Khoảnh khắc nhận ra mình suýt gửi "5201314" cho Khương Dĩ Tắc, Sơ Niệm nhanh chóng bấm xóa.
May mà cô phản ứng nhanh, suýt chút nữa đã bị anh lừa thành công rồi.
Cô gõ lại tin nhắn gửi đi: 【 Em vẫn luôn cảm thấy trong ba người là anh, anh trai em với anh Lê Hân, anh là người khác biệt nhất. 】
Khương Dĩ Tắc: 【? 】
Sơ Niệm: 【 Quả nhiên, anh là người quê mùa nhất! 】
Sơ Niệm: 【 Quê mùa muốn chết! 】
Ký túc xá đã tắt đèn.
Trước bàn sách, chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Ba người bạn cùng phòng đang chơi game bên cạnh, Khương Dĩ Tắc thản nhiên dựa vào lưng ghế, nhìn tin nhắn Sơ Niệm gửi tới, lặng lẽ mỉm cười.
Ngón tay gõ trên bàn phím cũng trở nên nhẹ nhàng như tâm trạng lúc này của anh: 【 Vậy em dạy anh cách nào không quê đi, để anh học theo 】
Tai Sơ Niệm nóng lên, trả lời anh: 【 Ngủ thôi 】
Cô vội vàng ném điện thoại đi, rúc cả người vào chăn, gò má phiếm hồng.
Cô nhớ đến hồi cấp ba mình từng nhận được một bức thư tỏ tình từ một bạn nam, trong đó có viết: Tớ là chín, cậu là ba, chia cậu ra, vẫn là cậu.
Lúc ấy Sơ Niệm xấu hổ đến mức toàn thân nổi da gà, thậm chí còn không ăn nổi bữa trưa.
Câu này của Khương Dĩ Tắc thực ra cũng giống câu đó thôi.
Nhưng tại sao bây giờ cô lại cảm thấy bị trêu chọc đến phấn khích nhỉ?
Sơ Niệm vỗ nhẹ gò má hơi nóng, nhịp tim vẫn không ngừng tăng nhanh.
Thật là điên rồ.
Editor: quattutuquat
—————
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, chương trình học năm nhất chính thức bắt đầu.
Lịch học của sinh viên năm nhất Khoa Quảng cáo rất bận rộn, khác hẳn với cuộc sống nhàn nhã và thoải mái trong khuôn viên trường đại học mà Sơ Niệm tưởng tượng.
Khương Dĩ Tắc cũng bận rộn với các thí nghiệm của riêng mình, càng có ít thời gian rảnh hơn.
Lần duy nhất hai người gặp nhau mỗi ngày chỉ là buổi tối cùng nhau ăn tối, sau đó đi dạo trong trường, anh sẽ đích thân đưa cô về ký túc xá.
Sơ Niệm cảm thấy mặc dù cô và Khương Dĩ Tắc đang yêu nhau nhưng dường như khác với những người khác, cô luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Đêm đó, sau khi hẹn hò với Khương Dĩ Tắc, cô trở về ký túc xá, giặt một ít quần áo rồi mang đi phơi khô trên ban công.
Cô lơ đãng liếc mắt nhìn xuống dưới lầu.
Tối nào cũng không thiếu mấy cặp đôi âu yếm tình tứ trước cửa ký túc xá nữ, trai gái có đôi có cặp, hoặc ôm hoặc hôn, lãng mạn ngọt ngào.
Sơ Niệm dần dần nhận ra giữa mình và Khương Dĩ Tắc còn thiếu thứ gì.
Cô và Khương Dĩ Tắc rất ít khi hôn nhau.
Đêm đó anh uống rượu rồi dồn cô vào rừng long não để tỏ tình, sau đó ôm cô ở tầng dưới ký túc xá.
Về sau anh không say rượu, cũng không còn có những hành động thân mật quá mức với cô nữa.
Lúc ăn cơm, anh sẽ gắp đồ ăn cho cô, thậm chí còn chủ động đưa đến bên miệng cô.
Khi cô cắn ống hút uống trà sữa và khen ngon, anh sẽ tiến tới nói cũng muốn thử, sau đó ngậm lấy ống hút cô vừa cắn, hôn cô gián tiếp.
Đi trên đường, anh luôn nắm tay cô một cách tự nhiên.
Đây quả thật đều là những chuyện mà các cặp đôi đang yêu làm.
Nhưng mà, cũng chỉ có thế thôi.
Ngoài nụ hôn cô chủ động trao trong rừng long não, điểm nhấn lớn nhất giữa hai người là việc anh đưa cô về ký túc xá mỗi ngày, sau đó ôm cô rồi hôn lên trán cô như chuồn chuồn lướt nước.
Ngọt ngào thì vẫn ngọt ngào, nhưng chỉ có cảm giác như lướt qua mà thôi, thiếu chút nóng bỏng.
Lúc đầu cô nghĩ có thể là do cô và Khương Dĩ Tắc mới quen nhau nên anh thận trọng hơn, muốn tiến hành mọi việc theo tuần tự.
Nhưng khi chưa kịp phát giác thì đã hơn một tháng trôi qua rồi.
Cũng hiếm thấy có cặp đôi nào mà chỉ hôn trán chứ không hôn môi suốt một tháng.
Thế mà đêm đó ở dưới lầu ký túc xá, cô còn cảm thấy vỏ bọc "hoa trên núi cao" cấm dục của Khương Dĩ Tắc đã sụp đổ.
Vỏ bọc cấm dục của người ta được thiết lập vô cùng rõ ràng và không hề dao động.
Có lẽ đây không còn là một vỏ bọc nữa.
Anh cấm dục thật!
Thứ bảy hôm đó, cô và Khương Dĩ Tắc ở trong phòng sách trong căn hộ của anh.
Khương Dĩ Tắc vừa hoàn thành một thí nghiệm, mấy ngày nay anh đang viết báo cáo thí nghiệm, Sơ Niệm chỉ có thể chán chường ngán ngẩm làm toán cao cấp.
Nửa giờ sau, cô dần mất hứng thú, lấy trong túi xách ra một chiếc gương nhỏ và son môi, dặm lại lớp trang điểm.
Nhìn đôi môi đỏ anh đào trong gương, cô lại nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt dần dần nhìn về phía Khương Dĩ Tắc đang gõ bàn phím trên bàn máy tính.
Hôm nay anh mặc sơ mi trắng rất giản dị, dáng ngồi thẳng tắp, đường cong trên cơ thể hoàn hảo, ánh nắng bên ngoài xuyên qua tấm kính khiến khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm sắc sảo.
Sơ Niệm gập gương lại, hai tay bưng mặt nhìn anh.
Người ta nói, khi nam nữ ở riêng với nhau, bầu không khí luôn rất vi diệu.
Nếu là một đôi đang yêu cuồng nhiệt thì tâm tình càng dễ rối loạn, phát sinh chuyện lãng mạn.
Nhưng cô cũng có cơ hội tốt ở riêng cô nam quả nữ với Khương Dĩ Tắc, tại sao chưa bao giờ có một khoảnh khắc bong bóng màu hồng xuất hiện vậy?
Có phải cô không đủ hấp dẫn bằng báo cáo thí nghiệm của anh không?
Sơ Niệm không tin điều tàn nhẫn này, cô bước tới đứng trước mặt anh, dựa vào mép bàn.
Khương Dĩ Tắc giương mắt nhìn cô, sau đó quay lại màn hình, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: "Không muốn học nữa à?"
Sơ Niệm cố ý quấy rầy anh, dán mặt lại gần, chỉ vào son môi mình vừa tô: "Màu này nhìn đẹp không anh?"
Cô tiến lại gần anh hơn một chút, vụng về dụ dỗ, "Có mùi đào trắng, thơm không nè?"
Khương Dĩ Tắc cuối cùng cũng dừng làm báo cáo, nhìn chăm chú cánh môi ẩm ướt gần trong gang tấc hai giây, anh mỉm cười: "Con gái các em thích tô son như vậy sao, lúc ăn cơm cũng không thấy em lau đi, cuối cùng đều nuốt luôn vào bụng hả?"
Sơ Niệm bị mạch não của anh làm cho choáng váng sửng sốt.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy đầu ngón tay Khương Dĩ Tắc nhẹ nhàng quẹt qua môi cô, nhìn vệt đỏ trên đầu ngón tay, anh đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó nói tiếp: "Lanolin, sáp và bột màu là những thành phần chính tạo nên son môi, trong bột màu sẽ chứa thủy ngân, chì, magie, sắt và các nguyên tố kim loại khác, có nguy cơ gây ô nhiễm kim loại nặng. Mặc dù nhà nước đã kiểm soát chặt chẽ lượng kim loại nặng đưa vào sản phẩm, nhưng cho dù những hóa chất được phép sử dụng vẫn tiềm ẩn nguy hiểm."
"... Anh có độc!"
Cô không kìm được, đá vào bắp chân anh một cái, vẫn chưa hết giận, lại đưa tay đánh nhẹ vào vai anh.
Trong lúc cô tức giận, Khương Dĩ Tắc đã vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.
Sơ Niệm cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, xoay người nửa vòng, cuối cùng ngồi vững vàng trên chiếc ghế xoay anh vừa mới ngồi.
Chẳng biết anh đã đứng lên từ lúc nào, cúi đầu chống hai tay lên thành ghế, nghiêng người về phía trước, bao bọc toàn bộ cơ thể cô.
Sự thay đổi đột ngột khiến Sơ Niệm giật mình, lông mi bất giác run lên, lưng lùi mạnh dựa sát về phía sau, đầy cảnh giác: "Anh làm gì vậy?"
Khương Dĩ Tắc nhìn bộ dạng của cô, cong môi khẽ cười, hơi thở nóng hổi phả vào người cô khi nói chuyện, giọng điệu cực kỳ lôi cuốn: "Không phải em nói son môi này là hương đào trắng sao, để anh nếm thử xem có phải không."
Anh đang muốn tiến tới, nhưng Sơ Niệm lại bất mãn nghiêng đầu: "Kim loại nặng, có thể gây chết người đấy!"
Khương Dĩ Tắc bị cô chọc cười, đầu ngón tay nhéo cằm cô, xoay lại khuôn mặt đang cố tình quay đi của cô, mặt đầy vẻ trêu chọc: "Vừa rồi anh chỉ đùa em thôi, sao không thể nhịn được muốn trêu em được thế nhỉ?"
Anh áp môi lên môi cô, mút hôn môi cô, cẩn thận nếm thử một phen rồi nhướng mày: "Rất ngọt."
Sơ Niệm: "..."
Trên cánh môi vừa bị hôn của cô lưu lại vệt nước nhàn nhạt, tỏa ra ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp.
Ánh mắt Khương Dĩ Tắc hơi tối sầm, nhẹ nhàng quét đầu ngón tay qua đó, nói sang chuyện khác: "Trưa nay em muốn ăn gì?"
Sơ Niệm suy nghĩ một chút: "Cua lông ạ."
Khương Dĩ Tắc cưng chiều cười: "Lát nữa đi siêu thị mua cho em."
Anh nhìn đồng hồ chỉ mới mười giờ, dỗ dành cô: "Em đợi thêm nửa tiếng nữa nhé? Anh viết xong những thứ đó rồi chúng ta ra ngoài. Buổi chiều anh hết bận, có thể dành nhiều thời gian hơn với em."
Sơ Niệm gật đầu, từ chỗ ngồi đứng lên: "Vậy em lại đọc sách thêm một lát."
Trở về chỗ ngồi, Sơ Niệm mở giáo trình toán cao cấp ra, nhưng lại không hề có chút tâm tư học bài.
Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh nụ hôn ngắn ngủi mà mình vừa nhận được.
Cô còn chưa kịp hưởng thụ thì đã kết thúc rồi.
Anh càng như vậy, Sơ Niệm càng cảm thấy ham muốn.
Thái độ cũng thoải mái tự nhiên quá rồi đó.
Sơ Niệm cầm điện thoại bên cạnh lên mạng tìm kiếm: Tại sao bạn trai không hôn thường xuyên?
Nhìn qua câu trả lời của cư dân mạng, cô rút ra một số điểm:
1. Ở bên ngoài có người khác
2. Anh ta mắc chứng ưa sạch sẽ, không thích hôn
3. Bạn bị hôi miệng
Theo sự hiểu biết của Sơ Niệm về Khương Dĩ Tắc, hai điều đầu tiên chắc chắn bị phủ nhận trực tiếp.
Vậy thì chỉ còn lại cái thứ ba.
Cô che miệng hà một hơi, cẩn thận ngửi ngửi, không có mùi gì mà.
Ngày nào cô cũng đánh răng rất kỹ, cũng không thường xuyên thức khuya.
Có lẽ không có đáp án nào trên mạng áp dụng được cho Khương Dĩ Tắc.
Có thể bày tỏ tình yêu của mình với cô thông qua các nguyên tố hóa học, thậm chí còn dò xét kim loại nặng trong son môi của cô, anh vốn không phải là người bình thường.
Đợi đã ——
Anh không chịu hôn cô là vì son chứa kim loại nặng sao?
Khi suy đoán này xuất hiện trong đầu, Sơ Niệm liếc nhìn Khương Dĩ Tắc ở đằng kia.
Anh đang tập trung viết báo cáo.
Cô giơ chiếc gương trong tay lên soi mặt mình, lớp son vừa thoa bị anh hôn trôi sạch, Sơ Niệm quả quyết tô thêm một lớp son nữa lên môi.
Cô cứ thích tô son đấy thì làm sao?
Thích hôn hay không kệ anh, không chiều được tật xấu này của anh đâu!
Thực sự nhàm chán, Sơ Niệm gục xuống bàn tùy ý lướt điện thoại.
Khương Dĩ Tắc làm xong công việc, tắt máy tính, đi tới liền phát hiện Sơ Niệm chẳng biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Cánh tay trái của cô duỗi thẳng đặt trên bàn, đầu tựa sang một bên, tay phải vẫn cầm điện thoại di động.
Thời tiết mùa thu dần lạnh hơn, không biết cô đã ngủ như thế này bao lâu, không sợ bị cảm lạnh à.
Khương Dĩ Tắc thở dài, rút điện thoại di động ra đặt sang một bên, cẩn thận ôm ngang cô lên, bế về phòng ngủ.
Đặt cô lên giường, anh nhẹ nhàng vén chăn lên.
Sơ Niệm đang mơ màng ngủ, cảm thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, trong hơi thở tràn ngập mùi thơm mát lạnh của gỗ thông xen lẫn mùi nắng, rất quen thuộc, hình như đây không phải là giường của cô.
Cô chớp chớp hàng mi mấy lần, từ từ mở mắt ra, đụng phải đôi mắt đen nhánh thâm trầm của Khương Dĩ Tắc.
Anh đang dém góc chăn cho cô, dường như không ngờ cô lại đột nhiên tỉnh lại, anh ngạc nhiên một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Em còn ngủ nữa không?"
Sơ Niệm còn chưa tỉnh hẳn, cả người đều lâng lâng như đang mơ.
Cô vô thức vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh một cái, sau đó buông anh ra ngủ tiếp, trong miệng còn lầm bầm: "Anh không hôn thì em tự hôn."
Vẻ mặt Khương Dĩ Tắc cứng đờ, trong đầu nghĩ tới lời nói khó hiểu của cô.
Ý thức được điều gì đó, anh không khỏi bật cười.
"Niệm Niệm." Anh gọi cô một tiếng, cúi người tiến lại gần.
Sơ Niệm cảm giác được bên tai có hơi nóng, ngơ ngác mở mắt lần nữa.
Lần này cô đã tỉnh táo hơn trước không ít.
Nhìn khuôn mặt cách mình chưa đầy 10cm, cô nhớ lại hình như vừa rồi mình đã thuận miệng lẩm bẩm gì đó.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đôi môi nóng bỏng của Khương Dĩ Tắc đã tiến tới, không nói một lời mà hôn cô.
Lần này anh bá đạo lại mạnh mẽ, đầu lưỡi cậy mở hai hàm răng cô, khiến cô không còn không gian để thở.
Sơ Niệm cảm giác mình như con mồi mắc bẫy trong lưới, chỉ có thể mặc anh làm thịt.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh mới buông cô ra.
Chóp mũi hai người vẫn chạm vào nhau, hơi thở hoà quyện quấn quýt, cánh môi cô đỏ hồng căng mọng, lưu lại dấu vết bị tàn phá.
Sau một hồi bình ổn, anh sửa sang mái bù xù của cô: "Không phải em muốn ăn cua lông sao, dậy đi chúng ta đi siêu thị, nếu hôn tiếp —— "
Anh dán sát bên tai cô khàn giọng nói: "Anh đã rất kiềm chế, nhưng sợ vẫn không kiềm chế được bản thân, lại muốn làm chuyện khác."
*
Lời của editor: Tết cận kề nên chủ nhà hơi ham vui đi chơi tít mít, update có hơi muộn, mong các tình yêu thông cảm nha 😅 Tuy nhiên mình vẫn sẽ cố gắng ra chương liên tục với tiến độ 1 chương/ngày và hoàn thành truyện trước thềm năm mới nè ٩( ᐛ)و