Mưa Khuất đô đã tạnh, Thích Trúc Âm phải lên đường về. Nàng đón Hoa Hương Y ở cửa cung, xe ngựa ngay bên cạnh, nhưng nàng gài Tru Cưu vào, bảo Hoa Hương Y: “Cùng đi đi.”
Hoa Hương Y nhìn ngũ châu đã gãy của Thích Trúc Âm hẵng đính chỉ vàng, gài trong tóc nàng như một lẽ hết sức tự nhiên, chẳng nhìn ra sự nhếch nhác của đại soái —— nếu như có thể bỏ qua gương mặt đầy vết bầm tím.
Thích Vĩ giơ tay ra hiệu cho xe ngựa theo sau mình, chờ Thích Trúc Âm với Hoa Hương Y đã cách một đoạn, hắn mới không xa không gần đi theo.
Lúc này trên phố đương hiu hiu gió ấm, dòng người dập dìu, trong không khí lẫn mùi mồ hôi cùng mùi đồ ăn chiên, hoa xuân đua nở ở nơi xa ngỡ như đều bị bao phủ trong một tầng dầu mỡ, khiến cho Thích Trúc Âm thấy bức bối vô cùng.
“Ngươi ăn không?” Thích Trúc Âm đi ngang qua sạp kẹo đường tạo hình, hỏi Hoa Hương Y.
Sạp hàng này ở ngay cạnh đường chính, người xe qua lại, bụi đất mịt mù. Hoa Hương Y là viên ngọc quý của Hoa gia, trước khi chưa tới Khuất đô thì rất hiếm ra ngoài, toàn được nâng niu ở trong thâm viện. Nàng nhìn Thích Trúc Âm, Thích Trúc Âm móc ra mấy đồng lẻ trong túi tay áo, khẽ búng một cái với nàng, tiếng “tách” nhẹ nhàng đi theo câu hài lòng: “Ta có tiền.”
Con đường này không đủ sáng, nhưng đôi môi bị rách bầm tím của Thích Trúc Âm vẽ nên một nụ cười, đèn lồng sau lưng thoáng chốc sáng bừng một loạt. Nàng tựa như cô thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, chạy khỏi nhà tới đây chơi, chẳng để chuyện gì trong lòng, chỉ nhớ nhung mỗi món kẹo này thôi.
Hoa Hương Y siết khăn, nâng ngón tay, chỉ vào một cây trong đó: “Ta muốn cái này.”
Nàng thẹn thùng vì lời ấy, cảm xúc nhỏ xíu đó núp giữa chân mày, đây là chuyện mà nàng chưa bao giờ làm, cũng là chuyện mà hồi xưa nàng sẽ không bao giờ làm.
Thích Trúc Âm vứt đồng tiền cho người bán hàng rồi đưa cây kẹo cho Hoa Hương Y. Không có tiền cũng chẳng sao, dù sao nàng đã có bao giờ có tiền đâu, tiền trong tay nàng không giữ được.
Hoa Hương Y cẩn thận cầm cây kẹo đường, nàng mượn ánh đèn, lẳng lặng ngắm. Đã từng có hồi cách người hầu, nàng thấy kẹo đường tạo hình thấp thoáng qua khe hở rèm kiệu. Trong cung có kẹo, trước đây Thái hậu hay bảo Lưu Tương cô cô chuẩn bị sẵn cho nàng.
Thích Trúc Âm quệt ngón tay qua vết bầm trên mặt, qua lớp lớp bóng chồng, nàng nghiêng người nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong lu nước.
Thích Trúc Âm là con cháu quý tộc, vậy mà Hoa Hương Y luôn cảm thấy không giống, nàng phóng khoáng như người lãng khách vân du. Hoa Hương Y ở Khải Đông nửa năm, chưa một lần thấy Thích Trúc Âm nổi nóng, như thể chẳng có chuyện gì đáng để Thích Trúc Âm phải nổi nóng vậy.
“Đại soái hay đến đây à?” Hoa Hương Y hỏi.
“Đám cho vay nặng lãi của Khuất đô đều ở đây, ta chủ yếu toàn đến vay tiền thôi.” Thích Trúc Âm vừa nói vừa gỡ cây trâm trong tóc xuống, có hơi tiếc nuối, “Ngũ châu đó là triều đình thưởng, ta cứ không dám bán mãi, nếu mà biết sẽ đứt ở trong cung thì thà bán quách đi cho rồi.”
Hoa Hương Y nói: “Thôn trang trong nhà…”
Thích Trúc Âm không chờ Hoa Hương Y nói hết, đã nói: “Hôm nay ta chính là muốn nói với ngươi, thôn trang cửa hàng trong nhà từ rày đều do ngươi quản lý, cho thuê hay bán đều do ngươi quyết định,” nàng trịnh trọng quay lại, đối mặt với Hoa Hương Y, “chúng ta thành thực mà nói chuyện.”
Thích Trúc Âm không chuyển địa điểm nói chuyện tới lầu trà, nàng yêu phố xá, đứng ở đây chính là thái độ của nàng, nàng chẳng sợ đối mặt với ánh mắt của bất kỳ ai hết.
“Chuyện kho lương tám thành phải cảm ơn ngươi,” Thích Trúc Âm hơi hành lễ, mái tóc thuôn dài sau lưng, nàng lại đứng thẳng, “bằng không lần này đã hung hiểm.”
Hoa Hương Y nghiêng mình không nhận lễ, nói: “Công ở Thừa Chi.”
Thích Trúc Âm nhìn nàng: “Phan Lận không nói cho ta, ta chỉ cảm ơn ngươi.”
Ánh mắt của Thích Trúc Âm khiến cây kẹo đường trong tay Hoa Hương Y sắp chảy tới nơi.
“Nhưng ta cũng nói thẳng, ngươi nói cho ta chuyện kho lương tám thành, là muốn ta làm gì hộ ngươi à?” Thích Trúc Âm thẳng thừng, chẳng nhớ phải uyển chuyển chuyện này.
Hoa tam tiểu thư này cũng đến là kỳ.
Thích Trúc Âm trăn trở mãi mà không nghĩ ra vì sao Hoa Hương Y phải tiết lộ chuyện kho lương cho mình, nếu không nhờ lời mách của nàng trong cung, ván này đã không phân được thắng bại.
Cổ Hoa Hương Y trắng nõn nà, nhìn cây kẹo đường giữa tiếng người xô bồ, nàng nói: “Đại soái không cần làm gì hộ ta cả, đại soái… đánh Biên Sa là được rồi.”
Thích Trúc Âm nhìn Hoa Hương Y chằm chặp, đột nhiên chống đầu gối, ghé mặt dòm biểu cảm của Hoa Hương Y, khó hiểu: “Chỉ thế thôi?”
Hoa Hương Y bị Thích Trúc Âm dọa một phen thót tim, tư thế này đích xác là cái tư thế lần trước Thích Trúc Âm vén khăn voan lên, cùng là đập thẳng vào mắt, không cho Hoa Hương Y cơ hội chuẩn bị.
“Ngươi giúp Diêu Ôn Ngọc thoát chạy ở Khuất đô…” Thích Trúc Âm như tỉnh ngủ, cảm thấy Hoa Hương Y thoang thoảng thơm, người mang hương hoa như nàng đã đoán, mê man một thoáng thế, đến lúc hoàn hồn, mới phát hiện Hoa Hương Y hãy đang nắm cây kẹo tĩnh khí ngưng thần chờ nàng nói tiếp.
“… lại còn nói cho ta chuyện kho lương,” Thích Trúc Âm giấu đi vẻ mê man mới nãy, “là bởi vì đã cưới cha ta sao?”
Hoa Hương Y nói: “Người cứu Nguyên Trác là Thừa Chi.”
Thích Trúc Âm lắc đầu, chắc nịch: “Là ngươi.”
Lần nào Hoa Hương Y cũng đẩy công cho người khác, dường như nàng không thể thừa nhận, ranh giới ngăn trở nàng chính là tình yêu thương của Thái hậu. Ánh tà dương bị nuốt chửng trên con đường, dãy đèn lồng tựa muôn vì tinh tú sa xuống trần gian. Mùi dầu mỡ xua đi đôi chút, phố xá vẫn ngột ngạt như cũ, Hoa Hương Y hoàn toàn chẳng thuộc về nơi đây.
“Ngay từ năm Hàm Đức, cô mẫu đã thỉnh thoảng ra đề cho ta, nhất là mỗi vụ xuân hàng năm,” Hoa Hương Y buông bàn tay nắm cây kẹo đường, tựa hồ đang chơi đùa với bóng hình qua năm tháng, “thực ra đó đều là sổ sách của tám thành, ta càng tính nhiều lại càng rõ. Năm Hàm Đức ta từng khuyên cô mẫu cử Giang Thanh Sơn qua, nhưng bọn họ cho rằng Giang Thanh Sơn quản mười ba thành là đủ rồi. Năm ấy Trung Bác bao nhiêu người chết đói, mấy năm sau, sáu châu bị lương thực tám thành phát làm tổn hại nguyên khí, chết quá nhiều người,” nàng nhẹ nhàng ngẩng lên, “chết còn nhiều hơn lúc Biên Sa đồ thành.”
Hoa Hương Y ngụ trong thâm cung, nàng mặc gấm vóc, ăn của lạ, ngủ tơ sa, mà phía bên kia tường son người ta mặc vải rách, ăn cơm hẩm, gối sương giá. Nàng theo Thái hậu đứng trên lầu Tây phóng tầm mắt, ảo tưởng phồn hoa thịnh vượng che mắt nàng, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra những người này không muốn dừng lại. Hải Lương Nghi tử gián ở Minh Lý đường, Thái hậu lại không hề nghĩ cần phải thay đổi.
Hoa Hương Y nói: “Ta muốn làm cô mẫu dừng lại.”
Bách tính là con sông chở thuyền, đó là nền móng, Thái hậu vẫn muốn dùng tám đại doanh để đàn áp miệng lưỡi, đó là nghịch thiên. Giang sơn hưng vong vốn không hề gắn liền với quân vương, thiên hạ chỉ cần một đế vương biết xót thương những cảnh khổ trên thế gian mà thôi.
“Ta bị kẹt trong khuê các, năng lực có hạn, cho dù là trước mặt Nguyên Trác hay Thừa Chi, những chuyện có thể làm đều không đáng kể,” Hoa Hương Y nói tới đó, mới chậm rãi hành lễ với Thích Trúc Âm, “đại soái tung hoành Khải Đông, ngựa đạp sa trường, nếu có thể đẩy lùi mười hai bộ Biên Sa, đó chính là công đức vô biên, bởi vậy, ta muốn đại soái sống sót rời Khuất đô.”
Nhận một lễ ấy, dường như Thích Trúc Âm mới nhận ra Hoa Hương Y là ai.
“Ngươi là trang nữ nhi,” Thích Trúc Âm dừng lại giây lát, “ta sẽ lấy chiến công báo đáp.”
===
• Editor có lời muốn nói:
Câu mà Thích Trúc Âm nói thật ra là “你是好女子” – Ngươi là nữ tử tốt, người con gái tốt, v.v…. Nhưng cũng như trang nam nhi để chỉ những chàng trai tốt có khí phách, mình để là trang nữ nhi.
Hoa Hương Y hay quá thể. Quyển 3 càng lúc càng hay, thật sự cứ mấy chương lại muốn nêu một ít cảm nghĩ, tui là tui đã kiềm chế rồi đó ¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯