Tiêu Trì Dã vào phòng mở rèm ra, Phí Thịnh lui xuống. Tiêu Trì Dã mang theo cơn gió lạnh từ bên ngoài, đặt lá thư đã mở lên bàn Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Án thành Đan thẩm lại lần hai, Phan thị lấy một tên đầy tớ ác ôn ở dưới thôn trang chịu tội thay, lấy Phan Dật quản lý không sát sao làm lý do, định cứu Phan Lận.”
Thẩm Trạch Xuyên đọc thư, nói: “Phan thị chiếm đoạt ruộng dân, thành Đan mười nhà thì chín nhà trống, chỉ cần điều tra hoàng sách của thành Đan là biết ngay lưu dân năm ngoái đã lên đến mấy ngàn người, bắt mỗi một tên đầy tớ ác ôn cũng chẳng bù nổi lỗ hổng. Phan Lận tổng quản thuế má của tám thành, thiếu bao nhiêu, không thể nào có chuyện hắn không biết được.”
“Những người phụ trách công chuyện thuế ruộng của Phan thị đều bị tống vào nhà lao hết rồi,” Tiêu Trì Dã che kín ánh sáng, “tất cả bọn họ đều khăng khăng rằng mình bị ma xui quỷ khiến chứ không phải do Phan thị bày mưu.”
Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên khẽ lướt qua trang giấy, nói: “Phan Tường Kiệt đúng là một con cáo già.”
Phan Tường Kiệt đã chứng kiến sự lợi hại của Hoa Tư Khiêm và Ngụy Hoài Cổ, để đề phòng một ngày như này, tất phải sớm chuẩn bị từ trước. Tất cả chủ sự thuế ruộng thành Đan mà lão bố trí đều là người hầu, có lợi cùng hưởng có hại cùng chịu với Phan thị, trong thời điểm này, bảo vệ Phan Lận chính là bảo vệ tính mạng một nhà già trẻ của mình, dĩ nhiên sẽ cam lòng ngậm miệng nhận tội rồi.
Tiêu Trì Dã nói: “Nếu Tiết Tu Trác mà dám ngáng chân vào đúng thời điểm này thì chắc chắn trong tay đã có cái thóp của Phan thị.”
“Hắn lại còn có thể kéo Khổng Tưu và Sầm Dũ lên cùng thuyền, có khi lại đang nắm giữ sổ sách thật của thành Đan cũng nên,” Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ, “nhưng hắn không lôi ra.”
Vụ án này đã trải qua ba ti hội thẩm rồi, Phan Lận cũng bị cách chức để điều tra, thế thì chỉ cần Tiết Tu Trác bảo Lương Thôi Sơn lôi bằng chứng ra là bọn họ sẽ lập tức chiến thắng, dù cho đến cuối chỉ hạ bệ được mình Phan Lận thì cũng vẫn có sức ảnh hưởng tới thế cục phân tranh trong Khuất đô hiện giờ.
“Ta cứ nghĩ đi nghĩ lại, chuyện duy nhất có thể đè yên Tiết Tu Trác vào thời điểm này chỉ có vụ xuân,” ánh nắng sau lưng chảy vào, vẩy lên gò má Lan Chu, Tiêu Trì Dã giơ tay lên che, không cho phép nó dòm trộm, “mười ba thành Quyết Tây sắp vào mùa vụ.”
“Nhưng Quyết Tây năm ngoái không gặp thiên tai, kho lương của mười ba thành dồi dào,” dường như Thẩm Trạch Xuyên không phát hiện ra lòng chiếm hữu của Nhị lang, nói, “mùa đông bọn họ không phát quân lương cho năm quận Khải Đông mà chỉ cống vào kho lương của Khuất đô, bây giờ hẳn phải còn đủ dự trữ cho vụ xuân chứ, Tiết Tu Trác lo cái gì nhỉ?”
“Kế hoạch ban đầu thì đương nhiên không có vấn đề,” Tiêu Trì Dã ngồi cạnh mép bàn, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “giả sử trong đó mà xảy ra chút sự cố thì sao?”
Thẩm Trạch Xuyên thông tỏ ngay, y đặt bút xuống, đoạn nói: “Xem ra Thái hậu muốn lấy cớ Thích Trúc Âm xuất binh để vét rỗng kho lương của Quyết Tây đây.”
Hiện tại, cách để Khuất đô có thể vét rỗng kho lương của Quyết Tây chính là điều động quân lương, Tiết Tu Trác mà cố chấp đòi truy tra trong thời điểm này thì vụ xuân năm nay của Quyết Tây sẽ không thể bắt đầu, vấn đề cơm ăn của mấy chục vạn người sẽ treo trên đầu hắn, khiến cho hắn dù có không lui cũng phải lui.
“Thái hậu đang dùng chiêu nhường một đánh mười,” Tiêu Trì Dã nói, “nếu Tiết Tu Trác đồng ý điều quân lương, kho lương của Quyết Tây sẽ rỗng. Quyết Tây chắc chắn sẽ phải mượn tạm từ tám thành vẫn còn dự trữ để chuẩn bị cho vụ xuân, thành ra Tiết Tu Trác không thể đắc tội với thế gia vào lúc này, hắn phải dừng lại chuyện truy tra thuế ruộng để cầu hòa với Thái hậu đại diện cho thế gia. Nếu Tiết Tu Trác từ chối điều quân lương, quân lương của năm quận Khải Đông sẽ không có ai bù, Thích Trúc Âm sẽ không thể xuất binh.”
Quyết Tây không chỉ phải cáng đáng kho lương cho Khuất đô, mà còn phải cáng đáng cả kho lương cho Khải Đông, nếu bọn họ mà thiếu lương vào vụ xuân, châu phủ ở các vùng sẽ phải báo cáo lại đầy đủ phần lương thực bị thiếu hụt trong vùng cho ti bố chính, Giang Thanh Sơn thân là bố chính sứ Quyết Tây sẽ phải tìm cách bù khoản lương thực bị thiếu này. Dưới tình huống ấy, bộ Hộ sẽ căn cứ vào tình hình thu hoạch của các vùng năm ngoái để tiến hành dàn xếp, Giang Thanh Sơn có thể viết giấy nợ với bố chính sứ ở các vùng được mùa lân cận để vay lương thực, đến lúc đó mọi người tự đi mà thương lượng, xem xem lấy nông sản trong vùng để đổi hay là mua bằng bạc. Song trước mắt chỉ có tám thành lớn là có thể cho Quyết Tây mượn lương được thôi, nếu mà muốn thuyết phục Thái hậu cho mượn lương sau khi đã điều sạch lương thực của Quyết Tây đi, Tiết Tu Trác nhất định sẽ phải bỏ qua vụ thuế ruộng tám thành, thậm chí bỏ qua cả vụ thuế ruộng của thành Đan.
“Có tiền cũng không mua được lương, chuyện thuế ruộng đã rút dây động rừng mất rồi, nếu mà để vuột mất cơ hội này thì mai mốt sẽ còn khó điều tra hơn nữa, chưa kể án này đã đánh động tới ánh mắt của Thái học, nếu Tiết Tu Trác mà lui, học sinh sẽ thảo phạt hắn bằng ngòi bút.” Thẩm Trạch Xuyên chầm chậm nằm nhoài xuống mặt bàn, “Ván này Thái hậu dàn trận đến là cao minh, chỉ tiện tay gạt mấy quân cờ thôi đã khiến Tiết Tu Trác tiến thoái lưỡng nan.”
Thái hậu lại còn mượn cả thế của Thẩm Trạch Xuyên, quân lương mà Thẩm Trạch Xuyên bù cho Khải Đông đều là Nhan Hà Như “trộm” ra ngoài từ Hà châu và Quyết Tây, Khuất đô thì lại điều lương từ Quyết Tây, thành thử chỉ trong vòng nửa năm Quyết Tây sẽ phải bù quân lương tận hai lần, kho lương ắt không gánh nổi.
Tiêu Trì Dã đắp tay lên đỉnh đầu Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Tiết Diên Thanh có tính mọi nước đi thì cũng chết nước cờ rồi.”
“Vẫn có cách mà,” Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt lên, nhìn Tiêu Trì Dã ngây thơ vô ngần, “nếu mà là ta ấy, cứ xử thẳng Thái hậu thôi.”
***
Mấy hôm nay Khuất đô tuyết tan nhanh, mái hiên dọc phố đọng ứ những nước, may mà cống rãnh mới sửa năm ngoái rồi, không còn bị ngập úng nữa. Tiết phủ không xây lệch, song lại kề sát nhà cách vách quá, chân tường của cả hai nhà đều bị sụt.
Độ này Tiết Tu Trác ở Đại lý tự miết, lúc về thay quần áo thì thấy tường viện lại đã được tu sửa, hắn bèn hỏi chủ quản phục dịch trong nhà: “Sửa bao giờ thế?”
Tiết Tu Trác quản nhà không đặt nặng mấy lễ nghi rườm rà, chủ quản lớn tuổi hơn, cùng đi cạnh hắn thái độ vẫn hết mực kính cẩn, thưa đúng sự thật: “Mấy bữa trước đại phu nhân tới thăm Cẩm ca nhi, thấy tường bị sụt nên lúc về đã bảo đại gia mấy câu, đại gia mới bèn gọi người đến sửa.”
Nghe thế, ánh mắt Tiết Tu Trác thoáng tối đi, ngẫm nghĩ một chốc, cảm thấy lần này đại ca Tiết Tu Dịch hành động cứ kỳ lạ sao. Tiết Tu Dịch không hợp Tiết Tu Trác, sau khi ra riêng sống chẳng mấy lâu thì số tài sản còn lại đã khánh kiệt, dựa hơi Tiết Tu Trác để lên được một cái chức nhàn tản ở bộ Hộ, chỉ tạm đủ sống cho qua ngày, hắn đào đâu ra tiền mà sửa tường cho Tiết Tu Trác?
“Bảo kế toán trả lại đủ cho hắn,” Tiết Tu Trác nói, “không có việc gì thì đại phu nhân đừng đến thăm Cẩm ca nhi nữa.”
Cẩm ca nhi là con trai trưởng của Tiết đại, năm nay lên tám, Tiết Tu Trác nuôi bên cạnh mình, sau khi Tiết đại ra riêng ở thì cũng không trả Cẩm ca nhi cho vợ chồng Tiết đại. Tiết đại đến đòi mấy bận rồi, nhưng mãi không được gặp Tiết Tu Trác nên chỉ đành thôi.
Chủ quản thưa “Vâng”.
Gói bọc của Tiết Tu Trác hết sức nhẹ nhàng, hắn không mặc lụa là tơ sa, bộ xiêm áo diêm dúa nhất chính là quan bào, gọn gàng ngăn nắp. Hắn thường ở trong đại viện ban sai, bên mình chỉ có một đứa bé câm đi theo để hầu bút mực, thị nữ không có, trước giờ ăn uống đạm bạc, đều là những thói quen để lại từ hồi còn ra ngoài địa phương công tác khi là đô cấp sự trung bộ Hộ.
Gói ghém thu dọn xong xuôi, Tiết Tu Trác phải về lại đại viện ngay, chủ quản che ô cho hắn, ôn tồn khuyên bảo: “Dầu gì tam gia ở trong đại viện cũng không có ai phục vụ, thời tiết trở trời, quần áo vẫn phải mặc dày.”
Tiết Tu Trác đến cổng, đứa câm tiến lên nhận ô, “A ư” mấy tiếng với hắn. Tiết Tu Trác gật đầu ý bảo mình biết rồi, quay lại nói với chủ quản: “Nhà để ngươi trông coi, lương tháng của ta sẽ được gửi về đúng thời hạn, ngươi xem có thể sắm thêm cái gì cho phủ thì sắm.”
Tiết Tu Trác thăng chức rồi cũng vẫn không ngồi kiệu mà chỉ đi bộ, lúc này dặn dò xong xuôi, để đứa câm che ô rồi quay người bước vào màn mưa phùn. Đến lúc tới viện ban sai, thấy Lương Thôi Sơn đã chờ được một lúc.
“Diên Thanh đại nhân,” Lương Thôi Sơn bước xuống bậc thềm đón, hành lễ với Tiết Tu Trác.
Tiết Tu Trác cho đứa bé câm đi rồi bảo Lương Thôi Sơn: “Đi vào rồi nói.”
Lương Thôi Sơn thả chậm bước, đi theo Tiết Tu Trác vào phòng. Trong phòng thắp đèn nhưng chậu than lại trống, đặt mông xuống Lương Thôi Sơn thấy ghế lạnh. Lúc ngồi chờ ban nãy hắn đã nhìn quanh quất căn phòng này, mộc mạc giản dị, vật đáng giá duy nhất chính là di bút của Diêu lão thái gia treo trên tường, ngoại trừ nó ra thì tất cả bàn ghế đồ đạc đều hết sức đơn điệu.
Ai mà ngờ nổi Tiết Tu Trác lại kham được quân lương của Khải Đông cơ chứ?
“Sùng Thâm không cần phải câu nệ,” Tiết Tu Trác mở cửa sổ, ngồi xuống, âm thanh nhu hòa, “hôm nay tới vì thuế ruộng thành Đan phải không?”
Dáng người Tiết Tu Trác cao dong dỏng, cử chỉ phong thái trang nhã đứng đắn, tạo cảm giác dễ chịu cho người khác như một làn gió xuân. Bây giờ hắn cũng là trọng thần của Khuất đô rồi, vậy mà Lương Thôi Sơn ở gần hắn vẫn rất thoải mái. Hắn vừa không có sự kiêu kỳ của con cháu thế gia, lại vừa không có sự trang trọng thường thấy của hàn môn, ăn nói đĩnh đạc điềm đạm rất dễ khiến người ta có thiện cảm.
“Đúng vậy,” Lương Thôi Sơn lấy cuốn sổ bọc kín trong ngực ra, “hạ quan đến chính là vì thuế ruộng thành Đan.”
Tiết Tu Trác chờ hắn tiếp tục.
Lương Thôi Sơn nói tiếp: “Thái hậu lần trước ý chỉ muốn Hoa Tam tiểu thư về thăm nhà, đại soái phải thay cha đi theo. Theo thiển ý của hạ quan, đây là đang giục đại nhân.”
Thái hậu triệu tập Thích Trúc Âm vào đô lúc này chẳng qua chỉ hòng tạo áp lực cho Tiết Tu Trác mà thôi, việc điều động quân lương hãy còn vứt chơ chỏng ở đấy, thời gian nào có đợi ai.
Tiết Tu Trác: “Nội các đã đưa ra đề nghị cấp đại soái giấy phép để xuất binh đánh bộ Thanh Thử, Thái hậu mãi không phê hồng, giờ chính ra đại soái vào đô chưa hẳn là chuyện xấu.”
Lương Thôi Sơn: “Nhưng chuyện điều động quân lương vẫn cứ bỏ lửng ở đấy, nếu mà còn lần lữa thêm nữa thì e sẽ làm lỡ dở vụ xuân của Quyết Tây.”
Mấy hôm nay Tiết Tu Trác không ngơi nghỉ, cũng là vì kẹt ở chỗ này đây. Hắn và Giang Thanh Sơn hao tâm tổn sức để chỉnh lý sổ sách của mười ba thành Quyết Tây, chính để nhằm tránh tình cảnh lưu dân lang bạt xuất hiện ở Quyết Tây giống như ở tám thành lớn, thứ Thái hậu đang nắm là khúc xương mềm của hắn, cái này đúng là không thể động bừa được thật.
Hôm nay Lương Thôi Sơn mà không đến gặp Tiết Tu Trác thì Tiết Tu Trác cũng phải đến gặp Lương Thôi Sơn, hắn nói: “Sùng Thâm kiêm quản yếu vụ thuế muối của hai vùng Hà châu và Quyết Tây, chi bằng kể cho ta nghe tình hình ở Hà châu đi.”
Đây là muốn mượn lương của Hà châu.
Lương Thôi Sơn có vẻ khó xử, hắn nói: “Hạ quan xin nói thẳng, đại nhân muốn mượn lương của Hà châu thì thật sự khó lắm. Đúng là năm nay Hà châu được mùa thật, song lương quan (lương thực của quan) phải cống cho Khuất đô, còn phần còn thừa phải dùng làm dự trữ cho vụ xuân, chỉ có thể vay lương dân (lương thực của dân) từ Nhan thị thôi. Tên Nhan Hà Như này vừa trái tính lại vừa giàu nứt, có trả tiền cũng chưa chắc đã chịu cho vay, chỉ sợ gã lại được thể mở miệng đòi cái gì khác, làm rầu nồi canh Hà châu.”
Tiết Tu Trác trầm mặc.
Cái khó của hắn hiện giờ là ở lương chứ không phải ở tiền, quan trọng nhất là, lúc này có tiền cũng chẳng mua được lương. Nếu mà trước mắt nan đề là lương bổng cho lính Khải Đông thì hắn còn có thể tăng thuế quan ở hai vùng Hà châu và Quyết Tây, cào tiền từ hành thương, ngặt nỗi thứ thiếu là lương thực cơ.
Theo kế hoạch của Hải Lương Nghi, Giang Thanh Sơn sẽ được điều đi để vực dậy Trung Bác, năm nay là có thể thu được ít lương thực, đến lúc đó Hòe châu góp thêm một chút, quân lương sẽ không khó giải quyết nữa. Có điều Trung Bác bây giờ là địa bàn của Thẩm Trạch Xuyên mất rồi, đường giao thương Từ Hòe Trà đã cắt đứt một phần lương đáng kể của Đại Chu.
“Lúc nào đại soái vào đô,” Tiết Tu Trác nói, “ta sẽ nói chuyện với đại soái.”
===