Thấy ánh mắt ngơ ngác và vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, khóe môi Ninh Mặc cong lên, vươn tay ôm lấy eo nàng thật chặt.
Lạc Anh hoàn hồn, kháng cự, muốn giãy ra nhưng lại bị hắn ta ghìm chặt.
Tiếp sau đó, giọng nói lạnh lùng, tràn đầy uy hiếp khẽ vang lên:
“Muốn gặp Diên Tú thì ngoan chút đi.”
Lạc Anh mạnh mẽ quay đầu, ánh mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chặp vào khuôn mặt hắn.
Thời gian sáu năm chẳng để lại bất cứ dấu vết gì trên khuôn mặt của hắn ta. Vẫn là công tử tuấn tú đi ra từ ánh trăng như lúc đầu, ý cười hiện hữu, môi mỏng khẽ nhếch.
Nhưng nàng biết bộ da đẹp tựa người trời ẩn chứa trái tim như rắn độc vậy.
Làm người ta sợ hãi, ghê tởm.
Cánh tay đang ôm chặt eo nàng kia cứ như con rắn độc đang siết chặt thắt lưng. Từ ngữ uy hiếp và vẻ mặt đắc ý làm cho Lạc Anh muốn giơ tay xé toạc sự kiêu ngạo đã nắm được tất cả trong lòng bàn tay của hắn kia.
Nghĩ như thế, nàng cũng làm như thế.
Lạc Anh nhấc chân lên rồi hung hăng giẫm vào mũi chân Ninh Mặc. Lực chân rất mạnh, đến cả chính chân nàng cũng đau theo.
Quả thật, đau đớn bất thình lình làm hắn ta buông lỏng tay ra. Hắn cúi đầu nhìn đôi giày trắng muốt đã bị thêm một vết bẩn đen xì xì.
Ninh Mặc nhăn đôi mày đẹp, im lặng không nói.
Rốt cục cũng phản kháng được một ván, trong lòng Lạc Anh thoải mái hơn nhiều. Nàng hừ lạnh, nâng cằm một cách kiêu ngạo:
“Nếu Lý Diên Tú biết được người của chàng lại bị tên khác ôm như thế, chắc là sẽ rất khó chịu. Dù sao cũng chẳng có ai muốn phải đội cái mũ đầy màu sắc đâu.”
Bất kể quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, nàng cũng phải phô ra khí thế.
Cái này gọi là thua người, không thua trận.
Ninh Mặc khẽ nâng mắt, quét ánh mắt phức tạp lên mặt nàng hai vòng rồi đột nhiên cười lên.
Không thể không thừa nhận, kể cả thằng đểu này có trái tim đen kịt cũng không thể làm cho người ta sinh ra chút hận ý được.
Khuôn mặt dịu dàng, đa tình kia cứ như ẩn chứa ngân hà sáng lạn. Chỉ liếc mắt một cái thôi mà đã có ảo giác muốn chìm vào trong đó.
Đã từng trẻ người non dạ, kết quả là bị bộ da này hấp dẫn, cũng không xem như mất mặt đi!
Lạc Anh an ủi bản thân ở trong lòng như thế.
Ngay sau đó, lại thấy ánh mắt chứa ngân hà sáng lạn kia đang áp sát mình, càng lúc càng gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Sau đó, môi mỏng hơi nhếch lên, mà ý cười chẳng dâng được đến đáy mắt:
“Ta không phải Diên Tú, càng chẳng phải tiểu Hoàng đế kia mà thấy tính cách thô tục, hoang dã này của cô thú vị. Lạc Anh, cô biết không hả, chính ngay lúc nãy, tôi rất muốn bẻ gãy cổ cô thật đấy, để cái miệng đáng ghét này của cô phải ngậm lại hoàn toàn!
Cố nhân trùng phùng, sao có thể không có rượu ngon được. Đi nào, uống với ta một chén.”
Lần này, Lạc Anh không hề cự tuyệt.
Thế nhưng có người chẳng vui vẻ gì.
Thân hình cao to, mạnh mẽ của Tần Miện chắn ngang trước mặt hai người, chặn kín đường tiến lên của Ninh Mặc.
Đôi mày rậm của hắn nhíu lại thật chặt, ánh mắt sắc bén, bất thiện, đang nhìn chằm chằm vào vị em rể này, trầm giọng:
“Ninh Thái phó, tôi mặc kệ anh mua vui lén lút thế nào, nhưng hôm nay là trước mặt thế gia, quần thần, mặt mũi của Trăn Trăn phải đặt ở đâu đây? Về sau sao em ấy có thể làm chủ ở trong hậu trạch được?”
Gân xanh trên cổ Tần Miện bật ra, lỗ mũi hơi nở ra, nắm đấm như cái bát to, hơi run rẩy vì lực quá mạnh.
Minh Mặc cười hơi ngả ngớn: “Không thể so Trăn Trăn với đám phụ nữ trong nội trạch được, lòng phu nhân ôm trí lớn, thấu hiểu lý lẽ. Huống chi phu nhân với Lạc Anh cô nương cũng là người quen cũ, nếu biết Lạc Anh đã về kinh, nhất định sẽ vui mừng.”
Hai người đàn ông đối diện, một vạm vỡ như tòa núi nhỏ, mặt đen như thép, một thì phong lưu lỗi lạc, má lúm như hoa. Đúng là cảnh đẹp như tranh.
Chỉ có Lạc Anh ở gần hai người nhất mới có thể cảm thấy rõ ràng không khí căng thẳng, và sát khí được giấu nơi đáy mắt hai người.
Cuối cùng, Ninh Mặc cũng thả tay ra, tiện thể phủi đi bụi bặm không tồn tại trên áo. Phe phẩy cái quạt trên tay, nhấc chân bước hai bước đến bên cạnh Tần Miện thì dừng một chút, cười, nói khẽ:
“Anh vợ nên sửa tính cách nóng nảy này đi, thật đấy.”
Dứt lời, ngẩng đầu cười ra tiếng, rời đi.
Lạc Anh thấy Tần Miện thở hồng hộc như trâu, hai mắt phiếm đầy tia máu, thân hình mặc giáp hơi run lên, làm cho người ta cảm thấy dường như hắn sẽ xông lên xé nát người kia ra ngay khắc tiếp theo.
Hồi lâu sau, đột nhiên hắn nhắm chặt hai mắt, phun ra một hơi thật dài.
Đợi đến khi mở mắt ra, hắn đã khôi phục vẻ mặt không biểu cảm rồi.
Lạc Anh đứng tại chỗ ngơ ngác, hàm răng cắn chặt môi dưới, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy mấy thị nữ đi đến từ bốn phương tám hướng, vây nàng ở giữa, rồi đi đến bên một cái kiệu mềm.
Xuyên qua bãi săn, vượt xa khỏi rừng rậm, cũng không biết là đã đi bao lâu nữa. Rồi lại dọc theo đường mòn ven suối cạn, có một căn nhà nhỏ bằng trúc bên bờ hiện lên trước mắt.
Sau khi thị nữ đỡ nàng vào nhà, đi qua tầng tầng lớp lớp rèm sa mỏng, cuối cùng dừng lại ở một nơi đầy sương mù màu tuyết trắng.
Bốn thị nữ ở trần đi ra từ trong sương trắng, lần lượt tiến lên cởi quần áo, giày tất giúp nàng. Vẻ mặt thị nữ cung kính, đưa nàng vào trong ao nước nóng, tắm rửa cẩn thận.
Có mấy lần Lạc Anh muốn mở miệng hỏi chuyện, nhưng thấy biểu cảm và động tác của đám thị nữ cứ như rối gỗ, lại nuốt hết lời muốn nói vào trong bụng.
Tắm rửa xong xuôi, nàng bị đưa vào một gian phòng trống, thị nữ nối đuôi nhau đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Lạc Anh. Nàng ngồi ngay ngắn phía sau màn lụa mỏng yểu điệu, càng lộ rõ dáng người đẹp đẽ.
Chờ đợi vẫn luôn là sự dày vò khó chịu nhất.
Nàng không biết Ninh Mặc có ý gì, nhưng so với Ninh Mặc mà nàng quen sáu năm trước, đó đã là hai người hoàn toàn khác nhau. Nếu làm trái ý hắn ta thật, Lạc Anh tin là hắn sẽ giết nàng mà chẳng hề do dự chút nào.
Nàng còn chưa muốn chết.
Không biết là ai nhất thời quên mất đóng cửa sổ, một trận gió nhẹ thổi theo ô cửa vào phòng, làm rèm trong phòng tung lên, lúc thì lộ ra chân ngọc thon nhỏ, lúc thì che mất một nửa dung nhan.
Người đang tiến vào đúng giờ khắc này, nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Ánh mắt của người kia tối sầm, vung tay lên, cửa sổ đã bị đóng chặt trong nháy mắt.
*
Lạc Anh bị đống rèm cửa phiền hà này quấn quanh, chính nàng còn đang rất tâm phiền ý loạn đấy. Đột nhiên nghe thấy rầm một tiếng, tiếp sau đó là ánh sáng trong phòng chợt tắt, làm nàng giật mình đến bật dậy, rút một cái trâm trên đầu ra để phòng bị, nhìn sang phía bên kia của rèm.
Cửa sổ bị đóng lại, thứ đồ chơi phiền lòng cũng lập tức đứng im.
Xuyên qua tấm rèm lụa mỏng, có thể thấy được lờ mờ bóng dáng người kia.
Ánh sáng kéo cái bóng của người kia rất dài, hệt như một con quái vật xấu xí đang nhe nanh, múa vuốt, bước từng bước một về phía nàng.
Lạc Anh nuốt nước bọt, xoay mũi trâm nhọn ra ngoài.
Bước chân vẫn chưa ngừng, đi mà chẳng do dự chút nào, thậm chí còn mang theo tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi.
Sau khi qua từng lớp rèm che, dừng lại ở lúc cách nàng một tấm rèm cuối cùng.
Đó là một khuôn mặt cực kỳ xa lạ.
Chỉ cách một tấm rèm bằng vải mỏng như cánh ve, dường như có thể thấy được dung nhan của người đến một cách rõ ràng.
Lạc Anh khẳng định là nàng không biết khuôn mặt này.
Một mặt, nàng thấy may mắn vì người đến không phải là Ninh Mặc. Mặt khác, bởi vì khuôn mặt này rất xa lạ, nên nàng lại phải đề cao cảnh giác thêm mấy phần. Lui ra sau hai bước, nàng nói rất lạnh lùng:
“Anh là ai, anh muốn làm gì?”
Người kia không nói gì.
Vào những lúc thế này, im lặng như một cái búa tạ đập một phát vào lòng nàng, nặng nề đến nỗi chỉ hít thở thôi cũng thành một loại gánh nặng.
Lạc Anh cố gom dũng cảm, nhưng giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:
“Anh, rốt cuộc anh là ai? Đừng có giả thần, giả quỷ.”
Nàng sắp khóc đến nơi rồi.
Người phía bên kia rèm mở miệng chậm rãi:
“Ngươi… không nhận ra ta thật?”
Giọng nói vừa thô, vừa khàn, hệt như tiếng một con vịt kêu suốt cả ngày, giờ rất mệt mỏi.
Lạc Anh cẩn thận lục tìm trong đầu, đưa ra một kết luận.
Giọng nói đặc biệt như thế này, nếu nàng đã từng nghe thì nhất định sẽ nhớ rõ.
Mà đây… cmn! Nàng chưa từng nghe thật mà.
Thấy bộ dạng của nàng, dường như người kia rất thất vọng.
Đột nhiên, người kia giơ tay lên giật mạnh một phát, rèm mỏng bị xé toạc ra, lên tiếng xoèn xoẹt trả lời. Theo rèm rơi xuống, hình dáng chân thật của người kia đập mạnh vào tầm mắt của Lạc Anh.
Búi tóc bằng vàng, vẻ mặt tái nhợt. Đôi lông mày dài, rậm rạp, hơi pha chút vô tội, đôi mắt đen như mực vốn nên là trắng đen rõ ràng, lại bởi vì chủ nhân có tính cách ngạo mạn mà lộ ra vẻ kiêu căng không kém.
Đôi môi dày phủ màu lông tơ, môi châu rõ ràng. Cái cằm dài hơi hếch lên, còn có lúm đồng tiền rất đẹp.
Áo khoác màu vàng sáng có thêu rồng vàng năm vuốt, nêu rõ ràng thân phận của người đến.
Đôi mắt của Lạc Anh trợn to, lẩm bẩm: “Tiểu… tiểu Phòng tử?”
Phương Cẩn vứt bừa lụa mỏng trong tay xuống, chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn thẳng vào nàng, giọng nói không chút tình cảm:
“Là ta.”
“Sao, sao cậu lại ở đây?”
“Ừ nhỉ, sao trẫm lại ở đây?”
Phương Cẩn cười khẽ, đầy chế giễu:
“Đại khái là vì nhớ ngươi quá mức đi, cho nên khi Thái phó nói cho trẫm biết ngươi đã quay lại, bèn theo đến đây mà chẳng do dự chút nào.”
Lạc Anh nhìn khuôn mặt gầy gò của cậu ta, dáng người gầy như cái que, rõ ràng không chống đỡ nổi long bào tinh xảo này, có vẻ đáng thương vô cùng.
Năm đó không từ mà biệt làm nàng vẫn luôn mang lòng áy náy với Phương Cẩn. Thế là Lạc Anh xem nhẹ giọng điệu kỳ quặc của cậu ta, nói câu ân cần thăm hỏi đầu tiên sau nhiều năm xa cách:
“Tiểu Phòng tử, cậu, cậu có khỏe không?”
Chẳng ngờ được những lời này lại hệt như châm phải pháo, Phương Cẩn bóp cổ nàng thật mạnh tay, bước lên trước vài bước, rồi ghim chặt nàng trên cột gỗ lim phủ tơ vàng.
“Đừng có gọi trẫm như thế, ngươi không xứng!”
Đôi con ngươi của thiếu niên hừng hực lửa giận, dáng vẻ nghiến răng, nghiến lợi hệt như dã thú khát máu, hận không thể xé nát nàng ra:
“Biết trẫm muốn như thế nào không? Trẫm muốn tự tay bóp chết ngươi để cho cái miệng lừa gạt này sẽ đóng lại vĩnh viễn. Từ ngày Thái phó nói cho trẫm biết, ngày đêm trẫm đều khó ngủ, đều trằn trọc suy nghĩ nên giết ngươi như thế nào, đồ nữ nhân đê tiện!”
Cậu ta tập kích đột ngột, sức lực lại lớn vô cùng, Lạc Anh bị bóp cổ chỉ cảm thấy cổ họng sắp đứt lìa, đầu óc cũng bí bức khó chịu, bắt đầu giãy giụa điên cuồng lên.
Nhưng Phương Cẩn hệt như ma vậy, mặt mũi độc ác, tay càng dùng sức mạnh hơn:
“Biết không? Năm đầu tiên ngươi đi, trẫm nghĩ chỉ cần ngươi trở về, cái gì trẫm cũng có thể tha thứ cho ngươi. Ngày cũng được, đêm cũng thế, nhưng ngươi lại chẳng quay đầu lại thật. Nếu đã như vậy, vì sao lúc đầu ngươi lại đến bên cạnh trẫm?”
Lạc Anh bị bóp cổ đến không thể hít thở, càng khỏi nói đến việc mở miệng nói chuyện.
“Trẫm hận ngươi, hận vô cùng. Lúc ấy trẫm đã thề, kể cả chân trời, góc biển cũng nhất định phải tìm được ngươi. Khi đó, nhất định phải dùng đôi tay này, tự mình tiễn ngươi ra đi!”
Đôi mắt cậu ta tràn ngập tơ máu, nghiến răng phu ra một câu:
“Đi chết đi!”
Lạc Anh ra sức muốn kéo tay cậu ta, nhưng sức mạnh giữa nam và nữ khác xa nhau, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của Phương Cẩn.
Nàng cảm thấy trước mắt đã biến thành một mảnh màu đen, ý thức cũng bắt đầu lờ mờ dần dần, lồng ngực bị nghẹn sắp nổ tung. Nàng không ngừng giãy giụa hai tay, đạp loạn hai chân. Xem tình hình này, chắc sắp không được nữa.
Mà Phương Cẩn lại chẳng có ý muốn dừng tay một chút nào.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.