Thương Tiến Tửu

Chương 230: Tháng xuân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Artist: 汉邈
Kiều Thiên Nhai ngả mình ngồi trũng trong chiếc ghế mây, môi cắn đoạn dây đỏ, ngón tay khéo léo thắt bện. Ánh trăng giờ Sửu rất mong manh, lướt qua sống mũi hắn, làm cho đôi mắt rủ của hắn có vẻ cô độc khôn tả.
Đàn đặt trên bàn, phủ lụa, đã mấy ngày chưa chạm vào.
Diêu Ôn Ngọc tỉnh rồi nhưng không lên tiếng, y nghiêng đầu nhìn Kiều Thiên Nhai.
Kiều Thiên Nhai giống như vầng trăng đơn côi lặng treo trên tịch cốc sau cơn mưa rào bất chợt, trong trẻo và xa xăm. Làn gió phóng khoáng ấy đã hóa thành giấc mộng cũ đêm qua, tàn ảnh vương lại trên người hắn. Diêu Ôn Ngọc vẫn còn giữ trái cầu ngày ấy, nhưng đã sớm hiểu mình chẳng thể đến bên hắn.
Đây là mùa xuân tháng Ba không bệnh mà chết.
Kiều Thiên Nhai gỡ sợi dây đỏ, thắt vẹn phần đuôi. Hắn đưa tay tìm được tay Diêu Ôn Ngọc, buộc đoạn dây đã bện xong vào cổ tay Diêu Ôn Ngọc.
Nguyên Trác nằm khuất trong màn, qua khe hở nhỏ trộm nhìn người đang gần trong gang tấc. Y cười lặng lẽ, nhưng ngẩn ngơ, bên gối ươn ướt.
Kiều Thiên Nhai không vén màn lên, bọn họ chỉ truyền hơi ấm qua ngón tay, như thể ấy chính là sự thân mật đủ đầy nhất, chỉ gần thêm một chút nữa thôi sẽ vụt tan.
Từ đầu đến cuối Diêu Ôn Ngọc không hề mở miệng, giống như chưa từng tỉnh.
***
Hôm sau lúc Thẩm Trạch Xuyên tới, Diêu Ôn Ngọc đã dậy, y khẽ nghiêng người với Thẩm Trạch Xuyên, coi như hành lễ.
“Hôm qua bệnh phát đột ngột, làm chậm trễ công vụ,” Diêu Ôn Ngọc rũ ngón tay nhặt lại những quân cờ lộn xộn, “hôm nay tranh thủ tinh thần còn tốt, nói cho xong với phủ quân luôn.”
Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống: “Bệnh của ngươi chỉ vừa mới khởi sắc, nghỉ ngơi nửa tháng rồi bàn tiếp cũng không vội.”
“Nhàn lúc bệnh cũng là nhàn.” Diêu Ôn Ngọc trầm ngâm giây lát, nói, “Cảng Liễu châu là việc thực sự trọng yếu, phủ quân có nơi này là sẽ có tiếng nói ở Quyết Tây.”
Diêu Ôn Ngọc suy nghĩ khác đám Khổng Lĩnh, y nhìn xa hơn, trong thế cục nước lửa không dung này, thay vì giết hết triều thần Đại Chu, y muốn thay Thẩm Trạch Xuyên thu nạp hiền năng hơn.
“Phủ quân cho rằng mình thiếu tướng lĩnh, nhưng ta lại nghĩ ngược lại,” Diêu Ôn Ngọc đã cất xong cờ, “thứ mà ba vùng phía Đông không thể thiếu sau này chính là mãnh tướng, dẫu là Ổ Tử Dư hay là Đàm Đài Hổ, đều phải là tướng lĩnh có thể một mình gánh vác, chờ đến khi chiến sự đã được dẹp yên, có bọn họ trấn giữ biên thùy, phủ quân sẽ không phải lo về phía Đông nữa. Cái mà phủ quân thiếu sau này là năng thần kiện tướng, Thành Phong tuy giỏi, nhưng lại không bằng lòng rời Trung Bác; Chu Quế tuy trung, nhưng lại không thể cáng đáng đại nhiệm. Mười ba thành Quyết Tây đã tồn tại nhiều năm mà vẫn chưa rơi vào tay thế gia, chính là bởi vùng ấy có năng thần Giang Thanh Sơn.”
“Tiết Diên Thanh có thể khởi sóng dậy gió trong triều đình, trữ quân chẳng qua chỉ là cơ hội thôi, căn nguyên thực sự nằm ở phái thực kiền ủng hộ hắn kia. Những người này phẩm hàm không cao, song cải cách có thể thực hiện được hay không phụ thuộc vào chính bọn họ. Bọn họ mưu lợi vì dân ở Quyết Tây, mong muốn hồi sinh giang sơn Lý thị, tái hiện lại thời Vĩnh Nghi phục hưng. Bọn họ là những trí giả có khí phách ăn đứt đô quan, cũng là những lương thần cuối cùng của Đại Chu.”
Vương cung cửu trùng khó bước lên, thay vua đổi triều tức vô số trí giả sẽ phải đoạn tuyệt mộng xưa. Triều cục đã hỏng đến mức này, vậy mà Hải Lương Nghi hay Tiết Tu Trác đều không hề có suy nghĩ thay thế Lý thị, bởi đây là tội ác có thể sánh với giết cha. Vua tôi cha con cấu thành luân lý cương thường, suốt mấy trăm năm Lý thị chính là thiên tử, điều ấy không chỉ đại diện cho tiếng hô Hoàng thượng vạn tuế, mà còn đại diện cho cái chính thống bao thế hệ tuân theo.
Nếu Thẩm Trạch Xuyên tái bước vào Khuất đô, cái mà “phủ quân” phải đánh bại chính là thiên tử chính thống sừng sững nguy nga, y phải giành được quyền giết vua trời ban mới có thể cởi bỏ được cái danh “loạn thần tặc tử”, nhưng thế vẫn còn xa mới đủ, y phải dùng cách thức phù hợp để di thần Lý thị cam tâm tình nguyện thần phục y, bằng không dẫu có đánh hạ được giang sơn vạn dặm này, cũng sẽ không đạt được thiên hạ hưng thịnh mà Tề Huệ Liên đã từng nói.
“Tiết Diên Thanh thanh tẩy thuế ruộng tám thành, vốn là chuyện tốt, nhưng hắn ta làm quá vội. Gánh nặng thuế má hiện giờ của Khuất đô đều đặt trên thuế ruộng tám thành, hắn quyết liệt hạ bệ Phan thị thành Đan, giờ chỉ còn hai con đường có thể đi, một là tiếp tục cưỡng tra bảy thành còn lại, đo đạc lại ruộng đất nhanh nhất có thể; hai là giảm tốc độ, cho bảy thành còn lại cơ hội bổ sung thuế ruộng. Cái trước thì phải trả ruộng cho dân, song bách tính tám thành đã sớm bỏ xứ tha hương đến Trung Bác mất rồi, hắn mà nhập lại hộ tịch thì sẽ làm chậm trễ vụ mùa năm nay, vấn đề cơm ăn của ba vùng Đại Chu sau mùa thu sẽ phải giao cho Quyết Tây và Hà châu cùng giải quyết. Cái sau thì thất thoát thuế ruộng đổ lên người tám thành, tám thành ắt sẽ đổ tiếp lên người bách tính, bạo chính mạnh ngang cọp, sẽ chẳng khác gì hồi trước.”
“Chờ đến lúc Quyết Tây kiệt quệ vì điều lương, dân chúng mười ba thành cũng sẽ phải đói bụng. Nếu phủ quân tận dụng cảng Liễu châu, xây dựng đường thủy nối liền mã đạo Nam Bắc, Hà châu và Trung Bác sẽ có thể san sẻ gánh nặng cho Quyết Tây.”
Diêu Ôn Ngọc nói đến ấy, nắng đã rọi đến dưới hiên. Y chậm rãi miết quân cờ, nói: “Phủ quân giết Nhan Hà Như, hẳn đã sớm có tính toán.”
“Hà châu gần Khải Đông,” Thẩm Trạch Xuyên đánh cờ với Diêu Ôn Ngọc, “chưa nắm được nơi này, đêm ta chưa yên giấc.”
Nhan Hà Như chỉ chăm chăm làm ăn, nhưng Thẩm Trạch Xuyên không chỉ lo mỗi làm ăn. Thích Trúc Âm đã bắt tay với Tiết Tu Trác trong án thành Đan, trữ quân cho nàng tước vị, tức sau này nàng sẽ là hầu tước của Đại Chu. Quân phòng vệ năm quận Khải Đông nằm ở phía Nam Trung Bác, Thẩm Trạch Xuyên phải tóm được tuyến quân nhu đằng Tây của Khải Đông, Hà châu là chặng đường phải đi qua trong đó.
Thẩm Trạch Xuyên nói rất rõ, nếu Thích Trúc Âm dốc sức bảo vệ Lý thị, Đăng châu Trung Bác sẽ là điểm yếu của Thẩm Trạch Xuyên, y phải đoạt được vùng Hà châu quan trọng hơn đối với Khải Đông mới có thể ngồi ngang hàng với Thích Trúc Âm từng thời từng khắc.
“Thích Thời Vũ tuổi đã cao, Thích Trúc Âm phù hợp cho vị trí thống soái hơn bất kỳ ai khác.” Thẩm Trạch Xuyên nói tiếp, “Lục Quảng Bạch ở lại Ly Bắc, tức là không muốn tiếp tục làm tướng Đại Chu nữa. Khải Đông hổng mất quận Biên, Thích Trúc Âm sẽ phải tự mình đến lấp. Khuất đô muốn nàng trở thành binh hộ giá, nhưng nàng phải chạy nổi cơ.”
Có khi Thích Trúc Âm lại chạy nổi thật, cho nên đến cả đường Thẩm Trạch Xuyên cũng phải chặn chết.
“Mấy năm này đại soái khốn đốn vì tiền, lần này chịu xuất binh đánh bộ Thanh Thử, cũng là bởi đã xem xét kỹ thế cục.” Diêu Ôn Ngọc ho khẽ.
Thẩm Trạch Xuyên không nói công vụ nữa, chỉ bảo: “Bây giờ Kiều Thiên Nhai phải tổng quản Cẩm y kỵ, ban ngày ở thao trường, khó tránh sơ sểnh. Ta đã viết thư cho sư phụ mời lão nhân gia đến Đoan châu chiếu cố ngươi rồi.”
Diêu Ôn Ngọc không từ chối, y dùng khăn lau miệng, nói: “Đường xa, vất vả sư phụ đặc biệt đi một chuyến.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn cổ tay Nguyên Trác đeo một đoạn dây đỏ, khuất vào trong tay áo theo động tác nâng tay. Y không hỏi, thấy Hổ Nô đã dậy, đang cào cửa đi về phía này.
“Khuất đô là chốn cũ,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “hồi trước ta nghe Hề Hồng Hiên bảo, xuân tháng Ba năm nào ngươi cũng về đô, năm sau… hoặc mấy năm sau, có thể được ngắm cảnh xuân rồi.”
Diêu Ôn Ngọc biết Thẩm Trạch Xuyên đang muốn động viên mình, cười nhẹ, không đáp câu ấy, mà nói: “Án thành Đan kết thúc rồi, Phan Lận bị đày đi đâu?”
Thẩm Trạch Xuyên buông quạt ngăn Hổ Nô lại, nói: “Khổng Tưu định đày hắn tới Hòe châu, nhưng hắn đã tuyệt thực tự vẫn ở trạm dịch Khuất đô.”
Diêu Ôn Ngọc ngồi lặng hồi lâu.
Phan Lận thời trẻ ngạo mạn, quan đồ suôn sẻ, lời vặc lại Tiết Tu Dịch ở bữa tiệc phong hầu khi ấy lại thành lời tiên tri kết cục chết đói của hắn. Hắn kiệt sức vì thế gia, giờ rốt cuộc đã được giải thoát.
Khuất đô là chốn cũ.
Diêu Ôn Ngọc chuyển mắt nhìn đình viện.
Nhưng chẳng có cảnh gì đáng để y về ngắm nữa.
===
• Editor có lời muốn nói:
Chương này có nhiều thứ mình muốn nói, cả Tùng Ngọc, nhưng thôi mình nói một chút về cái khác vậy. Rất rất thích cách tư tưởng trung quân của người cổ đại được 97 viết rất chuẩn xác trong chương này. Cái này bạn mình và mình có nói, nếu như trong tư tưởng của người hiện đại, người đứng đầu không được thì thay là xong, nhưng nó không thể dễ dàng như thế, cả Hải Lương Nghi lẫn Tiết Tu Trác đều chấp nhất với Lý thị dẫu cho Lý thị có mục nát thế nào, bởi vì thay vua là một chuyện nặng nề nhường ấy trong tư tưởng của người xưa, 97 thực sự biết đặt mình vào suy nghĩ của người thời ấy để mà viết. Còn cả tư tưởng của Ngọc nữa, phải nói là xuất sắc. Quân sư thực sự không phải là người chỉ chăm chăm sao cho đưa chủ tử của mình lên nhanh nhất, quân sư thực sự là giống Ngọc, trân trọng những “lương thần cuối cùng của Đại Chu,” những “trí giả có khí phách ăn đứt đô quan.” Ngọc không chỉ tính cho triều đại này, mà còn tính cho tương lai, thực sự vì vận mệnh của quốc gia chứ không chỉ vì chủ tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.