Sau khi bọn người của Chu Vân Càn nghe thấy lời nói của Lâm Thanh
Diện, sắc mặt đều trầm xuống, trong mắt của bọn họ, Lâm Thanh Diện cũng
chỉ là một người vô danh, căn bản cũng không có tư cách khiêu chiến với
bốn người bọn họ.
Hiện tại Lâm Thanh Diện lại nói ra lời này, không khác gì là muốn chết.
“Lâm Thanh Diện, dám nói bốn gia tộc lớn chúng tôi như vậy, anh là
người đầu tiên đó, không biết là anh có bối cảnh kinh khủng như thế nào
mà cũng dám xem thường bốn gia tộc lớn của chúng tôi?” Chu Vân Càn nhìn
chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện cười cười nói: “Anh chưa xứng để biết đâu.”
Chu Vân Càn thấy Lâm Thanh Diện không biết tốt xấu như vậy, cơn giận liền bộc phát ở trong lòng, nắm đấm lập tức siết chặt lại.
“Anh Vân Càn, người này ăn mặc bình thường như vậy, vừa nhìn liền
biết là người không có bối cảnh gì rồi. Em thấy là không muốn mất mặt
mũi ở trước mặt của con hồ ly tinh này, cho nên cố ý giả vờ, chúng ta
cũng đừng nhiều lời với bọn họ nữa.” Trịnh Thu Lệ hung hăng nói.
“Đúng vậy đó, Thu Lệ nói không sai, nếu như mà anh ta có bối cảnh gì
thì chúng ta còn có thể không biết được ư. Mau xử lý anh ta đi, ảnh
hưởng đến tâm trạng uống cà phê của chúng ta.” Ngô Ung với Vương Tử An
cũng hùa theo.
Chu Vân Càn nhẹ gật đầu, quay đầu lại nhìn vệ sĩ ở bên cạnh một chút, nói: “Cho anh ta biết như thế nào là lễ độ đi, loại người như thế này
không bị đánh thì cũng không biết đau đâu.”
Giang Thu Nguyệt muốn xử lý những người trước mắt theo bản năng,
nhưng mà nghĩ đến lần trước Lâm Thanh Diện nói mình như vậy, cô ta lập
tức nhịn lại, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Diện rồi nói: “Anh là đàn
ông, anh giải quyết đi, mắc công anh lại nói tôi bạo lực nữa.”
Lâm Thanh Diện cười cười, đứng dậy từ trên ghế, nhìn về phía những người vệ sĩ kia.
Những người vệ sĩ kia đi về phía của Lâm Thanh Diện, đưa tay muốn bắt anh lại, Lâm Thanh Diện lấy tốc độ nhanh chóng bấm huyệt ở trên người
của bọn họ, để cho bọn họ tạm thời mất đi khả năng hoạt động.
Nhìn đám vệ sĩ đều ngã xuống mặt đất trong thời gian nháy mắt, bốn
người Chu Vân Càn đều mở to hai mắt mà nhìn, không nghĩ đến Lâm Thanh
Diện lại lợi hại như vậy.
“Cái thứ đáng chết này, đừng có tưởng rằng đánh nhau lợi hại thì có
thể phách lối ở trước mặt của chúng tôi, lực lượng của bốn gia tộc lớn
không phải là điều mà một thứ rác rưởi giống như anh có thể chống đỡ
được.” Trịnh Thu Lệ nói một câu với Lâm Thanh Diện, lúc này cô ta cũng
chỉ có thể lấy bốn gia tộc lớn ra mà hù dọa Lâm Thanh Diện.
Chu Vân Càn cũng nuốt nước bọt nhìn Lâm Thanh Diện rồi mở miệng nói:
“Cho dù anh có thể đánh được bao nhiêu, ở trước mặt của bốn gia tộc
chúng tôi thì cũng chỉ là một con giun thôi. Nhưng mà chúng tôi cũng
không muốn so đo với anh, bây giờ anh nói lời xin lỗi với chúng tôi thì
chuyện này coi như xong.”
Lâm Thanh Diện nhìn Chu Vân Càn một chút, sau đó trực tiếp tát một
tát lên trên mặt của anh ta, nói: “Người nên xin lỗi là các anh đó,
người của bốn gia tộc lớn thì có thể phách lối ngang ngược như vậy à?”
Thấy Chu Vân Càn bị đánh, Ngô Ung và Vương Tử An cũng muốn ra mặt thay cho anh ta.
Lâm Thanh Diện không do dự, sau khi đạp một phát làm cho Chu Vân Càn
ngã xuống mặt đất, lại cho hai người Ngô Ung và Vương Tử An mỗi người
một bạt tay, sau đó cũng đánh cho bọn họ ngã xuống mặt đất.
Trịnh Thu Lệ nhìn thấy Lâm Thanh Diện căn bản cũng không kiêng kỵ
thân phận bốn gia tộc lớn của bọn họ, trong lòng cũng bắt đầu hoảng hốt.
Lúc này Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt của cô ta, cô ta vội vàng
nói: “Anh, anh muốn làm cái gì hả! Tôi là con gái đó, chẳng lẽ anh còn
muốn ra tay với một cô gái à?”
“Ha ha, lúc nãy mắng chửi người khác thì cô cũng đâu có coi cô là con gái đâu, bây giờ cô lại nói với tôi cái này, cô là con gái thì như thế
nào chứ? Không coi ai ra gì, ngang ngược càn rỡ, có là con gái thì cũng
phải bị đánh.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện lại tát một bàn tay lên trên mặt của Trịnh Thu Lệ, làm cho cô ta phải đặt mông ngồi xuống mặt đất.
Trên mặt của Trịnh Thu Lệ hiện lên một dấu bàn tay đỏ tươi, cô ta che mặt của mình, lập tức bật khóc.
“Anh chờ đó cho tôi, tôi sẽ nói cho ba của tôi biết để cho ba của tôi đến xử lý anh, còn có con hồ ly tinh này nữa, hai người sẽ không có ai
có kết cục tốt đâu.”
Lâm Thanh Diện cười cười nhìn bốn người bị ngã trên mặt đất, mở miệng nói: “Ba người các anh nếu như còn muốn lành lặn bước ra ngoài thì lập
tức nói xin lỗi, sau đó mắng cô gái này một câu đồ xấu xí, nếu không thì cũng đừng có trách tôi không khách khí.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện giẫm một chân của mình ở trên chân của Chu
Vân Càn, hơi dùng sức một chút Chu Vân Càn liền kêu đau thảm thiết.
Trong lòng của anh ta biết rất rõ ràng, nếu như anh ta không làm theo lời của Lâm Thanh Diện, vậy thì e là ngày hôm nay cái chân này của anh
ta sẽ bị phế đi.
“Xin… xin lỗi. Trịnh Thu Lệ, em… em chỉ là một quái vật xấu xí.” Chu Vân Càn cắn răng nói một câu.
Trịnh Thu Lệ lập tức ngây dại, cô ta không nghĩ đến Chu Vân Càn thật sự mắng cô ta.
Lâm Thanh Diện thỏa mãn nhẹ gật đầu, sau đó lại đi đến trước mặt của
Ngô Ung và Vương Tử An thực hiện biện pháp giống như vậy, để hai người
bọn họ nói xin lỗi, đồng thời cũng mắng Trịnh Thu Lệ một câu quái vật
xấu xí.
Lúc này Trịnh Thu Lệ đã sắp muốn hỏng mất rồi, ba người có mối quan
hệ tốt nhất với cô ta, vậy mà lại mắng cô ta là người xấu xí ở trước mặt của cô ta. Cho dù biết bọn họ bị ép buộc, nhưng mà trong lòng của cô ta cũng không thể nào chấp nhận được.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy biểu cảm của Trịnh Thu Lệ, biết là sự trừng
phạt mà cô ta nhận phải còn dữ dội hơn so với ba người Chu Vân Càn.
Tổn thương trên tinh thần thường ghê gớm hơn là tổn thương so với da thịt.
“Đến lượt cô đó, cô cũng chỉ cần nói xin lỗi là được rồi, nếu như cô
nhất định phải tự mình chửi mình, vậy thì tôi cũng không để ý đâu.” Lâm
Thanh Diện nói.
“Anh nằm mơ đi!” Trịnh Thu Lệ điên cuồng gào thét.
Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua bên hông của một người vệ sĩ đang nằm ở dưới mặt đất, ở bên đó có giắt một con dao găm, anh trực tiếp lấy con
dao găm kia lên khua khua ở trước mặt của Trịnh Thu Lệ, nói: “Nếu như
không nói xin lỗi, vậy thì tôi sẽ cào nát cái mặt này của cô, nói được
thì làm được.”
Trịnh Thu Lệ lập tức sợ hãi, mặt mũi tràn đầy oan ức nhìn chằm chằm
vào Lâm Thanh Diện, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Xin… xin lỗi.”
Nói xong rồi bật khóc lên.
Đây tuyệt đối chính là lần nhục nhã nhất trong cuộc đời của cô ta.
Thấy bốn người đều đã nói xin lỗi, Lâm Thanh Diện nhìn về phía Giang Thu Nguyệt, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Giang Thu Nguyệt đứng dậy, mỉm cười rồi đi ra ngoài cùng với Lâm Thanh Diện.
Chờ sau khi hai người Lâm Thanh Diện và Giang Thu Nguyệt đi rồi, ba người Chu Vân Càn mới bò dậy từ dưới mặt đất.
Trên mặt của bọn họ đều tràn đầy biểu cảm áy náy nhìn về phía Trịnh
Thu Lệ, trong lúc nhất thời cũng không biết phải an ủi cô ta như thế
nào.
“Thu Lệ, bọn anh cũng chỉ là bị ép buộc thôi, thật ra thì em không
xấu đâu, đều là do cái tên khốn nạn kia cố ý kiếm chuyện.” Một lúc lâu
sau, Chu Vân Càn mới nói.
Hai người Ngô Ung và Vương Tử An cũng nhanh chóng an ủi vài câu.
Trịnh Thu Lệ nghe nói như vậy thì càng khóc dữ dội hơn nữa.
“Em mặc kệ, em nhất định phải chém cái tên kia thành muôn mảnh, còn
muốn hủy hoại gương mặt của người phụ nữ đó nữa. Bây giờ em phải trở về
tìm ba của em, để ông ấy giúp em trút giận.” Trịnh Thu Lệ nói.
“Thu Lệ, nếu không thì trước tiên em vẫn nên nhịn một chút đi, tối
nay là bữa tiệc của bốn gia tộc lớn chúng ta, lúc này không thể gây thêm phiền phức, không phải là chúng ta đã tìm được tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới để đối phó với những người của Quan Lĩnh à, sau khi nhiệm vụ
của bọn họ kết thúc rồi, chúng ta có thể mời một người trong số bọn họ
giải quyết cái tên nhóc kia. Về phần người phụ nữ kia, bọn anh sẽ bắt
tới cho em, em xem xem như thế nào?” Chu Vân Càn nói.
Trịnh Thu Lệ hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy thì để sát thủ giết chết
cái tên đó đi, hắn đánh nhau lợi hại như thế nào, em cũng không tin là
hắn ta có thể lợi hại đến mức đánh thắng được sát thủ do tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới đào tạo.”