Quân Nhân Nguyện Yêu Em

Chương 18: Đặc quyền thuộc về riêng em, Triệu Minh Vi




Đột nhiên, người phía sau lên tiếng
“Về thôi, trời sắp tối rồi”
“Ôi! Suýt nữa thì quên! Em phải về để chuẩn bị cho tiệc sinh nhật. Hai người đi thong thả, em đi trước”
Vì cũng đã biết người anh rể này rồi cho nên cô cũng không dám tiếp xúc nhiều. Vì thế lúc nãy nghe thấy giọng nói như ma vương của anh đã khiến cô sợ rồi
Nếu như Vương Thần Kiêu biết được cô nhóc này nghĩ về anh như vậy. Không biết anh sẽ như thế nào đây
Lúc về đến nhà cô và anh không để ý đến chiếc xe thứ hai trong sân, bước vào phòng khách mới nghe thấy tiếng chuyện trò của mọi người, đặc biết là giọng của mẹ cô, nhìn thấy người ngồi bên cạnh mẹ cô bất chợt cô như một pho tượng không nhúc nhích nổi. Biểu hiện này của cô anh đều thu vào mắt
“A Tiểu Vi và Thần Kiêu đều về rồi à? Mau tới đây nào!”
Nhìn thấy hai người trở lại, bà ngoại cũng không nói chuyện với mẹ cô nữa. Quay sang vẫy tay với hai người
Phu nhân Triệu đưa mắt nhìn hai người, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Hai đứa đấy à? Hôm nay bố và mẹ tới hơi muộn, hai đứa đi đường thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi”
“Tiểu Anh hôm nay vừa xuống máy bay đã cùng chúng ta tới đây, biết sinh nhật Thanh Thanh nên đã mua quà cho cô bé! Nay tiểu Anh về nước, mẹ với bố mới trực tiếp tới đón nó về”
Triệu Minh Vi lẳng lặng nhìn bà, sau đó đưa mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh
Trần Triệu Anh? Người phụ nữ có mái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng ngồi bên cạnh bà. Thấy cô nhìn mình liền cong môi cười
Không muốn ngồi nghe họ nói chuyện nữa nên cô đi về phòng mình, ra chổ ban công ngồi. Chiếc ghế xa bên cạnh có người vừa ngồi xuống
“Không trò chuyện cùng mọi người sao?”
Triệu Minh Vi nhìn anh: “Em thấy hơi chán, muốn ngồi đây một lúc
Vương Thần Kiêu nghe cô nói thế liền thẳng thừng hỏi
“Em không thích người phụ nữ đó”
Cô không đáp lại chỉ im lặng gật đầu. Người phụ nữ đó chính là lí do khiến cô rời đi hai năm. Không hẳn là vì ghen ghét, mà là cô không thích. Hai người sống chung dưới một căn nhà, tính cách không thể hoà hợp.
Mặc dù bình thường cô không phải là người hay so đo đố kị, nhưng nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô ta khi có được thứ mà vốn dĩ thuộc về cô. Khiến cho cô không màng thế sự mà rời đi
Vương Thần Kiêu vươn tay kéo người bên cạnh tới gần mình, ôm cô vào trong lòng
“Có ấm ức gì thì nói với anh, anh sẽ thay em đòi lại công bằng”
Triệu Minh Vi nghe anh bá đạo nói như vậy, trong lòng như có dòng nước ấm chạy qua. Tâm trạng cũng rạng rỡ hẳn lên
“Em thì có ấm ức gì được, ai có thể bắt nạt được em chứ?”
Anh cười, ôm chặt cô vào lòng.
Triệu Minh Vi không nghĩ rằng cô và anh hiện nay có thể hoà bình sống chung với nhau như vậy. Thật ra cô cho rằng, hai người đều đang mở lòng đón nhận đối phương
Lại như nhận thấy rằng người đàn ông này như đã luôn đặt cô ở vị trí hàng đầu. Anh chiều chuộng, quan tâm và chăm sóc cô rất tốt
Như thể bọn họ đã ở bên cạnh nhau mấy năm trời, nhưng dù sao đi nữa. Trong tình trạng của họ, như vậy quả thật rất tốt
Cô ngồi yên trong lòng anh, lặng im suy nghĩ. Một lúc sau mới nói chuyện: “Người phụ nữ đó lúc trước được coi là vị hôn phu của anh đấy!”
Đúng vậy, nếu như không có sự trở lại của cô. Có khả năng, người đang ngồi trong lòng anh chính là Trần Triệu Anh.
Người phụ nữ đó có tình cảm sâu nặng với Vương Thần Kiêu. Nếu không thì hai năm trước, Trần Triệu Anh cũng đã không xách vali rời khỏi thành phố
“Vậy ư?”
Nghe anh hỏi lại, cô mới ngồi thẳng dậy: “Anh còn hỏi, có phải nếu như cô ấy là vị hôn phu của anh. Anh cũng sẽ đối xử với cô ấy như hiện tại đối với em?”
Đột nhiên cô mới nhận ra, mình thật sự để ý tới chuyện này. Bọn họ kết hôn vì hôn ước, đi đến bây giờ đây. Đã là một kì tích, vậy nhưng khi nghĩ đến nếu như mình không phải là vợ anh. Vậy có phải anh cũng không bao giờ đối xử tốt với mình như hiện tại
Vương Thần Kiêu nhìn người con gái trước mặt, anh bật cười
“Anh đối xử tốt với em chỉ vì em là vợ anh thôi sao? Hửm?”
Nói rồi anh chợt đưa người đổ về phía trước. Khuôn mặt điển trai của người đàn ông phóng đại trước mặt mình. Âm thanh cuối kéo dài một chút
Triệu Minh Vi đơ người trong chốc lát, sau đó ngại ngùng cúi mặt xuống. Nhìn thẳng vào yết hầu gợi cảm của người đàn ông
Một màn này khiến anh cảm thấy mình như đang chọc ghẹo cô. Mà đúng thật chính là vậy. Nắm lấy cằm cô nâng lên
Vương Thần Kiêu hôn lấy đôi môi gần trong gang tấc. Nụ hôn kéo dài cho đến khi cô đập mạnh vào ngực anh
Lúc dừng lại cô dựa vào ngực anh thở mạnh. Người đàn ông nói hôn là hôn. Không cho cô thời gian phản kháng
“Đặc quyền này chỉ thuộc về một mình em thôi”
Giọng nói trên đỉnh đầu ấm áp, như là đang giải thích cho cô nghe. Dựa vào lòng anh, cô mỉm cười
“Vậy nhất định không được có người thứ hai!”
Anh vuốt nhẹ tóc cô, hôn lên trán: “Chỉ mình em”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.