Lúc đến viện dưỡng lão củng đã hơn 8 giờ sáng .
Mặt trời cũng đã lên cao , bất quá ánh nắng sớm chiếu lên trên người cũng không nóng . Lâm Thanh Hàn đem xe đỗ vào vị trí xong thì xuống xe , mở cửa ghế phụ vươn tay đỡ Ôn Nhuyễn xuống xe .
“Còn kẹo không em?” Sau khi đỡ Ôn Nhuyễn xuống xe thì hỏi một câu .
Ôn Nhuyễn gật đầu, vừa rồi lúc đi làm giấy hôn thú gửi tặng cho nhân viên công tác cũng không quá nhiều , Lý Tắc mua rất nhiều kẹo cũng chưa có tặng hết , Ôn Nhuyễn hỏi , “Muốn mang theo sao anh ?”
Lâm Thanh Hàn: “Mang theo đi.”
Chờ khi Ôn Nhuyễn đem một túi kẹo đầy đi ra , Lâm Thanh Hàn tự nhiên mà lấy túi kẹo rồi nắm tay Ôn Nhuyên đi vào viện dưỡng lão .
Vào lúc này——
Những ông bà lão trong viện đều đã rời giường đi tản bộ bên dưới lầu , có một ít người biết hai người bọn họ , lúc thấy hai người tiến vào thì cười nói , “cháu nội với cháu dâu của lão Lâm tới đó à .”
Lại hỏi: “Sao hôm nay lại tới sớm vậy ?”
Còn ăn mặc chỉnh tề như vậy .
Trước kia hai vợ chồng son này đều là tách nhau ra mà tới , đụng mặt cũng không đụng được chứ đừng nói là nắm tay ân ái như vậy .
Ôn Nhuyễn hướng bọn họ cười chào hỏi , tới đây nhiều nên cô cũng biệt họ của mấy ông bà lão này , lúc này gọi “ông lý, bà Lưu ” , “Hôm nay tụi con có việc đi sớm, vừa lúc nhớ ông nội nên tới đây thăm ạ .”
“Thật là hiếu thuận.”
Trước kia bà Lưu có cho kẹo cô lúc này lại nắm tay Ôn Nhuyễn , mặt mày hiền từ cười nói : “Lão Lâm có người nhà như các con thật đúng là đời trước tu phúc khí .”
Những người như bọn họ tuy rằng điều kiện trong nhà không tồi , bão mẫu , lao công cũng có không ít .
Nhưng cũng không được giống như lão Lâm , thường xuyên có người nhà ghé thăm .
Lúc Ôn Nhuyễn nói chuyện với mọi người thì Lâm Thanh Hàn đi tặng kẹo , mặc kệ là ông bà lão hay là hộ lý , lao công tất cả đều được tặng không ít kẹo , mấy ông bà lão nhận kẹo có chút giật mình .
Bà Lưu hỏi: “Đây là”
Ôn Nhuyễn có chút không giải thích được , chẵng lẻ bảo đây là kẹo mừng bọn họ phục hôn .
Lâm Thanh Hàn biết cô khó xử , cưới tiến lên ôm eo Ôn Nhuyễn , ôn nhu mà giải thích : “Nhuyễn Nhuyễn mang thai, con mua một ít kẹo gửi tặng cho ông bà cho có một chút không khí vui mừng.”
“Nha, đây là chuyện tốt !”
Bà Lưu cùng với một ít ông bà lão khác tức khắc nở nụ cười , bọn họ đều lớn tuổi , thích nhất chính là con nít , nói thật nhiều lời chúc mừng , nếu không phải bây giờ hai người họ nói còn phải lên thăm Lâm Xương Bình, đoán chừng Ôn Nhuyễn còn bị giữ lại nói chuyện không cho đi .
Trên lầu.
Lâm Xương Bình vừa mới ăn sáng xong , đang muốn cho hộ lý đẩy ông xuống lầu để phơi nắng thì nhìn thấy hai người xuất hiện trước cửa . Khó có khi nhìn thấy hai người bọn họ cùng xuất hiện , ông sửng sốt một chút , tổng có cảm giác giửa hai người bọn họ có gì đó không đúng nhưng lại nói không ra , đành phải hỏi : “Sao tới sớm như vậy ? Hôm nay không có việc gì à ?”
“Ông nội.”
“Ông nội.”
Trong lòng Ôn Nhuyễn vẫn có chút thẹn thùng , gọi xong một tiếng ông nội rồi không nói nữa , đứng sau Lâm Xương Bình rồi mới hỏi “Ông muốn đi phơi nắng sao ?”
“Đúng vậy.”
Lâm Xương Bình cười một cái, thấy khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng , còn có thằng cháu ngu ngốc của mình cũng không còn mặt lạnh giống trước kia , ngược lại nhướng mi rất có bộ dáng khí phách hăng hái , lòng tò mò của ông bị kích thích càng lớn.
Trực tiếp hỏi: “Hai người các con, hôm nay sao lại cùng nhau tới đây ?”
Hai mắt Ôn Nhuyễn xấu hổ nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn, không lên tiếng.
Lâm Thanh Hàn nhìn cô cười cười, đi đến trước mặt Lâm Xương Bình , giọng nói không giấu được vui vẻ : “Ông nội cho ông xem cái này .”
Lâm Xương Bình nhướng mày, không biết trong hồ lô của thằng cháu ngu của mình bán thuốc gì , ông cũng không lên tiếng , trơ mắt nhìn Lâm Thanh Hàn cẩn thận mà móc từ trong túi ra hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ , lúc này mới mở to mắt ra ma nhìn “Đây là”
“Con cùng Nhuyễn Nhuyễn”
Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, cười nói: “Phục hôn.”
Lâm Xương Bình nghe thấy thì hô hấp muốn ngừng lại , tay ông run run mà vươn tới , giống như sợ bị hai người gạt ông ta , tay run những vẫn nhịn không được mà lấy hai tờ hôn thú mở ra nhìn trước nhìn sau , lặp đi lặp lại nhiều lần .
“Là là là, con dấu, thời gian, đều đúng” ông run rẩy môi, kích động nói.
Nghe thấy lời này Lâm Thanh Hàn liền cười, bộ dáng của ông nôi giống như đúc bộ dáng của anh khi nãy , bất quá Lâm Thanh Hàn vẫn là buồn cười nói: “Con còn có thể lừa ông à ?”
“Tiểu tử mày!”
Lâm Xương Bình đỏ hồng hốc mắt, sau đó hung hăng đập máy cái lên tay Lâm Thanh Hàn rồi cười mắng : “Tính ra mày còn có chút để dùng .” Rồi quay đầu, nắm lấy tay Ôn Nhuyễn , trong mắt còn giấu không được nước mắt , giọng điệu ôn hoa “Tốt tốt tốt , các con có thể một lần nữa ở bên nhau thật là quá tốt .”
“Về sau nếu nó lại khi dễ con , con nói cho ông nội nghe , ông nội giúp con đập nó .”
“Ông nội——”
Lâm Thanh Hàn có chút bất đắc dĩ mà lên tiếng .
Anh vừa mới phục hôn ? Liền đã bị giội nước lã . Hơn nữa đã ăn khổ nhiều như vậy , anh nơi nào còn dám khi dễ Ôn Nhuyễn ?ĐI lên phía trước , Lâm Thanh Hàn nắm tay Ôn Nhuyễn đem cô ôm vào lòng ngực , không biết là nói cho Ôn Nhuyễn nghe hay là nói cho Lâm Xương Bình nghe hay là nói cho chính mình nghe .
“Nếu mà con lại khi dễ em ấy , không cần ông đánh , con tự tát chết chính mình .”
Ôn Nhuyễn nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Hàn , chạm đến ánh mắt thâm tình của anh , ý cười trong mắt cũng sâu hơn rất nhiều , cô chủ động nắm tay Lâm Thanh Hàn , cười nói với Lâm Xương , “Ông nội yên tâm , chúng con sẽ ở bên nhau thật tốt .”
Lâm Xương Bình nhìn thấy hai người như vậy, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống , vừa định đề nghị hai người mang đi dạo để cho mọi người hâm mộ ông ta có cháu dâu tốt như vậy .
Lâm Thanh Hàn đột nhiên lại mở miệng, “Còn có một việc”
Lâm Xương Bình ngẩn ra, “Chuyện gì?”
Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, ý bảo cô tới nói.
Ôn Nhuyễn tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng cũng không giấu diếm nữa, khuôn mặt nhỏ hồng hồng mà nói với Lâm Xương Bình , “Ông nội , con mang thai đã hơn ba tháng.”
Lúc này đây.
Lâm Xương Bình không chỉ mở to hai mắt mà nhìn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Ông kích động nói cũng nói không nên lời , nắm tay hai người “Thật, thật sự?” Chờ đến lúc hai người gật đầu, ông đột nhiên hào hùng vạn trượng mà nói: “Tốt tốt tốt , hôm nay cao hứng như vậy , ông nhất định phải uống vài chén .”
“Ông nội, thân thể ông không tốt không thể uống rượu .” Ôn Nhuyễn cau mày, vội ngăn lại.
Hào hùng vạn trượng Lâm Xương Bình nhỏ giọng nói: “Liền....chỉ một chút.”
“Ông nội ”
Ôn Nhuyễn còn muốn nói tiếp thì Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng nắm tay cô, “Để cho ông uống một chút đi , hôm nay ông cao hứng , chúng ta nhìn một chút cũng được .”
“Vậy .. chỉ một chút thôi đó .” Ôn Nhuyễn nhả ra.
“Được .”
Lâm Thanh Hàn cười nói: “Chỉ một chút.” Lại quay đầu nhìn Lâm Xương Bình, “Ông nội, ông cũng nghe rồi đó , chỉ có thể uống một chút .”
Lâm Xương Bình đã rất lâu không uống rượu, ngày thường thì bị hộ lý canh chừng , ngẫu nhiên có thể cùng lão Lý ở cách vách uống trộm vài ly nhỏ nhưng mà vừa quay đầu lại thì bị cháu của mình phát hiện rồi giáo huấn một chập .
Trước kia Lâm Xương Bình cũng là nhân vật uy phong .
Hiện tại lại bị tiểu bối quản, không trách được thổi râu trừng mắt , bất quá trong lòng thì rất vui vẻ , có người quản còn hơn không có người quản “Một chút thì một chút.”
Có uống còn hơn không có uống .
***
Hai người Ôn Nhuyễn ở lại ăn cơm trưa với Lâm Xương Bình , rồi lại trò chuyện cả một buổi trưa cho đến khi màn đêm thay thế cho ánh sáng ban ngày thì hai người mới đứng dậy rời đi .
Tháng sáu thời tiết có chút oi bức, gió đêm cũng rất ấm nóng, Ôn Nhuyễn đón cơn gió này thỗi vào khuôn mặt nhỏ có chút hồng hồng , tùy ý để cho Lâm Thanh Hàn nắm tay , khóe miệng Ôn Nhuyễn cong cong “Lâm Thanh Hàn, chờ khi tết đến chúng mình đón ông nội về nhà cùng nhau ăn tết đi .”
Mấy năm trước .
Thân thể của Lâm Xương Bình vẫn luôn không tốt lắm, Lâm Thanh Hàn thì bận biệu công việc , bọn họ cũng không có ở cùng nhau đón năm mới được .
Lần này.
Ôn Nhuyễn muốn người một nhà ở bên nhau đón năm mới .
Lâm Thanh Hàn thật cẩn thận mà đỡ Ôn Nhuyễn , vừa nhắc nhở cô chú ý dưới chân , vừa trả lời “Ừ, cả nhà chúng ta cùng nhau đón năm mới .”
“Em cón muốn đốt pháo hoa , muốn xem xuân vãn ” Ôn Nhuyễn chớp chớp mắt, đầu dựa vào bả vai Lâm Thanh Hàn , không biết có phải do ở trong điều hòa lâu nên đầu có chút choáng váng , hay là do không ngủ trưa hoặc là do mệt mỏi , giọng nói nhỏ “Không đúng, hiện tại không được đốt pháo hoa nữa , chỉ có thể mua pháo hoa cằm tay .”
Lâm Thanh Hàn đỡ Ôn Nhuyễn, nghe thấy giọng của Ôn Nhuyễn có chút không đúng , hỏi: “Mệt rồi ?.”
“Còn tốt.”
Ôn Nhuyễn lắc đầu.
Nhưng khi cô nói thì bước chân liền lảo đảo một cái , còn may là Lâm Thanh Hàn đem cô ôm lại mới không bị té , “Còn nói không mệt, đường còn không đi nổi nữa rồi ?”
Lâm Thanh Hàn đem Ôn Nhuyễn kéo vào trong lòng ngực , bất đắc dĩ mà lên tiếng .
Khoảng cách đến nơi đỗ xe còn một khoản nữa , Lâm Thanh Hàn lại sợ cô ngã , cũng không màng thể diện hay không thể diện , ngồi xổm trước mặt Ôn Nhuyễn “Lên đi, anh cõng em trở về.”
Nếu là lúc thanh tỉnh thì có khả năng Ôn Nhuyễn sẽ thẹn thùng và do dự, nhưng hiện tại cái đầu nhỏ của cô đã choáng váng , lá gan cũng lớn hơn rất nhiều , trực tiếp nằm lên trên lưng Lâm Thanh Hàn, đôi tay quàng qua cổ .
“Chắc chưa?”
“Rồi!” Ôn Nhuyễn thanh thúy lên tiếng, cô đem mặt vùi vào trên lưng dày và rộng của Lâm Thanh Hàn , giống như cảm thấy rất thoải mái nên cọ cọ vài cái , giọng nói cũng có chút làm nũng , “Lâm Thanh Hàn, đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Ừ.”
Lâm Thanh Hàn cõng Ôn Nhuyễn đi về phía trước .
Ôn Nhuyễn cả người nằm ở trên lưng Lâm Thanh Hàn , lắc qua lắc lại , Ôn Nhuyễn cũng không sợ té chỉ cảm thấy vừa ấm áp vừa thoải mái . Trong đầu đột nhiên hiện ra vài đoạn ký ức ngắn , cô suy nghĩ rất lâu mới mở miệng “Lâm Thanh Hàn, trước kia có phải anh cũng từng cõng em thế này hay không.”
“Ừ.”
“Khi nào vậy?” Ôn Nhuyễn có chút nhớ không rõ.
Lâm Thanh Hàn suy nghĩ, cũng nhớ không rõ là lúc mấy tuổi nên chỉ nói “Lúc em còn rất nhỏ .”
Lúc còn rất nhỏ?
Đôi mắt Ôn Nhuyễn mê mang nhìn về bầu trời xa đầy sao , suy nghĩ lâu thật lâu rồi mới nhớ về những đoạn ký ức khi cô đang học tiểu học .
Lúc ấy cô còn ham chơi lại nghịch ngợm , không phải trèo tường thì chính là leo cây .
Có một lần muốn trèo tường trốn học mà ngày trước đó có một cơn mưa nên tường rêu bị trơn , cô đã ngã xuống , tuy rằng không quá cao nhưng đầu gối bị đập trên mặt đất , đau đến mức cô liền bật khóc .
Cô từ nhỏ đã được cưng chiều , đâu có chịu nổi ủy khuất như vậy ?
Vừa khóc vừa sờ vào túi , muốn gọi cho Kỷ Hề tới tìm mình . Nhưng mà cô bị ngã nên di động cũng bị hư mất , mở kiểu nào cũng không lên nguồn được . Con đường này là đường nhỏ , ngày bình thường ngoại trừ trèo tường trốn học ra thì không có ai xuất hiện ở nơi này .
Cô đau đến đứng dậy không nổi, đơn giản là bất chấp tất cả mà dựa vào tường khóc lớn.
Không biết đã khóc bao lâu, giọng cũng đã khàn thì có một giọng nói vang trên đỉnh đầu “Khóc cái gì?”
Hai mắt mông lung đẫm lệ mà ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đứng ở trước mặt mình, anh mặc đồng phục , ở trong mắt cô thì bộ đồng phục này xấu không chịu được nhưng mặc ở trên người anh thì có vẻ cực kỳ đẹp.
Lúc ấy.
Sự xuất hiện đột nhiên của Lâm Thanh Hàn giống như là ánh sáng duy nhất trong mắt Ôn Nhuyễn .
Cô vươn tay, kéo kéo tay áo Lâm Thanh Hàn , cũng chẳng quan tâm khuôn mặt lạnh nhạt của anh mà nức nở nói : “Chân đau”
“Ai cho em trèo tường trốn học ?” giọng nói của Lâm Thanh Hàn giống như con người của anh , lạnh lùng không mang theo chút độ ấm nào , nhưng anh nhìn cô nửa ngày rồi vẫn ngồi xổm xuống trước mặt cô “Đi lên, anh mang em đi bệnh viện.”
Ôn Nhuyễn lập tức liền trèo lên, giống như sợ Lâm Thanh Hàn sẽ hối hận nên động tác của cô rất mau , hai tay gắt gao ôm chặt cổ của Lâm Thanh Hàn , thiếu chút nữa muốn lôi Lâm Thanh Hàn té theo .
Nhìn thấy vết bẩn lưu lại trên quần đồng phục của Lâm Thanh Hàn do quỳ trên đất .
Ôn Nhuyễn lo lắng Lâm Thanh Hàn sẽ ném cô xuống, đáng thương vô cùng mà nói: “Anh đừng ném em xuống, em sợ.”
Lâm Thanh Hàn không có đáp lại .
Anh chỉ cõng cô , dùng thân thể cường tráng mà cõng cô đi từng bước ra khỏi hem nhỏ
Ôn Nhuyễn nhớ là
Chính là lúc đó trái tim cô bắt đầu sai nhịp đập khi đối diện với Lâm Thanh Hàn .
Ánh sáng của thời niên thiếu , mặc dù ký ức đã trở nên mơ hồ , nhưng loại cảm giác đó khắc sâu vào con tim đã không thể mất đi .
“Lâm Thanh Hàn.”
Dưới ánh đèn đường, Ôn Nhuyễn đột nhiên khẽ gọi tên anh.
Lâm Thanh Hàn cười mà lên tiếng, “Làm sao vậy?”
Ôn Nhuyễn đem môi đến gần lỗ tai của Lâm Thanh Hàn , khẽ nói : “Em yêu anh .”
Người đang cõng Ôn Nhuyễn đột nhiên dừng chân , ở dưới lúc mà Ôn Nhuyễn buồn ngủ mê man , cô nghe được một giọng nói cực kỳ khắc chế lại mãnh liệt “Anh cũng rất yêu em , Ôn Nhuyễn .”