Thương Tiến Tửu

Chương 209: Ôm ghì




Hố tử thần Trà Thạch là bóng đêm của Thẩm Trạch Xuyên.
Hồi y mới vào chùa Chiêu Tội, bên trong ngôi chùa xập xệ đổ nát, khung cửa sổ rách không cản được gió rét, Kỷ Cương nhường chỗ khuất gió duy nhất cho y ngủ, y gối đầu lên tay, không dám nói cho sư phụ biết, y không ngủ được.
Hồi ấy Thẩm Trạch Xuyên hẵng còn có thể nhớ rõ gương mặt của Kỷ Mộ, đại ca mang dáng vẻ giống Hoa Sính Đình, tuấn tú vô cùng, lúc còn ở nhà những người đến làm mai chỉ thiếu chút nữa đã đạp nát luôn cửa.
“Ca lo thăng quan thôi,” Kỷ Mộ ngồi xổm trong sân gắp bánh chẻo ăn, “thăng được rồi thì chúng ta chuyển đến phía Đông.”
Thẩm Trạch Xuyên cũng gắp bánh chẻo theo anh, nhét ních hai má, gật đầu lụng bụng cái mồm: “Đệ sẽ canh chị dâu cho ca.”
Kỷ Mộ chơi thân từ tấm bé với một cô nương nọ, ngày xưa bọn họ ở cách vách, sau đó chuyển đến phía Đông. Cha của cô nương ấy luồn cúi quen, cứ khăng khăng đòi nhét con gái vào trong nha môn, Kỷ Mộ muốn tranh nên mới nhập ngũ, đêm ngày làm việc quần quật hòng cưới cô nương về trước khi người ta kịp xuất giá.
Kỷ Cương chẳng kiếm được mấy tiền, nhà không giàu. Hoa Sính Đình nuôi hai đứa con trai, của hồi môn tích cóp lại để làm bạc cho chúng nó mai này lấy vợ, Kỷ Mộ sắp lớn rồi, bà với Kỷ Cương ở trong phòng tính toán làm mối sao.
Mùa đông ở Đoan châu rất đỗi hoang sơ, phía Đông là sông Trà Thạch. Thuở còn bé, cứ đến độ đông là bọn họ sẽ kéo xe trượt tuyết lên băng. Thẩm Trạch Xuyên thông minh, lần nào cũng lừa được mấy nhóc quỷ sứ đi cùng làm ngựa, còn mình thì làm ông lớn, ngồi trên xe trỏ tay chỉ huy bọn nó chạy tứ tung.
Kỷ Mộ lúc ấy mới bèn bảo Kỷ Cương: “Em con sau này nhất định rất có tiền đồ.”
Hoa Sính Đình coi Thẩm Trạch Xuyên như con ruột, Kỷ Mộ cũng coi Thẩm Trạch Xuyên như em ruột. Khi Tiêu Trì Dã và Tiêu Ký Minh đang phi ngựa giương cung ở Ly Bắc, Kỷ Mộ hẵng đang dẫn Thẩm Trạch Xuyên chạy lông nhông khắp lên rừng xuống núi. Trước năm mười lăm tuổi, Thẩm Trạch Xuyên còn xao nhãng Kỷ gia quyền, Kỷ Mộ suốt ngày bao che cho y, không để Hoa Sính Đình quở.
Năm Hàm Đức thứ ba Kỷ Mộ thăng lên làm tiểu kỳ, cả nhà vui như Tết. Hoa Sính Đình tất bật chuẩn bị, gom lại hết của để trong nhà để đếm coi, định bụng cùng Kỷ Cương tìm bà mối sang nhà cô nương bên Đông hỏi cưới.
Lúc đó đến ca trực của Kỷ Mộ, Thẩm Trạch Xuyên mang đồ ăn Hoa Sính Đình gói đến trại của quân phòng vệ để đưa cơm cho đại ca. Ấy là đêm cuối cùng Thẩm Trạch Xuyên gặp Hoa Sính Đình, sư nương đứng ở cổng, thắt chặt áo cho y rồi quàng khăn quàng cổ cho y, quấn kín mít cả người y lại, dặn “Đi sớm về sớm nhé”.
Kỷ Mộ lén cho Thẩm Trạch Xuyên uống rượu, Thẩm Trạch Xuyên dùng đũa chấm nhấp thử, ngồi giữa một tốp binh lính lưng hùm vai gấu nom như cây củ cải xanh bọc áo. Tuyết đương rơi, những hán tử cục mịch ấy bảo tuyết lành báo năm bội thu, Đoan châu năm sau hẳn được mùa lắm đây.
Kỷ Mộ dùng đũa gõ chiếc bát sứ, bắt nhịp hát một điệu thanh bình. Lúc ấy anh mới hai mươi tuổi, sắp cưới vợ đẹp về nhà, hai anh em như chân với tay, cha mẹ trong nhà không bệnh không ưu, là đúng cái độ hăm hở phơi phới.
Mỗi lần nhớ về đêm ấy, Thẩm Trạch Xuyên sẽ khóc rất nhiều. Ở trong chùa Chiêu Tội y mất đi dũng khí để hồi tưởng, cũng chẳng mơ được tới quãng thời gian kia. Cơn ác mộng bảy năm trường, Kỷ Mộ đã biến thành bộ xương khô mặt không thể hận, Thẩm Trạch Xuyên đã quên mất gương mặt của đại ca rồi, thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi cuộc nói chuyện cuối cùng của bọn họ.
Vì sao y lại không kéo Kỷ Mộ?
Thẩm Trạch Xuyên trèo ra ngoài, rồi lại ngã về. Mấy năm đầu y còn nằm khóc nức nở trong đó, “Thẩm Trạch Xuyên” bị bỏ lại ở nơi đây từ bận ấy, y đứng dậy, thấy tuyết đã chôn vùi mình rồi.
Ủng chiến giẫm lên tuyết, nghe âm thanh khẽ khàng.
Thẩm Trạch Xuyên thản nhiên ngoảnh mặt lại, trông thấy Kỷ Mộ phong trần mệt mỏi giữa tuyết. Đêm nay Kỷ Mộ rất sạch, mình không mang một vết thương nào. Anh nắm chuôi đao, lại gần Thẩm Trạch Xuyên.
Bảy năm cách trở, Kỷ Mộ chẳng mảy may thay đổi. Anh lạnh đỏ hây cả hai má, vừa đi vừa hà hơi, lệ khí vẫy vùng trong biển máu đã biến đi đâu. Thẩm Trạch Xuyên nhìn anh, nhớ lại điệu thanh bình anh hát trước khi đi.
Thẩm Trạch Xuyên đã cao bằng Kỷ Mộ, y nghe sao mệt mỏi: “Ca.”
Kỷ Mộ đứng trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, gió tuyết xốc xáo tóc mai anh, anh hỏi: “Sao không về nhà?”
Thẩm Trạch Xuyên đáp: “Tuyết lớn quá, quên đường rồi.”
Kỷ Mộ nhìn Thẩm Trạch Xuyên, phì cười: “Nhóc ngốc, mẹ tìm đệ đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên ngoảnh mặt lại, trông thấy Hoa Sính Đình ở phía kia. Sư nương đang xách chiếc đèn lồng giữa tuyết cả, váy bị gió thổi phần phật. Y ngắm chốc lát, nước mắt lưng tròng.
Cái gì y cũng nhớ, thế nên cái gì cũng muốn quên.
Kỷ Mộ đỡ chắc đao, bước vụt qua Thẩm Trạch Xuyên, bước về phía Hoa Sính Đình.
Thẩm Trạch Xuyên bỗng không kìm được thốt gọi: “Ca!”
Thẩm Trạch Xuyên nín tiếng nức nở, tuyệt vọng đuổi theo Kỷ Mộ. Nhưng Kỷ Mộ không quay đầu lại, Thẩm Trạch Xuyên vẫn đuổi, mỗi một bước y đi, máu dưới chân lại dâng thêm một tấc. Y cuống cuồng co chân lên, song chẳng quẫy thoát được trói buộc, cuối cùng ngã vào bể máu, bị những xác chết chằng chịt quấn lấy, gào khản giọng gọi Kỷ Mộ: “Ca về đi!”
Kỷ Mộ đã sắp biến mất vào tuyết.
Thẩm Trạch Xuyên chẳng níu được gì hết, máu nhấn chìm y vào con hố tử thần sâu hoắm. Nỗi kinh hoàng bị chết đuối cuốn tới, y thở không đặng, chỉ có thể vùng vẫy, trân trối nhìn ánh rạng phai nhòa.
“Thẩm Lan Chu——!”
Tiêu Trì Dã vớt được Thẩm Trạch Xuyên, bờ vai dài rộng ấy gánh được mưa giông bão tố. Hắn mang ánh dương rực rỡ, dùng cơn gió mạnh mẽ quét sạch đất trời tăm tối, làm cho gió tuyết tiêu tan. Hắn nóng bỏng nhường ấy, nóng đến mức chung quanh Thẩm Trạch Xuyên chẳng thể dung bất cứ điều gì khác.
Thẩm Trạch Xuyên chợt bừng tỉnh, cả người ướt đẫm. Tiêu Trì Dã bưng mặt y, cụng chóp mũi với y trong bóng tối, hôn y tựa như đang vỗ về. Thẩm Trạch Xuyên hãy còn thở dốc, y choàng tay qua ôm cổ Tiêu Trì Dã, ghé mình nép sát mà tròng mắt ướt nhòa.
Tiêu Trì Dã xích lại gần dỗ dành: “Lan Chu về đi, quay về với ta.”
Thẩm Trạch Xuyên hẵng còn sợ hãi gật đầu, cụng đầu vào trán Tiêu Trì Dã, đôi mắt nhìn Tiêu Trì Dã đầy khủng hoảng. Tiêu Trì Dã dùng ngón cái lau khóe mắt cho y, xoa hai má y.
“Không sao rồi,” Tiêu Trì Dã nói một lần lại hôn một lần, “ôm một cái.”
Lều quân mới dựng, chậu than cháy không đủ rực, đến nửa đêm thì tắt ngúm. Hai người ngủ trên một tấm phản thô sơ, lót bên dưới là lớp đệm mỏng mẻo, đắp trên người là áo choàng. Tiêu Trì Dã sợ Lan Chu ốm, bèn nắm lại bàn tay lạnh băng của y nhét vào trong áo, áp vào ngực mình.
Thẩm Trạch Xuyên dần thở ổn, vò nhúm áo Tiêu Trì Dã. Hai cánh tay của Tiêu Trì Dã từ đầu chí cuối không hề buông y ra, cứ thế phủ áo choàng lên, bưng kín bên trong khẽ thủ thỉ với y.
Tiêu Trì Dã hỏi: “Lạnh à?”
Thẩm Trạch Xuyên vùi mặt vào hõm cổ Tiêu Trì Dã, khẽ đáp: “Lạnh.”
Tiêu Trì Dã ôm ghì lấy Thẩm Trạch Xuyên, lại xích gần hơn tì lên tóc y, khép hờ mắt nói: “Sát nữa là hết lạnh liền.”
Hai người giống như hai con thú con nương tựa lẫn nhau, dán vào đối phương tìm hơi ấm. Thẩm Trạch Xuyên lần tay đến lưng Tiêu Trì Dã, lạnh đến mức Tiêu Trì Dã phải hít vào. Thẩm Trạch Xuyên lần tới con sói kia thì rất đỗi an tâm, y sờ thật khẽ, chừng như đang vuốt lông một con sói.
Cơ bắp trên lưng Tiêu Trì Dã rất rõ, hắn bị sờ nhột mà lại không thể trốn, chỉ có thể hơi ngửa cổ chịu đựng, cảm thấy eo ngứa ran từng hồi. Rốt cuộc hết nhịn nổi, bèn giơ tay lên bắt lấy cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, lật mình đè Lan Chu dưới thân, thở hơi nặng, nhìn y không động đậy.
Thẩm Trạch Xuyên ngúng nguẩy: “Chẳng phải ngươi muốn ôm một cái sao?”
“Ngươi đang ôm đó ư?” Tiêu Trì Dã sáp xuống đè y, lại trầm giọng hỏi một lần nữa, “Ngươi đang ôm đó ư?”
Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy thanh âm ấy là thứ vuột trốn khỏi cổ họng, y nhìn Tiêu Trì Dã, như đang giận mà chẳng dám nói.
Tiêu Trì Dã buông cổ tay Thẩm Trạch Xuyên ra, mò xuống men eo y, sờ đến lúc mặt Thẩm Trạch Xuyên ửng hồng, đó là nhột. Mới đầu y còn nhịn được, thế nhưng Tiêu Trì Dã lấy ngực đè y, ngứa ngáy đến độ đôi mắt đượm tình lại dần ướt, đương lúc thở gấp ngửa mặt bật cười.
Tiêu Trì Dã yêu nụ cười của Lan Chu muốn chết, đôi mắt ấy hơi díp lại, sóng triều lãng đãng bên trong, say chìm hình bóng Tiêu Sách An hắn.
Thẩm Trạch Xuyên cười ướt cần cổ, xiêm áo dán vào lưng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Y mệt nhoài, hơi thở dần lắng đọng, nghênh đón nụ hôn của Tiêu Trì Dã. Bên trong áo choàng quá đỗi nóng, bí đến độ Thẩm Trạch Xuyên đã quên cả gió tuyết.
Tiêu Trì Dã biết Lan Chu ngủ không ngon, nhưng đêm nay hắn ở đây.
Dã tâm hắn cháy bỏng, muốn Lan Chu từ nay về sau chỉ mơ về mình mình.
===
“Cái gì y cũng nhớ, thế nên cái gì cũng muốn quên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.