Lâm Thanh Diện nghe Tưởng Ngọc Khiết nói thì vẻ mặt tràn đầy khó hiểu, chỉ thiếu cả người biến thành dấu chấm hỏi.
“Khu khụ, đi… Khách sạn?” Lâm Thanh Diện hỏi lại một câu.
Tưởng Ngọc Khiết lập tức xấu hổ, đột nhiên ý thức được mình đã nhập
vào cốt truyện tổng giám đốc bá đạo, tuy rằng Lâm Thanh Diện thật sự có
hơi giống tổng giám đốc bá đạo nhưng người này vẫn rất bình dân, hơn nữa sao cốt truyện tổng giám đốc có thể xuất hiện trong cuộc sống chứ.
Cô ta chỉ cảm thấy cả người không ổn lắm, nhất thời có chút lo lắng, không biết nên giải thích với Lâm Thanh Diện thế nào.
“Thật ngại quá, thật ngại quá, tôi đọc nhiều tiểu thuyết, vừa rôi
không để ý đưa mình vào cốt truyện, anh đừng quan tâm tôi, tôi chỉ phát
bệnh thôi” Tưởng Ngọc Khiết hoảng loạn nói.
Lâm Thanh Diện cười với Tưởng Ngọc Khiết, anh đột nhiên nhớ tới Chung Linh Nhi xem quá nhiêu phim truyên hình, cũng không biết có phải bởi vì Chung Linh Nhi hay không, Lâm Thanh Diện còn có thêm thiện cảm với
Tưởng Ngọc Khiết.
“Tôi có đứa em gái, cô ấy rất thích xem phim truyền hình, cũng luôn
ảo tưởng thế giới hiện thực giống như phim truyền hình, vì vậy xảy ra
rất nhiêu chuyện đở khóc dở cười, lúc nãy dáng vẻ của cô có hơi giống cô ấy” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Tưởng Ngọc Khiết không nghĩ tới Lâm Thanh Diện không hề cảm thấy cô
ta phát bệnh thân kinh, còn nhắc tới em gái làm cho cô ta cũng có chút
kinh ngạc nói: “Vậy có lẽ em gái anh rất đáng yêu”
“Đúng vậy, chẳng qua hiện tại cô ấy đang nằm trên giường bệnh” Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ thở dài.
“Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý nhắc đến chuyện này” Tưởng Ngọc Khiết chạy nhanh xin lỗi.
Lâm Thanh Diện lắc đầu, ý bảo không sao, tiếp theo nói: “Bây giờ cô
có thời gian không, đưa tôi tham quan viện mồ côi một chút đi”
Tưởng Ngọc Khiết gật đầu, nghĩ thâm cốt truyện tổng giám đốc bá đạo đúng là không xảy ra trong cuộc sống.
Cô ta đi theo Lâm Thanh Diện vào bên trong viện mồ côi, trong lòng có chút khẩn trương, cô ta đi chung với gia chủ nhà họ Lâm thì vẫn cảm
thấy áp lực.
Bởi vì gần đây Lâm Thanh Diện lo lắng về chuyện của Hứa Bích Hoài,
trong lòng cũng muốn tìm một người tâm sự chuyện của mình, vì thế anh
nhân cơ hội này kể chuyện của Hứa Bích Hoài và Chung Linh Nhi cho Tưởng
Ngọc Khiết.
Sau khi Tưởng Ngọc Khiết biết được mình và Hứa Bích Hoài có chút
giống nhau thì mới hiểu được vì sao Lâm Thanh Diện lại giúp mình.
Cô ta nghe Lâm Thanh Diện kể chuyện về Hứa Bích Hoài và người em gái
Chung Linh Nhi trong lời Lâm Thanh Diện thì trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Cô ta vốn dĩ cho rằng nhân vật chủ nhà họ Lâm là người ăn chơi trác
táng, mỗi đêm sẽ ôm lấy một cô gái khác nhau đi vào giấc ngủ, lại không
nghĩ rằng Lâm Thanh Diện là người chung thủy như thế, trong lòng tự
nhiên hâm mộ Hứa Bích Hoài.
Mỗi cô gái đều hy vọng có một người chung thủy chỉ yêu mình như vậy,
đặc biệt là cô gái thích đọc tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo.
Tưởng Ngọc Khiết nghe đến chuyện Hứa Bích Hoài mất tích, Chung Linh
Nhi hôn mê thì cũng nhíu mày, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.
Lâm Thanh Diện cũng chỉ nói bọn họ xảy ra tai nạn xe, cũng không nhắc đế chuyện Lạc Tâm đứng sau gài bẫy, không nên nói những ân oán này nói
cho Tưởng Ngọc Khiết nghe.
“Không phải anh đã nói có thân y chữa bệnh cho em gái anh sao, cô ấy
sẽ nhanh chóng tỉnh lại, mà cũng sẽ tìm thấy manh mối của vợ của anh,
mọi chuyện sẽ tốt thôi” Tưởng Ngọc Khiết an ủi Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện quay đầu cười với cô ta, mở miệng nói: “Chỉ mong mọi chuyện sẽ tốt thôi”
Tưởng Ngọc Khiết nghiêm túc gật đầu, hai người tiếp tục đi dạo viện
mồ hôi, lúc này Tưởng Ngọc Khiết cũng đột nhiên ý thức được mặc dù anh
là chủ nhà họ Lâm nhưng cũng chỉ là một người có cảm xúc bình thường,
tình cảm của Lâm Thanh Diện đối với Hứa Bích Hoài làm cho Tưởng Ngọc
Khiết cảm thấy anh càng thêm chân thật.
Lâm Thanh Diện nói ra những chuyện trong lòng thì cũng cảm giác nhẹ
nhõm không ít, trong lòng cũng bùng cháy hy vọng tìm thấy Hứa Bích Hoài.
Sau khi Lâm Thanh Diện đi dạo một vòng viện mồ côi thì quyết định
thành lập một quỹ ngân sách dùng để giúp đỡ cho những đứa bé ở đây có
cuộc sống tốt hơn.
Tưởng Ngọc Khiết nghe Lâm Thanh Diện nói chuyện này thì trong lòng vô cùng cảm động, tỏ vẻ nhất định sẽ nói cho bọn nhỏ ở viện mồ côi biết
được lòng tốt của Lâm Thanh Diện.
Sau khi Lâm Thanh Diện nói xong thì không ở lại viện mồ côi quá lâu,
anh gọi điện thoại cho ông Độ nói ông sắp xếp chuyện quỹ ngân sách cho
viện mồ côi, sau đó Lâm Thanh Diện lái xe rời khỏi chỗ này.
Tập đoàn Ninh Vân.
Trong phòng làm việc, Công Tôn Ninh và Lạc Tâm ngồi nói chuyện, nội
dung chủ yếu là Kim Quốc Trung lại câm tiên của bọn họ làm gì đó, kết
quả lợi ích rơi vào tay nhà họ Lâm và thương hội Thiên Nguyên.
Mấy ngày nay sắc mặt của Công Tôn Ninh không tốt lắm, gân như mỗi
ngày tràn đầy u ám, anh ta đã đập bể năm sáu bộ trà cụ trong phòng làm
việc.
“Để tên đáng chết kia phách lối thêm hai ngày nữa, đến khi anh ta tắt thở thì còn có thể nhảy nhót ở trước mặt tôi như vậy nữa không!” Công
Tôn Ninh ném tài liệu trong tay ra ngoài, hừ nói.
“Rốt cuộc cậu mời cao thủ nào đến vậy, hiện tại trong đầu tôi chỉ
muốn Lâm Thanh Diện lập tức chết đi, ngày nào cậu ta chưa chết thì ngày
đó tôi không được yên bình” Lạc Tâm vẫn quấn băng vải trên tay mở miệng
nói.
“Tôi không phải là người có thể khống chế với hành tung của cao thủ
này, cô nôn nóng, tôi cũng sốt ruột, cứ kiên nhẫn chờ xem, Quan Lĩnh vẫn có uy tín, nếu tôi đã bỏ tiên ra thì bọn họ nhất định sẽ đưa người kia
đến trước mặt tôi” Công Tôn Ninh không kiên nhẫn nói.
Ngay lúc này, có người đẩy cửa văn phòng ra, thư ký đeo kính đen đi tới, vẻ mặt đầy hoảng loạn.
Công Tôn Ninh nhìn vẻ mặt của thư ký thì trong lòng động đậy, những
chuyện có thể khiến thư ký của anh ta hoảng loạn như vậy thật sự không
nhiều.
Anh ta đứng lên mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng loạn như vậy”
“Dưới lầu có người muốn gặp anh, không nói thân phận của mình cũng
không nói mục đích của mình, bảo vệ ngăn cản anh ta lại thì người nọ lập tức ra tay đánh ngất tất cả bảo vệ” Thư ký mở miệng giải thích.
Lúc đầu Công Tôn Ninh sửng sốt, sau đó trong lòng vui vẻ quay đầu
nhìn Lạc Tâm một cái mở miệng nói: “Người chúng ta chờ đã tới rồi, anh
với tôi đi xuống thôi”
Anh ta nói xong thì bọn họ nhanh chóng chạy ra phòng làm việc đi xuống dưới lâu.
Sảnh lớn bất động sản Ninh Vân, mấy chục bảo vệ nằm mặt đất vẫn không nhúc nhích, một người mặc đồ đen đứng giữa sảnh lớn, khí thể trên người giống như một thanh kiểm sắt bén xuyên thẳng đến tận trời. Lý Phù Đồ,
đứng đầu bảng Chiến Thần Bảng ở Quan Lĩnh, ở trong quan Lĩnh được người
ta gọi là Vua.
Những nhân viên ở sảnh lớn run bần bật trốn vào góc, vừa rồi bọn lọ
nhìn thấy người kia ra tay, thật sự có thể dùng hai chữ biến thái để
miêu tả, cho nên không ai dám trêu chọc. Lúc này ba người Công Tôn Ninh
và Lạc Tân đi ra từ thang máy, Công Tôn Ninh nhìn mấy chục bảo vệ nằm
trên mặt đất thì không chỉ không tức giận, ngược lại còn lộ ra nụ cười.
Chỉ có kẻ mạnh như Lý Phù Đổ mới có cơ hội tiêu diệt Lâm Thanh Diện.
Lạc Tâm nhìn thấy Lý Phù Đồ thì trong lòng cũng khiếp sợ bởi khí thế
trên người anh ta toát ra, đời này cô ta đã gặp qua không ít cao thủ,
nhưng chỉ cần liếc loại người như Lý Phù Đô một cái cũng khiến cho người ta có cảm giác khuất phục cúi đầu.
Trên mặt cô ta lộ ra nụ cười, trong lòng lẩm bẩm nói: “Lâm Thanh
Diện, có cao thủ này ở đây thì cho dù cậu có nhiều thủ đoạn thế nào cũng không trốn thoát được, ngày chết của cậu sắp đến rồi!”