Mạn Nghiên sau khi biết mình mang thai, thoạt đầu tinh thần có chút bất ổn, trầm lặng không nói câu nào. Nhưng chỉ sau hai ngày, cô bỗng có sự thay đổi đáng kinh ngạc, mỗi bữa còn chủ động ăn hai bát cháo đầy, chủ động uống thêm sữa để bồi dưỡng cơ thể.1
Hễ An Yên có chút thời gian rảnh, Mạn Nghiên sẽ trò chuyện cùng cô ấy, nói ra bớt tâm sự trong lòng cho thoải mái. Cô còn nghe lời An Yên, đi gặp một nữ bác sĩ ở khoa sản giúp tư vấn sức khỏe.
Mạn Nghiên không muốn tự ngược đãi mình nữa, như thế vừa làm dì Hạ và chú Hứa Văn phải lo lắng, vừa gây ảnh hưởng đến sự phát triển của bé con ở trong bụng.
Sức khỏe của bà nội Đồng có tiến triển tốt, hiện tại có thể tự thở mà không cần sự hỗ trợ của máy móc. Chú Hứa Văn tìm được công việc bốc vác, đi làm từ sáng sớm đến tối mới vào trong bệnh viện. Mạn Nghiên giúp dì Hạ chăm sóc bà nội, để dì có thời gian chăm lo việc nhà. Nhìn tinh thần cô trở nên phấn chấn như vậy, dì Hạ cũng thấy vui theo.
Từ khi chú Hứa Văn không còn thường xuyên ở trong bệnh viện, Vương Phong và Linh Châu có nhiều cơ hội để tiếp xúc gần với Mạn Nghiên hơn. Dì Hạ nhìn thấy hai người ngày nào cũng kiên trì ngồi trước cửa phòng bệnh của bà nội Đồng, nên không quản việc họ tìm cô để nói chuyện nữa.
Linh Châu rất muốn hỗ trợ kinh tế cho gia đình Mạn Nghiên, nhưng bà biết rõ sẽ bị họ cự tuyệt. Bà chỉ có thể âm thầm trả bớt một phần viện phí và mua chút đồ tẩm bổ cho Mạn Nghiên, hi vọng hai mẹ con cô luôn được mạnh khỏe.
Một tuần cứ thế trôi qua, Mạn Nghiên vẫn chưa biết suy tính thế nào cho tương lai của mình. Cô đã nhận được mail từ thầy trưởng khoa hỏi về suất học bổng đi du học ở Úc, nhưng nghĩ ngợi mấy ngày rồi, Mạn Nghiên vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Chú Hứa Văn và dì Hạ không có ý kiến, dù Mạn Nghiên đưa ra lựa chọn gì, họ vẫn luôn ủng hộ cô hết mình.
Sáng sớm, Mạn Nghiên ngồi ở một góc hành lang tầng trệt của bệnh viện, tựa đầu lên lan can, nhìn ra khuôn viên xanh mướt ngoài kia, tìm kiếm chút cảm giác trong lành của một ngày mới.
Linh Châu đến ngồi bên cạnh cô. Mạn Nghiên khẽ cười, gật đầu chào bà.
Bà Tôn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt kia, rồi ôm chầm lấy Mạn Nghiên vào lòng. Ngoài mấy lời xin lỗi đến cô và gia đình, Linh Châu thật không biết phải làm gì để Mạn Nghiên bớt tổn thương nữa.
Cái chết của mẹ và em trai cô, là tội lỗi của con trai bà, Linh Châu không có lời nào để bào chữa cho hắn. Nhưng còn chuyện ép Đồng Hứa Khang tự sát, bà tin Tôn Bách Thần không làm. Linh Châu càng mong Mạn Nghiên có thể tin tưởng hắn, chờ đợi Tôn Bách Thần điều tra ra chân tướng sự việc.
“Vâng, con hiểu. Con tin anh ấy!” Mạn Nghiên nhỏ giọng.
Tôn Bách Thần dám làm dám nhận, nếu hắn đã nói với mẹ mình chuyện của cha cô không phải hắn gây ra, cô chọn tin tưởng hắn.
Linh Châu nắm chặt lấy hai bàn tay Mạn Nghiên, thầm cảm kích cô gái nhỏ. Trong hoàn cảnh này, cô vẫn chịu tin tưởng Tôn Bách Thần, thật sự không dễ dàng chút nào.
Bà Tôn nhắc về đứa trẻ trong bụng, muốn thăm dò ý định của Mạn Nghiên. Cô biết Linh Châu đang lo lắng điều gì, bèn mỉm cười, làm dịu đi sự bất an trong lòng bà.
Cô đặt bàn tay bà lên bụng mình, nói:
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc bé con trong bụng thật tốt. Nó là con của con, là cháu nội của mẹ. Đó là sự thật không bao giờ thay đổi!”
Nghe đến đây, Linh Châu rơm rớm nước mắt.
“Cảm ơn con, Mạn Nghiên.”
Mạn Nghiên tựa đầu vào vai Linh Châu, bất giác lại nhớ đến mẹ của mình. Suy nghĩ trong cô bỗng chốc rối bời, tự nhiên cảm thấy hổ thẹn với mẹ và đứa em trai đã mất. Rốt cuộc, cô phải làm gì mới là đúng đắn đây?
“Mẹ, con mong mẹ giữ bí mật với anh ấy chuyện con mang thai, có được không?”
Linh Châu gật đầu, hứa với Mạn Nghiên.
Đây là chuyện giữa hai người, nếu có ngày Tôn Bách Thần biết đến sự tồn tại của sinh linh nhỏ kia, thì cũng là cô tự mình nói với hắn!
Một ngày dài đằng đẵng lại sắp trôi qua. Cả ngày nay Mạn Nghiên thay dì Hạ chăm sóc bà nội Đồng nên có chút mệt, sau khi uống xong sữa mà Linh Châu pha, cô đã lên giường đi ngủ sớm.
An Yên thảnh thơi được một chút, tranh thủ ghé sang thăm bà nội Đồng rồi tìm Mạn Nghiên để nói chuyện cho đỡ buồn. Nhưng khi nhìn thấy cô đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, An Yên không nỡ đánh thức.
Cô ấy kéo chăn lên đắp cho Mạn Nghiên, rồi nhẹ nhàng đóng cửa, rời khỏi phòng.
Gặp Vương Phong ở ngoài hành lang, An Yên ngỏ lời hỏi thăm anh. Hai người đang rảnh rỗi, nên tìm đại một hàng ghế trống, ngồi xuống nói chuyện.
Mà câu chuyện của hai người hầu hết đều xoay quanh Mạn Nghiên. Qua cách Vương Phong chăm chú vào từng lời nói của An Yên, cô ấy hiểu ra rằng anh rất quan tâm đến cô gái nhỏ kia, thậm chí là dành cho Mạn Nghiên một tình cảm vô cùng đặc biệt.
Tình yêu chăng? An Yên thầm nghĩ.
“Anh yên tâm đi, Mạn Nghiên mạnh mẽ hơn anh nghĩ đó! Sau một thời gian nữa, em tin Mạn Nghiên sẽ lại trở về dáng vẻ hồn nhiên, yêu đời thôi.”1
An Yên nhìn đồng hồ trên tay, đã đến lúc cô phải quay lại vị trí làm việc nên đứng dậy, chào tạm biệt Vương Phong.
Nhìn thấy cái dáng vẻ vội vã chạy đi của An Yên, Vương Phong bật cười.
Không thể phủ nhận, cô gái này thật lương thiện!
Vương Phong nhoài người về phía sau, ngáp dài một cơn vì mệt mỏi. Bỗng nhiên điện thoại anh đổ chuông, mà người gọi đến chính là mẹ của anh.
Vốn tưởng bà Vương gọi điện thoại để mắng anh vì suốt một tuần nay không về nhà, ai ngờ mẹ anh chỉ muốn báo rằng có một món quà được gửi đến nhà. Bên trên không có địa chi người gửi, bà mở ra thấy có chút kỳ lạ nên mới gọi điện thoại hỏi xem có phải là của Vương Phong không?
Bà ấy chụp ảnh gửi cho Vương Phong, món quà là một cặp búp bê bằng len vô cùng xinh xắn. Anh cũng không biết là ai gửi, nhưng vẫn dặn bà cất đi giúp mình.1
“Đợi vài hôm nữa con sẽ quay về nhà. Mẹ, cũng muộn rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Nói xong, anh tắt máy.
Vương Phong nhìn vào hai con búp bê trên màn hình điện thoại, cảm giác có chút quen thuộc. Anh còn đang mơ hồ nghĩ ngợi, liền nhận được một tin nhắn.
Của một số điện thoại không tên quen thuộc…
Anh ngạc nhiên, chẳng lẽ là người ấy?
Cái người mà năm nào cũng gửi quà vào ngày sinh nhật cho Vương Phong, hình như đã duy trì suốt mười lăm năm rồi.
Dù cho Vương Phong có hỏi, người đó vẫn không chịu nói ra danh tính của mình. Bởi vì những món quà được gửi đến hoàn toàn vô hại, nên anh cũng không để tâm lắm.
Anh nghĩ là một người hâm mộ lâu năm, vì thỉnh thoảng Vương Phong cũng nhận được một vài món quà như thế.
Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật của Vương Phong chứ?
Anh tần ngần một lúc, rồi mở tin nhắn ra xem.
[Have you received my gift yet?]
(Cậu đã nhận được món quà của tôi chưa?)
@Phong: [Yes. They’re so lovely! But for whatever reason - an early birthday present?]
(Rồi đó. Chúng thật dễ thương quá đi! Là quà sinh nhật sớm sao?)
[Not really... But I still wish all the best for you!]
(Không hẳn... Nhưng mà tôi vẫn ước mọi điều tốt lành nhất đến với cậu!)
[Good bye! I'll always remember you]
(Tạm biệt! Tôi sẽ mãi nhớ đến cậu.)
[Feng! Remember me! Remember Angela Alice!]
(Phong! Hãy nhớ đến tôi! Nhớ đến Angela Alice nhé!)
Người kia gửi đến từng tin nhắn rời rạc, rồi lập tức xóa liên lạc. Dù cho Vương Phong có gọi nhiều như thế nào, vẫn không bắt thấy tín hiệu.
Anh thở dài, hàng chân mày khẽ nhíu lại.
“Angela Alice là ai?”1
Đứng ngây ra một lúc, đột nhiên cả người anh truyền đến một cảm giác lâng lâng khó tả…
Vương Phong nhìn lại cái tên trong điện thoại, rồi lại mở tấm ảnh mà bà Vương gửi, quan sát thật kỹ con búp bê mặc váy hồng nằm ở bên trái.
Anh đưa tay lên che lấy miệng, ánh mắt biến hóa bất ngờ. Tim anh bỗng nhói lên một nhịp, nhất lời không sao thở được.
“Tôn Ninh Ninh sao?”
Tag bình luận
#Tung hint từ chap 75 mà không biết mọi người đoán ra được gì chưa 😂#
3 đang thảo luận sôi nổi
Tới xem
Bình luận nổi bật
Tổng số 37 câu trả lời
Tác giả
#Tung hint từ chap 75 mà không biết mọi người đoán ra được gì chưa 😂#Em mà đã ngược thì ngược từ cặp chính đến phụ, ngược cả phản diện cũng không tha nha mọi người 😝
113
21/12/2021
12
Nguyễn Huong
bao chap di tác giả oi
21
21/12/2021
21