Đinh Đào kinh hãi, trong chớp mắt mặt đối mặt ấy, cậu đã tưởng mình sẽ chết giống như Cát Đạt. Cậu vẫn còn nhớ ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên lúc giết Cát Đạt, mới nãy thôi, người mà ánh mắt ấy xoáy vào chính là cậu. Cậu chỉ muốn chạy bạt mạng, giây phút Thẩm Trạch Xuyên đưa kẹo ra, cậu đã mất hết dũng khí để giơ tay lên.
Dưới hiên tịch mịch, Thẩm Trạch Xuyên đã ẩn vào trong phòng. Y định nhặt kẹo lên, nhưng kẹo đã bị nắng làm chảy mất rồi, mùi hương ngòn ngọt của hoa quế nhử đầy kiến đến. Đinh Đào quỳ tại chỗ, chẳng biết làm sao mà lại mím chặt môi, rơi nước mắt.
***
Thẩm Trạch Xuyên có cố mãi cũng không nhớ lại nổi đoạn ký ức bị đứt đoạn, giấc mơ quá tối, y không nhớ thêm được chi tiết gì nữa. Y đứng phía sau tấm rèm trúc, nghe thấy tiếng khóc thút thít của Đinh Đào ở dưới hiên.
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ.
Y không thể lún quá sâu vào giấc mơ này được.
Y phải mau chóng phân biệt ra thật giả, phân biệt ra tất cả những thứ trong ấy đến tột cùng là y thật sự đã từng chứng kiến, hay là do chính y tưởng tượng ra. Y đã bị ác mộng đeo bám suốt sáu năm, y biết những giấc mơ ấy đôi khi sẽ lẫn lộn thật giả. Giống như con hố tử thần Trà Thạch mà trước đây y luôn mơ thấy vậy, cảnh tượng trong hố luôn biến hóa theo tâm tình.
Thẩm Trạch Xuyên bị thương ở Trà châu, ngay kế đó y mơ thấy mình nằm trong con hố tử thần, ấy là khởi đầu cho việc y dần mất niềm tin vào cơ thể này, cũng là y hiểu rõ mình đã bắt đầu sợ chết. Ác mộng quá thường xuyên sẽ xáo trộn trí nhớ, kỳ thực Thẩm Trạch Xuyên đã không còn chắc chắn trước khi chết Kỷ Mộ nói gì với y nữa rồi.
Quá nguy hiểm. 𝗧hử đọc t𝗋𝓾𝐲ệ𝗻 khô𝗻g q𝓾ả𝗻g cáo tại — 𝗧𝗋Um𝗧𝗋𝓾𝐲ệ 𝗻.𝙑𝗻 —
Thẩm Trạch Xuyên thầm tự giễu.
Một lão Thẩm Vệ thôi mà.
***
Mạng lưới của Lục Nhĩ hữu hiệu vô cùng, bọn họ ấn mình trong khắp ngóc ngách phố phường, chỉ cần cho đủ tiền là có thể biến thành mắt lớn mắt nhỏ, chẳng cần đặt chân ra khỏi cửa cũng có thể theo dõi tận đến những xó xỉnh ở đâu đẩu của Đôn châu, nhưng hướng đi của Lôi Kinh Chập lại khá kỳ khôi.
“Ba ngày liên tiếp Lôi Kinh Chập đều chỉ chăm chăm lục soát, kiểm tra tất cả hàng hóa ra vào một lần.” Phí Thịnh thấp giọng báo cáo sau lưng Thẩm Trạch Xuyên, “Chủ tử, lẽ nào hắn đã biết chúng ta đang ở trong thành rồi ư?”
Thẩm Trạch Xuyên đội loại mũ che nắng phổ biến ở Khuất đô, nói: “Vậy lẽ ra hắn phải nên tra xe ngựa đến đi của hành thương chứ không phải là hàng hóa.”
Lô quân nhu này cực kỳ quan trọng với Lôi Kinh Chập, không thì hắn đã chẳng tức tốc chạy đến Đôn châu tự mình kiểm tra. Theo phán đoán của Thẩm Trạch Xuyên, Lôi Kinh Chập muốn dùng lô quân nhu này để trao đổi thứ gì đó có giá trị tương đương với mười hai bộ Biên Sa. Nhưng đến Đôn châu rồi, hắn không soát phía Tây ngay mà lại quanh quẩn ở thành Đôn châu.
Thẩm Trạch Xuyên tì tay lên lan can, ánh mắt qua lớp sa rà dọc trên dưới tửu lâu, chậm rãi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói: “Kiểm tra hàng hóa, chứng tỏ Lôi Kinh Chập nghĩ lô quân nhu đó sẽ về lại Đôn châu.”
Quái lạ.
Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên gõ xuống lan can.
Tại sao Lôi Kinh Chập lại đinh ninh quân nhu sẽ quay về Đôn châu đến vậy? Hiện giờ, thế lực có thể nuốt nổi chỗ quân nhu này ở Trung Bác chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Từ châu chính là đối tượng tình nghi số một, Thẩm Trạch Xuyên thậm còn đã chuẩn bị xong xuôi để đối mặt với Lôi Kinh Chập, kết quả Lôi Kinh Chập lại không mảy may nghi ngờ y.
“Chủ tử, kể cả Lôi Kinh Chập có nghĩ có người cướp quân nhu đi chăng nữa, nhưng ai lại đưa quân nhu về Đôn châu cơ chứ?” Phí Thịnh nghĩ đủ kiểu vẫn không ra, “Ở đây còn có bọ cạp cư ngụ, đưa quân nhu về chính là tự chui đầu vào rọ.”
“Ngươi nói đúng,” mấy bữa nay Thẩm Trạch Xuyên mất ngủ, giờ mệt mỏi xoa mày, “ai lại đi đưa đồ bị cướp về…”
Việc này đơn giản là vô lý.
“Tai mắt của chúng ta ở Đôn châu lần lượt bị hủy, đều là bởi ở đây quá loạn,” Phí Thịnh lấy gan nói thêm, “có khi nào là thổ phỉ không chịu nương nhờ Biên Sa đang đấu đá ngầm với Lôi Kinh Chập không?”
Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Sau khi thổ phỉ núi Lạc chia rẽ, không còn thủ lĩnh nào có thể phục chúng. Đinh Ngưu và Lục Nhĩ bị bắt làm tù binh, chính là bởi bọn chúng hoàn toàn không nghĩ đến việc bắt tay cùng đánh Lôi Kinh Chập. Nhìn quy mô bây giờ của bọn chúng mà xem, quậy nhỏ thì còn được, chứ chắc chắn không có gan đi đụng vào thứ lớn như vậy.”
Quân giới không như những thứ khác, nó không thể tháo ra để giấu như lương thực. Lô quân nhu này phải dùng đến mấy trăm thổ phỉ mới đẩy được xe, sức nặng đó có thể mường tượng ra được, thổ phỉ nhỏ căn bản không kham nổi. Mấu chốt của việc Thẩm Trạch Xuyên chuyển nổi chúng đi nằm ở chỗ y không giết toán thổ phỉ kia, lúc đó còn có thiết kỵ Ly Bắc đi theo canh chừng, nếu không thì lô quân giới này y cũng chẳng dễ dàng đoạt được.
Chuyện này thậm chí còn quái đến mức hơi buồn cười.
Phí Thịnh không dám cười, hắn nghĩ một chốc, nếu Thành Phong tiên sinh hay Nguyên Trác ở đây thì tốt rồi, hắn đỡ phải mở miệng. Nhưng hiện giờ bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên đang không có ai, hắn mà cứ im im ở đấy thì trông chẳng khác gì một thằng ngu cả. Bởi vậy Phí Thịnh cố gắng vắt óc nghĩ, nói: “Chẳng lẽ là——”
Dưới lầu chợt vang lên tiếng xôn xao, cắt ngang lời Phí Thịnh. Thẩm Trạch Xuyên kéo vành mũ xuống, híp mắt nhìn xuống sảnh lớn. Bọn họ đang ở tầng năm, có thể thu hết cảnh tượng trong sảnh vào tầm mắt.
Tửu lâu này là của Nhan thị, Thẩm Trạch Xuyên đến đây là bởi tối nay Lôi Kinh Chập sẽ mở tiệc chiêu đãi một người ở đây. Người này là ai thì tạm thời chưa biết, tai mắt không đủ tư cách để dò hỏi được đến tận đấy, nhưng Thẩm Trạch Xuyên đã đoán được tám chín phần mười.
“Bọ cạp,” Phí Thịnh đè giọng xuống, “Lôi Kinh Chập dẫn theo bọ cạp.”
Thẩm Trạch Xuyên dõi theo Lôi Kinh Chập, vết thương của Lôi Kinh Chập mới lành, hắn đã cắt tóc ngắn, vây quanh bởi bọ cạp Biên Sa, thoạt nhìn thì không có gì khác biệt. Bởi vì ở xa nên Thẩm Trạch Xuyên không nhìn rõ hình xăm trên gáy Lôi Kinh Chập.
Hiển nhiên Lôi Kinh Chập có việc, đi xuyên thẳng qua sảnh, vội vã lên lầu.
“Nếu đi dự tiệc,” Phí Thịnh từ từ nhíu mày, “thì tối nay hắn mang quá nhiều người rồi.”
Trong lầu rất đông hành thương, nhưng chẳng ai dám cản đường Lôi Kinh Chập. Hắn mang theo nhiều người thật, ít nhất phải ba chục. Vài tên trong đó theo hắn lên lầu, còn lại ngồi dưới sảnh. Cẩm y vệ đóng giả thành đủ loại, vừa uống rượu chơi nhạc vừa tỉnh rụi theo dõi Lôi Kinh Chập, thậm chí còn đi sượt qua vai hắn.
Thẩm Trạch Xuyên nâng chén trà lên, nhìn Lôi Kinh Lập đi lên lầu năm, ở ngay đối diện y. Y nhấp ngụm trà, nói: “Về thưởng tiền cho Lục Nhĩ, chọn chỗ chuẩn đấy.”
Phí Thịnh vâng.
Rèm trúc trước mặt buông xuống, chặn đứng tầm mắt. Đám người Lôi Kinh Chập dẫn theo canh cả ở bên ngoài, thị lực của Phí Thịnh cực phi phàm, hắn mượn ánh đèn lồng vừa thắp mà cẩn thận tìm hình xăm bọ cạp trên người bọn chúng.
Khoảng nửa non canh giờ sau, tất cả đèn lồng trong lầu đã được thắp sáng. Phía đối diện gọi người mang dọn đồ ăn lên, người phục vụ ra ra vào vào. Phí Thịnh thử nhích người, nhưng tấm bình phong ở phía đối diện quá khéo, không cho hắn cơ hội để nhìn trộm.
Bữa tiệc này của Lôi Kinh Chập dông dài, từ giờ Dậu đến tận giờ Hợi mà vẫn còn chưa giải tán. Thẩm Trạch Xuyên đã uống hết một ấm trà, ngả người vào ghế buồn ngủ. Lại qua một canh giờ nữa, không khí không những không trầm xuống mà còn càng huyên náo hơn.
“Hội họp của Nhan thị,” Phí Thịnh nhỏ giọng nhắc Thẩm Trạch Xuyên, “chủ tử, đây là để cho các vị hành thương tự mình chơi.”
Thẩm Trạch Xuyên “Ừ” một tiếng bằng giọng mũi, mệt mỏi mở mắt ra, ngồi trên chiếc ghế xám nhờ nhìn xuống dưới một hồi lâu, nói: “Mua bán tự do, Nhan thị ở đây ăn là hoa hồng từ việc dàn xếp cho các bên, thu là tiền thể diện, lát bảo người bán cả hoa màu của chúng ta đi.”
“Người môi giới,” Phí Thịnh nhìn chăm chăm vào người bên dưới, “kia là tú bà ở Phàn châu.”
Tú bà Phàn châu có dáng người to béo, ăn mặc diêm dúa, tô son đánh phấn lòe loẹt. Trước kia ả không mua bán với hành thương ở đây, chỉ đặc biệt mang trẻ con đến cho Lôi Thường Minh. Sau đó Nhan thị bởi chính thế mà đổ vỡ với Lôi Thường Minh, việc làm ăn của ả ở Đôn châu bị cản trở, đành bất đắc dĩ chuyển sang bán gái. Người đều thu mua từ các châu ở Trung Bác, vào những năm nạn đói khủng khiếp nhất, một đấu gạo có thể đổi được cả một nhà già trẻ.
“Chủ tử,” Phí Thịnh hơi ghé lại gần, bắt đầu giới thiệu tường tận, “tú bà này tên là Thúy Tình, lúc đi thính ký giá cả ở Phàn châu, bọn tôi đã tiện thể điều tra cả lai lịch của ả. Ả là tình cũ của Lôi Thường Minh, ban đầu sống ở Đoan châu, trước khi binh bại cũng là làm tú bà, sau đó đến Phàn châu mới tự lập nghiệp, tất cả tiền vốn là Lôi Thường Minh cho, thế nên ả mới chịu mạo hiểm để đưa trẻ con cho Lôi Thường Minh.”
Thúy Tình nắm khăn, lách mình chen chúc trong đám thương nhân lỏi đời. Ở đây không một ai dám giở trò với ả, trái lại thỉnh thoảng ả mà nhìn trúng ai, sẽ còn tìm cách dâng người lên cho ả. Ả là người có thâm niên ở ba châu Đôn, Đoan, Phàn, lăn lộn ngoài đời lâu rồi, dây dưa với cả Lôi Thường Minh lẫn Thái Vực, đến ông lớn như Nhan thị còn không cả nể.
Người Thúy Tình béo núc ních, lúc ngồi xuống đùn ra mấy tên đàn ông. Ả hất chân lên, nghiêng người tựa vào bàn, gã đàn ông mặt trắng ở đằng sau quỳ xuống châm thuốc cho ả. Ả nghiêng đầu rít mấy hơi, nhả khói.
“Cháu trai còn chưa xuống sao?” Thúy Tình nhìn lên mấy lần, “Lâu như vậy rồi, đừng có bảo là ăn cơm, có đang chui trong chăn cũng phải biết đường mà dừng chớ.”
Hành thương ngồi hầu bên cạnh nói: “Lần này ma ma đến, có mang theo hàng gì tốt không? Tranh thủ lấy ra xem cái coi, nếu mà vừa ý thì bọn tôi cũng muốn!”
“Hứ,” Thúy Tình ngắm nghía cái vòng vàng nạm ngọc trên tay phải mình, “ngươi thì xứng đồ tốt gì? Hàng bọn ta mang lần này không phải rác mấy chục lượng bạc thì cũng là đám gà non đã trổ mã, đến Khuất đô á, không có mấy trăm lượng thì đừng có mơ mang đi.”
“Gà non mà giá thế á? Điếm âu cũng đều là hàng trăng hoa, đương nhiên tay nghề càng cao thì giá càng đắt rồi!”
“Các ngươi thì chỉ xứng chơi ở mấy cái nhà thổ rác kia thôi,” móng tay sơn đỏ của Thúy Tình sờ lên má gã mặt trắng, cười khúc khích, “cái hồi mà Đoan châu vẫn còn là chốn chơi hoang của Đại Chu ấy, người dưới tay ma ma ta đều là tuyệt sắc cả. Bảng trong quán bình bao nhiêu năm như thế, có tiện nhân nhà nào vượt được khuê nữ nhà ta chưa?”
Lúc binh bại Thúy Tình phải chạy vại chạy vật, thường hiếm khi nhắc lại chuyện cũ. Nhưng không khí tối nay tốt, trái nâng phải nịnh. Ả hút thuốc, rặt một vẻ dương dương tự đắc giữa đám đông.
“Chớ bảo mắt ma ma cao, hàng mang đến hôm nay mà đổi lại là ngày xưa ấy, trong quán ta chỉ xứng bưng trà rót nước thôi.” Son môi Thúy Tình đỏ chót, lớp trang điểm dày cộm của ả che đi không ít nếp nhăn, nhưng nhìn đường nét thì có thể thấy, mấy chục năm trước đây cũng là một đại mỹ nhân.
“Ma ma kể tên đi!”
Thúy Tình cười khinh khỉnh: “Ba cái tên đầu bảng trong quán đều là cô nương trong quán ma ma, ai cũng gả đi cả rồi. Giờ người ta không phân biệt điếm với kỹ tử, nhưng hồi đó trong ra trong đục ra đục nhé, đám mãi nghệ các ngươi liếc thôi cũng phải bỏ vàng ra, treo thẻ rồi không gặp chính là không gặp, còn quý hóa hơn cả thiên kim tiểu thư đấy. Mẹ của cháu cả nó đây cũng là khuê nữ của ma ma, tiểu Ngân Lôi danh vang sông Trà Thạch, gả đi cho chính Chu thị Đoan châu đấy.”
Thúy Tình vừa nói vừa nhéo mặt gã đàn ông, nhả khói đầy mặt gã.
“Đây chỉ là mấy người nhỏ thôi, ma ma yêu nhất chính là đệ nhất quán kia. Nghe thấy ‘Trắng trong tựa ngọc, chất liệu tựa sứ’ bao giờ chửa? Năm đó cứ hễ vị này lên bảng là cả thành Đoan châu lại đổ xô ra đường, đến cả lão tử hoàng đế ở Khuất đô xa xôi cũng muốn được thấy hương dung!”
Hành thương chung quanh đồng loạt vỗ tay đầy hào hứng: “Bạch Trà này!”
Thúy Tình như say như mê trong làn khói vấn vít, ả tì tay, dường như hẵng còn chưa tỉnh, hừ một tiếng, rồi lẩm bẩm: “Bạch Trà đó… Các ngươi tưởng trắng trong tựa ngọc là giả hả? Đó là tựa ngọc tựa sứ chân chính đấy, nếu các ngươi mà thấy nàng ấy, chỉ cần nàng nhíu mày thôi, đảm bảo ai ai cũng sẽ quỳ xuống làm bệ đỡ chân cho nàng, chẳng ai nỡ để nàng phải dính bụi trên đất cả…”
Trong sảnh nồng nặc mùi thuốc phiện, mấy chị em ngồi hầu bị sặc mà suýt ho, nhưng những người bán tiếng cười các nàng không dám che miệng lại, chỉ sợ khách bên người lại tưởng mình đang chê, cho nên phải cố nhịn đến nỗi tai hồng đỏ ửng, chen chúc ở giữa mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Thúy Tình sai người bày bài, muốn chơi thử mấy trò đang thịnh hành ở Khuất đô, gã đàn ông ả mang theo rất khôi ngô, nãy giờ vẫn quỳ bên cạnh xoa bóp chân cho ả.
Chẳng bao lâu sau, một người chị em thực sự hết chịu nổi, nhíu mày che khăn khẽ ho. Nàng thấy mùi này cứ sai sai, lại ngửi thử mấy lần nữa rồi mới “Trời ơi” đứng bật dậy, cả kinh: “Cháy rồi!”
Hành thương trong sảnh và các chị em tức thì hoảng loạn, tất cả đều thấy khói mù đang bốc cuồn cuộn lên, vài tên hầu đã chết từ bao giờ. Nhất thời tiếng kinh hô nổi lên khắp tứ phía, ai cũng cuống cuồng thu bạc, nhét vào trong ngực mà chẳng biết có phải của mình hay không. Bài rơi đầy đất, Thúy Tình quá béo, bị chen lấn xô đẩy đến cả cây trâm cài trên tóc cũng rơi ra.
“Mở cửa!” Người đầu tiên lao tới cửa vừa đập vừa gào, “Sao lại khóa thế này?!
Bàn ghế lật nhào, có người còn định trèo qua cửa sổ, nhưng cửa sổ cũng đã bị khóa!
Lôi Kinh Chập chợt thò đầu ra, hắn nhìn xuống phía dưới.
Thúy Tình thấy hắn, bèn vội vàng vung khăn kêu: “Cháu trai! Mau tìm cách mở cửa đi, đằng sau cháy rồi!”
Phí Thịnh đã đặt tay lên cán đao, chỉ cần Thẩm Trạch Xuyên ra lệnh, Cẩm y vệ sẽ lập tức xông ra. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên chỉ uống trà, không lên tiếng.
Phí Thịnh không nhịn được mà nói: “Chủ tử——”
Phí Thịnh còn chưa dứt lời, một bàn tay bỗng bám vào lan can cạnh Lôi Kinh Chập, ngay sau đó một gã đàn ông nhảy phóc lên. Lôi Kinh Chập tức thì biến sắc, lùi phắt về sau tránh loan đao của đối phương. Bình phong bị xô rầm cái, lộ ra bàn ghế bên trong, trong đó lại chỉ có mỗi mình Lôi Kinh Chập!
Phí Thịnh bàng hoàng: “Hắn không hề mời ai cả, đây là dụ rắn ra hang!”
Thẩm Trạch Xuyên toan sờ vào cây quạt, nhưng lại nhớ ra gãy mất rồi. Y uống hết trà, nhìn người Lôi Kinh Chập để lại bên dưới lao nhanh lên lầu. Điều kỳ lạ chính là, khắp lầu năm ngoại trừ Lôi Kinh Chập ra, mọi chỗ còn lại đều cực kỳ yên tĩnh.
Ánh mắt Phí Thịnh thâm hiểm, hắn bất thình lình nhô đầu ra, dán mắt vào phía trận đánh ở phía đối diện, nhìn thật kỹ, không hề bỏ qua cất cứ một động tác nào của bọn họ. Phí Thịnh chợt nói: “Chủ tử, đây cũng là ‘bọ cạp’!”
Gã đàn ông đến ám sát Lôi Kinh Chập trong lúc cử động đã lộ ra phần cổ, trên đó xăm một con bọ cạp rất hầm hố, giống y như hình của Cát Đạt!
===