Thương Tiến Tửu

Chương 273: Núi hiển




Mạc Tam Xuyên tọa tại phía Đông đại mạc, nổi tiếng bởi vì có ba sông nối đuôi nhau đổ vào sa mạc, cát vàng hoang vu trải tít tắp, duy chỉ có mấy cây dương sa mạc điểm xuyết lỗ chỗ dăm mảng, nơi đây bóng chạng vạng hẵng đang ngự trị.
Tiêu Trì Dã gối đầu lên tay, ngắm chiều hôm cuối ngày.
Bầu trời Mạc Tam Xuyên quá thênh thang, nếu nằm trên cát nhìn lâu sẽ sinh ra cảm giác mình đang bị bầu trời ôm trọn vào lòng. Tà dương tựa nước đường chảy, ánh sáng dính dớp trút tràn trề xuống vạn bề đại địa.
Mãnh sà xuống người Tiêu Trì Dã, nhảy lên ngực hắn. Miệng hắn ngậm một cọng cỏ, bị Mãnh giẫm trầm cả ngực, bèn nhổ cọng cỏ ra.
“Này,” Tiêu Trì Dã nói, “sao mày nặng thế hả anh giai.”
Mãnh nghiêng đầu, liếc hắn bằng một con mắt.
Tiêu Trì Dã chỉ có thể rút ra một tay rảnh qua loa vuốt Mãnh mấy cái. Hắn huýt sáo với Lãng Đào Tuyết Khâm đang uống nước cạnh suối, ý kêu Lãng Đào Tuyết Khâm qua dẫn Mãnh đi chơi. Lãng Đào Tuyết Khâm bới vó trước, ngoảnh mông đi tiếp tục sự nghiệp uống nước.
Thiết kỵ đã đóng quân ở đây mấy hôm, Lục Quảng Bạch cởi mũ xuống, vừa phủi cát khắp mình vừa đi tới.
“Tiêu đại soái,” cổ Lục Quảng Bạch nhẫy mồ hôi, phóng mắt về Tây theo Tiêu Trì Dã, “ngài thảnh thơi quá nhỉ.”
“Ai bảo, khổ ở trong lòng đây,” Tiêu Trì Dã ra chiều sướt mướt, nâng ngón tay sờ Mãnh chỉ về phía Tây, “vợ ta ở phương trời ấy, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, mỏi mòn chờ ta về nhà đó.”
“Ghi lại cho hắn,” Lục Quảng Bạch vứt mũ cho Thần Dương, “chừng nào về nói cho phủ quân của bọn ngươi, xem xem rốt cuộc ai mới là người rửa mặt bằng nước mắt.”
Tiêu Trì Dã đợi Lục Quảng Bạch ngồi xuống mới hỏi: “Bộ Mông Lạc bảo sao?”
“Vẫn vậy,” Lục Quảng Bạch vắt tay chống gối, “Ba Nhã Nhĩ quyết tâm gả con gái cho đệ, đệ không muốn con gái lão thì lão từ chối liên minh với thiết kỵ Ly Bắc.”
“Cái lão lạc đà Ba Nhã Nhĩ này,” Tiêu Trì Dã ngồi dậy, cát trên lưng rơi ào xuống, hắn nhìn sang Lục Quảng Bạch, “hắn đòi gả con gái cho ta là vì sợ ta qua cầu rút ván, tính dùng con gái để trói buộc ta chứ đâu. Phải ta mà là loại vô tình thì lão có đưa vợ lão cho ta, ta cũng muốn giết lão như thường.”
Lục Quảng Bạch gật gù với Tiêu Trì Dã: “Đệ trưng cái điệu ấy ra đến gặp lão thì bảo sao lão sợ.”
Tiêu Trì Dã đá lông nheo: “Ta có cần lão đâu.”
“Mạnh mồm gớm,” Lục Quảng Bạch nói, “lãnh địa của bộ Mông Lạc chắn ngang phía Tây Mạc Tam Xuyên, chúng ta mà không lôi kéo được Ba Nhã Nhĩ thì sẽ có nguy cơ bị bao vây lúc đánh A Mộc Nhĩ.”
“Thế thì huynh bảo lão ta,” Tiêu Trì Dã ôm vai, “nhà ta có hổ dữ, vợ quản nghiêm.”
“Đến cả của hồi môn cho con gái lão còn chuẩn bị xong xuôi rồi, chỉ đang chờ đến ngày vào cửa biếu cho vị ‘đại phu nhân’ này thôi.” Lục Quảng Bạch lo xa lại đâm không nhịn được cười, “ai ai cũng yêu Tiêu Sách An hết.”
Chàng rể mà Ba Nhã Nhĩ nhắm ngày xưa là Cáp Sâm, nhưng Cáp Sâm lại nhất quyết cưới Đóa Nhi Lan của bộ Hồ Lộc, thành thử nảy sinh xích mích với bộ Mông Lạc. Đến lúc Cáp Sâm tử trận, Tiêu Trì Dã đến đề nghị liên minh, Ba Nhã Nhĩ đứng trên đồi cát trông thấy Tiêu Trì Dã cao lớn cường tráng, khí chất phi phàm, lại còn là con sói đã tự tay lấy mạng Cáp Sâm, tức thì nảy sinh ý định gả con gái.
“Bộ Hồ Lộc đã lui về hồ Xích Đề rồi cơ mà, sao lại trở lại?”
“Đệ giết Cáp Sâm,” Lục Quảng Bạch nói, “vợ hắn giục ngựa đi Đông, mang về những chiến sĩ của bộ Hữu Hùng bị đệ đánh bại, cầu xin những người cùng tộc đã quay về hồ Xích Đề trợ giúp A Mộc Nhĩ một lần nữa. Đóa Nhi Lan đã thề trước cờ hồng ưng của đại mạc phải giết đệ.”
Tiêu Trì Dã nhớ tới đóa hoa Xích Đề trôi theo làn nước trước khi Cáp Sâm chết.
“Với cả,” Lục Quảng Bạch tắt nụ cười, “trước khi đi Đông, Đóa Nhi Lan đã mang thai, đó là di phúc của Cáp Sâm.”
Tiêu Trì Dã trầm mặc thắt giáp tay, tia nắng chiều cuối cùng đã mất hút, trên bầu không xuất hiện một khoảng lặng ngắn ngủi, chẳng có vầng dương, cũng chẳng có trăng tỏ, vòm trời trĩu nặng một màu biếc xanh. Tiếng ưng thét xuyên thủng cờ xí, mái tóc dài tung bay trong gió dưới mảnh xanh bao la ấy, Đóa Nhi Lan đỡ bụng.
Ba Âm khoác thêm áo choàng dày cho Đóa Nhi Lan, khuyên nhủ: “Đêm lạnh lắm, về đi thôi.”
“Chồng ta đang ở trời Tây,” Đóa Nhi Lan ngẩng cao đầu, nhìn cánh ưng bay qua trong gió, hỏi nhẹ tênh, “đến bao giờ hùng ưng của ta mới quay về?”
Ba Âm không nỡ nhìn dáng vẻ ấy của nàng, muốn lau nước mắt.
“Sói Ly Bắc cắn chết anh trai ta, rồi cắn chết chồng ta.” Đôi mắt xanh lá của Đóa Nhi Lan chan chứa hận thù, “Ba Âm, hắn đến để giết con ta,” nàng che bụng, lùi về sau đôi bước, “ta phải bảo vệ con ta.”
“Nga Tô Hòa Nhật sẽ không để Tiêu Trì Dã làm tổn thương đến ngươi,” Ba Âm ôn tồn nói, “cha ngươi cũng sẽ không, đại mạc sẽ hợp lực bảo vệ ngươi, bởi vì đây là đứa trẻ của Cáp Sâm.”
“Ngươi sai rồi, Ba Âm à, mở đôi mắt trí giả của ngươi ra để nhìn đại mạc đi, đã có ba bộ đi theo thiết kỵ của hắn rồi.” Đóa Nhi Lan gần như co hẳn vào trong tấm áo to sụ, khuôn cằm mảnh khảnh của nàng vùi vào trong ấy, đau thương ngấn bờ mi, “Ba Nhã Nhĩ vì cầu hòa mà đến cả con gái ruột cũng có thể đưa cho kẻ thù của chúng ta. Ngoài Cáp Sâm ra, chẳng ai có thể bảo vệ được ta hết.”
Gương mặt sạm đen của Ba Âm chất chứa khổ sở, “Ta chưa hoàn thành được điều Cáp Sâm giao phó, bị bộ Hữu Hùng lừa gạt. Ta là trí giả của Cáp Sâm, vậy mà lại không thể giúp hắn đạt được vinh hiển. Tiêu Trì Dã đã tới đại mạc rồi, Đóa Nhi Lan, chúng ta sẽ báo thù.”
Ba Âm tháo con dao găm bên hông xuống, cầm trong tay đưa tới trước mặt Đóa Nhi Lan.
“Ta thề.”
***
Sói con nhà ta thấy thư như thấy người.
Dạo này giường Từ châu bỏ không, ta ngủ trong lều cùng binh lính, không được ngon giấc.
Tiêu Trì Dã ngồi bên lửa đọc mấy chữ ấy, bao xót xa trong lồng ngực tan chảy thành thứ cảm xúc đắng ngọt lẫn lộn vì nỗi thương nhớ mỏi mòn. Mỗi giấc ngủ chốt then gài cửa của Lan Chu đều là ngủ trên ngực Tiêu Sách An hắn, không có hắn, giường có êm cách mấy Lan Chu cũng chẳng thể ngủ ngon. Tiêu Trì Dã nhấc bị Mã Thượng Hành lên nốc một ngụm, dội tình yêu vào trong ngực để mình đỡ phải biểu hiện quá mức. Hắn vừa uống vừa đọc.
Tiên sinh để lại cho ta một thanh đao, cựu thần Thiệu Thành Bích đã tử trận. Mọi chuyện ở Khuất đô đều ổn thỏa, vạn sự nắm chắc, đừng lo lắng. Viễn chinh gian khổ, ngươi nhất định phải bảo trọng. Nhị lang, nếu thắng trận này, tháng đổi năm dời từng thời từng khắc về sau sẽ chẳng còn chia xa. Mùa đông về nhà, mùa xuân lều ấm, nhớ ngươi mà ngủ.
Tiêu Trì Dã đặt bị rượu xuống, thấy ở dưới cùng, Thẩm Trạch Xuyên đã dùng bút vẽ một con cáo tai cụp đuôi rủ, không khỏi bật cười.
Lục Quảng Bạch bổ củ khoai vào đầu Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã thoắt cái chộp được.
“Sắp sang tháng Mười Một rồi,” Lục Quảng Bạch bóc khoai ăn, “chuyện bộ Mông Lạc, đệ có cao kiến gì không?”
Địa vị của bộ Mông Lạc rất đặc biệt, thủ lĩnh Ba Nhã Nhĩ sở hữu lạc đà trong tay, nếu đi theo A Mộc Nhĩ, nan đề lương thực của A Mộc Nhĩ sẽ được giải quyết. Cho dù là ngựa của Ly Bắc hay là ngựa của Khải Đông, trên thực tế cũng đều không thích hợp đi đường dài ở sa mạc. Nếu Ba Nhã Nhĩ có thể đưa bộ Mông Lạc đến nương nhờ thiết kỵ Ly Bắc thì sẽ không chỉ có lợi cho vận chuyển quân lương lúc có chiến tranh, mà còn cực kỳ có lợi cho hỗ thị trong tương lai.
“Lão không sợ ta lật lọng,” Tiêu Trì Dã cởi chiếc tủi gửi tới theo thư ra, bên trong là thịt bò khô đã được xé thành miếng, hắn vứt cái túi ghi chữ Lục cho Lục Quảng Bạch, “vậy thì ta sẽ lật lọng.”
Lục Quảng Bạch đã khách khí rồi, Tiêu Trì Dã chẳng cần khách khí tiếp làm gì nữa. Hắn có chín vạn thiết kỵ, một vạn cấm quân, cộng thêm hai vạn quân phòng vệ quận Biên, hắn đến chẳng phải để đàm hòa. Đã cho miếng ngon từ bộ Hồi Nhan rồi mà còn thích giả vờ giả tảng nữa thì hắn phải lôi gậy bự ra thôi.
“Bảo Ba Nhã Nhĩ,” Tiêu Trì Dã bỏ thịt bò khô vào miệng, nói, “ta muốn về nhà sớm đón Tết. Nếu lão muốn cùng chung số phận với A Mộc Nhĩ thì đêm nay ta sẽ tiễn lão lên đường.”
Thần Dương gật đầu lĩnh mệnh, lui ra gọi người truyền lời.
***
Đô quân vừa rút, thành Đan không còn ai trú đóng. Lúc quân phòng vệ Đôn châu vào thành, cả tòa thành lặng ngắt như tờ, có vô vàn lời đồn về phủ quân Trung Bác Thẩm Trạch Xuyên, đáng sợ có mà đáng kính cũng có, bách tính tụ họp trong thành, số người bỏ chạy đến Khuất đô ngay đêm ấy cũng chẳng hề ít.
Đàm Đài Hổ hiểu cần phải trấn an lòng dân, lần này không dám tắc trách nữa, nghiêm lệnh cho quân phòng vệ chấn chỉnh trật tự. Liễu Không đã cho hắn một vố đau điếng, lần này hắn đặc biệt dẫn theo anh em cấm quân ruột thịt của mình, ở thành Đan đêm không quấy dân, ngày không kinh dân.
Hơn một tháng này Diêu Ôn Ngọc đều vùi mặt ở bàn, hôm nay mới đi dạo cùng Thẩm Trạch Xuyên ở gần thành Đan, nhìn những vết tích loang lổ trên tường thành, nói: “Thành Đan chỉ bị kinh động chứ không gặp nguy hiểm, La Mục đã dẫn quân phòng vệ đến Hà châu, tiếp đến Khuất đô sẽ khó đánh đấy. Sáng nay nghe tin, Thích Thời Vũ đã gửi thư nhà ba lần giục đại soái vẫn đang ở Thiên Phi Khuyết cấp tốc về nhà.”
“Thích Thời Vũ liệt giường không dẫn được binh,” Thẩm Trạch Xuyên tắm trong nắng, hôm nay là một ngày quang đãng hiếm hoi, “con trai trong nhà chẳng một ai bằng được Thích Trúc Âm, ông ta mà cách chức đại soái của Thích Trúc Âm thật thì cũng chẳng tước được hẳn binh quyền của Thích Trúc Âm.”
Yếu điểm của Khải Đông là Thích Trúc Âm, thế nên có thể đánh tâm lý với Thích Thời Vũ.
“Thích Thời Vũ luôn dao động giữa thế gia và hàn môn, chỉ cần phủ quân bằng lòng lập một cam kết với ông ta,” Diêu Ôn Ngọc chuyển xe lăn, “công thần tòng long vượt xa năng thần hộ giá*.”
(*Công tòng long là ở bên hoàng đế lập công lao, hộ giá là bảo vệ vua.)
Văn bài nhất định phải viết, Thiệu Thành Bích xuất quân đại bại, Khuất đô đã sớm tan tác rệu rã. Giờ thì hay rồi, Lý Kiếm Đình không chính, Thẩm Trạch Xuyên cũng không chính.
“Thích Thời Vũ là người từng trải, hiểu lợi hại thiệt hơn nhất. Ta mà lôi công tòng long ra lúc này với ông ta thì chưa chắc ông ta đã đồng ý.” Không nhìn ra thương thế từ bờ lưng thẳng tắp của Thẩm Trạch Xuyên, “Tiết Tu Trác muốn La Mục ư, ta cho hắn.”
Khuất đô muốn tên La Mục này, Thẩm Trạch Xuyên chẳng tiếc.
Lương thực Trà châu là do Thẩm Trạch Xuyên phát, Thái Vực là do Thẩm Trạch Xuyên trừ, chấn nghiệp phục hưng sau đó cũng là do Thẩm Trạch Xuyên trợ giúp, La Mục chạy nhanh đến vậy là bởi ông ta thoát không nổi. Ông ta từng theo Thái Vực, bây giờ chỉ toàn dẫn theo được giặc cỏ.
“Nhưng ta muốn Giang Thanh Sơn,” Thẩm Trạch Xuyên ngoảnh lại, “chẳng biết Tiết Tu Trác có chịu hay không đây.”
***
Khuất đô tiêu điều thêm bội phần, mấp mé sang tháng Mười Một, phố xá vắng vẻ đi bao nhiêu. Tin nghịch tặc đánh tới thành Đan đã lan truyền khắp nẻo đường, nếu không phải vì trong thành đang có đô quân trú đóng thì e đã loạn đến nơi rồi. Dẫu vậy, lòng người vẫn hoang mang.
Khổng Tưu thay áo dày, trước khi vào cung đã bảo Sầm Dũ: “Năm nay tuyết sẽ rơi sớm cho xem.”
Sầm Dũ ngửa mặt nhìn trời, nhất thời chẳng phân biệt nổi Khổng Tưu đang nói về bầu trời hay là Đại Chu nữa. Ông thở dài, đưa tay khích: “Đi thôi.”
“Ta đã viết thư cho Thích Thời Vũ, ông ta để con trai trả lời,” Khổng Tưu bước lên bậc, “bảo là bệnh đến mức còn không xuống giường nổi.”
“Bệnh ông ta chuyển nặng sao mà đúng lúc thế không biết.” Sầm Dũ xách áo mỉa mai.
Khổng Tưu thả chậm bước, nói: “Thích Thời Vũ cáo già khôn lỏi mà, bảo gió chiều nào theo thiều ấy chứ, thà bảo là giữ mình phòng thân còn đúng hơn. Thích Trúc Âm không xuất binh, ông ta ở nhà biết thừa, thế mà phải đến tận lúc chúng ta gửi thư mới giả đò trách mắng.” Ông thở dài, “Đây là đang tính quanh co vòng vo để mặc cả với chúng ta đây.”
“Ông cứ chờ xem, Hoàng thượng mà thật sự phong ông ta như ông ta mong muốn,” Sầm Dũ nói, “ông ta có mà dám đòi nữa!”
“Vẫn phải phái ai biết ăn nói đi,” Khổng Tưu bước qua ngưỡng cửa, “vốn ta thấy Sùng Thâm ổn, nhưng mà tư lịch của hắn lại chưa đủ, không có uy trước mặt Thích Thời Vũ. Chọn tới chọn lui, vẫn là Vạn Tiêu thích hợp nhất.”
Sầm Dũ nghe đến tên tự của Giang Thanh Sơn mới nhớ ra: “Vạn Tiêu mới gửi thư bảo vợ hắn có thai, giờ không đi xa được.”
“Triều đình không có ai, hắn mà không đi,” Khổng Tưu chỉ vào tường cung, “Thẩm Trạch Xuyên đến tận cửa luôn. Ta nghe nói mẹ của Vạn Tiêu hắn rất tình nghĩa, nếu thực sự không được thì kháo lão phu nhân một câu, nếu mà vẫn không được nữa thì bảo Vạn Tiêu đưa phu nhân đi cùng luôn.”
Cái thai trong bụng vợ Liễu nương của Giang Thanh Sơn là được một thầy lang giang hồ xem cho, gia đình rất nâng niu, song triều đình có lệnh, hắn không thể không tuân. Vốn là đường sá xa xôi, hắn không nỡ đưa Liễu nương theo chịu vất vả, nhưng mà để Liễu nương ở nhà thì lại chẳng biết mẹ sẽ làm tội làm tình Liễu nương thế nào nữa. Nghĩ lên nghĩ xuống, cuối cùng vẫn đưa người theo.
Giang Thanh Sơn bên này khởi hành, Ký Nhiên bên kia cũng khởi hành.
Đinh Đào đưa Ký Nhiên đến Khải Đông, bái kiến Thích Trúc Âm vừa mới quay về vội để nghe mắng.
“Phủ quân bảo, nghe nói lão soái với đại phu nhân dạo gần đây bị bệnh quấn thân,” Đinh Đào hành lễ với Thích Trúc Âm, “phủ quân không có gì quý để tặng, bèn bảo tôi đưa đại phu của mình đến thăm bệnh cho lão soái với đại phu nhân.”
Thích Trúc Âm nhìn phong thái điềm tĩnh tự nhiên của Ký Nhiên, không rối không cuống, khí chất đặc biệt, quả thực có mấy phần tiên khí. Nàng nói: “Thẩm Trạch Xuyên đúng là không tưởng, đến cả ngươi cũng ra làm việc cho.”
“Đại soái không biết, mấy năm trước tôi chính là cận vệ của Nhị gia,” Đinh Đào dẫn Ký Nhiên đến trước mặt Thích Trúc Âm, nói: “vị này là đệ tử cuối cùng của đại sư Nhất Đăng.”
Thích Trúc Âm bị hai chữ “Nhất Đăng” đánh động, thấy Ký Nhiên có vẻ còn bé, bèn bảo: “… Hôm nay lão đầu nghỉ rồi, chốc ta bảo hậu viện, khắc sẽ có người ra tiếp.”
Đinh Đào và Ký Nhiên cùng hành lễ.
***
“Đại phu nhân thông minh hơn người, lại còn quen thuộc sổ sách, tính nhẩm rất giỏi,” Diêu Ôn Ngọc che miệng khẽ ho đôi tiếng, “để nàng nói chuyện với Giang Thanh Sơn là tốt nhất.”
Thẩm Trạch Xuyên đang đọc thư của Cát Thanh Thanh, nghe vậy hỏi Phí Thịnh: “La Mộng Chính đi mấy ngày rồi?”
Phí Thịnh thưa: “Sắp nửa tháng rồi ạ.”
“Ông ta có cưỡi rùa cũng phải đến Khuất đô rồi.” Thẩm Trạch Xuyên gấp thư lại, “Đạo quân ô hợp muốn thủ cổng thành thì cứ để bọn họ thủ. Tiền kéo đến dũng phu hay mãng phu còn chưa biết được đâu. Mấy bữa này Thần Uy cũng nghỉ ngơi đi, ép thái quá chó lại rứt giậu thì dở.”
Thẩm Trạch Xuyên chẳng sợ ba bốn vạn tạp binh của Khuất đô, dẫu thế nào y vẫn còn Tiêu Ký Minh hỗ trợ ở đằng sau, ba vạn thiết kỵ Ly Bắc là đủ để dọa Khuất đô rồi. Tiết Tu Trác lợi hại, nhưng Tiết Tu Trác không có binh, Khuất đô muốn ép Khải Đông xuất binh thì Thẩm Trạch Xuyên phải đè thanh đao Thích Trúc Âm này xuống, y không dùng được cũng chẳng thành vấn đề, cứ để đại quân ba mươi vạn này ở nguyên đó làm đồ trang trí, Khuất đô cũng chớ có nghĩ quân phòng vệ Khải Đông có thể vượt qua Thiên Phi Khuyết, để chắc ăn, y thậm chí đã cử Hoắc Lăng Vân qua đó rồi.
“Đào Minh ăn no uống say ở Từ châu, béo ra hơi nhiều rồi đấy, nên vận động chút thôi.” Cây quạt của phủ quân khẽ cọc vào mép bàn, “Nói cho cùng ông ta cũng vẫn là châu phủ của một châu, thân như một nhà với bách tính Hòe châu. Hòe châu đang bạo loạn nghiêm trọng, cho ông ta vài nghìn lính phòng vệ Từ châu để ông về ổn định tình hình. Làm tốt thì sau đó ắt thưởng lớn, làm không tốt thì để cả nhà già trẻ ở lại Từ châu cho ta chăm.”
Tiết Tu Trác tính cắt Hà châu của Thẩm Trạch Xuyên thì Thẩm Trạch Xuyên cắt Hòe châu của hắn. Hòe châu giáp ải Lạc Hà, ải Lạc Hà lại giáp thành Tuyền quê quán của Tiết thị, đây là vòng vây hình cung giống như tuyến giao thương Hòe Từ Trà.
Tiết Tu Trác cũng thế, nữ đế cũng vậy, ai cũng đều đã làm bại lộ điểm yếu của mình trong tràng tranh đấu. Nếu là trước, chắc chắn Thẩm Trạch Xuyên sẽ không lo, nhưng sau khi Thiệu Thành Bích chết, Phong Tuyền dường như là cái gai đang đâm vào nơi khuất mắt nhất.
Đã đâm sâu lắm rồi.
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.