Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 266: Chiếm cứ trái tim




Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Quân Mặc Hàn biết, mỗi lúc trời tối vợ nhỏ của anh đều sẽ ở nhà chờ anh về cùng ăn cơm, cho nên vừa tan tầm là anh trở về ngay.
Cho dù là có hội nghị quan trọng thì anh cũng sẽ cố gắng xong sớm một chút, đơn giản là vì trong nhà có cô vợ nhỏ cần anh, chờ anh.
Mà anh cũng rất hưởng thụ cảm giác được người cần, được người lo lắng.
Phong Tố Cẩn lắc đầu: "Không có, em chỉ lo cho anh thôi, bọn họ có gây khó dễ cho anh không?"
Quân Mặc Hàn biết Phong Tố Cẩn đang nói đến tổ điều tra đặc biệt Đế Đô, anh sờ lên đầu Phong Tố Cẩn: "Đừng lo, bọn họ còn chưa có bản lĩnh đó."
"Vậy bọn họ vẫn chưa đi sao?"
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ chu môi bất mãn của Phong Tố Cẩn, cười một tiếng, nhéo nhéo gương mặt cô: "Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không đi."
"Tại sao còn ở lại Bắc Quyền Thành chúng ta nữa?"
Quân Mặc Hàn bật cười lắc đầu: "Bọn họ là người trên cao nhất mời đến điều tra, mới tới một ngày mà đã trở về thì cũng không tốt cho lắm."
Phong Tố Cẩn như nghĩ tới gì đó, sắc mặt ngưng lại: "Người trên cao nhất kia hả? Địa vị cao nhất Đế Quốc vốn không phải của hắn, nghe nói hơn hai mươi năm trước xảy ra một trận đảo chính nên hắn mới ngồi lên được vị trí kia, nhưng đây đều là tin tức ngầm, thật ra thì bình dân bách tính vẫn nhớ vị quân chủ hơn hai mươi năm trước hơn."
Quân Mặc Hàn nghe Phong Tố Cẩn nói việc này, nụ cười trên mặt liễm diễm, trong mắt tuyệt diễm lóe lên một tia sáng lạnh.
Cảm giác được khí tức của Quân Mặc Hàn biến hóa, Phong Tố Cẩn nghi ngờ hỏi: "Anh sao vậy?"
Quân Mặc Hàn hoàn hồn: "Không sao. Thời điểm xảy ra trận đảo chính là hơn hai mươi năm trước, lúc đó em còn chưa ra đời đâu mà cũng biết rõ những chuyện này, còn nhớ sao?"
"Thế hệ của cha mẹ em đều rất sùng bái kính yêu ngài ấy, từ nhỏ em được nghe rất nhiều, tự nhiên cũng biết đôi chút."
Ngừng một chút, trong đầu Phong Tố Cẩn lóe lên một tia sáng: "Vẫn phải để tổ điều tra đặc biệt Đế Đô rời đi sớm một chút, bọn họ còn làm anh trễ giờ ăn cơm, chỉ cần tổ trưởng bọn họ quyết định rời đi sớm một chút thì tốt rồi."
Quân Mặc Hàn như cười mà không phải cười nhìn Phong Tố Cẩn, ánh mắt có thâm ý khác.
Phong Tố Cẩn bị nhìn như vậy có chút chột dạ, giải thích: "Thời điểm em học đại học, lúc đó em học thiết kế, anh ta là sư huynh dẫn dắt bọn em, là sinh viên đáng tự hào của thầy giáo cũ bọn em, là thiên tài mấy chục năm khó gặp của viện thiết kế, thầy giáo cũ bị bệnh, anh ta nhận lời mời cuối tuần dẫn dắt bọn em một chút, cho nên em cũng có chút hiểu rõ anh ta, anh ta sẽ không phí tâm tư gì đó trên chuyện điều tra này, cho nên chỉ cần anh ta nói rời đi thì tổ điều tra đặc biệt sẽ nhanh chóng rời đi."
Quân Mặc Hàn sửa lại tóc cho Phong Tố Cẩn: "Em cũng đã biết, Nạp Lan Vân Thanh tới Bắc Quyền Thành cũng chỉ là lướt qua, nếu không phải nhờ cô của cậu ta thì cho dù là người kia cũng không mời nổi cậu ta, với năng lực của thế gia Nạp Lan, cậu ta không cần phải làm những chuyện này."
"Thế gia Nạp Lan thật sự rất lợi hại sao?"
Thần sắc Quân Mặc Hàn trầm tĩnh: "Trong mắt người của Đế Quốc thì có lẽ là như vậy."
Phong Tố Cẩn có thể nghe ra được chút gì đó, đôi mắt sáng lên: "Vậy ở trong mắt anh thì sao?"
Quân Mặc Hàn trầm tư, không biết nên nói những thứ này với Phong Tố Cẩn thế nào, thế cục của Đế Đô rất phức tạp.
Phong Tố Cẩn nhìn thấy đôi mắt Quân Mặc Hàn liễm diễm phức tạp, chuyển đề tài nói: "Đi ăn cơm thôi, em cũng đói rồi, em nghĩ hôm nay chắc chắn anh rất mệt, phải ứng phó với đám người kia cũng rất mệt lòng nên em đã làm nhiều đồ ăn hơn, còn nấu canh nữa..."
Phong Tố Cẩn vừa nói vừa đi vào phòng bếp bưng thức ăn, cô đã đặt thức ăn vào trong hộp giữ ấm, vẫn còn nóng.
Quân Mặc Hàn nhìn thân ảnh bận rộn của Phong Tố Cẩn, vẻ mặt ôn nhu. Vợ nhỏ của anh quá săn sóc, quá hiểu chuyện, chiếm cứ trái tim anh.
Anh nghĩ tới hơn hai mươi năm trước, trong nháy mắt ánh mắt bốc lên một ngọn lửa nồng đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.