Tầng mây dày hùng vĩ ló dạng nuốt chửng ánh dương. Những cánh ưng Ly Bắc băng qua bạt ngàn mênh mang, Mãnh dẫn đầu lao bổ xuống dưới, cất tiếng thét vang dang cánh xé sương mù, phóng mắt xuống tuyết trắng vô ngần. Con chim cắt đơn độc thoắt đến từ phương Nam, tựa một mũi tên sắc bén lao vụt về hướng bầy ưng. Mãnh réo lên chao thân sượt qua quân kỳ bên dưới, chỉ trong tíc tắc, tiếng trống trận vang dội con hố tử thần.
Đoàn kỵ binh thế tựa sóng cả, trào tới từ phương Nam.
Thiết kỵ vẫn chẳng may may động, đến lúc nhìn rõ được loan đao của kỵ binh, Doãn Xương mới rút thanh đao cũ ra “keng” tiếng, tay chỉ trời cao hô vang: “Mở mương——!”
Cấm quân đang bò rạp trong đất lập tức buông tay, dây thừng hai bên vừa rơi xuống, con mương mới đào tức thì hiện ngay trước mắt. Kỵ binh Biên Sa nổi tiếng nhờ tốc độ bất ngờ lao vụt qua con mương, lũ ngựa không dừng kịp, bọn chúng ngã xuống mương, đầu gối trước lập tức bật tiếng “rắc”.
Đám kỵ binh tiên phong lăn ào vào con mương, tuyến đầu rối mù. Cấm quân ngay lập tức rút đao, bầy sói nhào xuống giao chiến với tốp tiên phong kia trong mương. Kỵ binh dàn sau không giảm tốc, thúc ngựa lao vọt qua con mương, tiếp tục thẳng tiến.
Doãn Xương chém ngã kỵ binh, lại còn phải né vó ngựa bay qua đỉnh đầu, sểnh ra cái là có thể bị vó ngựa đạp vỡ đầu chảy máu ngay. Lão khom lưng gào: “Lão Hổ, ngươi bị làm sao vậy, đào hẹp thế!”
Lòng bàn tay Đàm Đài Hổ sũng mồ hôi, hắn trân trối nhìn kỵ binh đang phi như bay, có nghe thấy tiếng nạt của Doãn Xương mà cũng không dám phân tâm đáp lại. Hắn nắm chặt hai thanh đao của mình, miệng lẩm nhẩm tên của Đàm Đài Long.
Giây phút lũ ngựa lùn sắp sửa đạp vó kề mặt, loan đao của kỵ binh đã đánh tới, Đàm Đài Hổ lăn bổ về phía trước, Tiêu Trì Dã ở phía sau bất thình lình chỉa đao Lang Lệ, lợi dụng quán tính của kỵ binh để đâm xuyên đối phương. Máu phọt ra, Đàm Đài Hổ kéo theo quân phòng vệ ngồi xổm xuống giơ ngang đao, trực tiếp chém đứt chân lũ ngựa lùn.
Con ngựa chiến hí lên một tiếng thảm thiết, tựa một con nhạn mất cánh, ngửa cổ ngã vật xuống đất. Đám kỵ binh ngã khỏi ngựa lăn thân, Đàm Đài Hổ lau máu tóe đầy mặt, nhặt hai thanh đao lên thét: “Báo thù!”
Kỵ binh liên tiếp bị áp chế, thế công càng suy yếu, không thể tiếp tục xông lên bừa bãi nữa, thế nhưng khoảng cách đã bị rút ngắn, chúng muốn lui, Tiêu Trì Dã lại tiến lên.
Tiêu Trì Dã gõ nhẹ sống đao vào bụng con ngựa, Lãng Đào Tuyết Khâm phi thẳng ra. Tiếng vó ngựa của thiết kỵ Ly Bắc nặng tựa sấm rền, thôi thúc gió và tuyết, xô tan tác trận hình của kỵ binh. “Chiến xa” không cho phép kỵ binh nghỉ lấy hơi, chỉ cần bị trọng giáp xô lăn quay ra đất, vó sắt sẽ giày xéo lên máu thịt, nghiến qua người kỵ binh.
Con chim cắt mang theo luồng gió quét qua đỉnh đầu, toan bỏ chạy về phía Đông. Mãnh lao vụt xuống qua tuyết quặp lấy con chim cắt, tạt qua cờ chó sói của Ly Bắc xé lìa một cánh của con chim cắt, sau đó quẳng con chim cắt đi.
Kỵ binh rút lui tựa cơn thủy triều, một tiểu tướng trong đó vừa giục ngựa vừa gào, rút lui kỵ binh phổ thông, dùng tiếng Biên Sa quát bọ cạp tiến lên. Loan đao lập tức thu vào, lom mắt nhìn thiết kỵ Ly Bắc lui về sau.
Tiêu Trì Dã chậm rãi thu đội hình, cánh quân đang xông lên theo đó nhanh chóng tụ về. Lũ bọ cạp thay cho quân tiên phong, thứ mà chùy sắt của bọn chúng phải đối mặt không còn chỉ là một thiết kỵ nữa, mà là một dàn thiết kỵ.
Tiêu Trì Dã cầm đầu tiến công, giữa lúc chạy hắn chợt thu đao Lang Lệ về, thiết kỵ Ly Bắc ở phía sau theo động tác của hắn rút “soạt” những thanh đao dài đáng sợ nọ ra. Tiêu Trì Dã hơi cúi mình, bọn họ tựa những ánh đao lạnh lẽo chớp lóe trong đêm đen, tàn nhẫn xuyên qua hàng ngũ bọ cạp.
Hai tay Tiêu Trì Dã xoay chuôi đao khá dài, ngựa vụt qua cũng là lúc cướp đi đầu bọ cạp. Nhằm giảm bớt trọng lượng, mũi trường đao đã được vót mỏng, trong nháy mắt đã cắt đứt yết hầu. Máu tức khắc bắn lên bộ trọng giáp, tung tóe nơi xuôi cánh tay, văng vãi ra tuyết.
Chùy sắt vừa không bì được với tốc độ của trường đao, lại vừa không vung đặng đến người thiết kỵ, chỉ có thể trân trối nhìn thiết kỵ giết tới, chém hàng quân của mình thành hai nửa.
Lãng Đào Tuyết Khâm chọc thủng vòng trùng vây của kỵ binh, thở phì phò giẫm vó quay lại. Tiêu Trì Dã nghiêng thanh trường đao, rỏ máu đặc sệt dính trên dao.
Bọ cạp hai bên thở hồng hộc, thấy tất cả hàng tiên phong đã ngã ngựa, những nơi Tiêu Trì Dã đi qua máu chảy thành đường, trường đao cơ hồ đã vót sạch tất thảy những cái đầu cản đường hắn.
Bọ cạp siết cương, thều thào tiếng Biên Sa: “Xích đạt kỳ*…”
(*Tiếng Biên Sa cho “sói ác”.)
Thiết kỵ Ly Bắc lại một lần nữa giục ngựa, trong tràng âm vang tựa sấm rền, lũ bọ cạp tức thì quay đầu ngựa, không chịu tiếp tục đánh nữa. Kỵ binh cùng tiểu tướng ở phía sau trông thấy bọ cạp rút lui thì vội vàng vung đao quát, song vô ích, lũ bọ cạp đã sinh khiếp đảm rồi, từ sau khi mất đi thủ lĩnh bọn chúng đã biến thành vật tế trên chiến trường này.
Lãng Đào Tuyết Khâm bứt tốc, đoàn quân thiết kỵ Ly Bắc bám theo sau.
Kỵ binh ở phía Nam con hố tử thần vô lực chống đỡ, loan đao không đâm được trọng giáp rắn rỏi. Kỵ binh mất chiến mã chen nhau chạy lồng lộn trong tuyết, bọn chúng hổn hển thở những hơi trắng xóa, tựa cơn lũ lụt tràn vỡ bờ đê. Thiết kỵ Ly Bắc rung rền nền tuyết, kỵ binh rơi rớt té nhào xuống đất, loan đao văng ra, bàn tay toan rút dao lê của chúng còn chưa kịp thò, đã bị vó ngựa của thiết kỵ trực tiếp đoạt mất.
Tiêu Trì Dã nổi bật giữa trận mạc, hắn đuổi theo lũ kỵ binh, giống như Tiêu Phương Húc ba mươi năm trước đã đuổi theo lũ kỵ binh, bên dưới vó sắt không có sự nhân từ. Thiết kỵ Ly Bắc càn quét xông pha, trọng giáp ác liệt băng qua chiến trường, trong mắt Đàm Đài Hổ hóa thành một thanh trọng đao ra khỏi vỏ.
Bọ cạp vừa thúc ngựa vừa gằn: “Xích đạt kỳ!”
Sói ác!
Bảy năm trước Tiêu Ký Minh dẫn quân xuôi Nam, được mệnh danh là thiết mã sông băng, đêm nay Tiêu Trì Dã truy đuổi kỵ binh suốt hai mươi dặm, đất giẫm vang rền.
“Mẹ kiếp…” Cổ họng Doãn Xương lăn lăn, quẹt máu trên mặt, thầm nhủ.
Sương giá vượt cõi, tấc cỏ không lưu.
***
Thẩm Trạch Xuyên đang nấu trà trong lều, về khoản này thì phủ quân không rành, chỉ bỏ trà thô vào trong ấm rồi rót nước bắc lên lửa đun thôi. Đầu gối y đặt cây quạt, bên cạnh chồng án vụ, nhưng ánh mắt lại nhìn đăm đắm vào ấm trà kia, nhìn nó dần sôi trào, bong bóng “ùng ục” dâng lên.
Hải Nhật Cổ đứng ở cửa lều, dòm lén qua khe hở, đoạn bảo Phí Thịnh: “Nấu kiểu vầy uống được không?”
Phí Thịnh không có thiện cảm với tên bọ cạp này, khoanh tay nhìn thẳng, nghe tiếng trống trận giục giã, buông câu: “Ngươi có uống đâu, lo cái gì?”
Thẩm Trạch Xuyên thần người một hồi lâu, đến lúc hoàn hồn thì trà đã sắp đun cạn rồi, y bắc xuống, lại rót thêm nước, tiếp tục đun. Tiếng nước sôi có thể át đi phần nào tiếng trống trận, âm thanh ấy khiến y ngơ ngẩn, đêm nay cũng chẳng có chuyện gì làm.
Phí Thịnh thấy đã muộn, bèn gạt rèm đi vào, nhẹ nhàng bảo Thẩm Trạch Xuyên: “Chủ tử chợp mắt một lát nhé? Bao giờ phía trước có tin thì tôi sẽ gọi chủ tử dậy.”
Thẩm Trạch Xuyên im lặng rũ mắt.
Phí Thịnh hiểu đây là phủ quân không chịu, hắn không dám khuyên nữa, chỉ lui ra sau cửa lều. Trà trong lều sôi sùng sục cả một đêm, trời tảng sáng, Thẩm Trạch Xuyên nghe thấy tiếng trống trận dừng lại. truyen bjyx
Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy gạt rèm ra, Phí Thịnh vội vàng khoác áo choàng cho, tháp tùng Thẩm Trạch Xuyên ra khỏi lều đi ra ngoài. Thẩm Trạch Xuyên đứng giữa sương tuyết rạng đông, lại chờ thêm phút chốc. Sáng sớm trời rất rét, đứng lâu chóp mũi sẽ bị cóng đỏ ửng, gió bấc thông thốc qua mặt tựa lưỡi đao. Nửa giờ sau, Thẩm Trạch Xuyên bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa, ngay kế đó hàng ngàn những bóng hình trùng điệp hiển lộ, Mãnh quay về doanh đầu tiên.
Phí Thịnh thở phào như vừa trút được gánh nặng, lập tức chúc mừng Thẩm Trạch Xuyên: “Chủ tử, thành công rồi!”
Mãnh chao một vòng toan sà xuống tay Thẩm Trạch Xuyên. Hôm nay Thẩm Trạch Xuyên không đeo giáp tay, y vừa nâng tay lên, một tiếng huýt đã vang tới từ đằng kia.
Tiêu Trì Dã đột phá qua làn sương mênh mang, ngựa không ngừng vó, đương lúc lao vào doanh bèn vớt phóc Thẩm Trạch Xuyên lên. Lãng Đào Tuyết Khâm giảm tốc, giương vó quay ngoắt lại, lại một lần nữa mang hai bọn họ lao vào sương tuyết. Mãnh vồ hụt đậu xuống quân kỳ, liếc thấy bọn họ đã chạy tít tắp rồi, mới bèn quẹt sạch móng.
Doãn Xương bọc lại chiến lợi phẩm của mình, đang toan nói gì đó thì bị Phí Thịnh dằn xuống, không cho lão mở mồm. Những người còn lại mỗi người trưng ra một vẻ mặt, Đàm Đài Hổ nhổ nước bọt vào lòng bàn tay rồi xoa xoa cho nóng, đoạn nói: “… Chúng ta vào lều trước đi, quân vụ có thể báo cáo sau, giờ không vội.”
Hắn dứt lời, lại giấu đầu hở đuôi lặp lại một lần nữa.
“Giờ không vội.”
“Sao lại không vội?” Doãn Xương nghển cổ ngó quanh, bối rối vô cùng, “Giờ Mão phải về thành rồi, phủ quân vội mà!”
===