Sáu năm trước, khi lần đầu vào cung, Phương Cẩn nắm tay nàng, vui vẻ vô cùng, dẫn nàng vào tòa cung điện này, hưng phấn mà nói đây là điện Kiêu Dương, nơi mẫu phi cậu ta từng ở.
Sáu năm sau, Lạc Anh đứng lẻ loi trước điện, nhìn lên bảng tên vàng óng lấp lánh ấy, lầu nhỏ khắc hoa, trạm ngọc kia, tâm trạng lại khác rất nhiều.
Đám cung nữ, thái giám hầu hạ trước đây không thấy nữa, đến cả Trương Đại bạn cũng bị trúng gió sáu năm trước, giờ đây nằm liệt trên giường bệnh, đau khổ sống qua những ngày còn lại không nhiều.
Chỉ còn duy nhất hải đường ngoài sân vẫn đầy hoa như gấm, cứ như là ngày mai sẽ gục ngã, hôm nay phải liều mạng để nở rộ thật sáng lạn trong thời gian ngắn ngủi.
“Cô nương, mời.”
Lạc Anh thu hồi tầm mắt, nhấc chân bước vào trong.
Trong điện vẫn hệt như trước kia, không hề thay đổi. Thảm mềm dưới chân vẫn đầy trân châu vung vãi, trên bàn vẫn bày mấy món tráng miệng quen thuộc.
Thịt bò cuộn, mứt táo, vịt hoa quế…..
Không nhiễm một hạt bụi, nhìn rất ngon mắt.
Thị nữ đi theo nàng là từ biệt viện bãi săn đến đây, thấy Lạc Anh nhìn mấy món ăn không tính là tinh mỹ, bèn tự chủ trương:
“Ai bảo các ngươi bày mấy món này? Còn không mau mang xuống.”
Cung nữ trực ở điện Kiêu Dương ngỡ ngàng, luống cuống, nhỏ giọng giải thích:
“Hoàng thượng lệnh cho chúng em mỗi ngày đều phải bưng mấy món này mới lên, đến cả hình dáng và vị trí sắp xếp cũng không được sai lệch. Không có thánh ý, chúng em không dám.”
“Hỗn xược!”
Thị nữ kia trừng mắt ngay lập tức, muốn thể hiện quyền lực của chính nàng ta. Lại thấy Lạc Anh chẳng nói lời nào mà chỉ vòng qua rèm châu, đi thẳng vào tẩm điện.
Nàng ta vội vàng bỏ lại một câu: “Lát nữa lại lột da ngươi!” Rồi đi theo.
Sau khi vào tẩm điện, phát hiện bên cạnh giường có một đôi giày thêu, lại thấy Lạc Anh đã nhắm mắt, nằm thẳng trên giường.
Nàng ta vội tiến lên rồi ngồi xổm xuống, đặt giày thêu lại cho ngay ngắn.
Lúc nhìn thấy hai viên trân châu to đùng trên giày, nàng ta không nhịn được mà giơ tay sờ thử, đáy mắt nổi lên vẻ hâm mộ không lời nào có thể tả được.
Mà nàng ta đã đứng lên rất nhanh chóng, bắt đầu thêm mắm. Thêm muối:
“Bọn tiện nhân này, tám phần là do khinh cô nương là người ngoài cung vào đây, mới bịa một cái cớ như thế. Thế nào cô nương cũng đừng mềm lòng, tranh thủ vừa mới đến, phải lập quy củ cho hội kia mới được.”
Trong đầu nàng ta đã tính toán tốt rồi, chẳng ngờ, Lạc Anh lại quay người đi luôn, chỉ để lại cho nàng ta một bóng lưng.
Không gãi đúng chỗ ngứa, nàng ta thức thời mà ngậm miệng, tìm một lý do để đi ra ngoài, tính toán cách khác.
Đợi sau khi nàng ta rời khỏi, Lạc Anh mới quay người lại như cũ.
Nàng mở to hai mắt, mờ mịt nhìn nóc giường bạt bộ khắc hoa, khảm châu có mấy chỗ trống rỗng, đó là kiệt tác năm ấy của nàng. Lại nghiêng đầu, giơ tay sờ dải lụa đang rủ xuống và túi thơm bát bảo như ý.
Cuối cùng, quay sang sờ dưới gối. Quả thật là đám bảo bối năm ấy giấu đi vẫn còn ở đây.
Chỉ đáng tiếc, vật còn đó, người thay đổi, mọi việc đã qua hết rồi.
Ngoài rèm châu, lư hương vàng khắc thú ba chân, đã được đốt hương an thần. Dần dần, Lạc Anh với tinh thần và thể xác đều mỏi mệt nhắm mắt lại. Chỉ có đôi lông mày nhíu chặt kia mới có thể nhìn ra được tâm sự của nàng lúc này đây đã tích tụ nặng nề, vô cùng không yên ổn.
*
Tháng bảy nóng như lửa, tháng chín mặc thêm áo.
Khi các chậu băng được cất đi, đám cung nữ bắt đầu gỡ rèm sa mỏng xuống, đổi rèm lụa dày hơn một chút lên, cất chăn mỏng đi, vội vội vàng vàng, như ong thợ xây tổ.
Mấy tháng này, Lạc Anh cứ như đã bị quên lãng vậy.
Không có bất cứ ai đến hỏi han, cả điện Kiêu Dương như đã được lệnh gì đó, tất cả mọi người đều như kẻ điếc, người câm. Vốn là Lạc Anh cũng không muốn mở miệng, như thế lại vừa khéo, mọi người ở cùng với nhau cũng bớt được phiền toái.
Nhưng mà, có người sốt ruột, không ngồi yên được.
Ví dụ như thị nữ đi theo nàng vào cung, vốn tưởng đã leo lên được càng cao, lại chẳng ngờ người mà nàng ta dùng trăm phương ngàn kế để đi theo lại bị ghẻ lạnh khi vừa vào cung. Trong lúc nóng vội, đầu óc không tỉnh táo, đêm khuya thay thường phục thái giám, định bất ngờ gặp gỡ Hoàng thượng bên ngoài tẩm cung của cậu ta.
Đương nhiên kết quả rất thảm. Còn chưa kịp thấy mặt Hoàng thượng đã bị tuần nha bắt, không chịu nổi tra tấn nặng nề, đã chết.
Nghĩ lại nàng ta huênh hoang đắc ý lúc mới đến, cũng không thổn thức thương tiếc gì lắm.
Bao nhiêu cô nàng nghĩ bước qua cửa cung là bước chân vào Long môn, lại không biết, càng có khả năng là Quỷ môn.
Hôm nay, có chút khác biệt.
Sau buổi trưa, có tiếng đàn sáo văng vẳng truyền đến.
Lúc đầu Lạc Anh còn chưa để ý, nhưng càng lúc âm thanh càng lâu, khoảng chừng đến chạng vạng rồi mà cũng chẳng có ý dừng lại.
Lại qua một lúc nữa, một tiểu Hoàng môn gõ vang cửa lớn điện Kiêu Dương.
Hắn ta chạy đến mức thở hồng hộc, vừa đứng lại thì giơ tay chỉnh khăn vấn trên đầu, kéo dài âm tiết từ chất giọng the thé:
“Thái phó mời phu nhân đến đại điện dự tiệc.”
Lạc Anh không muốn để ý đến nhưng hình như tiểu Hoàng môn biết, cười hì hì, nói thêm:
“Thái phó nói, hôm nay là một ngày lành, tất cả cố nhân đều tề tựu. Phu nhân đừng có làm hành động gì vào lúc này, đao kiếm không có mắt, bị chém bị thương thì không tốt đâu.”
Uy hiếp một cách trần trụi!
Mấy tháng này, nàng đã học được cách che giấu tâm trạng của mình, không hề biểu hiện ra mặt tất cả như trước nữa.
Thế là bất kể trong lòng phẫn hận, nàng cũng chỉ ừ một tiếng. Sau khi đứng lên thì đứng im tại chỗ, mặc cho cung nữ thay váy áo cho mình.
Hiển nhiên là tiểu hoàng môn hết sức hài lòng, đợi nàng thay đồ xong xuôi, cung kính đi trước dẫn đường.
Dọc theo hành lang, bỏ lại từng cái đèn lồng phía sau. Tiếng đàn sáo dần to hơn, đợi đến khi đi qua hai cửa thùy hoa nữa, đột nhiên trước mắt sáng ngời, cả miền cảnh sắc xuất hiện.
Trên quảng trường cực lớn vốn trống trải, giờ đây được bày biện mấy chục bộ bàn ghế, xếp thành hai hàng. Phía trên cùng là Ninh Mặc đang ngồi nghiêng người, và bên cạnh hắn còn có một cái bàn hơi nhỏ hơn một chút, Phương Cẩn đang ngồi ở đó, cụp mắt xuống.
Mà ở vị trí đầu tiên bên phải, Tần Miện mặt đen ngồi đó, biểu cảm lúc này hệt như biệt hiệu.
Vị trí thứ nhất và thứ hai bên trái đều trống. Nàng đoán đại khái là để lại cho nàng đi.
“Phu nhân, mời.”
Giọng nói bén nhọn của tiểu Hoàng môn vang lên đột ngột ở sau lưng, làm nàng sợ giật mình. Lúc hoàn hồn lại, chỉnh cổ áo, cúi đầu đi theo hắn ra trước mặt mọi người.
Tiếng tỳ bà dần tan, điệu múa của mỹ nhân ở giữa đại điện đã sắp kết thúc. Nàng ta có dáng người thướt tha như hồ điệp phá kén, lại như phượng hoàng trùng sinh từ trong biển lửa, lướt gió mà đi.
Theo sự chỉ dẫn của tiểu hoàng môn, quả thật là Lạc Anh ngồi vào vị trí thứ hai bên trái.
Vừa ngồi xuống đã cảm thấy có ba ánh mắt khác nhau bay về phía mình.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn theo trực giác, vừa đúng lúc Tần Miện thu hồi tầm mắt, chỉ là bàn tay to của hắn vẫn không ngừng vuốt ve ly rượu, dường như đang nghĩ gì đó.
Mà Phương Cẩn ở phía trên, con ngươi kiêu ngạo chợt lóe lên ngạc nhiên, rồi lại trở nên âm u.
Còn ánh mắt cuối cùng làm cho người ta không thoải mái nhất chính là Ninh Mặc.
Tối nay hắn ta mặc áo trắng, cài trâm ngọc, chống một cánh tay lên, dựa nghiêng người. Một tay khác thì khoác rất tùy ý lên đầu gối, đang cầm một ly rượu.
Đôi mắt dịu dàng kia vẫn luôn hàm chứa ý cười, nhìn theo Lạc Anh, có vẻ rất hiền lành mà thân thiết, ngây thơ mà mê người.
Thế mà chỉ có ở sát bên cạnh mới biết được đến tột cùng dưới bộ da đẹp như tiên trên trời này đã ẩn giấu trái tim vặn vẹo, biến thái đến mức nào.
Lúc này đây, dường như hắn ta đã uống hơi nhiều, khóe mắt phiếm chút màu đỏ diêm dúa, lẳng lơ. Hơi nâng ly rượu lên, hắn ta nhếch môi cười với Lạc Anh, nụ cười mê hoặc đến tận xương.
Lạc Anh bình tĩnh, thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn như nhập định.
Một khúc được đàn xong, cô nương ôm tỳ bà đứng dậy, đi ra giữa, quỳ xuống, nói rất dịu dàng:
“Tô Ngâm đa tạ Thái phó đã tặng cầm phổ.”
Tô Ngâm?
Hình như đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải.
Ninh Mặc vung tay áo to rộng lên: “Bảo kiếm tặng anh hùng, cầm phổ tuyệt thế này cũng chỉ có tặng cho Tô Ngâm có cầm kỹ tuyệt nhất thiên hạ thì mới xứng được.”
Tô ngâm ôm tỳ bà hành lễ, lộ ra cần cổ thon, mịn màng. Cất cao giọng nói:
“Được lọt vào mắt xanh của Thái phó, nhất định Tô Ngâm sẽ không phụ kỳ vọng. Chỉ là Tô Ngâm còn có một việc muốn cầu, mong Thái phó thành toàn.”
Ninh Mặc gật đầu, ánh mắt nhìn có chút ý say, ừ một tiếng:
“Nói đi.”
Tô Ngâm đứng thẳng lại, giọng nói trong trẻo vang trong gió đêm, vô cùng rung động lòng người:
“Tô Ngâm thầm mến Thái phó đã lâu, không dám hy vọng xa vời, chỉ cầu có thể vào phủ làm nô tỳ cũng đã là tạo hóa ưu ái. Hôm nay, cả gan cầu khẩn Thái phó thương cho một tấm tình si của Tô Ngâm, mà thành toàn cho chân tình thiệt ý này.”
Ninh Mặc còn chưa lên tiếng, Tần Miện ở một bên đã không nhịn được nữa.
Hắn vỗ bàn thật mạnh, làm ly rượu rung lên, đổ ra. Ngay lập tức, rượu giàn giụa đầy bàn:
“Ninh Mặc, đừng có mà khinh người quá đáng. Mấy đám đàn bà lung tung, rối loạn ở đâu thì cũng thôi đi. Nhưng Tô Ngâm này là đi từ Hiệt Phương các mà ra! Đặt một con đĩ ở hậu trạch, có phải là đang muốn nhục nhã Trăn Trăn hay không?”
Vốn là giọng nói của hắn rất to, lúc này đây lại càng làm chấn động đến mức các nhạc công đều dừng động tác trên tay, không dám lên tiếng.
Mà Lạc Anh, cuối cùng cũng nhớ ra rồi.
Lần đầu tiên nàng xuất cung là được Ninh Mặc dẫn đến một lầu xanh tên là Hiệt Phương các. Lúc đó, chính là cô gái tên Tô Ngâm này gảy đàn tỳ bà.
Không ngờ, hôm nay lại gặp lại với cách thức thế này đây.
Tần Miện nổi giận đùng đùng, Ninh mặc vẫn mỉm cười như trước. Vẻ mặt của hai người đã hình thành sự khác biệt rất rõ ràng.
Đám vương công, quý tộc ngồi đầu, người nào người nấy đều làm rùa đen rụt cổ.
Đùa đấy à, thần tiên đánh nhau, đám người phàm bọn họ sao có thể dám nhảy vào giúp vui được? Không cẩn thận một cái, đến mạng cũng chẳng còn, khi đó muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc đấy.
“Ha ha ha ha.”
Ninh Mặc không kiềm nổi mà cười ra tiếng.
Giọng nói của hắn ta vốn rất dễ nghe, như nước suối vui tai vậy. Mà giờ đây lại lộ ra mấy phần thay đổi, làm cho người ta không rét mà run.
Ninh Mặc lắc ly rượu, rồi đưa đến bên môi uống một hơi cạn sạch. Sau đó hạ đầu gối xuống, cánh tay đặt trên đùi, thân người hướng dần về phía trước. Hắn ta nhìn Tần Miện lạnh lùng, trong ánh mắt dịu dàng lại phiếm lên mấy phần chế giễu:
“Lời này của anh vợ là không hay rồi.”
Giữa đại điện, Tô Ngâm đang quỳ không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Ninh Mặc cũng chẳng thèm nhìn, nói thẳng:
“Làm nô, làm tỳ thì cũng không cần thiết. Nhưng đêm dài đằng đẵng, có thêm một đóa hoa làm bạn cũng là một chuyện vui. Chuẩn.”
Chữ cuối cùng là hắn ta nhìn thẳng vào Tần Miện mà nói.
Thật sự đã chọc giận Tần Miện trong nháy mắt. Hắn vọt đến trước mặt Ninh Mặc, túm cổ áo hắn ta, trợn mắt bức bách:
“Ninh Mặc, ngươi dám!”
Ninh Mặc chẳng sợ chút nào, dí khuôn mặt ửng đỏ do uống rượu sát vào mặt Tần Miện, cười khẽ. Lời nói ra lại làm cho máu toàn thân Tần Miện lạnh lẽo:
“Phu nhân nhà ta là một người hiền lương đến không thể hiền lương thêm được nữa. Chỉ sợ việc nạp thiếp là phu nhân còn ước gì đấy. Để ta đoán xem, sao Tần gia lại có thể bồi dưỡng được một vị phu nhân thông hiểu lý lẽ, hiền lương thục đức thế này nhỉ?
Chẳng lẽ nào lại bởi vì trong lòng đã có kẻ khác từ lâu? Cho nên mới lạnh nhạt như thế. Vậy, anh vợ có biết rốt cuộc thì người trong lòng của phu nhân là ai không đây?”
Hình như hắn ta hơi say rồi, ánh mắt nhìn về phía Tần Miện chứa đầy khiêu khích và trào phúng.
Ngát dịch.