Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 269: Si mê?




Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trâu Như Đan vừa nghe thấy thế gia Nạp Lan, thiếu chủ Nạp Lan, trái tim cũng kích động nhảy lên, đây chính là người trong truyền thuyết.
Lúc cô ta còn đi học ở Đế Đô, đã từng nghe nói qua.
Thiếu chủ Nạp Lan, Nạp Lan Vân Thanh, người như trích tiên ôn nhã khiến cho người ta ngóng trông, nhưng người bình thường sẽ không đến gần được người ở tầng lớp kia. Cho dù lúc trước cô ta là con gái của thị trưởng Trâu thì cũng không có cách nào tới gần người như vậy, xa xa thấy một lần cũng đủ chung tình.
Phong Tố Cẩn nhìn vẻ mặt của Trâu Như Đan, thở dài trong lòng, ánh mắt hơi hoảng hốt. Nạp Lan Vân Thanh không cần làm gì cả, chỉ riêng bối cảnh và con người của hắn cũng đủ khiến cho rất nhiều phụ nữ si mê.
Miệng Phong Tố Cẩn nhếch lên độ cong châm biếm: "Sao, động tâm, si mê?"
Sắc mặt Trâu Như Đan tái nhợt, biết mình không giấu gì được trước mặt Phong Tố Cẩn: "Thiếu chủ Nạp Lan tuấn tú như trích tiên, rất nhiều phụ nữ đều si mê."
"Đã si mê thì sao lúc trước không đi quyết rũ hắn, còn muốn bò lên giường Quân tiên sinh nhà tôi!"
Nói xong, Phong Tố Cẩn đập bàn một cái, có chút phẫn nộ.
Trái tim Trâu Như Đan run lên, nói: "Người như thị trưởng Quân càng khiến người ta khó mà kháng cự, là người nghiêng nước nghiêng thành. Trước kia tôi chưa từng thấy ai giống như thị trưởng Quân nên bị ma quỷ ám ảnh."
Phong Tố Cẩn hừ lạnh một tiếng: "Cô cũng thật biết nói chuyện, cô đã si mê Nạp Lan Vân Thanh thì tôi sẽ giúp cô đến bên cạnh hắn, phần còn lại thì phải trông chờ vào cô thôi."
Trâu Như Đan nghe những lời này, mắt cũng trợn to: "Phong... Phong tiểu thư, cô nói cái gì? Cô nói để tôi đến bên cạnh thiếu chủ Nạp Lan? Có bao nhiêu người muốn bò lên giường hắn nhưng tới gần hắn còn khó."
"Cô cũng tự biết mình, cô yên tâm, hắn ở trong Ngự Cung, tôi có thể xếp cô đi vào phòng hắn, kế tiếp thì dựa vào bản lĩnh của cô. Cô phải nghĩ, bây giờ chỉ cần cô vừa bước ra Bắc Quyền Thành thì rất có thể sẽ bị người ta gϊếŧ chết, nhưng nếu cô trèo lên được Nạp Lan Vân Thanh thì sẽ không giống vậy."
Dưới sự cám dỗ của Phong Tố Cẩn, Trâu Như Đan kích động không ngồi yên được nữa: "Đúng đúng, có thể làʍ ŧìиɦ nhân của Nạp Lan Vân Thanh thôi thì cũng đủ để nghiền ép người khác, nhưng tôi nghe nói hắn giữ mình trong sạch."
"Tôi cho cô cơ hội, cô có đi hay không?"
Trâu Như Đan gần như không thèm nghĩ ngợi nói: "Tôi đi, tôi đi."
Phong Tố Cẩn đưa một cái camera ẩn và một cái bút ghi âm cho Trâu Như Đan.
Trâu Như Đan không rõ cho lắm: "Đây là?"
"Bên cạnh Nạp Lan Vân Thanh có một cô gái thủ đoạn tàn nhẫn, tên là Hạ Tư Tuyền. Cô muốn đi theo bên cạnh Nạp Lan Vân Thanh thì nhất định phải loại bỏ người này. Lòng đố kỵ của người này rất mạnh, cho nên chỉ cần làm chút ảnh chụp mập mờ của cô và Nạp Lan Vân Thanh thôi thì cũng đủ khiến cô ta khó chịu."
"Nhưng nói vậy, cô ta có thể âm thầm gϊếŧ tôi hay không?"
"Chỉ cần cô nghe theo tôi, tôi có thể đảm bảo cô không chết được. Cô phải biết, phụ nữ đố kỵ là đáng sợ nhất, nói không chừng một khi cô ta đố kỵ thì sẽ làm cho Nạp Lan Vân Thanh thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, còn cảm thấy cô tốt, giữ cô bên cạnh thì sao..."
Mục đích thực sự của Phong Tố Cẩn là để cho Hạ Tư Tuyền làm ầm ĩ, để cho Nạp Lan Vân Thanh dẫn tổ điều tra đặc biệt rời khỏi Bắc Quyền Thành sớm một chút.
Coi như Trâu Như Đan biết Phong Tố Cẩn có mục đích khác thì cô ta cũng kích động muốn tới gần Nạp Lan Vân Thanh.
Bên kia, sau khi Quân Mặc Hàn đi làm, lại giằng co với Nạp Lan Vân Thanh một lần nữa.
Nhưng lần này, Nạp Lan Vân Thanh nhìn thấy vết tích mập mờ lộ ra trên ngực Quân Mặc Hàn thì không có cách nào bảo trì bình tĩnh được nữa.
Ánh mắt của hắn như sương như mực, cất giấu quá nhiều tâm tình.
Quân Mặc Hàn thuận theo ánh mắt của Nạp Lan Vân Thanh, cúi đầu nhìn xuống chính mình, bởi vì điều hòa hơi nóng nên đi làm anh đều mở hai nút áo. Lúc này cũng nhìn thấy được những vết tích điên cuồng kia, khóe miệng không khỏi câu lên một ý cười yếu ớt, mèo rừng nhỏ nhà anh, đêm qua làm anh rất kinh hỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.