Thương Tiến Tửu

Chương 128: Địch tập




Doanh Biên Bác là khu vực tiếp tế quan trọng trên đường biên Ly Bắc, để đảm bảo thể lực của binh mã tiền tuyến luôn dồi dào, Tiêu Ký Minh lần lượt xây doanh Sa Nhất, Sa Nhị, Sa Tam ở phía Đông Nam Ly Bắc với mục đích làm bình phong cho doanh Biên Bác. Doanh Biên Bác dự trữ quân lương và quân trang cung cấp cho tiền tuyến hàng năm, ở đây còn có chuồng ngựa, ngựa chiến trong đó là thớt ngựa dự bị để đổi cho tiền tuyến.
Sáng sớm trời còn tờ mờ, Ổ Tử Dư đã tỉnh. Hắn đứng ở cửa lều, để thân binh dội nước lên người mình, nói: “Tiền tuyến đánh căng quá, mở mắt ra là chạy, nhắm mắt vào đã nằm vật xuống, nửa tháng ta chưa tắm rồi.”
Thân binh đưa khăn cho hắn, hắn dùng khăn lau mặt.
“Hai ngày này tổn thất kha khá, ba ngày nữa chúng ta còn phải lên Bắc đổi binh với Quách Vi Lễ, Đồ Đạt Long Kỳ cũng đã bị lũ trọc Biên Sa khoét mất, trận này đánh đến tận cửa nhà rồi.”
Ổ Tử Dư là tướng quân trẻ tuổi nhất trong trong hàng ngũ cấp tướng ở Ly Bắc hiện giờ, hắn ban đầu là cận vệ trong vương phủ, bởi vì uống rượu gây chuyện nên bị Tiêu Ký Minh cách chức cũ, cho vào quân doanh. Hắn đánh không quá giỏi, nhưng vận chuyển quân nhu, phân phối lương thực thì lại rất thạo. Trước mùa xuân Ly Bắc thiếu thốn quân lương, hắn lừa được một lô lương từ đám thổ phỉ Trung Bác, giải nguy khẩn cấp cho đội giao chiến tiên phong.
Thần Dương áp tải lương thực đến Ly Bắc, chạm mặt chính là Ổ Tử Dư. Hắn đã theo Tiêu Phương Húc hai tháng, chạy đến mức sắp gãy cả chân rồi, khó khăn lắm mới được lúc nghỉ ngơi ở doanh Biên Bác, binh lính dưới trướng cũng đã mệt nhừ.
“Mới đầu cứ tưởng vương gia đến, tiêu diệt bộ Hãn Xà sẽ như ăn bánh cơ,” thân binh nhận lấy khăn bẩn của Ổ Tử Dư, vò trong chậu nước, “ai ngờ càng đánh càng khó, đường biên đã lui đến tận rìa doanh Sa Nhất rồi, cứ tục thế này thì doanh Biên Bác sau này phải dịch lại mất.”
Ổ Tử Dư lấy khăn ướt lau cổ, tay hắn để trần, nhìn về phía Đông, nói: “Nếu doanh Biên Bác mà dịch lại thì bố trí của thế tử ở phía Đông Nam sẽ hỏng toàn bộ. Nơi đó là căn nguyên ba doanh có thể duy trì tác chiến bình thường, không bỏ được.”
Thân binh bê chậu hất nước đi, nói: “Lương khô chúng ta cũng không ăn mãi được, binh lính thì thôi, nhưng trong các doanh trại còn có quân thợ, đều muốn ăn cơm. Nếu nhị công tử không phản, ở Khuất đô làm Định Đô hầu, vậy thì cứ đánh cũng được, nhưng giờ hắn đã giết hoàng đế, Quyết Tây không cấp quân lương nữa, lương dự trữ ở đường lương mã Đông Bắc cũng chả chống đỡ được bao lâu.”
Ổ Tử Dư đắp khăn lên mặt, hé mắt nhìn bầu trời giữa những giọt nước, không đáp lại lời than oán của thân binh.
Thân binh đặt chậu xuống, nói: “Tướng quân, ăn sáng bằng bánh bao với trà sữa nhé. Sữa là đồ ngon mới chuyển đến từ hậu phương đấy, không để lâu được, phải uống nhanh lên. Để tôi bảo đều bếp pha trà thô với váng sữa thật dày, người——”
Ổ Tử Dư dựng ngón trỏ lên, ý bảo thân binh trật tự. Hắn nghe thấy tiếng té nước, tiếng đi lại nhộn nhạo xung quanh, nhìn bầu trời quang đãng, không nghe thấy tiếng tuýt cho ưng đi tuần hôm nay. Hắn lắng tai nghe một lát nữa rồi hỏi: “Đội đi tuần đêm qua về chưa?”
Thân binh đang dội nước rửa chân, nghe thấy thế thì ngẩng mặt lên, cũng nhìn lên trời nói: “Chưa đến giờ, từ doanh Sa Tam vòng về ít nhất cũng phải đến giờ Thìn ba khắc (7h45).”
“Tại sao ta không nghe thấy còi hiệu tuần ưng?”
“Không thả,” thân binh hơi ngập ngừng, “hôm qua bọn tôi về trại, mệt quá nên không báo ngay cho tướng quân, tất cả ưng mang về lần này đều bị thương, ở vùng giao chiến bị chim cắt của kỵ binh Biên Sa cào ác quá, đến cả ‘Hống’ cũng bị trụi. Người nuôi ưng thương tụi nó, chúng ta cũng về lại đây rồi nên hôm nay miễn ưng tuần, để đại phu chữa trị cho tụi nó.”
Ưng không dễ nuôi, lúc luyện ưng phải đủ kiên nhẫn, ưng đủ tiêu chuẩn làm trinh sát đều là trăm con mới chọn ra được một, cho dù bọn chúng không phải ưng gộc, nhưng cũng quý báu chẳng kém. Lần này Tiêu Phương Húc đánh giặc ở tiền tuyến, người đánh không suôn sẻ, ưng cũng đánh không suôn sẻ. Ở Ly Bắc, ngựa với ưng đều là anh em tốt, có tình cảm sâu đậm với thiết kỵ, dù con nào bị thương thì người sẽ đều không vui.
Ổ Tử Dư bỏ khăn ra, cong ngón tay huýt một cái, một con ưng lao xuống từ trên nóc lều. Bởi vì Ổ Tử Dư không mặc áo nên con ưng không lao xuống người hắn, mà đậu lên cái cọc phơi quần áo. Ổ Tử Dư nói: “Để ‘Xích’ của ta đi đi, bây giờ đang là thời chiến, miễn ưng tuần cũng như mất một con mắt vậy, cho dù đang ở doanh Biên Bác cũng không thể lơ là.”
Thân binh nói: “… Xích đã đi tuần nửa tháng trên chiến trường rồi, tướng quân…”
“Biết làm sao đây,” Ổ Tử Dư vốn có chất giọng thô khàn, hắn ngẩng mặt nhìn Xích chăm chú, nhưng lại nói vô cùng dịu dàng, “đi đi.”
Xích giương cánh bay vút lên không trung, liệng mấy vòng trên doanh Biên Bác rồi lao về vầng mặt trời ở phía Đông.
Ổ Tử Dư để tay trần bước vào lều, dặn: “Bầy ngựa chiến đi theo chúng ta cũng phải thay đi, ngựa dự bị ba ngày nữa phải dẫn lên Bắc. Quách Vi Lễ ở Đồ Đạt Long Kỳ bị bộ Hãn Xà phá thủng hàng phòng ngự, một nhóm anh em hy sinh, rất nhiều ngựa cũng bị kẹt trong đầm lầy, hắn đã gửi ba quân báo xin gấp ngựa mới rồi.”
Thân binh còn chưa xỏ giày vào, đi theo đằng sau nói: “Sáng sớm đã bảo người chuẩn bị rồi, nhưng bầy ngựa này là bầy cuối cùng đấy. Mùa thu chưa đến, ngựa chiến của chúng ta ở vùng đại cảnh nội cũng chưa đến.”
“Ta sẽ bảo ông ta.” Ổ Tử Dư mặc áo vào.
Quách Vi Lễ là người do Tiêu Ký Minh một tay đề bạt lên, người này đánh được, nhưng ông ta hợp cho Tiêu Ký Minh dùng nhất. Bởi vì làm việc cho Tiêu Ký Minh cũng như một cái xích vậy, có thể lôi Quách Vi Lễ lại mỗi lần ông ta xông lên, để cho quân chủ lực khỏi chịu thiệt hại nặng nề, hắn cũng phục Tiêu Ký Minh nhất. Giờ thống soái đổi thành Tiêu Phương Húc, lối đánh khác nhau, không có ai lôi hắn lại nên càng thua nhiều.
Ổ Tử Dư lui về, mang theo một đống trang bị cần phải sửa chữa của tiền tuyến. Thiết kỵ Ly Bắc hao quân trang khủng khiếp, lệ thuộc cực nhiều vào quân nhu, cho nên quân thợ có tận hơn mười nghìn người. Các quân thợ này rải rác ở các đại doanh, đi theo chiến sự, bọn họ phải ngày đêm sửa chữa trang bị cho thiết kỵ.
Áo giáp của Ổ Tử Dư cũng đã mòn nghiêm trọng, hắn đến lều của quân thợ để kiểm tra trước, lúc đi hỏi thân binh mấy lần vẫn không thấy tin Xích về. Đến gần trưa, tia lửa từ trong lò bắn tóe ra, bên trong nóng đến mức người không thở nổi.
Trời quá nóng, nóng đến khốn khổ. Gió bên ngoài lều cũng chỉ toàn là gió nóng, Ổ Tử Dư đầu sũng mồ hôi nhìn mặt đất, cái nóng như lồng hấp này đã khiến cho không ít quân thợ bị say nắng. Ổ Tử Dư bảo người dội nước lạnh lên, nhưng chẳng thấm vào đâu.
“Bảo nhà bếp nấu đỗ đi, có bao nhiêu nấu bấy nhiêu.” Ổ Tử Dư chôn mặt vào khăn lạnh, dặn dò thân binh, “Sửa chữa trang bị không được chậm trễ, vương gia còn đang phải mặc giáp nứt đấy.”
Thân binh gật đầu vâng, vì nóng nên banh cổ áo ra, không mặc giáp. Hắn vừa định xoay đi thì bỗng cảm thấy có mấy giọt nước rơi vào mặt, hắn khó hiểu mà nói: “Sao lại mưa…”
Trên cổ Ổ Tử Dư cũng dính nước, nhưng nước này lại sền sệt. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cái bóng lao ra từ ánh mặt trời cháy bỏng, rồi bất thình lình bổ nhào xuống. Nhưng Xích lao được nửa đường thì bỗng có hai con chim cắt xông ào ra từ giữa không trung, hợp lực quặp lấy Xích rồi lại bay vút lên. Xích phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị xé đến lông bay tan tác.
Ổ Tử Dư gần như đứng bật dậy, trên chòi canh ở đằng xa đã có người hô: “Địch tập kích——”
Tiếng trống dồn vang, đánh một đòn chí mạng vào ngực Ổ Tử Dư. Hắn lập tức hạ lệnh: “Mặc giáp vào, đây là bộ Liệu Ưng đánh úp, không phải kỵ binh của bộ Hãn Xà —— Đừng có hoảng!”
Lều đồng loạt vén lên, từ mặc đồ đến cài giáp, thiết kỵ Ly Bắc làm không rối một bước nào. Bọn họ dần dần đi từ từng con người biến thành sắt thép bọc trong giáp cứng nặng nề, tác phong nhanh nhẹn đâu vào đấy.
“Sáu đội nghiêm thủ chuồng ngự, ba đội nghiêm thủ kho lương. Nếu đội tiên phong do ta dẫn đầu tử trận, doanh Biên Bác tất sẽ thất thủ. Ngươi thấy tình hình nguy cấp thì khỏi đợi tiếp, ngay lập tức mở chuồng ngựa, dẫn quân đi theo mã đạo đến đường lương mã Đông Bắc, ở đó còn có ba đại doanh Liễu Dương của Triêu Huy.” Trong lúc nói, Ổ Tử Dư đã nhìn thấy Xích rơi xuống mặt đất, cái màu đỏ quạch kinh hoàng ấy khiến hắn sững lại trong giây khắc, rồi ngay sau đó quay ngoắt đi, kéo thân binh lại, nói, “Doanh Biên Bác thất thủ, ngựa với quân thợ có thể đi, nhưng lương không được đi, cần thì đốt sạch, một hạt gạo cũng không được để lại cho bộ Liệu Ưng! Về nhà đi, đại cảnh còn có thế tử trấn giữ!”
Theo lý bình thường, lúc tình hình bất ổn, chủ tướng hẳn phải rút lui theo binh, quân tiên phong ở lại để mua thời gian. Nhưng Ổ Tử Dư đoán lần đánh úp này không hề nhỏ, người Biên Sa có thể đi vòng qua doanh Sa Tam ở phía trước doanh Biên Bác, vậy thì chỉ có hai khả năng, một là bọn chúng đi đường tắt, lặng lẽ mò tới, hai là cả Tiêu Phương Húc lẫn Tả Thiên Thu đều đã tử trận, tiền tuyến đã sụp đổ, doanh Sa Tam thậm chí không kịp gửi quân báo về, toàn quân bỏ mạng.
Bất luận là khả năng nào, những kẻ đánh úp lần này đều không thể khinh thường. Ổ Tử Dư không dám giao thời gian cho người khác, hắn phải tự mình thủ ở đây.
Ổ Tử Dư vừa đội mũ vừa bước qua hàng ngũ: “Địch tập kích ở——”
Ổ Tử Dư còn chưa dứt lời, một tảng đá to bằng một vòng tay người đã lao xuống từ trên trời, nện ầm xuống chính giữa chòi canh vừa mới dựng, chòi canh không cả kịp phát ra tiếng sập, đã đổ thẳng vào một chiếc lều.
“Máy bắn đá!” Thân binh ở đằng sau lớn tiếng hô, “Tướng quân, bọn chúng đi từ phía Nam lên!”
“Lũ chó thổ phỉ!” Ổ Tử Dư nhổ toẹt một cái, “Lên ngựa! Bọn chúng mang theo vũ khí nặng di chuyển bất tiện, đi đường vòng không dám đánh động, không có ngựa lùn của bộ Câu Mã, bọn này không chạy được đâu!”
Nhưng ngay sau đó một tràng hí phát ra từ chuồng ngựa, theo đám ngựa chiến cuống cuồng chạy tán loạn, còn có cả loan đao và ánh lửa. Đối phương cũng có chung ý tưởng với Ổ Tử Dư, giết hết lũ ngựa không cướp được, thiêu hủy lương thực không mang đi được, cứ thế, nhu yếu phẩm từ Ly Bắc sẽ ngay lập tức trở nên khan hiếm. Lương thực có thể nghĩ cách để điều thêm, nhưng không có bầy ngựa chiến này, doanh thường trú của Quách Vi Lễ sẽ không thể tác chiến.
“Đệt mẹ chúng mày…” Ổ Tử Dư chậm rãi nắm lấy chuôi đao, “Để sáu đội mang ngựa đi trước!”
Thân binh xoay người lên ngựa, lúc đến gần bạt chuồng ngựa cả chuồng đang rực cháy, hắn dẫn người xông thẳng tới. Yên ngựa bỗng oằn xuống, thân binh nghĩ thầm không ổn, ngay sau đó con ngựa dưới mông bị đánh úp hất tung vó lên, đang quặp dưới bụng nó như con nhện là một tên lính Biên Sa. Tên lính Biên Sa rút dao găm từ bên chân ra, đâm vào bụng con ngựa.
Dao găm gặp áo giáp cào ra vệt trắng, nhưng lại không thể đâm thủng.
Con ngựa đã đứng xuống, thân binh lăn xuống dưới ngựa, rút đao ra lao vào tên lính Biên Sa. Giáp của thiết kỵ Ly Bắc quá nặng, lính Biên Sa bị xô trượt sõng soài trên mặt đất. Nhưng giáp của người không cứng như giáp của ngựa, thân binh chém đứt đầu đối phương, chính mình cũng ăn một dao.
Đám lính Biên Sa này giống như một đàn châu chấu, đối mặt với thiết kỵ Ly Bắc như thú hoang bị nhốt này, đã lựa chọn tử chiến theo bầy. Mũ sắt Ổ Tử Dư vừa đội vào bị hất ra, hắn bị mấy tên bao vây, lửa ở chuồng ngựa đã lan đến cả những con ngựa không chạy thoát, những tiếng hí ấy đều là máu, khé đến mức hai lỗ tai Ổ Tử Dư đau nhói.
Hắn không phải tướng giỏi đánh, binh lính dưới trướng cũng là đội vận chuyển dự bị cho thiết kỵ Ly Bắc. Bọn họ mới rời chiến trường mấy hôm trước, cơ thể đã mệt đến rã rời không thể đọ được với đợt tấn công dữ dội như vậy, huống hồ hắn còn phải chia người ra để bảo vệ ngựa chiến và quân thợ trọng yếu ngang nhau của Ly Bắc.
Thân binh đã lại lên ngựa, hắn thúc ngựa xô đổ hàng rào trong chuồng ngựa đang cháy hừng hực, ngựa chiến bên trong chạy ào ra trong chớp mắt.
Ổ Tử Dư nói: “Để quân thợ lên ngựa, cởi giáp ra mau đến mã đạo…”
Tiếng của Ổ Tử Dư vẫn còn đang vang trong không trung, lưng bỗng oằn xuống. Hắn bị hai người đè xuống, ngay sau đó bị lật lại trên mặt đất. Phần đầu đã mất đi mũ sắt bảo vệ đập xuống đất, chỉ một giây sau cổ đã bị tròng dây thừng, hai tên ra sức kéo hắn đi.
Ổ Tử Dư túm lấy sợi dây đang thắt chặt quanh cổ, siết đến mức biến giọng, vẫn khò khè nói về phía bóng lưng thân binh: “Đến… khụ, đến doanh… bảo Triêu Huy lên Bắc…”
Từng giọt mồi hôi chảy vào trong mắt, cay đến mức Ổ Tử Dư gần như không mở nổi mắt. Trong làn khói bụi mù mịt, hắn càng lúc càng khó thở, nhìn bầu trời trong veo chuyển vàng, lũ chim cắt đã xé xác Xích đang lượn vòng bên trên.
“Đệt…” Cơn bi phẫn của Ổ Tử Dư trào lên, nước mắt mơ hồ ứa ra trong đôi mắt bị mồ hôi chảy xót, dùng hết sức bình sinh mà chửi, “… Đệt!”
Hắn bị kéo đến cạnh biển lửa, tiếng vó ngựa hỗn loạn. Ổ Tử Dư va vào đá, hắn bám lấy lan can, lửa đốt đau đến quằn quại.
Lũ cắt trên bầu trời bỗng bay tán loạn, ngay sau đó con ưng thét lên xé gió lao thẳng lên trời, Mãnh quắp đúng vào lưng con chim cắt ở trên không trung, hai phe ác chiến một phen. Cùng lúc ấy tiếng ngựa chiến từ xa vang đến gần, Ổ Tử Dư bị sặc khói nên không nhìn rõ, chỉ mơ hồ thấy một thân hình cao lớn ngồi vững vàng trên lưng ngựa.
Lòng hắn bàng hoàng, sau đó cất tiếng gọi: “Vương gia!”
Mắt cá chân Ổ Tử Dư bị túm, nghe thấy tiếng hô của Thần Dương: “Kéo ra!”
Cổ Ổ Tử Dư nghẹn thít, hắn vội vàng mất tiếng mà kêu: “Kéo, kéo con cu! Cổ, cổ ông còn đang bị thít đây!”
Lúc này Thần Dương mới buông tay, vớ lấy đao ướm thử trên cổ Ổ Tử Dư, Ổ Tử Dư bị dọa dựng đứng lông tơ, cổ cứ thắt như thế mà bị lôi ra ngoài. Hắn lăn người dập lửa, vừa thở hổn hển vừa hơi ngước mắt, người đang ngồi ngược nắng trên lưng ngựa xoay người xuống ngựa, đặt ngón tay lên môi huýt một tiếng dài.
Mãnh vứt con chim cắt xuống từ giữa không trung, lông chim bị xé bay tứ tán, con chim cắt phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bộ móng nhọn hoắt như đao bỗng quặp vào người con chim cắt, nó xé gió lao vọt tới bên cạnh Tiêu Trì Dã, giẫy móng ném con chim cắt xuống mặt đất.
“Không phải cha,” Tiêu Trì Dã giơ tay đỡ Mãnh, ngoảnh mặt nhìn Ổ Tử Dư, “là nhị công tử của ngươi.”
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.