Triệu Tam Linh còn đang định chế nhạo Lâm Thanh Diện nhất định sẽ
không dám gọi những món đắt tiền, nhưng sau khi chứng kiến Lâm Thanh
Diện gọi món một cách khoa trương thì lập tức trợn tròn mắt.
Chỉ một lát sau, số thức ăn mà Lâm Thanh Diện gọi cũng sấp sỉ mấy chục triệu rồi.
Tất cả những người ngồi tại bàn đều kinh ngạc và giật mình trước cách Lâm
Thanh Diện gọi thức ăn, có điều ngẫm lại thì bữa cơm này cũng chẳng bắt
họ phải trả tiền nên không ai cản Lâm Thanh Diện lại.
Người khác
không để ý việc Lâm Thanh Diện gọi đồ ăn nhiều hay ít
nhưng, Triệu Tam Linh thì có bởi anh sẽ phải góp một nửa vào bữa cơm này mà hiện tại số tiền phải trả những món ăn mà Lâm Thanh Diện gọi ra đã
vượt quá dự toán của anh ta rồi.
Lúc này anh ta liền đập bàn hét lên với Lâm Thanh Diện: “Anh điên rồi à? Gọi nhiều món như vậy anh ăn có hết không hả?”
Lâm Thanh Diện ngẩng đầu liếc Triệu Tam Linh một cái rồi mở miệng
nói: “Chúng ta có tận mười mấy người cơ mà, muốn giải quyết sạch số thức ăn này chắc cũng dễ thôi, đúng không?”
“Vậy… Vậy thì anh cũng không thể…” Triệu Tam Linh vốn muốn nói vậy
thì anh cũng không cần phải gọi nhiều món đắt tiền khiến người ta phải
hết hồn như vậy chứ, nhưng khi thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình
anh ta liền nhận ra nếu nói ra những lời ấy thì chẳng phải anh ta không
rộng lượng bằng Lâm Thanh Diện sao.
nên cũng chỉ có thể đem những lời này nuốt trở về trong bụng.
“Sao thế? Cậu cảm thấy tôi gọi đồ ăn mắt quá à?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Triệu Tam Linh lập tức xấu hổ nhưng vẫn khăng khăng nói: “Mới gọi có
vài món thì sao mà đắt được chứ, chẳng qua tôi thấy anh gọi đồ ăn đạm
bạc quá, món nào cũng gọi mười mấy phần như vậy, sợ là mọi người sẽ chán ngấy.”
Tất cả mọi người lập tức cảm thấy đắt tiền khiến người ta phải hết
hồn như vậy chứ, nhưng khi thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình anh
ta liền nhận ra nếu nói ra những lời ấy thì chẳng phải anh ta không rộng lượng bằng Lâm Thanh Diện sao. nên cũng chỉ có thể đem những lời này
nuốt trở về trong bụng.
“Sao thế? Cậu cảm thấy tôi gọi đồ ăn mắt quá à?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Triệu Tam Linh lập tức xấu hổ nhưng vẫn khăng khăng nói: “Mới gọi có
vài món thì sao mà đắt được chứ, chẳng qua tôi thấy anh gọi đồ ăn đạm
bạc quá, món nào cũng gọi mười mấy phần như vậy, sợ là mọi người sẽ chán ngấy.”
Tất cả mọi người lập tức cảm thấy bộ cười tươi như hoa nở mà thôi.
Lâm Thanh Diện nghe Triệu Tam Linh nói xong liền a lên một tiếng rồi
quay sang nói với nhân viên phục vụ: “Mỗi món trên tờ thực đơn này
lấy tôi một phần, tờ này và tờ này nữa.”
Thấy Lâm Thanh Diện lại gọi thức ăn y chang lần trước ở quán ăn Xuân
Giang, Triệu Tam Linh đột nhiên có chút hối hận vì đã nói những lời này.
Cách gọi thức ăn theo kiểu mỗi tờ thực đơn một món như này ai mà gánh nổi chứ.
Nhưng anh ta chính là người vừa nãy còn mạnh miệng hô hào nên bây giờ dù muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“Khụ khụ, Lâm Thanh Diện, cậu đừng chỉ gọi đồ ăn không, tốt xấu gì
cũng phải gọi chút gì để uống chứ.” Triệu Tam Linh nghĩ thầm, rượu cũng
đắt sấp sỉ thức ăn nên chắc hẳn Lâm Thanh Diện sẽ ngừng hành động lần
lượt gọi thức ăn trên từng tờ thực đơn một.
Lâm Thanh Diện gật
gật đầu, lật sang trang đồ uống, anh chỉ nhìn lướt qua rồi nói: “Hãy
mang chúng tôi mười bình rượu đắt nhất các cậu, sẵn
tiện lấy một ít thức uống ngon ngon nữa nhé.”
Triệu Tam Linh nghe Lâm Thanh Diện nói suýt chút nữa thì thổ huyết ngay tại.
Chai rượu đắt nhất của nhà hàng cao cấp quốc thế Thiên Thành có giá
gần hai mươi bảy triệu, Lâm Thanh Diện không chút do dự gọi luôn mười
bình vậy chẳng phải tiêu tốn gần hai trăm bảy mươi triệu sao.
Anh chàng này điên rồi à?
Triệu Tam Linh cảm thấy khó thở, lần này anh ta dự định tiêu khoảng
ba mươi đến sáu mươi triệu mà thôi nhưng bây giờ chiếu theo cách gọi đồ
ăn của Lâm Thanh Diện, dù chia nhau trả thì sợ cũng phải tầm hai mốt đến hai bốn triệu.
“Bộ thằng ngu này chưa từng ăn ngon mặc đẹp nên mới nhắm mắt nhắm mũi mà
gọi sao, hôm nay đúng là ngày má mà. Nhưng dù gì thằng đó và mình
cũng chia nhau trả, đến lúc đó mình chỉ trả đúng một nữa thôi, nửa còn
lại mày chết, một đồng ông đây cũng không bố thì thêm đâu.”
tiên
cô ta gặp người gọi thức ăn hào sảng như vậy nên nghĩ thầm trong bụng
rằng người này nhất định là một nhân vật tai to mặt lớn, bằng
không sao có được khí phách như vậy chứ.
Sau khi nhớ kỹ những món mà Lâm Thanh Diện gọi, nhân viên phục vụ liền chạy nhanh ra ngoài, bảo nhà bếp chuẩn bị.
Lục Thiên Điệp quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt hồ nghị, lúc
sau cô ấy mới hỏi Hứa Bích Hoài: “Hoài ơi, có phải trước khi đến đây cậu đã đưa tiền anh ta vì muốn anh ta nở mày nở mặt với mọi người không?”
Hứa Bích Hoài lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Không có, gần đây Lâm Thanh Diện
toàn tự tiêu tiền của chính ảnh, cái đồng hồ này cũng là anh ấy tự mua
đó, với tiền lương của tớ sao có thể mua nổi cái đồng hồ mắc như
vậy chứ.”
“Thế cậu nghĩ tiền của anh ta ở đâu ra?” Lục Thiên Điệp hỏi tiếp.
Hứa Bích Hoài ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là anh ấy tự kiếm được.”
Lục Thiên Điệp vẫn làm ra vẻ không tin, Lâm Thanh Diện trong ấn tượng của
cô ấy chỉ là một tên bỏ đi chẳng biết làm gì thì làm sao có năng
lực kiếm được nhiều tiền như vậy chứ.
Lẽ nào… Từ trước đến nay Lâm Thanh Diện toàn là giả bộ?
Nghĩ vậy, Lục Thiên Điệp t nhớ ra giọng nói của bạch mã hoàng tử mà
Hứa Bích Hoài từng nhắc đến có chút giống với Lâm Thanh Diện, hơn nữa
hôm đó lúc cô nhắn tin bạch mã hoàng tử thì di động của Lâm Thanh Diện
lại vang lên.
Những điều đó khiến cô ây bắt đầu hoài nghi, Lâm Thanh Diện có liên quan đến Trái tim của Hướng Dương.
Tuyệt đối không thể! Trong lòng Lục Thiên Điệp không tin Lâm Thanh
Diện chính là Trái tim của Hướng Dương nên cô lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn Trái tim của Hướng Dương.
Tiếp theo cô nhanh chân chạy lại phía Lâm Thanh Diện nhưng không hề nghe thấy tiếng chuông.
Lục Thiên Điệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô ấy quá đa nghi rồi.
“Tên ngốc này sao có thể là bạch mã hoàng tử của mình được chứ, mình
cũng đúng là đồ ngốc mà, nhưng vẫn còn có điểm phải nghi ngờ, nếu là
bạch mã hoàng tử của mình thì làm sao có thể chỉ tặng chiếc đồng hồ mấy
trăm triệu chứ, nhất định sẽ tặng loại cả tỷ.”
Lục Thiên Điệp lầm bẩm.
Nhưng cô ấy không hề biết, sau khi tiến vào phòng bao, Lâm Thanh Diện đã
chuyển sang chế độ im lặng, nên mới không bất kỳ tiếng động nào.
Lục Thiên Điệp cao ngạo liếc Lâm Thanh Diện xong liền không muốn nghĩ đến
chuyện ấy nữa, tiền của Lâm Thanh Diện từ đâu mà cóc, cô ấy chẳng
quan tâm, chỉ cần biết bữa cơm này dù gì cũng không phải do cô ây trả
tiền là được.
Không lâu sau nhân viên phục vụ liền lần lượt bưng từng khay thức ăn
lên, tất cả mọi người đều lóa mắt khi nhìn thấy cười nhưng trong lòng
lại đang rỉ máu, thứ mà bọn họ đang uống sao có thể gọi là rượu chứ, đó
đều là tiền mồ hôi nước mắt của anh ta!
Anh ta nhìn sang sắc mặt
của Lâm Thanh Diện thì thấy anh vẫn bình
tĩnh như thể chẳng bận tâm đến chút tiền áy nên trong lòng đột nhiên lên cơn mắng chửi: “Tao không tin mày gọi mấy món đắt tiền như vậy mà ông
cố nội mày không xót, tạm thời cứ mặc mày ra vẻ ta đây, đợi lát nữa tính tiền xem mày có khóc không.”
Nguyên một đám người phàm ăn không
ngừng đích tìm Triệu Tam Linh kính rượu, bọn họ cũng khen sự rộng rãi
của Triệu Tam Linh, khiến người bạn
học cũ này nở mày nở mặt.
Triệu Tam Linh uống rượu xong lại nghe
thấy nhiều người khen mình như vậy thì lập tức cảm thấy phê và nói với
tất cả rằng, chút tiền ấy với
anh ta mà nói chỉ là hạt bụi, bảo mọi người đừng khách khí.
Dường như mọi người đều đã quên bữa cơm này là do Lâm Thanh Diện cùng Triệu
Tam Linh hùn vào trả nên hoàn toàn không có ai để ý tới Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng lười lãng phí nước bọt với đám người này, chỉ chăm chăm vui vẻ ăn uống với Hứa Bích Hoài.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, cả đám người đều cơm no rượu say, người nào người nấy đều thỏa mãn, sung sướng.
“Lớp trưởng, chúng tôi ăn no rồi, tính tiền đi.” Một gã cất tiếng.
“Không thành vấn đề, nếu tất cả mọi người đều đã no thì tối sẽ thanh
toán, thanh toán xong chúng ta cùng di karaoke đi!” Triệu Tam Linh cũng
đã uống hơi nhiều nên giọng nói có hơi lớn.
Tất cả mọi người lập tức hoan hô.
“Mọi người đừng quên, lần này là lớp trưởng cùng Lâm Thanh Diện chia
nhau đãi, vậy mà lúc này cái tên ấy lại im lặng không hé nửa lời, đừng
nói là muốn chạy làng đấy nhé.”
Triệu Tam Linh cũng cười khẩy nhìn Lâm Thanh Diện và nghĩ rằng luc
này anh im lặng để lấp liếm nhưng may là đã có người lên tiếng.
“Phục vụ đâu, tính tiền!”
Nhân viên phục vụ lập tức cầm hóa đơn đến bên cạnh Triệu Tam Linh.
“Hóa đoa lần này tôi và anh chàng kia mỗi người một nữa, tôi chỉ trả
một nửa thôi, số còn lại anh ta sẽ trả, hiểu chưa?” Triệu Tam Linh mở
miệng.
Nhân viên phục vụ gật đầu, mở miệng nói: “Thưa anh, lần này các anh
đã ăn uống hết 558.900.000, nếu anh chỉ chịu một nửa thì chỉ cần phải
trả 279.450.000.”
Triệu Tam Linh vốn dĩ đang mặt mày hớn hở thì lập tức tỉnh rượu, suýt chút nữa là ngã từ trên ghế xuống rồi.
“Bao nhiêu tiền?” Triệu Tam Linh không dám tin vào tai mình, hỏi lại
“279.450.000.” Nhân viên phục vụ lại nhấn mạnh lần nữa.
Triệu Tam Linh nuốt nước bọt, hiện tại anh ta chỉ có thể chỉ tiêu
trong khoảng 300.000.000 và bữa tiệc này thực sự là muốn vét sạch túi
tiền của anh ta rồi.
“Khụ khụ, cô đi lấy tiền của người kia trước đi, tôi còn phải chuyển
khoản nên mất chút thời gian.” Triệu Tam Linh muốn xem xem Lâm Thanh
Diện làm sao trả được số tiền nhiều như vậy rồi sẽ nương theo đó mà mượn cớ.
Nhân viên phục vụ đành phải di tới bên cạnh Lâm Thanh Diện.
“Thưa anh, số tiền lần này anh phải trả là…”
Tất cả đều cười khẩy nhìn Lâm Thanh Diện, bọn họ đều rằng nhất định anh không thể trả được số tiền lớn như vậy.
“Tôi thấy khi nãy anh ta chỉ chém gió tấm thẻ, quẹt vào máy rồi đưa Lâm Thanh Diện nhập mật mã.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tấm thẻ này của Lâm Thanh Diện nhất định không thể quẹt được nhiều tiền như vậy.
Nhưng ngay sau đó, nhân viên phục vụ đã tươi cười trả thẻ lại Lâm
Thanh Diện, hớn hở nói: “Thưa anh, anh đã trả tiền xong rồi, cảm ơn anh
đã ủng hộ nhà hàng chúng tôi!”