Lúc Thẩm Trạch Xuyên về phòng mưa hẵng đang rơi, y khoác áo rộng, chân không xỏ guốc, vừa đi qua hành lang nhỏ thông với phòng ngủ vừa lắng nghe tiếng sấm, làn gió ẩm ướt len qua ô cửa sổ mới cắt ùa lên gò má y, tiếng mưa rả rích khoan khoái xua tan sự khó chịu vì phải ngồi lâu của Thẩm Trạch Xuyên.
Men hành lang đặt giá nến, sáng hơn trong phòng ngủ, hình như Thẩm Trạch Xuyên muốn hít thở ít không khí, đứng lặng ở đó. Dáng hình xuyên qua rèm trúc trải trên tấm thảm len trong phòng ngủ, quầng nến màu hồng bì nhuộm đường nét y, cái gáy thoáng nghiêng rớm ít ráng đỏ xinh đẹp.
Tháng Tư là tháng mạ nảy mầm, nếu cơn mưa xuân này còn kéo dài, ruộng đồng Đoan châu ven sông Trà Thạch sẽ có khả năng gặp lũ xuân. Tháng trước Thẩm Trạch Xuyên đã giao chuyện đê điều Đoan châu cho Khổng Lĩnh, vậy mà hôm nay lại quên mất không hỏi. Giờ này chắc Phí Thịnh đã về rồi, Thẩm Trạch Xuyên vén rèm lên, tìm đôi guốc gỗ y đá rơi trong phòng, định gọi Phí Thịnh vào hỏi.
Tiêu Trì Dã đã cởi giáp tay ra từ bao giờ, đang gác tay gối đầu nằm mệt lả trên giường, nghe thấy tiếng động bèn trở mình, gạt tấm màn lúc Lan Chu nhặt guốc, ló đầu ra.
Thẩm Trạch Xuyên không đề phòng, giật thót cái đánh rơi cả guốc.
Tiêu Trì Dã cứ nắm tấm màn như thế, hỏi: “Chuyện đại sư là thật à?”
Nét mặt Thẩm Trạch Xuyên hơi ghìm lại, gật đầu.
Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên gật đầu, con tim treo lơ lửng suốt cả chặng đường rơi hoàn toàn xuống rãnh. Hắn lại ngã vật vào chăn, dang hai tay trông như sắp chết.
Thẩm Trạch Xuyên tì mép giường nhìn Tiêu Trì Dã, ướm hỏi: “Chạy hẳn một chuyến về vì chuyện này à?”
Vì tìm đại sư Nhất Đăng mà Tiêu Trì Dã chạy ngược chạy xuôi khắp Ly Bắc, tận mắt nhìn Tiêu Ký Minh viết mười mấy bức thư cho đại sư, kết quả đến mặt còn chẳng thấy, người cũng chẳng còn. Hắn nằm im một lúc lâu, rồi hỏi: “Nhan Hà Như thì sao?”
Thẩm Trạch Xuyên tàn nhẫn vạch một đường qua cổ.
Mặt Tiêu Trì Dã lạnh tanh, lại im im một lúc nữa, thế rồi bỗng dưng lật người lại chôn mặt vào gối, không cho Thẩm Trạch Xuyên nhìn. Nếu hắn mà có cái đuôi thì bây giờ chắc đã rũ xìu xuống rồi.
“Chúng ta đi Quyết Tây tìm đại phu,” Tiêu Trì Dã ngưng lại thoáng chốc, mới nói tiếp, “Khuất đô còn có Thái y viện nữa.”
Thẩm Trạch Xuyên không nói gì, bàn tay lạnh đắp lên cổ Tiêu Trì Dã, mơn lên gò má hắn. Tiêu Trì Dã bắt được cái tay ấy, nắm trong lòng bàn tay. Mưa đã xối tắt cơn giận, ở lại chỉ còn mất mát cùng hoang mang, hắn cố xoa dịu nỗi lòng, song cảm giác này quá đỗi phức tạp.
“Sách An.” Thẩm Trạch Xuyên gọi hắn.
Tiêu Trì Dã nói: “Thiên hạ có vô số cao thủ hạnh lâm quy ẩn, có bao nhiêu tìm bấy nhiêu, miễn là đại phu…”
Thẩm Trạch Xuyên bỗng rút tay ra, lòng bàn tay Tiêu Trì Dã trống hoác, định ngồi dậy, nhưng Thẩm Trạch Xuyên lại đặt tay lên lưng hắn, đè hắn xuống.
“A Dã,” Thẩm Trạch Xuyên tì tay, hiếm khi thấy cương quyết đến vậy, y cúi đầu nói, “ngươi đã nghe sư phụ Thiên Thu bảo rồi đấy, có đại sư cũng chưa chắc sẽ hoàn toàn trừ được tận gốc. Nhưng cơ thể này chưa đến mức hỏng như vậy,” y nói chậm lại, “ta luôn uống thuốc đúng giờ, năm nay chưa bệnh lần nào.”
Tấm lưng nằm úp sấp của Tiêu Trì Dã căng cứng.
Thẩm Trạch Xuyên cụng đầu vào vai Tiêu Trì Dã, khẽ nói: “Ta sẽ không rời bỏ ngươi đâu.”
Tiếng mưa lâm râm ngoài phòng, lồng ngực Tiêu Trì Dã ươn ướt. Má Thẩm Trạch Xuyên áp lên hình xăm của Tiêu Trì Dã qua lớp vải, ở nơi ấy có sẹo.
“Ngươi lừa ta.” Tiêu Trì Dã cũng đáp thật khẽ.
Tiêu Trì Dã từng nghĩ Tiêu Phương Húc sẽ không bỏ hắn đi, nhưng biệt ly lại đến vội vàng thế đấy, hắn thậm chí còn chẳng được từ biệt cha. Có một đường ranh ẩn giữa người với người, bước qua là tử biệt, ấy là một thế giới không thể đuổi kịp.
“Ngươi trao mạng này cho thái phó,” giọng Tiêu Trì Dã như nặng trĩu trong bóng tối, “ngươi thề sẽ báo thù cho ông, đứng đơn độc chẳng hề sợ hãi trước mặt thế gia. Ở Khuất đô ngươi muốn ta đi, ở Trà châu với Đôn châu thì tự làm thương chính mình.”
Đó là những mối họa ngầm để lại từ hai chuyện ấy, chúng trốn sâu trong lòng Tiêu Trì Dã, sau khi Tiêu Phương Húc ra đi đã trở nên không thể chịu nổi, chỉ cần nghĩ tới là Tiêu Trì Dã sẽ sợ. Nỗi sợ của hắn không chỉ đến từ cơ thể của Thẩm Trạch Xuyên, mà còn đến từ chính Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã nói: “Lan Chu, sự nhẫn tâm của ngươi có thể bỏ ta lại.”
===
Ôi thật là vui vì được quay lại bằng một chương ngắn vì mình hẵng còn đang quay cuồng lắm =)))
Nhưng mà, nói một chút về chương này. Đây là một chương mình hoàn toàn không có một tí ký ức gì luôn (cái tội đọc QT mà). Chương này thật sự phải nói là nhỏ mà có võ. Ngay từ cái tên chương “Yêu sợ” đã thể hiện rất nhiều rồi. Lúc Sách An nói câu ấy mà mình thấy tim mình cũng xót xa theo. Sói con phải sợ hãi đến thế nào mới nói ra lời đau lòng thế chứ.