Thương Tiến Tửu

Chương 277: Quyết chiến




“Lúc đón trữ quân về đô, Tiết Diên Thanh đã trình chu phê của tiên đế và tư ấn của Tần vương lên nội các,” Diêu Ôn Ngọc quẹt nhẹ ngón tay qua đôi môi tái nhợt, “nhưng hai vật này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, trên chu phê không hề có tư ấn của Tần vương. Nếu chỉ dùng vật này để chứng minh Lý Kiếm Đình là con gái của Tần vương, vậy thì tất cả di bút gia truyền trong thư phòng của Diêu thị ta đều là bằng chứng đế vương.”
Mặc dầu tay chân Sầm Dũ đã lạnh toát, song cũng không thể tiếp tục để bị mình bị lấn át, vạn chúng đang hướng mắt về cuộc đối đàm dưới chân thành hôm nay, chỉ cần đáp sai một câu cũng sẽ thành đại họa cho Khuất đô. Ông trấn tĩnh lại, nói: “Lúc Hoàng thượng vào cung, nội các đã công khai kiểm tra ở ngay trên triều đường, lúc đó còn có Thái hậu xác nhận Hoàng thượng chính là huyết mạch của Lý thị!”
Mưa dông gió giật, quất lên bề mặt ô như những hạt đậu nổ bốc toác.
Diêu Ôn Ngọc nói: “Sau khi tiên đế qua đời, Lý thị đã điêu tàn, thứ mà các ngươi gọi là kiểm tra công khai trên triều đường chỉ là dựa vào lời của một mình Tiết Diên Thanh. Thái hậu sống đơn độc trong thâm cung, bên trong bị quyền hoạn chèn ép, bên ngoài bị nịnh thần uy hiếp, nói thật kiểu gì được?”
Cõi lòng Sầm Dũ ầm một cơn đại chấn, ông thảng thốt lui về sau: “Nịnh… Sao ngươi có thể nói ta là nịnh thần… Hôm kiểm nghiệm đó tất cả các quan văn võ đều có mặt, kẻ nào dám uy hiếp Thái hậu, ta sẽ tự tay đâm hắn đầu tiên!”
“Được, tiên sinh trung nghĩa, ta rất bội phục.” Diêu Ôn Ngọc rút một lá thư từ trong túi tay áo ra, nói với Sầm Dũ, “Đúng lúc ta đang có thư mật của Tam tiểu thư ở đây, vừa tường thuật chi tiết Hàn Thừa đã lợi dụng sổ sách thành Địch để uy hiếp Thái hậu thế nào, vừa đính kèm thư nhà của Thái hậu và Tam tiểu thư, tất cả đều mang tư ấn của Thái hậu.”
Lá thư này vừa xuất hiện, một bầu xáo xác rộ lên trong mưa.
Sầm Dũ không hề nghĩ Diêu Ôn Ngọc thực sự có bằng chứng, cái cảm giác rùng mình kia vọt thẳng lên sống lưng —— hôm nay không phải Trung Bác lâm nguy, mà là Khuất đô lâm nguy! Ông vịn bàn, nói: “Tam tiểu thư rời đô đã rất lâu rồi, không còn bên cạnh phụng dưỡng Thái hậu nữa, lời của nàng…”
“Tam tiểu thư chính là đại phu nhân của Khải Đông,” Diêu Ôn Ngọc dồn chặt từng câu, “nếu lời của nàng không tin được, vậy thì tại sao đến giờ ba mươi vạn quân phòng vệ Khải Đông vẫn chưa xuất binh?”
Sấm nổ oanh rền trong mưa.
Diêu Ôn Ngọc buông tay, mặc lá thư rơi xuống nước, y nói: “Thích thị thà tổn hại đến danh vọng trăm năm cũng không chịu xuất binh cần vương, chính bởi lẽ người tọa trên đế vị hiện giờ không phải quân vương của Lý thị. Tiết Diên Thanh đổi trắng thay đen, không chỉ khi quân dối thượng, mà còn giả mạo xuất thân của kỹ nữ thành hoàng tự!”
Kỹ nữ!
“Ngươi xảo ngôn hoặc chúng…” học sinh chỉ vào Diêu Ôn Ngọc nói gay gắt, “Hoàng thượng chính là con gái nông hộ ở Khuất đô, lòng nhân nghĩa sớm nức tiếng khắp láng giềng…”
“Thức tỉnh đi,” mắt Diêu Ôn Ngọc lạnh băng, “từ sau khi lên ngôi, Lý Kiếm Đình chưa từng triệu kiến cha mẹ nuôi lấy một lần, nếu nàng thật sự nhân nghĩa thủ hiếu thì đã chẳng không đoái hoài gì đến cha mẹ như vậy.”
Chớ bảo là Sầm Dũ, học sinh bên cạnh ông nghe xong câu này cũng bỗng ngã phịch xuống đất, đô quân Khuất đô kinh hãi châu đầu rỉ tai nhau. Mây đen đã kéo tới tận cung điện Khuất đô, lôi đình bổ dọc chớp lóe những mái cung dữ tợn, bức thư mật lan nhanh như lửa khắp miền Tây Nam, Cẩm y vệ hãy đang trà trộn trong Khuất đô băng qua phố phường, Cát Thanh Thanh bao cả quán trà, nhìn mưa nện cấp tập xuống cửa sổ.
Lý Kiếm Đình ngẩng đầu nghe tiếng sấm, nghe cả tiếng trống trận gióng từng hồi giục giã, cõi lòng đã sáng tỏ. Nàng hỏi Minh Lý đường trống trải: “Đông Liệt vương xuất binh rồi à?”
Phong Tuyền thắp một nén hương, đáp: “Sắp rồi.”
***
Trong bình phong “loạt soạt” tiếng vải cọ xát, Ký Nhiên ngồi thẳng tắp ở phía đối diện chiếc bàn nhỏ bắt mạch cho Liễu nương.
“Cả gia tộc Thích thị đều là những con người trung can nghĩa đảm, lão soái đã lập nhiều chiến công vĩ đại, vinh hưởng thánh ân.” Giang Thanh Sơn nói, “Nay bờ cõi nguy nan, nội hoạn tung hoành, chính là thời điểm để Thích thị một lần nữa trở thành cánh tay đắc lực của quốc gia. Ta khuyên đại soái, đừng vì tư tình mà làm hỏng đại nghĩa, tôn sùng quân vương nhận lễ bát phương, tương lai vinh hiển của Thích thị đang nằm ngay trước mắt.”
“Ngươi là năng thần biên cảnh, ngươi hiểu dân chính hơn ta,” Thích Trúc Âm uống trà, “đã đến lúc nước nhà lâm nguy rồi, khỏi dông dài sáo rỗng đi.”
Đình trà mờ hơi nóng, Giang Thanh Sơn cười khổ phút chốc, nói: “Lấy công danh ra khuyên can là chuyên môn của học sinh, còn ta đến đây chỉ muốn nói mấy lời thật lòng với đại soái thế này.” Hắn đặt chén xuống, nhìn Thích Trúc Âm, “Đại soái, nếu đương kim là một người vô năng, ta khẳng định sẽ không đến. Nhưng nay Đại Chu đã mấp mé bên bờ phục hưng, chỉ cần loại bỏ nội hoạn, bách tính hưng nghiệp sẽ chẳng còn là mơ xa.”
Hắn ngưng lại giây lát.
“Thời tại vị tiên đế không chuyên tâm chiều trính, triều đình chia bè kết phái tranh đấu hằng bao nhiêu năm. Năm Quyết Tây đại hạn, ta không gom được đủ lương cứu tế, thực sự đã rất tuyệt vọng, chỉ có thể đi vay lương vô tội vạ, bạc nợ chất hàng núi, là Diên Thanh chạy thâu đêm về Khuất đô thỉnh cầu nội các nương tay. Lúc ấy Hoa Tư Khiêm muốn giết ta, cũng là Diên Thanh quỳ trước cửa các lão cầu xin các lão cứu mạng ta. Mấy năm làm đô cấp sự trung khoa hộ, hắn bôn ba khắp nơi thay năng thần cường lại gầy dựng tiền đồ, nỗ lực thành lập nên phái thực kiền hôm nay để Đại Chu có thể tiếp tục sống sau thời Thiên Sâm. Đại soái, bọn ta không dám tranh công, nhưng bọn ta đây, để giành giật được một lối thoát cho Đại Chu, thậm chí cả tính mạng gia đình mình bọn ta cũng sẵn sàng đánh cược!”
Giang Vạn Tiêu không nói láo, sau thời Vĩnh Nghi, triều chính đã mục nát, ngọn nguồn nằm ở Khuất đô, song địa phương vẫn kiên tâm chống đỡ. Quyết Tây hôm nay có thể cáng đáng được trăm bề áp lực của Đại Chu chẳng phải là chuyện một sớm một chiều, mà là thành quả của mười mấy năm mà bọn họ đã cùng chung tay góp sức đặt nền móng.
“Sau thời Hàm Đức, Diên Thanh đã cật lực khuyên triều đình phân bố nhân thủ đến Trung Bác thu dọn tàn cuộc, các lão ép Hoa Tư Khiêm lộ nguyên hình, để đảm bảo cánh hàn môn trong triều đình không có gan tự tung tự tác, phải đến tận năm Hàm Đức thứ tám khi Hoa Tư Khiêm ngã đài, nội các mới có ý định điều ta đến Trung Bác làm bố chính sứ, nhưng đã quá muộn, thời cơ đã lỡ, sáu châu không chỉ bị thổ phỉ hoành hành, mà còn bị các thế lực thế gia thay phiên nhau bén rễ,” nói đến chỗ thương tâm, Giang Vạn Tiêu không khỏi nản lòng đấm bàn, thở dài, “bọn ta không có binh quyền, biết làm gì được? Chỉ riêng công văn thuyên chuyển của nội các thôi cũng phải xem xét ngót nửa năm rồi!”
Hương trà thoang thoảng, hắn bình tâm lại một thoáng mới tiếp tục: “Vốn ta đã bỏ cuộc, là Diên Thanh phù trợ Hoàng thượng, cật lực truy tra thuế ruộng thành Đan, nếu Hoàng thượng cũng bất tài như tiên đế, Thẩm Trạch Xuyên muốn phản cứ việc phản! Nhưng giờ rõ ràng bình minh đang ló dạng.” Hắn nhìn Thích Trúc Âm, khẩn thiết, “Năm Thịnh Dận nguyên niên vừa mới bắt đầu, đại soái muốn xuất binh giúp Ly Bắc, đây là đối mặt với giặc ngoài, bọn ta đồng ý, còn cung cấp cả quân lương, tình hình không còn như thời Hàm Đức khi đại soái với các tướng quân vào đô phải quỳ xin quân lương nữa. Án lương mốc quận Biên ép phản Lục Quảng Bạch, cho đến giờ nội các vẫn không nghe theo ngôn quan cách tước của Lục gia, đây chính là muốn cho triều đình và Lục Quảng Bạch thêm một cơ hội, mọi người bắt đầu lại, lần này sẽ không còn thế gia phá đám nữa, chỉ có bá quan văn võ đối đãi tự nhiên với nhau, giờ chính là thời điểm để phục hưng Đại Chu.”
Từng câu từng chữ từ tận đáy tâm can của Giang Vạn Tiêu hôm nay là những điều mà người ngoài không hiểu, thậm chí còn không muốn hiểu. Bọn họ đều là những bánh răng vận hành Đại Chu, đến thời điểm rỉ sét loang lổ, sẽ dựa vào hiền năng mỗi đời để trơn tru tiếp tục chuyển động, người này không phải một cá nhân, có thể là Tề Huệ Liên của giai đoạn đầu, Hải Lương Nghi sau đó, thậm chí là cả Tiết Tu Trác của hiện tại. Bọn họ khác thế gia, dẫu cho quan điểm đụng chạm, thậm chí là lý tưởng mâu thuẫn, song đối với nhân dân không một ai sẽ không dốc kiệt tinh lực, bọn họ là sức sống cuối cùng của cái cây khô cằn héo mục này.
“Thẩm Trạch Xuyên phổ biến hoàng sách ở sáu châu Trung Bác, ở Quyết Tây bọn ta đã ổn định xong hộ tịch từ lâu lắm rồi, từ ngày ta lên cai quản mười ba thành đến giờ, năm nào cũng kiểm tra nha môn các vùng, đất không mất, ruộng không hoang, các cảng buôn bán thịnh vượng, nếu không phải vì Thẩm Trạch Xuyên cố tình nhúng tay vào, cảng Vĩnh Nghi năm nay đã chẳng đóng!” Giang Vạn Tiêu nói, “sở dĩ phải bỏ dở vụ thuế ruộng tám thành là vì Thẩm Trạch Xuyên ép quá gay gắt. Y tự xưng là phủ quân ở Trung Bác, ba vùng đều tôn y làm kiêu chủ, thế gia muốn chó cùng rứt giậu, bất đắc dĩ mới phải tạm ngưng điều tra——”
Liễu nương bên trong bỗng “A” một tiếng khẽ, giọng Giang Thanh Sơn thoáng khựng lại, hắn hơi nhổm dậy. Hồng Anh đi vòng qua bình phong ghé vào tai Hoa Hương Y nói gì đó. Truyện Mạt Thế
Hoa Hương Y nhìn Giang Thanh Sơn, nói: “Thân thể phu nhân suy nhược, đi đường vất vả, thai bất ổn, e là nên ở đây tĩnh dưỡng vài hôm.”
Sức khỏe Liễu nương suy yếu đi nhiều năm Hàm Đức, Giang Thanh Sơn biết Hoa Hương Y đang nói thật, một đằng hắn vừa quyết liệt du thuyết, một đằng lại nóng hết ruột gan vì lo cho Liễu nương, nhất thời lặng thinh, đứng không được mà ngồi cũng không xong.
Ký Nhiên khẽ bảo: “A nhĩ đà phật, phu nhân phải dùng chút thuốc.”
Giang Thanh Sơn không khỏi hỏi: “Thuốc gì? Người nàng ấy yếu, bình thường đại phu đều khám rất kỹ.”
“Nghe nói các ngươi đã kết hôn được mấy năm rồi mà lệnh đường vẫn còn muốn phu nhân phải đứng hầu mỗi ngày. Hồi trước thì thôi không nói làm gì,” Hoa Hương Y hơi trách móc, “nhưng sao phu nhân có bầu rồi mà vẫn còn phải đứng hầu vậy, đây là cái phép tắc gì?”
Chuyện nhà là chuyện mà Giang Vạn Tiêu khó nói nhất, mẹ hắn thủ tiết từ trẻ, nhất quyết nuôi hắn lớn lên trở thành một đại quan biên cương. Lão phu nhân bình thường đã chẳng thể bị lay động bởi ngọc ngà châu báu, cũng chẳng nhờ vả dựa dẫm gì họ hàng làm hoạn quan, một lòng một dạ muốn Giang Thanh Sơn làm một vị quan thanh liêm chính trực, thành thử luật lệ trong nhà cũng quá hà khắc, nhất là đối với Liễu nương.
Vốn Thích Trúc Âm không định mở miệng, chính nhà mình cũng cả mớ chuyện phiền lòng đây, nhưng dè đâu chân dưới bàn bỗng dưng bị đụng nhẹ một cái. Nàng dùng động tác uống trà để thể hiện tâm linh đã tương thông, đặt chén xuống, nói: “Ta thấy trước hết ngươi đừng lo chính vụ vội, Khuất đô chưa có tin, trước tiên cứ thu xếp ổn thỏa cho phu nhân đã.”
Giang Vạn Tiêu đã phát giác ra điều sai sai, cẩn trọng ướm lời: “Chuyện xuất binh…”
“Ta sẽ nghĩ thêm hai ngày nữa,” Thích Trúc Âm nói nghiêm túc, “hai ngày sau chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
***
Phí Thích ôm đầu lao ù trong mưa, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng bàn tán, nghịch tặc, nữ đế, làm giả, Khuất đô sừng sững trăm năm chênh vênh trên bờ vực dưới cơn dông như trút nước. Hắn chạy ướt sũng giày, bị một người xô đụng chuệnh choạng trong mưa.
Hồi xưa tiểu hầu gia ăn mặc giản dị, sau khi Hách Liên hầu bị bại liệt, đám bạn xấu của hắn chẳng còn qua lại với hắn nữa, nhà không nuôi nổi người, chỉ có thể đuổi sạch người làm đi. Ban đầu Phí Thích hẵng còn muốn chơi bời lêu lổng, nhưng thấy chị hắn Chiếu Nguyệt đã sinh con còn trắng đêm thêu thùa để bươn chải thì hiểu nhà mình hết sạch tiền rồi, giờ chỉ viết thư cho người ta để kiếm sống.
Phí Thích vừa gom thư vừa chửi: “Con chó mắt đui này dám đụng ông à, ông đây hồi xưa tung hoành…” hắn lau nước mưa trên mặt, thấy người ngã trên đất trước mặt rất quen, bèn giơ chân đạp đạp, “Ê?”
Người nọ ngẩng phắt lên, đầu bù tóc rối mặt mày đen nhẻm chẳng nhìn ra ngoại hình thế nào, chỉ vỗ tay cười ngây ngô với Phí Thích: “Tiểu hầu gia, tiểu hầu gia!”
Phí Thích ôm đống thư, nói: “Ô, cũng biết nhìn cơ đấy, ông đây chính là tiểu hầu gia.”
Tên điên này bẩn như hủi, chỉ có mỗi một bên giày, hắn gật gù ra chiều khoái chí tợn: “Tiểu hầu gia tìm, tìm, anh ta!”
“Đệt mẹ ta đếch phải anh ngươi!” Phí Thích giật áo mình lại, chê tên kia hôi, xua đuổi, “cút cút cút!”
Tên điên toét miệng cười, cút thật. Hắn tung tăng tung tẩy giữa cơn mưa tầm tã, hễ thấy ai là lại khoe: “Anh, anh của ta là quan lớn! Quan lớn đeo đao!”
“Xúi quẩy.” Phí Thích lẩm bẩm bước đôi bước, cảm thấy cái giọng này thực sự rất quen, hắn lại bước thêm mấy bước nữa, trông thấy Hàn phủ đổ nát trong mưa, bỗng ngớ ra.
“Đô quân mượn đường! Mau mau tránh ra!”
Ủng lính đạp tung tóe nước mưa, chạy rần rật trên đường phố Khuất đô, toàn thành đã được phòng bị đến cực điểm, toàn bộ khí giới thủ thành trong kho quân bị được đưa lên đầu tường, tin Thẩm Trạch Xuyên muốn tiến đánh còn lan rộng hơn cả thân thế của nữ đế.
Phí Thích bị đô quân xô ra, hắn hãy còn đang sững sờ, ngơ ngác quay đầu.
“Hàn… Hàn Cận!”
***
Diêu Ôn Ngọc trở về nguyên vẹn sau khi đối chất với học sinh. Con lừa của y quay đầu, chiếc ô giấy dù thoáng nghiêng khiến một bên áo xanh bị mưa thấm ướt.
Sầm Dũ vẫn đang bàng hoàng, chống bàn muốn gọi một tiếng Nguyên Trác nữa.
Một tên tạp binh ở đằng sau lẳng lặng giương cung, mũi tên lắp vào tì lên đầu ngón tay, kéo căng dây cung. Mưa nối đuôi nhau tạo thành muôn chuỗi ngọc trên mặt ô, Diêu Ôn Ngọc thở hơi loạn, chiếc khăn nắm chặt trong tay đã thấm đỏ từ bao giờ.
Chúng học sinh hổ thẹn vì thua, còn đuổi theo mấy bước nói cố: “Thẩm Trạch Xuyên tranh giành thiên hạ, muốn thờ phụng bài vị của Thẩm Vệ, đó là bất nhân bất nghĩa, dẫu ta có chết cũng sẽ không quỳ phục y.”
Cơn mưa xối xả vùi lấp tiếng ho của Diêu Ôn Ngọc, lúc y ngoảnh lại, đôi môi mím chặt lại khẽ nhếch lên. Ô rơi xuống đất, tóc y sũng mưa, nhưng ngữ khí lại như chém đinh chặt sắt: “Bọn ta quật khởi Trung Bác, từ đầu chí cuối chỉ bàn về tội lỗi binh bại của Thẩm Vệ. Phủ quân bình định non sông vì chúng sinh, không cưới vợ, không sinh con, hơn cả thế còn quyết lật lại án cũ Vĩnh Nghi để rửa oan cho trung thần. Ngươi khỏi cần quỳ, chờ đến lúc xã tắc bình an, bách tính phục nghiệp, kho lương thiên hạ dồi dào, phủ quân——”
Mũi tên bỗng phựt rời cung, dây cung “ong” tiếng bắn ra hạt mưa, đầu tên nhọn hoắt chớp mắt đã đến trước mặt Diêu Ôn Ngọc. Nói thì chậm mà sự xảy ra thì nhanh, kiếm bất thình lình cắm ngược xuống trúc xanh, “bịch” một tiếng, Kiều Thiên Nhai đã đáp đất.
Thẩm Trạch Xuyên đứng trên chòi canh xa vợi trông về Khuất đô. Gió phất áo choàng của y, trong cơn dông còn xen chút băng tuyết.
“Hai quân đàm phán không chém sứ giả,” phủ quân nói, “Khuất đô đây là đang bắt nạt Trung Bác ta không có người.”
Kiều Thiên Nhai chậm rãi đứng thẳng dậy, chắn trước Diêu Ôn Ngọc, lọn tóc ướt che mắt, ngón cái hắn đẩy vỏ đao, nói: “Rút đao.”
Khôi giáp của cấm quân đầm trong mưa, trong nháy mắt, rừng trúc lóe ánh đao.
Hương đã cháy hết.
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.