền cũng vừng vừng rồi, hơi tiếc chút xíu là tác già không nói gì thêm.
Tiếp theo là tạ trời tạ đất là tác giá chán viết cành chiến đấu bùm chéo bùm chéo rồi. Phái edit cái đó mình thật sự rất muốn hộc máu, vì nó siêu khó để chuyển ngừ sao cho thuần việt ấy, cứ đạo nọ pháo quyết kia, quang anh, bla bla,... edit xong rồi mà đôi khi đọc lại vần thấy cực kỳ cấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.