Thương Tiến Tửu

Chương 120: Đô sự




Trên triều đình không có chỗ cho nữ nhân.
Đạo trời đuổi các nàng vào khuê các, trở thành những món đồ dễ vỡ trong hồng lâu tiểu viện, được tất cả sự bảo vệ của vua tôi, cha con, lúc gả đi chính là những bình sứ được định giá, chuyền từ nơi này sang nơi khác, không cần cái chí đầu đội trời, chân đạp đất.
Thái hậu Hoa Hạc Vĩ xuất thân lẫy lừng, là con gái của quý môn Hoa gia, trước tuổi cập kê chưa từng thấy bầu trời ngoài kia, sau tuổi cập kê vẫn ở sâu trong tường viện. Bà giành được thứ quyền lực lớn nhất thế gian này từ tay phu quân, nhưng lại không hề bước ra khỏi ranh giới ấy, mà lại buông rèm châu, cẩn thận ngồi ngay ngắn đằng sau.
Đại soái Thích Trúc Âm cũng xuất thân lẫy lừng, là con gái của tướng môn Thích gia, trước khi ra trận cũng đã được định sẵn một gia đình, sau khi ra trận lại không ai dám lấy. Không có phần thưởng xứng đáng nào, chỉ có nhượng bộ trước đài ngọc long, bộ Lễ bảo nàng không xứng được hưởng đặc quyền lập danh cung miếu đường sau khi qua đời, cái tên Thích Trúc Âm, cho đến tận bây giờ vẫn bị đánh đồng với đứa con gái nhỏ ở Khải Đông, miễn là đám con trai của Thích Thời Vũ vẫn còn cố tranh giành, chức đại soái binh mã sẽ không đến lượt nàng.
Ban đầu Tiết Tu Trác không có ý định nâng đỡ Linh Đình, lúc hắn biết hoàng tự là con gái, sự thất vọng cùng cực đã khiến hắn thay đổi chiến lược ngay tức thì. Nhưng đến lúc thấy Linh Đình, hắn lại đổi ý.
Bởi vì Linh Đình quá giống Quang Thành đế.
Chỉ cần là cựu thần lớn tuổi, đã từng gặp qua Quang Thành đế, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra ngay xuất thân của Linh Đình —— đây là con riêng sinh ra từ loạn luân của Lý thị.
Năm Vĩnh Nghi, Đông cung sụp đổ, lý do duy nhất Quang Thành đế rời cung là để thăm Tần vương bị bệnh, và cả người vợ không có sức phản kháng, xinh đẹp như hoa của Tần vương. Trong những năm Vĩnh Nghi về sau, Quang Thành đế không sủng ái phi tần nào, sau khi ông ngã bệnh, Hoa Hạc Vĩ thân là Hoàng hậu đã độc chiếm tiền triều và hậu cung, ngăn ông lại sinh thêm một hoàng tự khác. Trong những lớp tường vây trùng điệp ấy, Quang Thành đế đặt ánh mắt lên người con dâu.
Tiếc thay, Tần vương phi lại sinh con gái.
Quang Thành đế giống như con sư tử già đã dốc cạn sức, sau khi biết tin này, đến cả mí mắt còn không nâng, hùng tâm tráng chí đứt đoạn hoàn toàn. Không biết Tần vương nghe được gì trong phủ, chẳng bấy lâu sau chết bệnh, trước khi chết đã vứt Linh Đình ra khỏi Khuất đô, nhưng dường như phận nàng đã định, lại được Hương Vân nhặt về.
Lúc Tiết Tu Trác mới tìm thấy Linh Đình, cách cư xử của nàng thô tục, đã là một thiếu niên rồi. Tiết Tu Trác muốn kéo nàng về lại vị trí hoàng tự, nếu không có quyết tâm thay xương đổi thịt, chắc chắn sẽ không làm được. Hồi đầu rất khó, nàng đã bỏ phí quá nhiều thời gian ở phường Hương Vân, muốn xóa hết những dấu vết thừa thãi ấy, nếu chính nàng không đủ kiên định, Tiết Tu Trác có năng lực thông thiên đi chăng nữa cũng không làm được.
Nhưng Linh Đình lại từng bước một tự “uốn nắn” chính mình. Nàng từng tí từng tí cạo đi những thứ tục tằn phù phiếm trên người mình, mới đầu không biết nhiêu chữ, bèn thức trắng đêm khổ học, nét bút không đẹp sẽ không quản ngày đêm mà luyện, hình như nàng là dư lực cuối cùng mà ông trời để lại cho giang sơn của Lý thị, để Tiết Tu Trác trong thế cục lụn bại, nhìn thấy được một tia sáng rất nhỏ.
Mấy tháng trước, mưa phùn ẩm thấp giăng đầy cây hợp hoan, lúc Tề Huệ Liên cự tuyệt Tiết Tu Trác trên gác lần trước, Linh Đình đang ngồi ngay ngắn viết chữ ở bàn.
Nàng ghì bút rất mạnh, như thể muốn xé rách cả trang giấy.
Linh Đình viết xong, nghiêng đầu nhìn thấy mưa đang tí tách từng giọt. Nàng nhìn một lúc lâu, mặt không cảm xúc. Một lúc sau đó Tiết Tu Trác đến dùng cơm với Linh Đình, nàng ngồi ở ghế phải, ăn rất đúng phép tắc. Tiết Tu Trác chỉ ăn không nói, lúc ăn cơm bọn họ không bao giờ nói chuyện. Sau khi ăn xong thì hắn kiểm tra bài của Linh Đình, đây là việc ưu tiên mỗi ngày, Linh Đình phải trả lời rành mạch lưu loát. Tiết Tu Trác không đánh chửi nàng, nhưng lại nghiêm khắc hơn bất kỳ ai.
“Tiên sinh,” Linh Đình im lặng một lát lúc cúi đầu, rồi nói, “Ta phải đổi tiên sinh sao?”
Tiết Tu Trác xếp lại sách, nói điềm nhiên: “Chuyện này ngươi không cần lo.”
Linh Đình không nói gì, nàng chống người, nghe thấy tiếng Tiết Tu Trác đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Nàng bỗng quay mặt sang, nhìn Tiết Tu Trác mà nói: “Bởi vì ta là con gái sao?”
Tiết Tu Trác dừng bước, quay người lại, cũng nhìn về phía Linh Đình. Ánh mắt của Linh Đình không hề trốn tránh, sự điềm tĩnh của nàng không khác gì Tiết Tu Trác.
“Ta là con gái,” Linh Đình nói, “Nếu tiên sinh mới không chịu dạy ta vì lý do này, vậy thì ta mong được gặp ông ta một lần.”
Tiết Tu Trác lại quay đi, xỏ giày vào. Tiếng mưa rơi càng bên ngoài lớn dần, hắn nói: “Không phải, ngươi với ông ta không có duyên thầy trò mà thôi, ta vẫn sẽ tiếp tục dạy ngươi.”
“Duyên số là thứ không thể thuận theo nhất, thánh sư khó tìm, ta không muốn bỏ lỡ một vị tiên sinh như thế,” Linh Đình chống người đứng dậy, “Tiên sinh.”
Nhưng Tiết Tu Trác không quan tâm, cũng không buồn đáp. Hắn vén rèm lên, người hầu đang chờ bên ngoài vội vàng mở ô, hắn không để người hầu chạm vào chồng sách, bước xuống thềm.
Linh Đình đứng ở đấy, qua khe hở của rèm, thấy bóng lưng Tiết Tu Trác nhoáng qua vài cái, rồi biến mất trong màn mưa, nàng chỉ biết đây là sự từ chối lặng lẽ của Tiết Tu Trác. Cho dù người khác có đánh giá thế nào về Tiết Tu Trác, trong mắt Linh Đình, bên dưới bộ mặt ôn hòa nho nhã của hắn chỉ toàn là sự bình tĩnh đến thái quá, thậm chí hắn còn có một chút tự phụ, sẽ không chịu bị chi phối bởi người khác, cũng sẽ không nghe lời người khác.
Linh Đình chỉ có thể từ bỏ, nàng lại về chỗ ngồi, mở ra sách luận Tiết Tu Trác để lại, chép lại chữ của Tiết Tu Trác. Nhưng nàng sẽ không bao giờ viết giống, bởi vì nàng sẽ không nhu hòa thu mình lại, nét bút của nàng tựa như mũi đao thép, sẽ không bao giờ vòng vo.
***
Mấy tháng sau, ánh mặt trời thiêu đốt phơi trên đài ngọc long, ở đó vô số triều thần đang quỳ, họ là quan viên hàn môn do Hải Lương Nghi cầm đầu. Sau tháng Sáu, Hàn Thừa mang đứa bé trai từ trong gia tộc của gã về, tuyên bố đó chính là con cháu của Lý thị.
Bệnh tình của Hải Lương Nghi có chuyển biến tích cực dưới sự chăm sóc tận tụy của Diêu Ôn Ngọc, việc đầu tiên ông làm lúc lên triều, chính là dùng thân phận nguyên phụ nội các bãi bỏ tấu chương của Hàn Thừa, đồng thời yêu cầu công khai kiểm nghiệm danh tính của đứa trẻ. Nhưng các hoàng đế của Lý thị đều đã chết hết, chỉ bằng Thái hậu cũng không thể xác thực rốt cuộc đứa bé ấy có phải là con của Lý thị hay không, cả hai bên rơi vào ngõ cụt, không bên nào chịu nhường một bước.
“Năm Vĩnh Nghi, ta là đồng tri tám đại doanh kiêm tướng lĩnh hàng đầu dưới trướng Quang Thành gia, ta có mang theo thư riêng do chính Quang Thành gia ủy thác, nguyên phụ, như thế còn chưa đủ hay sao?” Dạo này Hàn Thừa lên cơ, còn dám phản bác lại Hải Lương Nghi ở ngay trên triều đình.
Sau khi bệnh, sức của Hải Lương Nghi đã không còn được như trước, đứng lâu một lát tim sẽ đập nhanh, tay bị run, ông bước ra khỏi hàng rồi nói: “Không có bằng chứng, nếu Chỉ huy sứ dám công khai thư cho mọi người, giao cho nội các kiểm định, ngươi ta sẽ khỏi phải đấu khẩu thế này ngay trên triều.”
Hàn Thừa thầm cười lạnh, hiện giờ chưa có hoàng tự, đế vị bỏ trống mới là việc mà Hải Lương Nghi nên lo, ông ta cương quyết không nhượng bộ như vậy, khẳng định là đã tìm được một ứng cử viên rồi, bèn đáp trả: “Bây giờ đế vị đã bỏ không hơn một tháng, nguyên phụ còn muốn chờ gì nữa? Nội các bàn đi bàn lại, thế mà vẫn không bàn ra được chính sách gì sao?”
Cả người Hải Lương Nghi vã mồ hôi, ông hơi tức ngực, phải nghỉ để thở một hơi rồi mới nói tiếp: “Bọn ta đã sắp xếp lại gia phả, tìm được con thứ của cháu của Yến vương đang ở Hòe châu, đây là huyết mạch có thể lần theo của Lý thị. Theo quy tắc, người có thể làm thái tử bây giờ chỉ có mình hắn mà thôi.”
“Yến vương là Hòe châu vương năm Vạn Tuyên, dòng đích đã chết trận ở Lạc Hà quan, tất cả dòng thứ là của chi bên, nếu tính cẩn thận thì sao có thể coi là huyết mạch của Lý thị được? Con thứ của cháu của Yến vương đã gần bảy mươi tuổi rồi, sao còn có thể chủ chính được nữa?” Hàn Thừa mỉm cười, “Chưa kể đường xá xa xôi, khúc khuỷu gập ghềnh, làm khổ lão ta như thế thì lão ta chịu sao nổi? Nguyên phụ, chuyện này không thể bàn kỹ được!”
Hai bên giằng co một lúc lâu, đang quỳ bên ngoài còn có học sinh của Quốc Tử giám. Thái hậu ngồi đằng sau rèm châu nghe một hồi rồi mới lên tiếng: “Tuy việc này cấp bách, nhưng vẫn còn chỗ để thương nghị. Các lão, phụ tá nội các, ai gia sẽ không qua loa chuyện này, nếu ngươi phản đối, có thể đến Minh Lý đường trao đổi trực tiếp với ai gia, để các học sinh đi đi.”
Bà nói rất nhẹ nhàng, Hải Lương Nghi lại nghe được sự không hài lòng.
Tuy Hàn Thừa cật lực nâng đỡ đứa bé kia, nhưng vẫn thượng tấu với danh nghĩa đồng tri tám đại doanh, không lôi kéo quan viên thế gia tán thành theo. Thứ nhất là để sau khi chuyện đã thành, Hàn gia sẽ có thể trở thành chỗ dựa duy nhất của tân đế, thứ hai là để tránh bị tị hiềm.
Hoa Tư Khiêm với Phan Như Quý đều thua bởi không biết tránh hiềm, cấu bè kết phái là việc tối kỵ trong triều. Thời gian Thái hậu nắm quyền lại không ngắn, giờ bà không khác gì Hoàng đế, điều kỵ nhất chính là quần thần kết lực, tạo thành lực lượng có thể ép bà đưa ra quyết sách, bởi vậy bà không hề đề bạt quan viên hàn môn để lấy lòng, cũng không hề đề bạt quan viên thế gia để củng cố quyền lực. Có lẽ bà hiểu rõ Đại Chu đã đi đến một bước đường nào đó rồi, thay vì gửi gắm kỳ vọng vào một con bù nhìn thì thà tự mình làm còn hơn.
Hải Lương Nghi bệnh mất hai tháng, quan viên hàn môn trong lúc đó lo bóng lo gió, Khổng Tưu, Sầm Dũ cầm đầu, đã nhiều lần trao đổi riêng, liên tục thượng tấu xin Thái hậu để Hải Lương Nghi về triều làm việc. Không chỉ có vậy, học sinh của Thái học cũng cả gan bàn luận về quốc sự, vừa sang tháng Sáu đã có tin đồn Thái hậu đoạt quyền tự lập.
Thái hậu không nói rõ với Hải Lương Nghi, nhưng lại tăng tần suất thăm viếng của nội hoạn, đây là một kiểu thúc giục trá hình, cho nên lúc vừa mới sang tháng Sáu, bệnh tình chỉ vừa mới khá lên, Hải Lương Nghi đã vào triều ngay. Tuy rằng suốt hơn mười năm ông quả quyết mình không hề kết đảng, không có bè phái, nhưng tự ông đã trở thành hướng gió của hàn sĩ trong thiên hạ, đây là việc ông có muốn chối cũng không chối nổi, chính ông đã trở thành một cái “thế” quyền lực nào đó rồi.
Hải Lương Nghi ngã bệnh, người trong thiên hạ hoang mang ngay tức thì. Hải Lương Nghi bác bỏ tấu chương của Hàn Thừa, Thái hậu còn chưa hồi đáp, quan viên và các học sinh đã quỳ được một ngày. Ông đã vô thức trở thành tâm bệnh của Thái hậu, còn đe dọa hơn cả tên Hàn Thừa hành sự ngang ngược kia.
Hải Lương Nghi cố đỡ mình, nói: “Học sinh của Quốc Tử giám vốn có quyền nghị sự, triều đình chính là nơi cả thiên hạ hướng con mắt về, có bàn, mới có kế sách. Giờ Thái hậu cần mẫn chủ chính, tự làm mọi việc, nhưng thành lập quan viên chính là để phân ưu vì bề trên, quản việc vì bề dưới. Bọn họ lo lắng quốc sự, ấy là phúc của Đại Chu, huống hồ việc Thái tử lại không phải việc nhà. Thần cho rằng, để bọn họ ở đây mới có thể chân chính bàn chuyện tân đế.”
Nội đường không oi bức, màn trúc treo khắp các ngóc che đi băng vụn. Hải Lương Nghi thậm chí còn thấy hơi lạnh. Ông vừa đáp xong, bèn cúi đầu đứng, Thái hậu sau rèm im lặng một hồi lâu, đến lúc chân Hải Lương Nghi đã mỏi nhừ rồi mới chậm rãi đáp.
“Các lão nói có lý, ai gia sẽ nghe ngươi. Về con thứ của cháu của Yến vương, ai gia còn chưa được xem gia phả, chưa thể kết luận ngay được. Nhưng người của Hàn Thừa đã đến rồi, ngươi muốn Đại lý tự tra hay là bộ Hình hỗ trợ tra? Ai gia nghe ngươi cả đấy.”
===
• Tác giả có lời muốn nói:
Nếu lý do một nhân vật lên sàn không đủ thuyết phục, hành động không đủ hợp lý, vậy thì cho dù người đó là nam hay là nữ, sẽ đều không thể biến chuyển sự sụp đổ của những sự kiện đi trước. Lúc mình mới làm sơ đồ tư duy của nhân vật, đã nghĩ nhân vật nữ có thể sẽ bị mổ xẻ, nhưng thật sự không ngờ các gái lại bàn về việc liệu truyện có đủ tính chính kịch hay không. Lúc Thích Trúc Âm xuất hiện có người còn bảo đó là nhân vật Mary Sue mà mình tự đưa vào, nhưng thật ra năm ngoái có đăng mấy đoạn ngắn của Thương Tiến Tửu lên Weibo, các nhân vật xuất hiện lúc đó đã có sẵn Thích Trúc Âm với Linh Đình rồi.
Nhân vật nữ xuất hiện mà không hợp lý, vậy đổi thành nhân vật nam thì chắc chắn sẽ hợp lý ư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.