Khoảng 1 rưỡi chiều ngày 30, Hướng Vu Đồng gọi điện thoại cho Bùi Oanh Oanh, cậu ta nói mình đang ở dưới lầu ký túc xá của cô.
Bùi Oanh Oanh vừa nghe xong liền vội vàng đổi giày, đóng kỹ cửa sổ lại rồi kéo valy xuống lầu. Lúc cô đi tới cửa ký túc xá thì thấy Hướng Vu Đồng. Cậu ta đứng quay lưng về phía cửa ký túc xá, đứng rất thẳng, giống hệt một thân cây bạch dương, các nữ sinh đi ngang qua bên cạnh đều không nhịn được mà nhìn cậu ta lâu thêm vài lần, thậm chí còn có người to gan, trực tiếp bước lên hỏi phương thức liên lạc của cậu ta nữa.
Khi Bùi Oanh Oanh đi đến gần, cô nghe thấy nữ sinh kia ngượng ngùng hỏi Hướng Vu Đồng, “Bạn học, cậu học ở khoa nào vậy? Có thể thêm Wechat không?”
Hướng Vu Đồng yên lặng giây lát, đọc một đề toán sau đó nói với nữ sinh kia, “Đáp án chính là số Wechat của tôi.”
Nữ sinh bối rối, nữ sinh bên cạnh cô ấy cũng bối rối theo.
Bùi Oanh Oanh không nhịn được bật cười, vì nụ cười này của cô mà Hướng Vu Đồng quay đầu lại.
“Đi thôi.” Cậu ta nói.
Nữ sinh vừa mới xin phương thức liên lạc của Hướng Vu Đồng càng đỏ mặt hơn, cô ấy vội vàng nói xin lỗi Bùi Oanh Oanh rồi kéo bạn mình nhanh chóng chạy đi. Bùi Oanh Oanh còn chưa kịp nói với nữ sinh đó là cô ấy đang hiểu lầm thì đã không còn thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.
“Hình như cô ấy hiểu lầm rồi.” Bùi Oanh Oanh lúng túng nói với Hướng Vu Đồng.
Hướng Vu Đồng gật đầu, “Không sao, đằng nào thì mình cũng thật sự có bạn gái.”
Bùi Oanh Oanh nghe Hướng Vu Đồng nói vậy thì khoé miệng giật giật, nhất định cậu ta không thể ngờ rằng bạn gái mình lại là một người đàn ông thứ thiệt, thậm chí còn không phải là người mà là một con rắn.
Hướng Vu Đồng nhận lấy valy trong tay Bùi Oanh Oanh, trong khi cậu ta chỉ đeo một cái balo màu đen, “Bây giờ bắt xe ra sân bay chắc chỉ mất hơn bốn mươi phút thôi, cậu ăn trưa chưa?”
“Ăn rồi.” Bùi Oanh Oanh đuổi theo bước chân Hướng Vu Đồng, nhìn cậu ta kéo valy hồng của mình thì mặt cô hơi đỏ lên, thậm chí còn cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn hai người bọn họ, “Hay là để mình tự kéo đi, đằng nào cũng chỉ kéo thôi, không nặng đâu.”
Hướng Vu Đồng không lên tiếng mà chỉ nhìn Bùi Oanh Oanh, cô lặng lẽ thu tay về, không đề cập đến chuyện tự kéo valy nữa.
Một lát sau, Bùi Oanh Oanh lên tiếng, “Hôm qua cậu không bị thương chứ?”
Đến bây giờ huấn luyện viên đó cũng không đến tìm cô, hình như đã bị Hướng Vu Đồng đuổi chạy thật rồi, nhưng Bùi Oanh Oanh cũng không sao tưởng tượng nổi, một Hướng Vu Đồng với hình thể nhỏ hơn huấn luyện viên hẳn một bậc lại đuổi được huấn luyện viên đi mà không hề bị thương.
“Không bị thương.” Hướng Vu Đồng bình tĩnh nói, rồi hỏi ngược lại Bùi Oanh Oanh, “Anh ta có còn đi tìm cậu nữa không?”
Bùi Oanh Oanh lắc đầu.
Hướng Vu Đồng gật đầu hài lòng, “Nếu anh ta lại đến tìm cậu thì cứ gọi điện cho mình.”
“Cậu lại định đánh nhau với anh ta à?”
“Không, lấy đức thu phục người.”
Bùi Oanh Oanh: “…”
***
Khi ngồi ở sân bay chờ lên máy bay, Bùi Oanh Oanh ngồi xem phim điện ảnh, xem được một nửa thì không nhịn được quay sang nhìn Hướng Vu Đồng, cậu ta đang chơi trò giải ô chữ trên báo, còn thu hút cả một ông bác.
Trò giải ô chữ này có liên quan đến phim truyền hình, dường như Hướng Vu Đồng chưa xem phim truyền hình bao giờ nên cậu ta tốn khá nhiều thời gian mới giải được một ô, ông bác bên cạnh thấy vậy thì không nhịn được mà nói thẳng, “Cái này mà cũng không biết, cháu nhìn cái này đi, gợi ý nói là phim có liên quan đến con rắn vàng, vậy khẳng định là《Bích Huyết Kiếm》 rồi, điền chữ Bích vào! Còn cái này nữa, cái này với…”
Hướng Vu Đồng nâng tay bịt kín trò chơi giải ô chữ lại, mặt không đổi sắc nhìn ông bác kia, “Bác à, cháu đang chơi mà.”
Ông bác xấu hổ hạ mình, “À, được, được, cháu chơi đi.” Nói xong, ông ấy quay đầu đi, miệng còn lẩm bẩm, “Thằng bé này khá đẹp trai, dù không được thông minh cho lắm.”
Hướng Vu Đồng yên lặng bỏ tay ra, đúng lúng này, một cái đầu từ bên khác thò tới.
“Cậu không biết chơi trò giải ô chữ về phim truyền hình à?” Bùi Oanh Oanh nhìn chăm chú vào tờ báo, “Đơn giản lắm, như câu này này.”
Hướng Vu Đồng lại lấy tay che đi, cậu ta mím môi, cứng rắn ném ra hai chữ, “Mình biết rồi.”
Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, “À.”
Cô ngồi trở về, tiếp tục xem phim điện ảnh của mình. Hướng Vu Đồng thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu ta cất báo đi, quyết định từ giờ sẽ không chơi trò giải ô chữ ở nơi công cộng nữa.
Lên máy bay không bao lâu, Bùi Oanh Oanh thấy hơi mệt, cô nhìn xung quanh, có không ít người đã ngủ rồi, lúc đang do dự không biết có nên ngủ hay không thì Hướng Vu Đồng ở bên cạnh bỗng lấy một cái bịt mắt còn mới ra đưa cho cô.
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt nhìn cái bịt mắt đó, cô nhỏ giọng hỏi, “Sao cậu biết mình buồn ngủ?”
“Đồng hồ sinh học cho thấy rất nhiều người đều buồn ngủ vào thời điểm này.”
Bùi Oanh Oanh cầm lấy cái bịt mắt trong tay Hướng Vu Đồng, “Cảm ơn.” Cô đang định đeo lên thì cậu ta bỗng nói chờ một chút, sau đó cô thấy cậu ta quay sang nói nhỏ với vị hành khách ngồi bên cạnh mình.
Hướng Vu Đồng lấy túi của mình từ ngăn đựng đồ phía trên, móc ra một cái gối kê cổ rồi lại cất túi vào chỗ cũ.
“Dùng cái này ngủ sẽ dễ chịu hơn.” Cậu ta đưa gối kê cổ cho Bùi Oanh Oanh.
Gối kê cổ này có màu đen, kiểu dáng đơn giản, nhìn qua có vẻ là đồ của chính Hướng Vu Đồng.
“Cảm ơn.” Bùi Oanh Oanh nhận lấy.
Hướng Vu Đồng này chu đáo hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Bùi Oanh Oanh ngủ được một lát thì bỗng cảm thấy máy bay hơi chao đảo, cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, chờ khi cô tháo bịt mắt ra, thân máy bay càng rung lắc nhiều hơn. Đúng lúc này trong loa phát thanh cũng vang lên giọng của nữ tiếp viên hàng không.
“Xin chào quý khách, chào mừng quý khách đi trên chuyến bay này, hiện giờ máy bay đang bay qua tầng khí lưu nên có thể sẽ hơi lắc lư, xin quý khách không cần sợ hãi mà hãy cài dây an toàn, ngồi tại vị trí của mình và không tự ý đi lại, xin cảm ơn sự hợp tác của quý khách.”
Nghe xong lời của nữ tiếp viên hàng không, Bùi Oanh Oanh đang định tiếp tục đeo bịt mắt lên thì chợt phát hiện Hứa Vu Đồng ở bên cạnh có gì đó không bình thường.
Sắc mặt cậu ta rất trắng, môi cũng tái nhợt.
“Hướng Vu Đồng, cậu sao thế?” Bùi Oanh Oanh lo lắng nhìn cậu ta.
Bàn tay Hướng Vu Đồng bám chặt vào thành ghế, cậu ta mím môi không nói lời nào mà chỉ lắc đầu.
Bùi Oanh Oanh thấy trán cậu ta rịn mồ hôi lạnh thì chợt nhớ tới lần đến khu vui chơi trước đây, sau khi ngồi đĩa bay hành tinh lạ thì cậu ta cũng tỏ vẻ không thoải mái, thậm chí còn không muốn ngồi vòng quay mặt trời. (*)
(*) Bê: Nội dung này ở chương 59
Vừa nghĩ đến đây, cô liền bật thốt ra một câu.
“Có phải cậu sợ độ cao không?”
Hướng Vu Đồng ngước mắt nhìn Bùi Oanh Oanh, lông mi của cậu ta rất dài, làm tôn lên nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, không hiểu sao lúc này lại thấy có chút đáng yêu.
Cậu ta gật đầu, lại nói thêm một câu, “Mình không sao đâu, cậu không cần phải lo cho mình, chẳng qua máy bay chao đảo làm mình liên tưởng đến vài chuyện không hay mà thôi.”
Bùi Oanh Oanh không ngờ Hướng Vu Đồng thật sự sợ độ cao, “Không có chuyện gì thật chứ? Cậu ra nhiều mồ hôi quá, có cần hỏi tiếp viên xem trên máy bay có bác sỹ nào không?” Cô hỏi Hướng Vu Đồng xong thì định ấn chuông gọi tiếp viên hàng không, nhưng cô vừa đưa tay ra thì đột nhiên có một bàn tay khác giữ lấy tay cô.
Bàn tay kia rất nóng, trong lòng bàn tay còn ướt mồ hôi.
“Đừng.” Giọng Hướng Vu Đồng rất nhỏ, “Thật sự lát nữa mình sẽ ổn mà.”
Cậu ta nắm chặt tay Bùi Oanh Oanh không buông, giống như rất sợ cô đi ấn chuông vậy.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn bàn tay đang giữ lấy tay mình, bàn tay kia thon dài trắng trẻo, xương khớp rõ ràng, trên lớp cơ bắp mong mỏng còn có mạch máu xanh như rễ cây, toát lên hơi thở nam tính.
Lỗ tai cô lặng lẽ đỏ.
Dường như vì khó chịu mà Hướng Vu Đồng cũng quên luôn việc buông tay Bùi Oanh Oanh ra, cậu ta cứ nắm tay cô đến tận khi máy bay hoàn toàn ngừng rung lắc, lúc giọng nói vui vẻ của nữ tiếp viên một lần nữa vang lên, cậu ta mới đột ngột buông tay cô ra.
“Xin lỗi.” Hướng Vu Đồng nói nhanh, gương mặt anh tuấn trắng trẻo ửng đỏ.
Bùi Oanh Oanh quay mặt đi, cũng chỉ nhỏ giọng đáp: “Không có gì.”
Suốt khoảng thời gian tiếp theo, hai người bọn họ không nói gì nữa. Khi máy bay hạ cánh, Bùi Oanh Oanh trả lại cái bịt mắt và gối kê cổ cho Hướng Vu Đồng, cậu ta nhét luôn vào balo đeo sau lưng rồi dẫn cô xuống máy bay.
Xuống máy bay, hai người đi đến chờ lấy hành lý trước, Bùi Oanh Oanh mở máy điện thoại lên, vừa mới mở máy thì Quý Đường gọi điện tới.
“Oanh Oanh, còn bao lâu nữa mới ra?”
“Bây giờ vẫn đang chờ lấy hành lý.” Bùi Oanh Oanh nhìn băng chuyền, vẫn chưa có hành lý nào chạy ra cả.
“Tôi chờ em ở cửa số 3.”
Bùi Oanh Oanh vừa cúp điện thoại thì Hướng Vu Đồng ở bên cạnh hỏi, “Quý Đường à?”
“Ừ.” Bùi Oanh Oanh gật đầu.
Hướng Vu Đồng trầm mặc giây lát, không biết đang nghĩ gì mà một lát sau lại nói tiếp: “Ngày nào mình cũng gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng cô ấy không bao giờ nhận. Thỉnh thoảng cô ấy mới nhắn tin cho mình nhưng nội dung đều là nhắc nhở mình chăm sóc cho cậu. Khi yêu đương chị cậu đều như vậy, hay chỉ mỗi với mình là cô ấy mới như vậy?”
Bùi Oanh Oanh há miệng, thật sự không biết nên nói thế nào.
“Chị mình luôn như vậy, cậu đừng quá bận lòng.”
Hướng Vu Đồng nhíu mày, “Thật không? Mình sợ cô ấy cho rằng mình quá nhỏ tuổi, nhưng thật ra mình rất nghiêm túc.”
Nghe được lời của cậu ta, Bùi Oanh Oanh chỉ cảm thấy lúng túng, cô quay mặt đi, nhỏ giọng đáp, “Ừ.”
Thấy phản ứng của Bùi Oanh Oanh, Hướng Vu Đồng cũng quay đi, “Xin lỗi, mình không nên nói với cậu những chuyện này.”
“Không sao đâu.”
Một lần nữa hai người lại rơi vào yên lặng.
Cũng may hành lý bắt đầu chạy ra.
Hướng Vu Đồng giúp Bùi Oanh Oanh lấy hành lý, chờ khi ra bên ngoài, cậu ta trả hành lý lại cho cô, “Mình muốn đi vệ sinh, cậu đi trước đi.”
“Hả? Cậu không đi cùng với mình sao?” Bùi Oanh Oanh sửng sốt.
“Không, lát nữa mình sẽ về thẳng nhà, ngày mai mình sẽ đến tìm Quý Đường sau, nhờ cậu nói giúp mình một tiếng với cô ấy.” Hướng Vu Đồng cười xấu hổ, “Mình muốn mời cô ấy ăn bữa cơm, mình đã thi bằng lái lúc nghỉ hè rồi, mai mình sẽ lái xe đến đón cô ấy.”
“Được, mình sẽ nói với chị ấy.” Bùi Oanh Oanh tạm biệt Hướng Vu Đồng rồi kéo valy đi ra.
Đi chưa được mấy bước, cô liền thấy Quý Đường.
Đã gần một tháng trời không gặp Quý Đường, trong nháy mắt vừa gặp lại, cô bỗng thấy hơi hoảng hốt.
Quý Đường đeo kính mát đứng ở cửa ra, vì xinh đẹp hơn người mà có rất nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía anh, thậm chí còn có người lén thầm thì không biết vị này có phải người nổi tiếng hay không.
Quý Đường thấy Bùi Oanh Oanh thì bước tới. Anh đón lấy valy của cô, tay còn lại nắm tay cô dắt đi.
Anh vừa dắt cô vừa nói: “Chắc tập quân sự mệt lắm, gầy quá.”
“Cũng tạm.” Bùi Oanh Oanh hơi khó xử. Cô chợt phát hiện mình không biết nên đối mặt với Quý Đường ra sao.
Quý Đường biết hôm nay cô cùng về với Hướng Vu Đồng, nhưng anh lại không hề hỏi han gì đến cậu ta.
Quý Đường dẫn Bùi Oanh Oanh đến bãi đậu xe, hôm nay anh tự mình lái xe đến.
Bùi Oanh Oanh vừa mới ngồi lên ghế phụ lái, Quý Đường đột nhiên nhào người qua khiến cô giật mình né ra sau, lưng dán vào cửa kính.
Hai mắt cô mở to như mắt nai con, hàng mi dày chớp chớp, thể hiện nỗi hốt hoảng lúc này của chủ nhân.
Kỳ tập quân sự đã kết thúc được nửa tháng.
Da mặt Bùi Oanh Oanh đã được dưỡng lành cỡ bảy tám phần, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra được dấu vết trên mặt.
Quý Đường nâng tay sờ nhẹ lên vị trí bị bỏng nắng trên mặt Bùi Oanh Oanh, thấy cô khẽ run thì không khỏi nhíu mày, “Tôi sờ đau em sao?”
Bùi Oanh Oanh lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy em đang sợ tôi.” Quý Đường nói khẽ.
Bùi Oanh Oanh không đáp, quả thật cô vẫn sợ Quý Đường, dù Quý Đường tỏ ra dịu dàng với cô, nhưng có vài thứ đã tồn tại thì bất kể có giả vờ thế nào đi nữa cũng đều không sao che giấu được.
Nghĩ đến chuyện mỹ nhân trước mắt mình là rắn biến thành, Bùi Oanh Oanh liền nhớ đến nguyên hình của đối phương. Học ở bên ngoài một tháng, cô càng cảm thấy Thế giới bên ngoài vô cùng tốt đẹp, bên ngoài tự do mới mẻ, mang theo muôn vàn sức sống. Mà Thế giới có Quý Đường lại là một Thế giới mục nát, tràn ngập mùi hương khiến người ta buồn nôn, giống như mùi của cánh hoa thối rữa rơi đầy đất.
Quý Đường ngồi trở về, trầm mặc khởi động xe.
Đến Quý trạch, biểu tình của Quý Đường lại khôi phục như thường, thậm chí anh còn lấy một bó hoa hồng từ cốp sau, “Đây, cho Oanh Oanh của tôi, hoan nghênh về nhà.”
Bùi Oanh Oanh bị nhét vào ngực một bó hoa hồng lớn, cô ngây ngốc để Quý Đường dắt đi. Trên bàn bày đầy thức ăn, tất cả đều là những món mà ngày thường cô thích ăn, nhưng cô không thấy dì Tuệ đâu cả.
Bùi Oanh Oanh đặt hoa hồng xuống bàn phòng khách, không nhịn được mà hỏi Quý Đường, “Dì Tuệ đâu?”
“Tôi đuổi ra ngoài chơi rồi, hôm nay toàn bộ bọn họ đều được nghỉ, trong nhà chỉ còn hai người chúng ta thôi.” Quý Đường mở rượu vang, “Tối nay uống một ly chứ?”
“Không cần.” Bùi Oanh Oanh không ngờ trong nhà chỉ còn cô với Quý Đường, cô bỗng thấy hơi sợ hãi.
“Không sao đâu, uống một ngụm nhỏ cũng được.”
Đúng như Quý Đường nói, anh chỉ rót Bùi Oanh Oanh một chút xíu.
Bùi Oanh Oanh đành phải rửa tay ngồi xuống, cô mới cầm đũa lên, vừa ăn miếng đầu tiên đã phát hiện thức ăn tối nay không phải do dì Tuệ làm, cô hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Quý Đường.
Quý Đường đọc hiểu nghi hoặc của cô, bờ môi đỏ mọng khẽ cong, “Tôi làm, dùng chút yêu thuật để giữ ấm đến khi chúng ta về nhà.”
Vậy mà lại do Quý Đường làm.
Bùi Oanh Oanh không dám tin tưởng, món ăn này còn ngon hơn dì Tuệ làm, cẩn thận nhìn kỹ thì trình bày cũng đẹp hơn nhiều.
Dường như Quý Đường nhìn thấu vẻ không dám tin trong mắt Bùi Oanh Oanh, anh nhấp một ngụm rượu vang, tuỳ ý nói: “Này cũng không là gì, có yêu quái nào mà không biết làm cơm chứ? Cũng đã sống nhiều năm như vậy rồi.”
Nói xong câu này, anh bỗng chớp chớp mắt, “Thật ra thì cũng không có sống được bao nhiêu năm.”
Anh đang sợ cô cảm thấy mình là lão yêu quái sao?
Bùi Oanh Oanh cúi đầu, làm như không nghe thấy.
Ăn cơm được một nửa, cô cúi đầu xuống nhìn ly rượu vang mà Quý Đường rót cho mình. Chần chừ giây lát rồi vẫn cầm lên nhấp một ngụm, uống xong cô liền cau mày. Rượu vẫn luôn thật khó uống, bất kể là rượu gì. Bùi Oanh Oanh vội vàng cầm cốc nước lên uống mấy hớp, khó khăn lắm mới làm át đi mùi rượu trong miệng.
Cô vừa buông cốc nước, Quý Đường bỗng ngồi sang bên cạnh cô.
“Oanh Oanh.” Anh nhỏ giọng gọi tên cô.
Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn về phía anh, chợt phát hiện mặt Quý Đường hơi ửng đỏ, đôi mắt hồ ly long lanh, xem chừng đã uống say rồi.
Anh chống cằm nhìn chăm chú vào Bùi Oanh Oanh, cô bị anh nhìn đến mức hơi lùi ra sau.
Thấy Bùi Oanh Oanh tránh né mình, đôi mắt xinh đẹp kia nhíu lại, “Sao phải tránh tôi? Tôi đâu có ăn em.”
Bùi Oanh Oanh mím môi, cảm thấy không ổn cho lắm, hiện giờ trong phòng chỉ có cô với Quý Đường, dì Tuệ cũng không có ở đây, nếu Quý Đường thật sự say rượu thì cô nên làm gì?
Vừa mới nghĩ đến đây, Bùi Oanh Oanh liền thấy Quý Đường mềm nhũn ngã vào đùi cô, anh tựa vào đùi cô giống hệt lúc hiện nguyên hình —— rắn không xương, cả người mềm như bông.
“Tôi muốn nói xin lỗi em, tôi không nên doạ em sợ, em đừng trốn tránh tôi.” Quý Đường nhỏ giọng nói, nói xong anh còn cọ cọ mặt vào đùi Bùi Oanh Oanh làm mặt cô đỏ bừng lên.
“Anh đứng lên trước có được không?” Bùi Oanh Oanh muốn đỡ Quý Đường dậy, nhưng nhận ra không tài nào đỡ được. Dù sức nặng đè lên đùi cô không nặng đến mức ấy, nhưng khi cô muốn nâng lên thì lại chẳng khác nào đang nâng một cục sắt nặng chịch.
“Không đứng.” Quý Đường hừ khẽ, thậm chí còn nhắm hai mắt lại, “Tôi buồn ngủ.”
Gần như anh vừa mới dứt lời, Bùi Oanh Oanh chợt thấy Quý Đường trên đùi mình biến mất, thay vào đó là một con rắn trắng nhỏ.
Xem ra Quý Đường thật sự uống say rồi, không những biến thành nguyên hình mà đầu lưỡi còn thè cả ra ngoài.
Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ thở dài, bây giờ cô bỗng thấy hơi nghi ngờ Quý Đường đang cố ý, uống rượu cái là say luôn.
Cô lấy một đôi đũa sạch trên bàn, nhẹ nhàng gắp rắn trắng nhỏ lên rồi thả đối phương vào ghế salon ở phòng khách. Sau khi đặt nó xuống, cô lại lấy một tấm chăn mỏng, đang định đắp cho rắn trắng nhỏ thì bỗng thấy màu sắc trên người nó tựa hồ thay đổi, hình như nó đang biến thành màu hồng.
Bùi Oanh Oanh dụi dụi mắt, nhận ra mình không nhìn nhầm.
Quý Đường uống rượu xong còn sẽ biến thành màu hồng sao?
Bùi Oanh Oanh nhìn rắn trắng nhỏ chậm rãi biến từ màu trắng sang màu hồng, cuối cùng hoàn toàn biến thành một con rắn nhỏ màu hồng phấn. Cô đứng bên cạnh yên lặng nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp rắn hồng nhỏ trên ghế salon.
“Tách tách ——”
***
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh ngủ một giấc đến tận khi tự tỉnh dậy. Tuy ký túc xá thoải mái nhưng tóm lại mấy người ở chung một phòng nên ít nhiều vẫn sẽ phát ra tiếng động. Bùi Oanh Oanh không hẳn là thính ngủ, nhưng vẫn thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm, vì Thường Đình có tật nói mớ.
Ban đầu, Bùi Oanh Oanh không biết cô ấy nói mớ, còn ngồi dậy hỏi cô ấy sao vậy. Mãi sau thấy Thường Đình tự nói một mình mãi mới phát hiện đối phương đang nói mớ.
Bùi Oanh Oanh ngáp ngủ xuống giường, sáng sớm cô dậy tắm rửa rồi mới chậm rãi ra ngoài, thay một chiếc váy bất đối xứng. Lúc ở trường học, vì luôn phải chạy lên chạy xuống, hơn nữa vừa mới tập quân sự xong nên cô không mặc váy được, bây giờ về nhà, thấy mặc quần quá nóng, vẫn là mặc váy thì mát mẻ hơn.
(**) Bê: Đây là kiểu váy bất đối xứng:
Cô thay đồ xong thì đi xuống lầu, đến phòng ăn ở nhà chính, cô thấy dì Tuệ.
Dì Tuệ vừa nhìn thấy Bùi Oanh Oanh thì hơi sửng sốt, “Sao lại gầy thế này? Ở trường không chịu ăn cơm sao? Hay cơm ở trường không ngon?”
Ba vấn đề liên tiếp được đưa ra, Bùi Oanh Oanh chỉ có thể lắc đầu, “Tập quân sự xong bị giảm cân, chắc sẽ nhanh tăng cân trở lại thôi, hơn nữa không phải gầy một chút mới tốt sao?”
“Cô không thể gầy nữa, có chút xíu thịt hà.” Dì Tuệ bưng bữa sáng từ trong bếp ra, “Sáng nay không biết lúc nào cô xuống nên tôi cứ chờ ở đây, cô ăn bánh mỳ trước đi, còn sữa thì phải chờ thêm hai phút.”
“Cảm ơn dì Tuệ.” Bùi Oanh Oanh mỉm cười ngồi xuống.
Lúc tiến vào cô còn cố tình nhìn ghế salon ở phòng khách, chăn đã bị vén lên, bên trong cũng không thấy bóng dáng rắn trắng nhỏ đâu, có lẽ Quý Đường đã rời đi rồi.
Mấy phút sau dì Tuệ bưng sữa bò ra ngoài, bà đặt sữa bò xuống cạnh Bùi Oanh Oanh rồi nhỏ giọng nói, “Hôm qua thiếu gia uống rượu với cô phải không?”
Bùi Oanh Oanh gật đầu.
Hai mắt dì Tuệ cong cong, “Cô thử đoán xem đêm qua tôi về nhà rồi tìm thấy ngài ấy ở đâu?”
Nghe dì Tuệ nói vậy, Bùi Oanh Oanh cũng nổi lòng hiếu kỳ, “Ở đâu?”
“Trong bình rượu.” Dì Tuệ cười trộm, “Rất ít khi thiếu gia uống đến mức này, chỉ khi nào uống quá nhiều thì mới chui vào trong bình rượu thôi, nếu không để ý, có khi sẽ thật sự mang ngài ấy đi ngâm rượu mất.”
Bùi Oanh Oanh ngẩn ra, cô không ngờ Quý Đường còn có một mặt như vậy, “Bây giờ anh ta vẫn đang ở đó?”
“Ở trong phòng ngủ, chắc là chưa tỉnh rượu đâu, không biết đêm qua ngài ấy chui vào trong bình uống đến bao nhiêu mà tôi thấy trong bình không còn giọt rượu nào, sợ là đều bị ngài ấy uống sạch cả rồi.” Dì Tuệ nói xong lại đi vào bếp.
Bùi Oanh Oanh cười bất đắc dĩ, ăn sáng xong liền trở về phòng, mãi đến khi dì Tuệ gọi điện thoại tới.
“Nhị tiểu thư, Hướng Vu Đồng tới, cậu ta nói muốn mời Đại tiểu thư đi ăn trưa. Nhị tiểu thư, cô thử đi sang xem Đại tiểu thư tỉnh chưa.”
Dì Tuệ dùng ba từ “Đại tiểu thư”, xem ra Hướng Vu Đồng đang đứng ngay bên cạnh.
Cô còn tưởng Hướng Vu Đồng sẽ mời Quý Đường ăn tối, không ngờ lại là ăn trưa, nhưng nghe giọng điệu của dì Tuệ thì Quý Đường đã uống bao nhiêu rượu như vậy, có tỉnh được hay không mới là một vấn đề.
Bùi Oanh Oanh cúp điện thoại, đi đến cửa phòng Quý Đường, đầu tiên cô gõ một tiếng, thấy bên trong không có động tĩnh gì thì lại gõ thêm ba tiếng nữa, đồng thời gọi tên Quý Đường, nhưng vẫn như cũ không có phản ứng gì. Lúc Bùi Oanh Oanh đang định đi nói với dì Tuệ là Quý Đường chưa tỉnh thì cửa bỗng hé ra một chút.
Cô hơi do dự, nhưng vẫn đẩy cửa đi vào.
Để Hướng Vu Đồng chờ mãi cũng không tốt lắm, vẫn nên gọi Quý Đường dậy thì hơn.
Bùi Oanh Oanh đẩy cửa vào, đập vào mắt là một chiếc giường lớn, chăn trên giường quấn thành một đống, chỉ có chút tóc thò ra ngoài.
Cô đi đến bên giường, nhỏ giọng gọi, “Chị, dậy đi! Hướng Vu Đồng tới!”
Quý Đường không có phản ứng.
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, đưa tay đẩy đống chăn kia, “Chị! Dậy đi!”
Âm lượng giọng nói cũng tăng cao hơn.
Tựa hồ đã hơi có tác dụng.
Quý Đường chậm rãi thò đầu ra khỏi chăn, gương mặt mỹ nhân như hoa phù dung nở rộ, đẹp đến không dám nhìn thẳng, đôi mắt hồ ly kia nửa nhắm nửa mở, hàng mi dài như cánh ve tôn lên mí mắt như hoạ, mũi cao môi đỏ, dù Bùi Oanh Oanh là con gái nhưng cũng nhìn gương mặt này đến ngây ngẩn.
Lúc Bùi Oanh Oanh còn đang ngẩn người thì Quý Đường hé mắt ra, đồng tử mắt như ngọc lưu ly liếc nhìn cô, vươn tay kéo thẳng cô lên giường.
Bùi Oanh Oanh thấy một trận quay cuồng, ngay sau đó cơ thể bị đè lên, vì động tác này mà làn váy cô xốc xếch, lộ ra đôi chân thẳng tắp nhẵn mịn.
Cô luống cuống, mà càng khiến cô hốt hoảng chính là, bên dưới chăn là cái đuôi của Quý Đường, cô không biết anh biến thành thân người đuôi rắn từ bao giờ, nhưng có thể cảm giác được đuôi rắn lạnh như băng kia đang dạo chơi trên bắp chân mình.
“Quý Đường!” Bùi Oanh Oanh kinh hãi kêu lên, “Anh đừng nên như vậy!”
Dường như Quý Đường thật sự say rượu, anh nhắm mắt, ôm Bùi Oanh Oanh vào lòng, thân mật dùng mặt cọ cọ cổ cô, hai tay ôm lấy đối phương như đang ôm vật mà mình trân quý, mà cái đuôi bên dưới của anh càng không chịu tuân theo quy củ, dùng sức cọ lưng, bắp chân, thậm chí cả đùi Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh ngửi được hương hoa hồng nồng nặc trên người anh, nồng hơn bất kỳ những lần mà cô đã ngửi thấy trước đây.
Mùi hoa kia mang theo hơi thở thối rữa, giống như muốn mang cô vào địa ngục.
Bùi Oanh Oanh cố gắng muốn đẩy Quý Đường ra, nhưng sức lực của cô chẳng khác nào châu chấu đá xe, cũng may Quý Đường chỉ cọ cọ chứ không làm thêm hành động nào quá đáng hơn, cứ như anh chỉ đang làm nũng thôi vậy.
Bùi Oanh Oanh nhìn gương mặt say rượu như phù dung của Quý Đường, vừa bất lực vừa tức giận, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa mà cắn một phát vào tay anh.
Cô vừa cắn xong, Quý Đường liền hé mắt ra, đôi mắt hồ ly lấp lánh, anh nghiêng đầu nhìn thiếu nữ dưới thân, dường như không hiểu tại sao đối phương lại cắn mình.
Thấy anh mở mắt, Bùi Oanh Oanh liền nhả miệng ra, nhưng vừa nhả ra thì chợt phát hiện mình đã cắn chảy máu tay anh.
Máu chảy ra từ vết thương, đỏ tươi như nước ép hoa.
Quý Đường nâng tay lên, lè lưỡi liếm sạch vết máu, nhìn anh rũ mắt liếm vết thương của mình, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại khiến Bùi Oanh Oanh không khỏi đỏ mặt, cô há miệng nhìn cảnh trước mắt, ngay cả Quý Đường dừng lại khi nào cô cũng không biết.
Quý Đường cúi người, một lần nữa ôm lấy Bùi Oanh Oanh, “Em lại cắn tôi.” Giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng lại khiến mặt cô càng đỏ hơn.
Cô bối rối quay mặt đi, chân dùng sức chặn đuôi rắn không an phận của anh, nói nhỏ: “Hướng Vu Đồng tới, anh mau dậy đi, uống say đến phát điên luôn rồi, anh có còn muốn giải trừ lời nguyền trên người nữa không?”
“Muốn.” Quý Đường nói khẽ, “Vẫn là Oanh Oanh quan tâm tôi.”
Bùi Oanh Oanh đẩy anh, “Anh dậy nhanh lên, đừng có làm nũng nữa, phiền chết đi được.”
Quý Đường cười cười, có vẻ như đã thật sự tỉnh rượu, anh cúi đầu nhìn Bùi Oanh Oanh, hương hoa hồng trên người dần phai nhạt, “Mỗi lần cắn tôi xong em đều nổi sung, đây là cách mở khoá nhân cách thứ hai của em sao?”
Bùi Oanh Oanh mím môi, nâng chân đạp vào cái đuôi rắn không an phận, “Bây giờ tôi đang nổi giận, anh đừng có trêu chọc tôi. Hướng Vu Đồng của anh tới rồi đấy, nhanh tắm rồi xuống đi, cả người toàn mùi rượu.”
Nghe Bùi Oanh Oanh nói cả người mình toàn mùi rượu, Quý Đường thật sự rút đuôi về, xuống giường đi tắm. Khi anh vào phòng tắm, Bùi Oanh Oanh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô thở gấp một hồi rồi mới trượt xuống khỏi giường Quý Đường, cả người mềm nhũn. Thật ra vừa rồi cô rất sợ nhưng cứ cố vờ như không sợ mà thôi, cô sợ Quý Đường nhìn ra cô sợ hãi thì sẽ càng làm chuyện quá đáng hơn, thế nên cô đành mạnh miệng vờ tức giận không chịu được, còn hung dữ đuổi anh đi tắm.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô vội vàng rời khỏi phòng Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh trốn vào phòng mình, thay một bộ đồ khác. Cô cởi bộ váy trên người mình ra, thay bằng quần dài che kín mít.
Một lát sau, cửa phòng cô bị người ta gõ.
“Oanh Oanh, em đi xuống với tôi.” Bên ngoài truyền đến giọng Quý Đường, anh đã chuyển sang giọng nữ.
Bùi Oanh Oanh mở cửa, “Cậu ấy mời anh thì tôi xuống theo làm gì?”
Quý Đường thấy Bùi Oanh Oanh đã thay quần áo, trong mắt thoáng hiện lên cảm xúc vô hình, anh không đi vào mà chỉ đứng ở cửa phòng cô, “Tôi với cậu ta đi chơi riêng với nhau làm gì, hai tên con trai, phiền muốn chết.” Nói đến đây, Quý Đường tỏ ra chán ghét.
Bùi Oanh Oanh nhìn vẻ mặt của Quý Đường. Thật ra cô vẫn mơ hồ cảm nhận được sự chán ghét của Quý Đường với cuộc sống này, cô không biết rốt cuộc Quý Đường bị nguyền rủa cụ thể ra sao, nhưng xác thực anh ghét cay ghét đắng cái cuộc sống này.
Lần trước khi cô cầu Quý Đường cứu Mason, cô đã nói sẽ giúp anh giải trừ nguyền rủa, “Thôi được, tôi xuống với anh, nhưng nếu cậu ấy không có ý định mời tôi đi cùng thì tôi cũng không muốn mặt dày đi theo đâu đấy.”
***
Hướng Vu Đồng đã đợi được một lúc ở phòng khách nhà chính, cậu ta ngồi thẳng lưng trên ghế salon, trước mặt là cốc trà sữa mà dì Tuệ pha.
Quý Đường vừa xuất hiện, cậu ta liền đứng lên, gương mặt luôn chất phác bỗng nở nụ cười thật tươi.
Bùi Oanh Oanh đi sau lưng Quý Đường thấy như vậy thì bước chân hơi khựng lại, cô thầm thở dài, từ sau khi phát hiện ra bí mật của Quý Đường, cô liền cảm thấy những người thích Quý Đường đều rất đáng thương. Bọn họ chẳng hề biết, đến tột cùng thì bộ dạng thật sự của người mà mình thích là như thế nào.
Đôi khi cô cũng nghĩ, những người con trai này cứ người trước ngã xuống liền có người sau nhào tới, muốn tiến lại gần Quý Đường, suy cho cùng thì họ thích Quý Đường ở điểm nào? Quý Đường lạnh lùng nhường ấy, bọn họ chỉ yêu gương mặt của anh thôi sao? Trên thế gian này, tất cả mọi người đều bị thân xác hoàn mỹ hấp dẫn, ngay cả cô cũng vậy.
Bùi Oanh Oanh cười tự giễu, ngay cả cô là người biết rõ bí mật của Quý Đường, thậm chí còn từng bị Quý Đường đối xử kiểu kia mà đôi khi nhìn vào gương mặt anh, cô sẽ vẫn còn dao động, sẽ chần chờ.
Huống hồ là mấy người con trai không rõ chân tướng kia.
“Sao lại tới đây?” Quý Đường tuỳ ý ngã xuống ghế salon, vì say rượu nên trông anh đầy vẻ lười biếng, khoé mắt hơi ửng đỏ. Lại vì vừa mới tắm xong nên trên người anh có hương sữa tắm thoang thoảng, mái tóc dài xoã sau lưng. Anh ngửa cần cổ trắng ngọc, bưng bát canh gừng dì Tuệ đưa tới, chậm rãi uống một ngụm.
Động tác tuỳ tiện của anh lại khiến người ta không sao rời mắt nổi, Bùi Oanh Oanh phát hiện tầm mắt của Hướng Vu Đồng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Quý Đường, mãi đến khi Quý Đường hơi khó chịu liếc lại, cậu ta mới vội vàng thu hồi tầm mắt, đầu cúi thật thấp.
“Anh được nghỉ ba ngày, mai phải quay lại trường rồi, nên, anh muốn mời em ăn bữa cơm trưa.” Hướng Vu Đồng nhỏ giọng nói, cậu ta đặt hai tay lên đầu gối, dáng vẻ cực kỳ thận trọng.
Đôi khi Hướng Vu Đồng rất giống Bộ Lãng, hai người bọn họ đều biết xấu hổ, sẽ xấu hổ, nhưng khác biệt chính là, Hướng Vu Đồng chỉ xấu hổ thận trọng, căng thẳng đến mức luống cuống không biết đặt tay chân vào đâu khi ở trước mặt Quý Đường.
Quý Đường day day trán, tinh thần anh không tốt lắm, giọng nói còn hơi khàn khàn, “Hôm nay không được, đêm qua tôi uống nhiều rồi, để lần sau đi.” Anh nhìn Bùi Oanh Oanh ngồi phía đối diện, “Cậu đưa Oanh Oanh ra ngoài chơi, con bé ở nhà cũng không có việc gì làm.”
Dường như Hướng Vu Đồng hơi sững sờ, cậu ta ngẩng đầu nhìn Quý Đường như muốn nói gì đó, nhưng đối diện với gương mặt kia, cậu ta lại không sao nói ra nổi, cuối cùng chỉ đành gật đầu, “Được.”
Vậy là thành Bùi Oanh Oanh đi với Hướng Vu Đồng.
Cả hai người đều không mấy hứng thú.
Quả nhiên hôm nay Hướng Vu Đồng tự lái xe tới, cậu ta vừa chậm rãi khởi động xe vừa hỏi Bùi Oanh Oanh: “Mình đặt bàn ăn rồi, có đi ăn không? Hay cậu còn kế hoạch nào khác?” Cậu ta nhìn cô, “Cậu không cần phải đi cùng mình đâu.”
Bùi Oanh Oanh nhìn lại cậu ta, “Ai bảo mình đi cùng cậu, hôm nay là cậu đi cùng mình.” Cô quay mặt đi, nhìn thẳng về phía trước, “Vất vả lắm mình mới có ngày nghỉ, đương nhiên phải ra ngoài ăn uống mua sắm rồi, hôm nay cậu làm người hầu cho mình đi, đằng nào thì cậu cũng không hẹn được người cậu muốn.”
Hướng Vu Đồng gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì với sắp xếp của Bùi Oanh Oanh, “Thế thì đi ăn cơm trước, sau đó đi dạo phố.”
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt, cô lại nhìn cậu ta, “Cậu không phản đối ư?”
“Không, báo đáp vì cậu đã giúp mình trên máy bay.” Hướng Vu Đồng nói.
Nghe cậu ta nói xong, Bùi Oanh Oanh gần như không kịp nghĩ ngợi mà bật thốt lên, “Vậy đêm hôm trước cậu giúp mình đuổi phiền toái kia đi, mình phải báo đáp cậu kiểu gì đây?”
Vừa nói xong, cô lập tức phát hiện không ổn lắm nên vội ngậm miệng lại.
May mà Hướng Vu Đồng không phản ứng gì, cậu ta chỉ bình tĩnh nói: “Không có gì, giải quyết kẻ cặn bã, ai ai cũng có trách nhiệm.”
Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà cười thành tiếng, cô quay đầu nhìn thẳng về phía trước, không tiếp tục nói chuyện với Hướng Vu Đồng nữa, đến tận khi hai người tới nhà hàng.
Hướng Vu Đồng đặt bàn ở một nhà hàng hạng sang, lúc xem thực đơn, Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Cậu giàu lắm hả?”
Ngày thường cô ăn cơm cùng những người khác đều không mấy khi nhìn giá tiền, nhưng Hướng Vu Đồng thì, cậu ta cũng chỉ là sinh viên như cô, đồ ăn ở nhà hàng này lại đắt như vậy, chẳng lẽ cậu ta phải dùng tiền sinh hoạt của mình để mời khách?
“Không phải quá giàu, nhưng cũng tạm được.” Hướng Vu Đồng nói, “Nghỉ hè mình dạy kèm cho một học sinh cấp ba, cũng kiếm được một khoản tiền nhỏ.”
“Ồ? Kiếm được nhiều lắm ư?” Bùi Oanh Oanh vừa hỏi xong liền thấy Hướng Vu Đồng giơ bàn tay lên, cô ngẩn ngơ, “Tận năm con số?”
Không phải đó là tận mấy chục nghìn sao? Trời, không ngờ cậu ta lại giỏi kiếm tiền thế, nghĩ đến đây, Bùi Oanh Oanh hơi buồn bã, “Mình cũng muốn đi làm thêm, nhưng việc làm thêm gần trường đều là công việc ở quán trà sữa hoặc quán ăn, lương quá thấp, một ngày cũng chưa đến một trăm nữa.”
Nghe Bùi Oanh Oanh than thở, Hướng Vu Đồng nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới nói: “Cậu muốn tìm việc làm thêm kiểu gì?”
“Ừm… đều được, chỉ cần lương cao.” Bùi Oanh Oanh nói thêm, “Tất nhiên là không thể trùng với giờ học của mình, haizz, xem ra hơi khó khăn.”
“Cậu biết múa đúng không?” Hướng Vu Đồng bỗng hỏi.
Bùi Oanh Oanh gật đầu, cô rất kinh ngạc, không hiểu tại sao cậu ta lại biết được, “Sao cậu biết?”
Nhưng Hướng Vu Đồng không trả lời vấn đề này, cậu ta chỉ nói với cô: “Mình sẽ để ý tìm việc làm thêm cho cậu, tìm được thì sẽ gọi điện báo cậu biết.”
“Được, cảm ơn cậu.” Bùi Oanh Oanh nói.
Hướng Vu Đồng nhìn cô, “Không cần khách sáo, cậu đã chọn món xong chưa?”
“À, bây giờ chọn.” Bùi Oanh Oanh vội cúi đầu xem thực đơn.
***
Sau khi ăn cơm xong, Bùi Oanh Oanh không kéo Hướng Vu Đồng đi dạo phố nữa, vì Tần Điềm Điềm gửi tin nhắn hỏi cô có muốn dạo phố không, vì thế cô liền quả quyết vứt bỏ cậu ta, “Có người hẹn mình rồi, cậu không cần phải đi dạo phố với mình nữa, có thể bảo toàn mà rút lui.”
Hướng Vu Đồng biết người hẹn cô là Tần Điềm Điềm, cậu ta nói: “Cũng có thể đi ba người.”
Bùi Oanh Oanh lắc đầu lia lịa, “Không được, Điềm Điềm thấy hai người chúng ta ở chung một chỗ, có khi lại hiểu lầm cái gì mất. Cậu không biết cậu ấy rất thích tám chuyện à, đến lúc đó xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?”
Hướng Vu Đồng hoàn toàn không hiểu nỗi lo lắng của cô, còn hỏi ngược lại, “Sẽ xảy ra chuyện gì được?”
Bùi Oanh Oanh nghẹn họng, cô nhìn Hướng Vu Đồng mắt hạnh mặt trắng, nặng nề thở dài một hơi, đáng lẽ ra cô không nên nói chuyện này với người chỉ biết học như cậu ta, chưa chắc trong đầu cậu ta đã biết trên Thế giới này còn cái gọi là tai tiếng.
Cậu ta đến trường tìm cô, tai tiếng đã truyền khắp cả khoa, nữ sinh trong lớp đều nói Bùi Oanh Oanh có bạn trai là sinh viên trường Quân Đội ở Đế Đô, vừa đẹp trai vừa chu đáo quan tâm. Cô muốn giải thích cũng không được, bởi hầu như không có ai tin, ngoại trừ ba cô bạn ở chung phòng ký túc.
“Yên tâm, mình quyết định tin tưởng cậu và tên mặt trắng kia không có gì. Hai người các cậu đến điện thoại cũng không gọi, bình thường cũng không thấy cậu chat chit với ai trên mạng, nếu như thật sự nói cậu có gì đó với người khác, thà rằng nói cậu có gì với chị cậu còn hơn, ít nhất cậu với chị cậu còn ngày nào cũng gọi điện thoại.” Thường Đình nói.
Lâm Thư Đồng an ủi cô, “Yên tâm đi, bọn họ chỉ nói vui thôi, sẽ không coi là thật.”
Bành Ánh Chân cũng gật gật đầu, nhưng cô ấy còn bồi thêm một câu, “Tuy hiện giờ các cậu còn chưa có gì, nhưng biết đâu sau này lại có gì cũng nên. Đúng là cậu nam sinh kia rất đẹp trai, còn quan tâm cậu nữa, cậu ta thật sự không thích cậu ư?”
…
“Đừng quan tâm, cậu cứ đi đi là được.” Bùi Oanh Oanh đẩy Hướng Vu Đồng, “Con gái tụ tập mà cậu còn muốn tham gia làm gì?”
Hướng Vu Đồng nghe vậy thì chỉ có thể rời đi, nhưng cậu ta vẫn không quên nói với Bùi Oanh Oanh, “Về nhà nhớ nói với mình một tiếng, chú ý an toàn.”
“Được.” Bùi Oanh Oanh xua xua tay, “Đi nhanh đi.”
Cô thật sự không muốn để Tần Điềm Điềm thấy cậu ta, lần trước cô chỉ hỏi cô ấy vài câu về cậu ta mà cô ấy đã tưởng tượng ra hàng đống thứ, nói đây chính là tình yêu học đường, là câu chuyện tình yêu của thiếu nữ xinh đẹp với thiên tài lạnh lùng. Sau khi biết cô với Hướng Vu Đồng cùng đến Đế Đô học Đại học, cô ấy lại nói thêm bao nhiêu thứ, còn nói đã nghĩ xong tên cho con của hai người luôn rồi.
“Con gái thì tên Hướng Mộ Oanh, con trai thì tên Hướng Ân.”
Nhìn tin nhắn kia, suýt chút nữa Bùi Oanh Oanh đã huỷ kết bạn với Tần Điềm Điềm.
Năm phút sau Tần Điềm Điềm đến hội họp với cô, vừa nhìn thấy Bùi Oanh Oanh, cô ấy đã phấn khởi vọt tới, “Oanh Oanh, cuối cùng cũng được gặp cậu!” Cô ấy ôm chầm lấy cô.
Bùi Oanh Oanh bị cô ấy ôm mạnh đến mức lảo đảo lùi ra sau.