Tiếng súng nổ lên từ phía anh, Triệu Minh Vi cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại
Nén người đang nằm trên vai mình đến Tố Như
“Cậu đưa cô ta đi trước”
Tố Như theo phản xạ bắt lấy ả, lại nhìn cô nhíu chặt lông mày
“Cậu còn ở lại đây làm gì nữa? Nhanh đi thôi!”
Triệu Minh Vi không có thời gian giải thích, nhìn bóng dáng đang dần biến mất ở góc khuất bức tường: “Không cần lo lắng, cậu đi trước đi”
Nhanh chóng chạy theo hướng anh, người anh đuổi theo không chính là hắn! Tại sao anh lại ở đây? Tại sao anh lại đuổi theo người đó?
Người đàn ông kia chợt dừng bước, quay người lại cười to với Vương Thần Kiêu
“Haha, tao đã mong đến ngày hôm nay, được đấu tay đôi cùng mày!”
Vương Thần Kiêu lạnh lùng nhìn anh ta, như là diêm vương nhìn kẻ vừa xuống mồ
“Còn muốn chạy sao? Mày nghĩ có thể?”
Hắn ta nhìn anh, sau đó cất tiếng: “Chúng ta từ từ nói chuyện, bọn mày phá hỏng kế hoạch mà tao cất công lập nên. M* nó chứ!”
Hắn ta còn chưa gặp được cô gái đó, còn chưa dạy dỗ cô. Còn chưa bắt cô trở thành người của hắn
Vừa nói anh ta vừa đưa tay lấy khẩu súng lục sau lưng mình, nhân cơ hội bắn anh. Nhưng anh ta không ngờ Vương Thần Kiêu lại phản ứng nhanh như vậy.
Chạy tới chổ anh ta, đánh vào cổ tay, khiến súng rơi xuống. Trong lúc hai người họ đấu tau đôi với nhau cô núp phía sau cây chờ thời cơ bắn người đó. Cô cố gắng nhắm trúng anh ta nhưng vì hai người họ không đứng yên nên cô hơi lo lắng. Thế nhưng
“Pằng”
Viên đạn trong khẩu súng cô bay ra, nhắn trúng bụng dưới của anh ta.
Hai người đang đấu tay đôi chợt dừng nhịp. Vương Thần Kiêu nhanh chóng ổn định tinh thần. Giơ tay đánh vào điểm yếu của anh ta.
Bị bắn bất ngờ, lại trúng phải chiêu của người trước mặt. Hắn ta không còn sức lực, ngã khuỵu xuống. Dường như đã bất tỉnh
Cùng lúc đó, quân nhân chạy tới. Vương Thần Kiêu ra lệnh
“Đưa anh ta về trụ sở!”
“Rõ”
Nhìn theo hướng viên đạn vừa bắn ra, anh thấy được hình bóng của một người đang nhanh chóng chạy đi. Đuổi theo cô, nhìn thấy bóng lưng cô độc đang cố gắng chạy trốn mình chợt anh thốt lên
“Triệu Minh Vi! Quay lại đây”
Lời nói của anh như câu thần chú khiến cô đứng bất động
“Là em đúng không?”
Làm sao anh có thể biết được? Không thể nào! Đột nhiên vai cô bị một cánh tay níu khiến người quay lại
Hai người họ nhìn nhau một lúc lâu, Vương Thần Kiêu khuôn mặt lạnh lùng cực độ. Nhìn bàn tay trống không của cô. Lại như tức giận
“Đi cùng anh!”
Bởi vì biết nơi này rất nguy hiểm nên anh không thể để cô một mình ở đây. Tuy rằng không biết cô tới nơi này với mục đích gì
Nhưng lúc nãy cô bắn kẻ địch giúp anh, tình hình lúc trước anh cũng biết.
Nhận ra cô là người ở trong đoàn người xuất hiện giúp đỡ quân đội. Anh nắm chặt tay cô
Triệu Minh Vi biết anh lo lắng cho mình, nhưng nhìn tình hình hiện tại. Bản thân cô không muốn gây phiền toái cho anh. Lại không muốn rước phiền phức cho người của mình
“Mọi người đều em đang đợi! Trở về nhà chúng ta nói chuyện sau nhé?”
Vương Thần Kiêu nhìn cô, ánh mắt tối lại. Không nắm tay cô nữa
“Cẩn thận!”
“Được”
Cổ cô như có thứ gì nghẹn lại vậy! Lần đầu tiên cô thấy được sự lo lắng trong đôi mắt của anh, cô cảm nhận được sự bảo vệ của người khác đối với mình
Nhưng cô vẫn xoay người rời đi. Bóng lưng cô độc lần nữa hướng về phía anh nhanh chóng biến mất trong đêm tối tại rừng mưa
................
Về đến căn nhà mà anh đã nói căn nhà không rộng nhưng lại có cảm giác rất ấm áp. Cô thích, lấy quần áo trong vali ra, vào nhà tắm gội hết đi những vết bẩn, cô lên giường nhưng mãi vẫn không ngủ được, với ngàn vạn câu hỏi hiện lên trong đầu. Tại sao anh không hỏi cô làm gì ở đó? Tại sao anh không hỏi cô biết dùng súng? Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cô chìm dần vào giấc ngủ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng giẫm trên sàn nhà, vì nghĩ cô đã ngủ rồi nên anh mới đi nhẹ nhàng tránh khiến cô thức giấc. Vào phòng lấy quần áo, anh tiến tới phong tắm dành cho khách để tắm. Lau khô đầu mình anh bước vào phòng cô đang ngủ
Sau khi giải quyết mọi việc ở quân khu, Vương Thần Kiêu cũng mệt mỏi quay trở về
Anh đứng ở phòng khách cầm điện thoại, nhắn tin cho Dịch Thiên.
Bởi vì nhiệm vụ lần này anh ta là người cầm đầu, cho nên vẫn như thường lệ ở lại quân khu xử lí. Cho nên khi nhìn thấy tin nhắn của Vương Thần Kiêu. Anh cũng nhanh chóng trả lời
Ngày mai tôi sẽ tới đó một chuyến, cậu sắp xếp thời gian. Tôi muốn gặp hắn ta
Dịch Thiên cũng không thắc mắc nhiều nói: được
Vương Thần Kiêu nhìn về phía phòng ngủ, lại chậm rãi nhẹ nhàng bước tới. Tuy rằng anh rất muốn hỏi cô nhiều việc. Nhưng thời gian còn dài, anh không vội
Không biết cô chính hay tà, anh đều có thể bảo vệ cô theo phương thức riêng của mình