Thương Tiến Tửu

Chương 279: Phong Tuyền




Sương tỏa Khuất đô, thân hình Lý Kiếm Đình thấm thoắt bị cơn mưa lạnh lẽo che khuất, nàng là đám mây rơi nơi hoàng cung tráng lệ, tan nhanh đến mức thậm chí còn chẳng xứng coi là “đối thủ”. Cổng chính Đông kêu “ken két” liên hồi, La Mục lại leo lên tường thành ra sức chỉ huy binh lính trong thành.
“Cung thủ chuẩn bị——”
La Mục còn chưa xuống lệnh, Đàm Đài Hổ đã quát lớn cắt đứt cơn mưa: “Phá cổng!”
Dứt lời, đại bác đơn của Trung Bác đã bắt đầu khai hỏa, đô quân ở Khuất đô lâu không chống đỡ nổi, trái lại, tạp binh mà La Mục mang đến hẵng còn dư sức. Ở Trà châu, La Mục tinh thông thủ chiến, không sợ nhất chính là thổ phỉ, Đàm Đài Hổ trong mắt ông ta lúc này chính là một tên thổ phỉ!
“Ha!” La Mục nhổ bùn trong miệng ra, lạnh lùng nhìn quân phòng vệ mạnh mẽ tiến đánh dưới thành, “tường thành Khuất đô trăm năm không ngã, vài ba khẩu đại bác có đập đến năm sau nơi này cũng vẫn kiên cố.” Ông ta bám vào gò tường hô với xuống Đàm Đài Hổ bên dưới, “Đàm Đài Hổ, ngươi ta từng hợp tác một thời, hôm nay nếu muốn giữ vẹn mặt mũi, chẳng thà quy phục triều đình với ta ngay bây giờ đi, trận này ngươi không thắng được đâu!”
Đàm Đài Hổ ghi hận vụ La Mục hãm hại mình, bụng anh ách một bầu lửa giận, nghe ông ta nói thế, dằn chẳng đặng điên tiết lên đạp phát vào đít xe công, nói: “Câm mẹ mồm vào đi!”
Một đạp của hắn tiếp thêm bao nhiêu tinh thần cho binh lính, kề vai sát cánh với Đàm Đài Hổ tiếp tục dộng xe vào cổng thành, khiến cho cổng vang lên những âm thanh rền trời.
Nào ngờ La Mục thoáng cười khẩy, vung tay quát lên: “Bắn!”
Đá tảng tạp binh đã chuẩn bị sẵn rơi sáu trượng tường cao như mưa ngâu mưa đá, trút rào rào xuống quân phòng vệ, có đội mũ giáp cũng không chịu nổi, người bị đá rơi trúng nhẹ thì tàn phế, nặng thì đi đời. Binh lính gần xe công ôm đầu né, bánh xe bị rơi trúng, cả chiếc xe lập tức nghiêng hẳn sang một bên, bởi vì quá nặng, chỉ có mấy người thì không chống nổi, chỉ còn nước nhìn xe ngả uỳnh vào bùn.
Đàm Đài Hổ lau bùn trên mặt, biết ngay tiên sư nó hắn lại trúng kế rồi, La Mục chỉ đang khích hắn thôi!
“Lão Hổ!” Phí Thịnh thúc ngựa đi vòng, một tay cầm quân kỳ của Trung Bác, gào với Đàm Đài Hổ từ đằng xa, “ta chuyển lời phủ quân —— trận này ngươi cứ đánh thoải mái!” hắn bỗng vẫy cờ chỉ vào Khuất đô, “dù thắng hay thua, Đàm Đài Hổ ngươi đều là trang nam nhi của Trung Bác!”
Trang nam nhi!
Nhiệt huyết của Đàm Đài Hổ nháy mắt trào dâng, lấp đầy lồng ngực, sục sôi đến run cả hai tay. Hắn được Tiêu Trì Dã đích thân chỉ dạy, nhưng lại nhiều lần phạm sai lầm dưới trướng Thẩm Trạch Xuyên, vậy mà Thẩm Trạch Xuyên vẫn cho hắn cơ hội, hắn bỗng giơ tay lên giáng mấy cái thẳng vào hai má.
Mấy cú tát này đánh đến là ác, vang dội lạ thường giữa cơn mưa tầm tã.
Hai má Đàm Đài Hổ đò lừ vì bị tát, con mắt dính vết sẹo đao của hắn khẽ cong lên, dư lực hãy còn âm ỉ, nhưng đã bình lặng đi chút. Hắn dữ dằn đáp, “Trận này mà không thắng, Đàm Đài Hổ ta không xứng làm bề tôi của phủ quân, làm tướng của Nhị gia! Hôm nay dẫu có tan xương nát thịt, ta cũng phải đạp mở cánh cổng này cho chủ của ta!”
***
Thái giám cung nữ trong vương cung tranh nhau cướp đồ, tiếng chém giết ở cổng thành vang vọng khắp Khuất đô, ai cũng muốn bỏ chạy trước khi thành bị phá. Trong Minh Lý đường chỉ thắp một ngọn đèn, Phong Tuyền cởi bỏ áo hoạn quan, ngồi ngay ngắn cạnh bàn trà. Dáng hình gầy gò của gã chìm giữa tầng tầng lớp lớp lụa trắng bay bay, hãy còn như một chàng thiếu niên.
Tiếng mưa dồn dập tựa tiếng đàn, đất trời u ám tựa đêm thâu.
Phong Tuyền lồng trong ngọn đèn leo lét, ngẩng lên giữa trùng điệp lụa bay, nửa gương mặt lộ ra, nhìn thấy một đôi ủng đen dừng lại trước lụa, nước mưa rỏ dọc lưỡi kiếm của đối phương, mặt đất tựa gương lăn tăn từng sợi ánh sáng.
“Ngươi tưởng sẽ bắt gặp ai,” giọng Phong Tuyền ôn tồn, “Thiệu Phong Tuyền à?”
Kiều Thiên Nhai cầm vỏ kiếm, tóc ướt rũ trước mắt không nhìn qua được cơ man lụa. Tay áo nặng trĩu của hắn rủ bên cạnh, như bàn tay cầm kiếm bị hãm trụ.
Phong Tuyền vuốt ve trản đèn, nửa gương mặt chậm rãi mỉm cười, đến cả con mắt cũng ăm ắp nét cười, gã nhẹ nhàng nói: “Ngươi đến chậm rồi.”
Kiều Thiên Nhai ngước mắt.
Phong Tuyền đứng dậy, khoảng cách giữa hai người quá xa, dường như trước giờ vốn chưa từng quen biết. Bao tình nghĩa từ thuở đầu còn hai chỏm cũng đã trôi đi theo tuế nguyệt trường giang, vòng về nơi khởi nguồn ngày Tùng Nguyệt còn ôm đàn, song lại dần dần nhận ra, người đã ra đi chẳng một ai trở lại.
“Ngươi mang kiếm rời Khuất đô, trở thành kiếm khách mà ngươi nói. Kiều Tùng Nguyệt, bao năm ấy ta thật sự rất hận ngươi,” Phong Tuyền hơi nghếch cằm, chỉ vào tai mình, “còn ta lại chỉ mang theo cái này.”
Hai lỗ khuyên tai chẳng hề nổi bật che đậy bao dơ dáy.
“Ta lại chỉ mang theo cái này…” Phong Tuyền đè giọng, sắc mặt càng u ám, “ngươi nhìn ta đi, trông ta giống cái gì?”
Gã còn trẻ đến thế, gương mặt quá nhợt nhạt chất chứa sầu đau của thiếu niên, thậm chí cả tay chân cũng chẳng mang dáng vẻ trưởng thành.
“Cha cho ngươi kiếm, bà nội đưa ta đến Trung Bác, ở đó ta gặp Lôi Thường Minh.” Phong Tuyền rặn chữ qua từng kẽ răng, “Ta thật sự nhớ đến chết được… Suýt thì ta đã thoát rồi, nhưng Lôi Kinh Chập lại nhặt ta về từ cống rãnh, giống như mấy con chó con mà hắn nuôi, để ta sống ở Cách Đạt Lặc năm năm, năm năm đấy… Ta thông minh hơn lũ tạp chủng ấy, A Mộc Nhĩ nhìn trúng ta, lão muốn ta làm thằn lằn, thay lão dẫn đầu bọ cạp ở Đại Chu, nhưng mà ta chỉ muốn về thôi.”
A Mộc Nhĩ cho gã về.
“Trở về cố hương của ngươi đi,” A Môc Nhĩ đưa cho Phong Tuyền một con dao găm trước lều vàng, “gặp lại cha và bạn ngươi, nếu như bọn chúng vẫn còn như trước, ngươi có thể được tự do.”
Phong Tuyền tưởng thật, gã trở về Đại Chu, được gặp lại Thiệu Thành Bích như mong mỏi. Phong Tuyền nhìn dáng hình Kiều Thiên Nhai, tưởng chừng như đang kể câu chuyện của một người khác: “Ta gặp được cha, cha vui lắm. Cha xoa đầu ta, sau đó quỳ xuống trước mặt ta khóc nức nở.”
“Ông ấy đưa ngươi,” Kiều Thiên Nhai khàn khàn nói, “vào trong cung.”
“Đó chỉ là một bước trong kế hoạch mà thôi. Cha dùng nửa đời sau để chuộc tội, cầu phật vô tác dụng, Đông Cung vẫn là cơn ác mộng của ông ta. Thái phó chưa chết, đó là hy vọng duy nhất của chúng cựu thần Đông Cung bọn họ. Cha mai danh ẩn tích canh giữ ở ngoài cửa chùa Chiêu Tội, chờ Tề Huệ Liên bắt đầu dùng đến mình, để tránh hiềm nghi, ông ta đã bắt ta uống thuốc.” Phong Tuyền chỉ vào ngực mình, tang thương phơi bày trong đôi mắt lạc lõng nơi dung mạo non trẻ. Sắc mặt gã biến hóa, lúc này hiện vẻ vô cùng quỷ dị, “Ai sẽ nghi ngờ ta chứ? Dù tên ta có là Phong Tuyền, cũng chẳng ai tin ta chính là Thiệu Phong Tuyền.”
Tiết Tu Trác thận trọng như thế, vậy mà không hề hoài nghi thân phận của Phong Tuyền; Lý Kiếm Đình cảnh giác như thế, vậy mà vẫn tin vào lời nói dối của Phong Tuyền, không phải bọn họ không thông minh, mà là vóc dáng của Phong Tuyền đã cách xa tuổi tác quá rồi. Con trai của Thiệu Thành Bích năm nay ba mươi sáu tuổi, Phong Tuyền thậm chí còn chẳng trông giống đã đến tuổi cập quán, sự chênh lệch ấy cho phép gã ở lại Khuất đô mà không phải chịu bất kỳ hiềm nghi nào.
Cặp mắt Phong Tuyền tối tăm, gã đã phát ngán hết khóc lại cười rồi, bộ mặt này chẳng phải thật. Gã nói: “Tề Huệ Liên thì có ích gì? Lão già điên bị giam trong chùa Chiêu Tội hai mươi năm, chẳng hơn gì con chó vẫy đuôi xin ăn, thế mà còn đèo bòng thành bại của Đại Chu.”
Ban đầu Tề Huệ Liên không biết trong đầm còn có A Mộc Nhĩ nhúng tay vào, sau khi Thẩm Trạch Xuyên ra khỏi chùa Chiêu Tội, tiến vào triều đình năm Thiên Sâm, Tề Huệ Liên lật lại án Trung Bác binh bại mới mơ hồ phát hiện ra một thế lực kỳ quái không thể chống cự. Chỉ là Tề Huệ Liên không nghĩ thế cục lại khổng lồ và rắc rối đến bực ấy, càng không nghĩ Phong Tuyền lại là bọ cạp mà A Mộc Nhĩ thả về.
“Ngươi kính trọng Tề Huệ Liên,” mặt bên của Phong Tuyền khuất sau lụa, “ngươi cũng quá đáng thương, Tề Huệ Liên khác gì Tiết Tu Trác chứ? Bọn chúng tự huênh hoang rằng mình là người tuẫn đạo vì đại nghĩa, biến người khác thành quân cờ. Cha cam nguyện nhốt ta trong cái thân xác này,” Phong Tuyền mỏi mệt nhìn lên trần Minh Lý đường, “khiến ta không ra người không ra quỷ, không ra nam không ra nữ.”
“Đông Cung bị hãm hại, liên lụy nhiều người, món nợ của Thiệu bá đã được thanh toán lúc tịch biên rồi,” ánh mắt Kiều Thiên Nhai chú mục lên bóng ảnh lụa chồng, “ngươi không nợ ai cả.”
Phong Tuyền dang tay, hai tay áo rộng buông thõng trên bàn trà, gã bật cười khanh khách, giọng vừa ngưỡng mộ lại vừa trào phúng: “Kiều Tùng Nguyệt, làm kiếm khách tốt thật đấy… Ngươi nghĩ vì sao cha ta lại làm đến mức ấy chứ? Bởi vì ‘lòng trung thành’ ư?”
Ngọn nến yếu ớt sắp tàn.
“Thứ dẫn đến sự sụp đổ của Đông Cung năm đó là công văn mưu phản mà Cẩm y vệ ngụy tạo, ai có thể bắt chước nét bút của Thái tử và phụ tá Đông Cung giống đến như vậy? Là chính liêu thuộc của Đông Cung chứ ai.” Phong Tuyền tắt nụ cười, “Kiều Khang Hải dám trở mũi giáo, chính là bởi ông ta đã lập công, dùng bút tích bắt chước Đông Cung để diệt Thái tử cho Thái hậu.”
Kiều Thiên Nhai bỗng siết chuôi đao.
Phong Tuyền tiến gần thêm một bước, tay áo hất đổ bàn trà, gã nói: “Để bảo vệ cả nhà ngươi, cha ta đã cầu xin Hoa Tư Khiêm nương tay, nhưng Hoa Tư Khiêm không chịu, cha chỉ có thể đi cầu Thẩm Vệ.”
Kiều Thiên Nhai khẽ thở dốc, hắn nói: “Trung Bác——”
“Đúng thế!” Phong Tuyền bỗng giật làn lụa trắng trước mắt ra, tàn nhẫn nói: “Trung Bác binh bại, tất cả đều liên quan đến tấm bản đồ quân sự của bộ Binh bị lộ, đó là quà ra mắt mà cha ta tặng cho Thẩm Vệ, Thẩm Vệ lại tặng cho A Mộc Nhĩ!”
Sấm nổ rầm trời ngoài cung điện, mặt Kiều Thiên Nhai trắng bệch.
“Loan đao đồ sát sáu châu,” Phong Tuyền kéo tay áo ép tới gần, ánh mắt điên cuồng, “cả nhà Thẩm Trạch Xuyên chết trong trận binh bại đó, đó là hai nhà chúng ta ban cho!”
Khớp xương cầm kiếm của Kiều Thiên Nhai khẽ kêu răng rắc, Phong Tuyền ngắm biểu cảm của hắn, như đang quan sát tường tận từng biến hóa chật vật lúc tháo chạy của hắn. Kiều Tùng Nguyệt vấy tẫn gió bụi, nhưng thế vẫn không đủ, hắn vẫn khiến người ta phải ngưỡng mộ, phiêu lãng cũng là tự do.
Phong Tuyền tiến thêm một bước, sấm rền chớp giật rạch đôi gương mặt gã thành hai nửa âm dương. Thù hận đọng ứ trong lồng ngực gã, thiêu đốt gã đến mức biến dạng. Gã nói: “Ta trở về bên cha, vậy mà cha lại biến ta thành con quái vật để trả nợ.” Gã túm vạt áo Kiều Thiên Nhai, hơi rướn người, ngửa cổ lạnh giọng, “Mỗi một ngày, mỗi một ngày ta đều hỏi bản thân, ta là ai, ta là bọ cạp, là cựu thần, hay là con chó của vô số người!” gương mặt gã trở nên ác nghiệt, “Thiệu Thành Bích vì lòng sám hối chó má của ông ta mà tự tay giết chết ta! Ngươi nhìn ta đi, Kiều Tùng Nguyệt, ngươi nhận ra ta là ai không?! Tề Huệ Liên quá ác, ông ta không tin ta, nhưng lại ép ta vào đây. Ta đóng giả thành em trai của Mộ Như, thế chỗ Tiểu Phúc Tử, học uốn éo kệch cỡm theo mấy đứa ranh con mười mấy tuổi. A…” gã nghiến răng nghiến lợi, “lũ kẻ cả bề trên tự cho mình là đúng ấy, Tề Huệ Liên chết có yên lành không? Thế mà ta tìm trăm phương ngàn kế để hạ bệ Ngụy Hoài Cổ cho ông ta đấy!”
“Là ngươi,” Kiều Thiên Nhai giơ tay lên, nhưng lại không chạm được vào Phong Tuyền, “đã tráo dịch báo gửi đến bộ Hình của Dương Thành.”
“Là ta…” hai tay Phong Tuyền run rẩy, đó là hưng phấn, “Tề Huệ Liên thông minh đến thế mà ông ta cũng không dự liệu được mình sẽ chết ở đây, thế mà ông ta lại tự tay đưa ta lên. Nếu không có Thẩm Trạch Xuyên, thiên hạ sẽ chính là sa bàn mặc ta thao túng.”
Dương Thành tố cáo Ngụy Hoài Cổ buôn quân lương trục lợi, dịch báo nhẽ ra phải đưa đến bộ Hình, nhưng giữa chừng thẻ bài lại bị ai đó đổi thành thẻ bài của bộ Hộ. Chuyện ấy khiến Ngụy Hoài Cổ nghi ngờ mình đã bị bại lộ, cho nên mới lựa chọn tự thú để đảm bảo những người khác không bị liên lụy, gián tiếp thúc đẩy Tiết Tu Trác động thủ.
“Án dịch bệnh năm Thiên Sâm,” ngón tay Kiều Thiên Nhai khẽ cuộn lại, “cũng là ngươi làm.”
Lúc đó cống trên phố Đông Long bị tắc, lầu Ngẫu Hoa bị sập, dịch bệch bùng phát, Kiều Thiên Nhai đã từng nói qua lúc bàn bạc với Tiêu Trì Dã, dịch bệnh không bắt nguồn từ trên phố Đông Long, mà là từ vương cung.
“Nếu hôm ấy Lý Kiến Hằng chết,” Phong Tuyền thè lưỡi như con rắn, “thì ván cờ này ta thắng chắc.”
Bọ cạp, cựu thần, con mắt trà trộn trong nội triều, Phong Tuyền mới là kẻ chiếm thế thượng phong từ đầu chí cuối, loạt thân phận của gã đã khiến gã có được thông tin từ các phái. Gã giống như con nhện độc ẩn nấp ở trung tâm của mạng nhện, từng thời từng khắc đều đang tính toán, quan sát nhất cử nhất động của mọi người.
Đôi mắt đỏ kè của Kiều Thiên Nhai vô cảm xúc, yết hầu hắn lăn lăn, không hề buông kiếm của mình trong cái túm của Phong Tuyền. Hắn nhìn Phong Tuyền, nói: “Nhưng ngươi vẫn để Thiệu bá xuất binh.”
Màn mưa nặng trĩu ngăn bước chân ngoài cửa điện, thời khắc này, ánh mắt của Phong Tuyền đã chết lặng. Hốc mắt gã đỏ hoe, khẽ ngước cằm lên, khinh miệt đáp Kiều Thiên Nhai: “Bởi vì ta không muốn chơi nữa.”
Hình bóng vặn vẹo, quỷ quái của gã bò trên sàn, bò theo gã trong chốn thâm cung này, ngày qua đêm lại, dần dần gã chẳng còn phân biệt được mình đến tột cùng là ai —— gã làm việc cho tất cả mọi người, nhưng gã lại phản bội tất cả mọi người. Gã không phải người thắng, gã là con kiến hôi trong ván cờ loạn lạc, một con kiến hôi thoát khỏi sự kiểm soát.
Kiều Thiên Nhai nói: “Ta ở Trung Bác chờ các ngươi rất lâu. Bấy nhiêu năm nay không một ai quay đầu.”
Phong Tuyền rướn người lên, lệ đầm đìa mặt, lắc đầu nói: “Tùng Nguyệt à…” dường như gã đã trở về cái ngày giã biệt ấy, ánh mắt chất chứa muôn vàn tâm tư, vừa như ngưỡng mộ, lại vừa như căm ghét, “mọi người chết hết rồi.”
Cõi lòng Kiều Thiên Nhai đau như cắt, tay cầm kiếm của hắn run không ngừng, dường như hắn đã thức tỉnh từ trong tiếng mưa ầm ã, đã thoát khỏi giấc mộng trường không ngơi, cuối cùng cũng đã hiểu.
Mọi người chết hết rồi.
***
“Cấm quân vào thành!” cổng phía Nam mở toang, đô quân chạy trối chết truyền tin khắp nẻo, “viện binh!”
“Không có viện binh!” tạp quân đẩy đô quân cản đường ra, nhìn về cổng chính Đông trong mưa, “phản tặc bao vây Khuất đô rồi.”
“Hòe châu, viện binh Hòe châu đâu!” Trần Trân xách áo, “sau khi Đào Minh đi, triều đình cử người đến rồi mà!”
“Lệnh phát ra chưa có hồi đáp,” Lương Thôi Sơn lau nước mưa trên mặt, trông ra ngoài thành, “e là không tới rồi.”
“Cổng Tây vẫn còn xe ngựa,” Tiết Tu Trác bỗng xoay người, cất mấy bước vượt mưa nắm chặt lấy tay Lý Kiếm Đình, “Hoàng thượng, Khuất đô đã thất thủ, Quyết Tây vẫn còn đường sống!”
Người Lý Kiếm Đình khẽ run lên trong tiếng chém giết của loạn quân, nàng cầm ngược lại tay Tiết Tu Trác, biểu tình cương quyết: “Trẫm thủ cổng thành với thầy.”
Tiết Tu Trác nhìn Lý Kiếm Đình, nói: “Chủ nhục thần chết, thần tử vẫn còn, không có chuyện để Hoàng thượng thủ cổng.”
“Trẫm tuyệt đối không thể bỏ thầy mà chạy,” giọng Lý Kiếm Đình càng lúc càng khàn, mưa xối nàng, bờ mi dài dính mưa như đang tuôn lệ, “cho dù thành có phá, trẫm cũng phải cùng sống chết với chư quân.”
Tóc mai Tiết Tu Trác ướt sũng, chớp mắt một năm, hắn đã thay đổi quá nhiều. Hắn giành lấy chức trách cố thủ từ trong tay Hải Lương Nghi, đối mặt với một triều đình tan đàn xẻ nghé, đã sớm tận lực rồi. Phái ôn hòa suy yếu từ hắn, cũng chấm dứt từ hắn, hắn phải đồng hành với Đại Chu đi nốt chặng đường cuối cùng.
“Được nghe những lời này của Hoàng thượng, thần chẳng còn gì nuối tiếc.” Tiết Tu Trác ưỡn thẳng mình, từ tốn chỉnh trang lại áo mũ dưới cơn mưa, nói, “Thầy và Hoàng thượng làm thầy trò một quãng… Chặng đường cuối này, hãy để thầy đi thay Hoàng thượng đi.”
Lý Kiếm Đình nấc nghẹn.
Cửa chính Đông dộng một cái cuối cùng, chỉ nghe thấy cổng thành vang lên một âm thanh rầm trời dậy đất, cánh cổng không kham nổi lực tách ra một con đường hẹp, đao của quân phòng vệ đã thọc vào. Tạp quân và đô quân bên trong dồn sức đẩy cổng, Đàm Đài Hổ cũng dẫn người dồn sức đẩy cổng về trong.
Tiết Tu Trác quay lại, phất tay áo hô: “Hộ tống Hoàng thượng rời thành!”
Lý Kiếm Đình không chịu đi, cận vệ đã ùa lên. Nàng tuyệt vọng nhìn Tiết Tu Trác trong mưa, triều thần đều quay lưng với nàng, không một ai ngoảnh đầu lại. Nàng gọi: “Thầy…”
Tiết Tu Trác bước lên thềm, đứng giữa trận oanh tạc liên hồi của máy bắn đá, thần sắc trấn tĩnh, hắn nói với ngoài thành: “Thẩm Trạch Xuyên có đó không?”
Mưa nện khôi giáp, Phong Đạp Sương Y đứng đó vô cùng nổi bật. Sau lưng Thẩm Trạch Xuyên là quân kỳ phấp phới tung bay, y hơi nghiêng đầu với Tiết Tu Trác, tựa như đang quan sát đối thủ chân chính.
Vạt áo trước người Tiết Tu Trác thấm mưa, hoa văn thú trên tấm bổ tử nhòe đi. Hắn không lau nước mưa trên mặt, sự cố chấp ấy đến tận thời khắc này cũng không hề suy giảm. Hắn nâng tay lên, lộ ra yêu bài.
“Lúc giúp ngươi lên đồng tri Cẩm y vệ,” ánh mắt Tiết Tu Trác rất điềm tĩnh, “ta đã nghi ngờ ngươi là bọ cạp, ta nhìn lầm rồi, ngươi còn đáng sợ hơn cả bọ cạp. Ngươi trở lại Khuất đô, vượt qua cánh cổng ấy, mang tên của Thẩm Vệ, chính là tội nhân thiên cổ.”
Mưa chảy men sườn mặt Thẩm Trạch Xuyên, vẻ mặt y hiểm ác, đôi mắt đượm tình lãnh đạm lạ thường. Sau rốt y mới cất tiếng: “Ngay từ giây phút đứng trước cánh cổng này, ta đã là tội nhân thiên cổ rồi. Ta sống hay chết, ngươi đều không cho phép. Nay ta bị vạn người chửi rủa, sau ta sẽ gánh ô danh thiên cổ.”
Gió phất tóc Thẩm Trạch Xuyên, môi y khẽ chuyển động, vẽ nên một nụ cười buốt giá giữa cơn dông.
“Tiên sinh của ta, mưu sĩ của ta, anh của ta, tất cả trả lại cho ta.”
Cổng thành đổ “rầm” xuống đất, Đàm Đài Hổ dẫn người ùa vào. Gò tường bị đá nã bươm bét, tất cả cửa đôi bên trong Khuất đô bị phá thủng, cấm quân và quân phòng vệ Nam, Đông hô ứng, lao vào chém giết với đô quân và tạp quân trên các nẻo đường.
Tiết Tu Trác bị đá vụn cắt qua má, máu chảy ròng ròng, hắn siết chặt yêu bài, chỉ biết trơ mắt nhìn bia đá tượng trưng cho tôn nghiêm của Đại Chu sụp đổ.
“Ngươi đến đòi nợ, ta nguyện dùng đầu trả,” Tiết Tu Trác bỗng cao giọng hô giữa bầu hỗn loạn bùng nổ, “là ta giết Tề Huệ Liên, là ta giết Diêu Ôn Ngọc, ngươi dừng lại đi! Ngựa xéo ruộng tốt, binh lửa lan tràn, Thẩm Trạch Xuyên —— đầu ta cho ngươi!”
Đàm Đài Hổ chém tên tạp binh trước mặt, lúc vung đao cảm thấy một cảm giác quen thuộc. Hắn lau máu trên mặt, dùng chân đạp lật lại một thi thể tạp binh, ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi xuống lột áo đối phương ra.
Thẩm Trạch Xuyên không đáp, chỉ thấy cường nỏ trên đầu tường bỗng nhả một tràng mưa tên. Phong Đạp Sương Y bồn chồn đạp vó, tiếng mưa giục giã, tai Phí Thịnh bỗng giật cái, ngay sau đó biến sắc, gần như lăn từ trên lưng ngựa xuống giẫm lên khiên của quân phòng vệ bật người lên, quát: “Chủ tử coi chừng!”
Trước mặt Thẩm Trạch Xuyên không có gì che chắn, Phí Thịnh thấy không kịp, Thẩm Trạch Xuyên bỗng mở “soạt” cây quạt ra miễn cưởng cản lại. Song thân trúc quá giòn, chớp mắt đã gãy đánh “rắc”.
Nhưng thế là đủ rồi!
Phí Thịnh không rút được đao, tay không cầm mũi tên nhọn hoắt thoắt cái vững vàng đáp đất.
“Ngươi biết không?” Phong Tuyền giơ ngón trỏ lên, chỉ vào trước người, “người thông minh nhất cũng là kẻ ngu xuẩn nhất, ta thấy bọn chúng đấu đá nhau cực khổ quá, thế nên ta đã xây một cái võ đài ở đây cho bọn chúng.”
Phong Tuyền che mắt Tề Huệ Liên, lừa gạt Tiết Tu Trác, đùa bỡn A Mộc Nhĩ, khiến cho những tay chơi cờ tuyệt luân này phải lật thuyền trong mương. Xảo quyệt của gã là vô hình, biến thành lưỡi dao không đấu vết.
Gã không chịu sự điều khiển của bất kỳ ai.
“Ta là người đổ xúc sắc,” Phong Tuyền vung hai tay, khẽ cười trong Minh Lý đường trống trải, “ngày hôm nay ai có thể sống sót bước qua cửa vương cung, kẻ đó chính là người chiến thắng ván cờ này.”
“Đệt mẹ…” Đàm Đài Hổ đã thấy hình xăm trên thi thể, hắn ngẩng lên nhìn đoàn tạp quân dày đặc trước mắt, da đầu tê dại, nhổ toẹt một bãi, “… tất cả tạp quân đều là bọ cạp!”
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.