Thương Tiến Tửu

Chương 261: Ân uy




Trưa hôm sau, Hách Liên hầu đến Minh Lý đường tạ thưởng.
Phúc Mãn ngăn Hách Liên hầu lại, khuyên: “Hầu gia gượm đã, bây giờ Hoàng thượng đang ngủ, lát nữa mới triệu kiến Hầu gia được.” Hắn nép sang, “Nếu ngài không vội thì chờ ở đây một chút nhé.”
Hôm nay Hách Liên hầu đặc biệt tới để bộc bạch lòng trung trinh, những lời đồn đại ở thành Dung khiến ông ta mất ngủ cả đêm, sợ Lý Kiếm Đình thiên tử nổi giận tịch biên Phí thị của ông ta thì thôi xong. Ông ta lập tức gật đầu vâng, đội nắng chờ.
Mặt trời ban trưa gay gắt hệt cái lò nung, gần nửa canh giờ trôi qua, Hách Liên hầu phơi nắng vã mồ hôi ròng ròng. Ông ta không dám hỏi, tâm tình lại càng nặng nề, trong những ánh mắt thinh lặng của các thái giám chung quanh, cảm nhận được sự trừng phạt của tân đế.
“Hầu gia,” Phúc Mãn gọi khẽ, “hay là ngài sang sảnh bên đợi nhé? Trời nóng thế này mà.”
Hách Liên hầu ráng nặn ra một nụ cười, lấy tay áo lau mồ hôi, nói: “Không sao.”
Lương cứu tế thành Dung là ông ta bỏ tiền ra mua, lùm xùm thế này cũng không thể không dính đến ông ta. Nếu Lý Kiếm Đình mà nghi ngờ ông ta cấu kết với loạn đảng, cái đầu của ông ta đảm bảo không giữ được, giờ đừng nói bắt ông ta đứng chờ, có bắt ông ta quỳ chờ, miễn sao bảo toàn được tính mạng, ông ta đều sẵn sàng làm. Không biết đã trôi qua bao lâu, lưng Hách Liên hầu như bị ai dí một tấm sắt nóng lên. Mặt ông ta phờ phạc, mồ hôi mẹ đẻ mồ hôi con, cảm thấy khung cảnh trước mắt quay mòng mòng vào nhau, hoàn toàn chỉ chống đỡ bằng nghị lực.
Rèm khẽ lay, Phong Tuyền ló nửa người ra, ôn tồn nói: “Hoàng thượng dậy rồi, lẹ lên chút đi, đừng làm mất thời gian xử lý chính vụ của Hoàng thượng.”
Chúng thái giám cung nữ dưới hiên bưng chậu đi vào, ít lâu sau, Hách Liên hầu nghe thấy tên mình. Ông ta vén bào bước lên thềm, đi đến trước đường, cặp mắt già nua đã nhòe đi, không thể không vịn vào Phúc Mãn.
“Úi da,” Phúc Mãn ra chiều lo lắng, “Hầu gia, Hầu gia sao thế?”
Ngực Hách Liên hầu như bị nghẹn một khối khí, cơn buồn nôn vọt lên cổ họng, vậy mà lại bị cảm nắng rồi. Lý Kiếm Đình đang chờ trong đường, Hách Liên hầu hốt hoảng đứng vững lại, hai chân hơi run, chỉ có thể lí nhí bảo Phúc Mãn: “Không… Không sao…”
“Bên trong có chậu đá đó,” Phúc Mãn khẽ nói, “ngài vào cho thông khí chút.”
Hách Liên hầu bước vào cửa, cúi đầu quỳ xuống hành lễ trước ngự án, giọng mỏng như giấy: “Thần, thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc.”
Lý Kiếm Đình nắm tấu chương, không ngẩng lên.
Hách Liên hầu cứ thế nằm rạp trên đất, thở cũng nhẹ tênh, mồ hôi trên trán nhanh chóng chấm ướt hai tay áo.
“Trẫm đọc tấu chương của Lương Thôi Sơn, thấy nói Phí thị chiếm đoạt ruộng dân ở thành Thuyên,” Lý Kiếm Đình uống trà lạnh, ngữ khí điềm đạm, “ngươi biết chuyện này không?”
Mồ hôi nóng trên người Hách Liên hầu đã hóa thành mồ hôi lạnh, ông ta thưa: “Thần biết, Đô sát viện vạch tội thần, nội các đưa chỉ thị muốn bộ Hình hợp tác với quan viên bộ Hộ đến thành Thuyên kiểm tra thuế ruộng, còn cho Tiết Tu Trác của Đại lý tự làm quan giám sát.”
“Bây giờ bộ Hộ đang nói Phí thị thành Thuyên các ngươi bắt tay với Phan thị thành Đan và Hàn thị thành Vu, cùng thông đồng lừa gạt triều đình, nuốt thuế ruộng, lại còn trừng phạt tàn bạo dân chúng trong vùng, khiến cho một trăm người thành Thuyên bỏ thành chạy trốn năm ngoái.” Lý Kiếm Đình nói, “Chuyện này là thật à?”
Lục phủ ngũ tạng của Hách Liên hầu cồn cào như thiêu đốt, chống người khẽ hít mấy hơi, cuống quýt nói: “Thần, thần không dám…”
Lý Kiếm Đình bỗng quẳng tấu chương vào người Hách Liên hầu, lạnh giọng: “Không dám? Thành Thuyên mùa đông không có ai chết đói hay sao? Ngươi không chỉ thông đồng với Phan thị, mà còn móc ngoặc với cả thương nhân Quyết Tây, dùng lương thực của bá tánh thành Thuyên đi xun xoe loạn đảng! Ngươi tưởng trẫm không biết ư, nguyên phụ không biết ư? Triều đình đã để mắt đến lũ ung nhọt các ngươi từ lâu rồi đấy!”
Hách Liên hầu chỉ còn thiếu điều nằm liệt luôn trên đất, ông ta khóc tu tu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng! Thời Hàm Đức Hoa đảng cấu kết với Phan đảng thao túng triều chính, bên trong có Thái hậu trợ giúp, thần phải bảo vệ tính mạng gia đình mình, đều là vì bất đắc dĩ!” ông ta vừa dập đầu vừa nức nở, “bách tính thành Thuyên giống như con ruột của thần, từ lúc Thái tổ tôn định thiên hạ đã do Phí thị thần cai quản, nếu không phải vì thần bị dồn đến đường cùng, sao dám làm ra chuyện bỉ ổi cỡ đó! Còn lương thực, Hoàng thượng, thần thấy thành Dung điêu đứng vì lương thực, không cầm được sốt ruột nên mới dễ dàng rơi vào bẫy của tên phản tặc Thẩm thị kia!”
Tử thần kề cận làm cho Hách Liên hầu khôn lên hẳn, phủi sạch bay mọi quan hệ, bưng kín miệng không mảy may nhắc tới Nhan Hà Như.
“Hàn Thừa tác oai tác quái, nhiều lần đe dọa thần giúp gã giết vua tiếm quyền,” mặt Hách Liên hầu giàn giụa nước mắt, ngước lên nhìn Lý Kiếm Đình, “nhưng thần là triều thần của Lý thị, tuyệt đối không thể cấu kết với gã! Đêm yến tiệc đó, thần liều chết hộ giá… Tội thần đáng phạt, chỉ mong Hoàng thượng có thể nể trọng ân của Thái tổ, tha cho các con thần…”
Lý Kiếm Đình như bị đâm trúng bầu xúc động: “Thái tổ ban ân, giao tám thành cho các ngươi, vậy mà các ngươi lại vì tư lợi mà phạm tội tày trời.”
“Thần hiểu mình đáng tội chết,” Hách Liên hầu khóc không thành tiếng, “… nợ mấy vạn thuế ruộng, món nợ này, Phí thị dù chỉ còn lại một người cũng sẽ dốc sức trả đủ.”
Chỉ cần Lý Kiếm Đình không giết Hách Liên hầu, Hách Liên hầu sẽ không chỉ sẵn sàng trả lại ruộng đất, mà còn sẵn sàng bù thuế ruộng. Vị trí của thành Thuyên đặc biệt hơn thành Đan, giáp thành Địch, thông với đường thủy, có cơ man đường thông Quyết Tây, ông ta quả thực có đủ khả năng để trả món nợ này. Song Hách Liên hầu cũng cáo già giống như những thế gia khác thôi, không hề nói thuế ruộng rốt cuộc phải mất bao lâu mới bù xong.
Lý Kiếm Đình xoay mình, hình như đang suy nghĩ, hồi lâu sau, nàng nói: “Tội ngươi không thể tha, nể tình ngươi tình nguyện cứu nguy cho thành Dung, lương tâm vẫn còn, trẫm sẽ tha một mạng cho ngươi.”
Con tim Hách Liên hầu thả lỏng, vội vội vàng vàng dập đầu: “Hoàng thượng thánh tâm nhân từ…”
“Nhưng ngươi kết bè kết đảng, phụ thánh ân của Thái tổ, không thể giữ tước ‘Hách Liên hầu’ nữa,” Lý Kiếm Đình chẳng cho Hách Liên hầu cơ hội thả lỏng, “lại còn chuyện chiếm đoạt ruộng dân.”
Tim Hách Liên hầu lại thòng lên.
“Phúc Mãn,” Lý Kiếm Đình gọi ra cửa, “kéo những kẻ vô sỉ kia ra!”
Phúc Mãn vâng, chẳng bao lâu sau, cận vệ áp giải một loạt người quỳ xuống trước đường. Hách Liên hầu chống người ngoái lại trông qua rèm, nhận ra tất cả bọn họ đều là quan lại nha môn thành Thuyên do mình bố trí.
“Tuy Thái tổ giao tám thành cho các ngươi, nhưng tám thành vẫn mang họ ‘Lý’. Ngươi thoát được tội chết là vì trẫm ân xá. Những kẻ này dối trên lừa dưới, coi thường pháp luật, bạo ngược lộng hành,” Lý Kiếm Đình đứng cạnh Hách Liên hầu, chìa bàn tay mảnh khảnh nhè nhẹ vỗ vai Hách Liên hầu, “bọn chúng khiến bách tính trong vùng phải lang bạt nay đây mai đó, đáng chết. Phúc Mãn.”
Phúc Mãn hiên ngang hô: “Giơ côn —— đánh!”
Phúc Mãn vừa dứt lời, cây côn sắt xé gió nện thẳng xuống người, kêu tai đến nỗi Hách Liên hầu run lên.
Miệng những người này bị bịt giẻ, đã không đánh đình trượng ở cổng thành Đoan như thường lệ, lại còn không được quấn áo bông. Quan phục trên người bọn họ đã bị lột trụi, chỉ mặc mỗi áo trong. Thái giám cầm côn đều là người của Đông Xưởng cũ, đánh là đánh để chết, chỉ qua vài côn, tất cả đã be bét máu thịt.
Tai Hách Liên hầu đặc tiếng ù, Minh Lý đường quá lạnh, lạnh đến nỗi mình mẩy ông ta sởn gai ốc. Những tiếng giã cứ kéo dài từng tràng, có một người trong đó ngước đầu lên hai lần, cuộn vải tắc trong mồm sũng máu, nghẹn ngào với Hách Liên hầu. Minh Lý đường chìm trong một bầu tĩnh lặng, chúng thái giám buông tay đứng nghiêm, chỉ có những âm thanh “bốp, bốp, bốp”.
Nửa canh giờ sau, mũi gay nồng mùi máu.
Lý Kiếm Đình không nhìn Hách Liên hầu nữa, chỉ nói: “Lui đi.”
Lúc đứng dậy, Hách Liên hầu vấp phải mình, lại quỳ bịch xuống nền đất lạnh lẽo. Phúc Mãn nháy mắt với đám tiểu thái giám, bọn họ xách Hách Liên hầu lên đưa ra ngoài. Ủng Hách Liên hầu giẫm vào máu, ông ta mở to mắt, nhìn dưới chân.
Vũng máu phản chiếu quan bào của Hách Liên hầu.
Hách Liên hầu lảo đảo mấy bước, chỉ thấy trời đất quay cuồng, người đang tỉnh sờ sờ bị doạ ngất xỉu.
Lý Kiếm Đình nghiêng mình dựa ghế, có thể xuyên qua ô cửa sổ tranh tối tranh sáng nhìn thấy Phúc Mãn đang quát tháo cận vệ thu dọn những thi thể trên đất.
Phong Tuyền nhặt bản tấu vừa bị quẳng xuống lên, thấp giọng: “Cảnh tượng này quả thực rất ghê rợn.”
“Ngươi chưa từng chứng kiến tu la,” mắt Lý Kiếm Đình khuất trong bóng tối, “lúc dịch bệnh thành Đan hoành hành, nạn dân chen chúc đến cổng Khuất đô muốn chui qua cống để vào, cuối cùng làm tắc cống, mùi xác thối nồng nặc… Chẳng ai cứu ai, cảnh tượng đó mới là ghê rợn.”
Phong Tuyền không đụng vào ngự án, chỉ khẽ khàng đặt tấu lên.
“Thời loạn phải dùng biện pháp mạnh,” Lý Kiếm Đình ngưng một hồi lâu, “để Hách Liên hầu sống thêm chút nữa đi. Dạo này Tiết Diên Thanh có đến tìm ngươi không?”
Phong Tuyền khom lưng đáp: “Hắn có đến hỏi tình hình hàng ngày của Hoàng thượng.”
“Sầm Tầm Ích là lão nhân trong triều, kiêng dè Trung Bác là vì lo cho cả tương lai, lần này trẫm không vâng theo ý của Tiết Diên Thanh,” Lý Kiếm Đình nói, “phải đền bù.”
“Tiết đại nhân thanh liêm chính trực, ở phủ cũng vô cùng giản dị, bởi vậy rất có uy tín trong Thái học, nếu Hoàng thượng thưởng hắn vàng bạc tục vật…” Phong Tuyền rủ mắt, dần dà im lặng.
Lý Kiếm Đình trầm ngâm một chốc, nói: “Giang Thanh Sơn có công cứu tế lương thực, thương dân như con, bảo nguyên phụ xem soạn một chỉ đi. Trẫm nghe nói vợ hắn Liễu thị cũng rất hiền năng đức độ, thưởng cả hai luôn.”
Giang Thanh Sơn là kiện tướng của Tiết Tu Trác ở Quyết Tây, thưởng hắn chính là để xoa dịu Tiết Tu Trác, vả lại Lý Kiếm Đình còn muốn dùng Giang Thanh Sơn. Giờ không có ai kiềm chế được Đông Liệt vương Thích Trúc Âm, nhưng quân phòng vệ Khải Đông cần lương thực, mà chìa khóa của kho lương, Lý Kiếm Đình lại đặt vào tay Giang Thanh Sơn.
Phong Tuyền khẽ vâng, cực kỳ thận trọng lui ra.
***
“Tân đế đã lộ tài, chiêu này đúng là lợi hại.” Tiêu Trì Dã gạt quân vụ ra, đọc thư báo từ Khuất đô, “Để trấn an Tiết Tu Trác, nàng ban thưởng cho Giang Thanh Sơn, một có thể uy hiếp đại soái, hai có thể uy hiếp Tiết Tu Trác nắm giữ phái thực kiền và hướng gió Thái học.”
“Tiết Tu Trác thay vua dễ dàng như thế, nàng không thể không đề phòng. Giang Thanh Sơn là đại quan biên giới, từ thời Hàm Đức đến thời Thiên Sâm đều không được Lý thị ân đãi, giờ lại sắp sửa một bước lên mây.” Thẩm Trạch Xuyên để thư của Dư Tiểu Tái qua bên, “Ta thì lại cảm thấy, cách xử lý Hách Liên hầu của nàng thật bất ngờ.”
“Đúng thế,” Tiêu Trì Dã nhìn sang, “nàng gan phết đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên quả thực không ngờ tới chiêu đánh chết tham quan để dọa Hách Liên hầu này của Lý Kiếm Đình, y cầm bút chấm mực, nói: “Ta cứ tưởng nàng sẽ tìm cớ gì đó để giết Hách Liên hầu luôn cơ, không nghĩ nàng lại nhịn được.”
“Hách Liên hầu hồi xưa còn khuya mới chịu để mình nghèo, giờ thì lại bị dọa đến độ sẵn sàng nôn tiền ra trả nợ, đến nhà còn bỏ.” Tiêu Trì Dã hơi ngửa đầu, lười biếng sã xuống ghế, “Nữ đế vừa ban ân vừa lập uy, thoáng hơn kẻ quyết liệt như Tiết Tu Trác. Thế gia ăn đòn đến nỗi này, nhìn cách nàng đối xử với Hách Liên hầu là đoan chắc sẽ tự giác bù tiền mong lập công chuộc tội, đổi lấy một đường sống.”
Vì sao nội các lại tra sổ? Chính là vì ruộng và tiền. Nhưng nếu không có Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã, có lẽ Lý Kiếm Đình cũng sẽ lựa chọn con đường quyết liệt như Tiết Tu Trác, song nàng lại lão luyện một cách kỳ lạ, hiểu Sầm Dũ nói đúng. Lúc này, so với giải quyết tám đại gia tộc, Thẩm Trạch Xuyên đáng lo ngại hơn nhiều.
“Ấn tượng thật,” Thẩm Trạch Xuyên nâng bút, huơ mấy đường qua mắt Tiêu Trì Dã, “hoàng đế thứ thiệt đấy.”
“Trước đây ta không tin có người sinh ra đã có thể làm được hoàng đế, nhưng nàng quả thật thiên tư trác tuyệt, sống trong đại viện có năm năm thôi.” Tiêu Trì Dã bắt cổ tay Thẩm Trạch Xuyên qua bàn, “——Phải thưởng à?”
“Ta cũng ở chùa Chiêu Tội năm năm đấy.” Thẩm Trạch Xuyên đá guốc gỗ ở dưới bàn, mon men lên chân Tiêu Trì Dã. Y khẽ lơi ngón tay, bút rơi xuống bàn, vạch mấy nét nhạt nhoà trên giấy. Lan Chu cong ngón tay cụng vào sống mũi Tiêu Trì Dã, nói: “Cho ta mau.”
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.