*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 135: Cục Xử Lí Dị Đoan Nguy Hiểm
Sứ mệnh của tôi là giết chết cậu, Bạch Lục
Edit: Thanh - Beta: Sơ Tình
"Đó là lý do đám cảnh sát các anh đến còng tôi, một công dân tốt trước nay luôn tuân thủ pháp luật bắt đến đây vào lúc 9 giờ tối?" Bạch Liễu giơ dây xích bạc nặng trĩu trên tay lên quơ quơ, nhẹ nhàng đổi chủ đề: "Video theo dõi này không đủ làm chứng cứ quyết định."
"Haiz, anh này, chỉ vì thế mà bắt người, có phải các anh võ đoán quá rồi không?"
Tô Dạng lúng túng ho một tiếng.
Quả đúng như vậy, video anh chuẩn bị chỉ nhằm dọa Bạch Liễu một chút, không phải bằng chứng cốt lõi dùng để bắt người.
"Tôi chỉ là nhân viên đã bị sa thải sống trong căn nhà cho thuê giá rẻ mà thôi." Bạch Liễu thản nhiên nói: "Nếu tôi có thứ thuốc trị bách bệnh mà anh nói, tại sao lại đem đi tặng miễn phí cho một đứa nhóc chứ. Các anh điều tra tôi rồi mà nhỉ, chắc cũng biết tôi đang rất thiếu tiền ha?"
Tình hình kinh tế của Bạch Liễu quả thật không khả quan lắm. Nếu cậu ta lấy được Linh chi máu, chẳng có lý do gì lại đem cho một đứa nhỏ cả, còn làm việc tốt không lưu danh – dù sao người bình thường suy nghĩ chút cũng biết thứ này có thể kiếm được bao nhiêu tiền, rất ít người chống cự được loại cám dỗ này, chứ đừng nói đến Bạch Liễu bị sa thải gần một tháng.
"Một nhân viên bị sa thải bình thường? Tại sao ông Miêu giết con rồi tự sát cách đây không lâu lại hoảng sợ hét tên anh trước khi cắt cổ?" Tô Dạng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh tiếp tục ấn điều khiển từ xa.
Một video ngắn khác xuất hiện trên màn hình.
Trên màn hình là khuôn mặt mệt mỏi mà điên cuồng của Miêu Cao Cương, tròng mắt gã lõm trong xương gò má cao chót vót. Gã đặt một con dao trên cổ họng của mình, bàn chân có vết máu loang lổ, cách đó không xa là thi thể chết không nhắm mắt của Miêu Phi Xỉ.
Có người nói: "Miêu Cao Cương! Anh bình tĩnh đi! Bỏ con dao xuống!"
"Tự tử không giải quyết được vấn đề gì đâu! Anh kiểm soát bản thân trước đã, nếu có vấn đề gì không giải quyết được có thể nói với cảnh sát chúng tôi! "
Miêu Cao Cương lắc đầu vô cùng sợ hãi, tay chân co giật, khàn khàn lại sắc bén gầm gừ: "Tôi đã chết rồi! Tôi đã bị Bạch Liễu giết rồi!!"
"Đây không phải tự sát, là do cậu ta giết!" Dường như Miêu Cao Cương đang kháng cự với con dao trên tay. Trán gã căng chặt, dù chết cũng muốn tránh xa con dao ấy. Nhưng tay gã lại như có ý thức riêng, hung bạo đâm vào mạch máu lớn trên cổ gã. Gã suy sụp kêu thảm thiết: "Là do cậu ta giết!!"
"Bạch Liễu! Bạch Liễu! Bạch Liễu và bức tượng đó là hung thủ giết tôi!! "
Máu từ động mạch bắn thẳng ra phun lên trần nhà, Miêu Cao Cương trợn mắt nắm con dao cắm trên cổ mình, ngã xuống vũng máu.
Video dừng tại hình ảnh Miêu Cao Cương ngã xuống đất, Tô Dạng quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu: "Anh có gì muốn nói không?"
"Tôi không có gì để nói." Bạch Liễu mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, trong mắt còn ánh lên vẻ mê mang chân thực: "Đồng chí cảnh sát, tôi vốn không biết người này, đây là người trên tin tức nói sao? Không phải anh ta tự sát ư, anh còn quay lại toàn bộ quá trình tự sát của anh ta, có liên quan gì đến tôi?"
"Anh ta gọi to tên cậu trước khi chết." Tô Dạng nhìn thẳng vào Bạch Liễu, nhấn mạnh: "Anh ta nói đây là một vụ giết người, mà cậu là hung thủ, rất có thể đây là lời trăn trối mà đồng chí Miêu để lại."
"Vì vậy, cái chết của đồng chí Miêu trở thành một vụ mưu sát sao?" Bạch Liễu cười nhạt nhìn Tô Dạng: "Đội phó Tô, anh ép tôi như vậy, tâm lý của tôi rất yếu ớt đấy. Nếu tôi không chịu nổi áp lực anh gây ra mà tự sát, trước khi chết cũng gọi tên anh thì chứng minh rằng đội phó Tô anh đây đã giết tôi, phải không?"
Tô Dạng chậm rãi thở ra một hơi, không đáp lời Bạch Liễu. Nếu anh đáp lại thì sẽ bị cuốn theo tiết tấu nói chuyện của người nọ mất.
Tên Bạch Liễu này quả nhiên dầu muối không ăn, rất quen với loại lời nói khách sáo như anh tưởng tượng. Nhưng chỉ nhìn qua trên lý lịch thì thật sự là một người bình thường.
"Tất nhiên tôi không có ý đó, nhưng cậu thực sự rất đáng ngờ, đồng chí Bạch Liễu." Tô Dạng nói vòng vo đáp lại.
"Cảnh sát các anh làm việc đều cần bằng chứng nhỉ?" Bạch Liễu không nhanh không chậm liếc nhìn Tô Dạng: "Ngoại trừ việc tôi trông có vẻ khả nghi, còn gì chứng minh tôi giết chết người họ Miêu này không?"
Bạch Liễu đọc lại chữ "Xem" kia.
Tô Dạng tiếp tục im lặng.
Bạch Liễu và Miêu Cao Cương không có bất kỳ quan hệ gì, hai người này chưa từng gặp mặt, trong cuộc sống sinh hoạt cũng không có điểm chung nào, là hai người hoàn toàn chẳng liên quan. Chuyện này làm cho việc trước khi chết Miêu Cao Cương nổi điên gọi tên Bạch Liễu càng trở nên quỷ dị, cũng vì vậy mà vụ án này được chuyển đến Cục Xử Lí Dị Đoan Nguy Hiểm.
Nhưng vụ án thực sự không có chút chứng cứ nào, trừ câu nói không đầu không đuôi kia của Miêu Cao Cương.
Bạch Liễu bình tĩnh hỏi: "Thế nên quả thực là không có chứng cứ. Đội trưởng Tô, vậy thì tôi cũng chẳng hiểu lắm, trong tình huống hoàn toàn không có bất kỳ chứng cứ nào, vì sao các anh lại dùng biện pháp cứng rắn bắt tôi đến thẩm vấn? Điều này không phù hợp với nhận thức về luật pháp nói chung của tôi."
Tô Dạng và Bạch Liễu đều mệt mỏi, ánh mắt như còn chưa tỉnh ngủ nhìn nhau trong chốc lát. Cuối cùng lương tâm anh cũng bộc phát, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Tô Dạng lấy trong túi trước ngực ra một bình nước nhỏ mới, đặt trên bàn trước mặt Bạch Liễu.
Cái bình nhỏ lăn tròn, bên trong là luồng khí màu hồng uốn lượn vòng quanh, như những mảnh sao vỡ tụ lại thành vũ trụ lấp lánh xung quanh chiếc bình, trông rất đẹp.
Ánh mắt của Bạch Liễu khẽ chuyển động – nó giống như làn khói màu hồng mà cậu thấy khi Tawil vỡ vụn trong giấc mơ, cực kỳ giống.
"Đây là một loại nước hoa dạng khí đang bán chạy trên mạng gần đây, còn được gọi là khí gas cánh hồng khô." Ánh mắt Tô Dạng trầm ngâm nhìn cái bình nhỏ màu hồng phấn, tràn ngập hơi thở thiếu nữ mộng mơ này: "Bên trong có loại chất làm người ta phấn chấn tinh thần. Nghe nói chỉ cần phun lên người, có thể duy trì cường độ làm việc cao cả ngày. Cho nên loại nước hoa này được rất nhiều công ty sử dụng để làm mát không khí trong công ty, vì vậy còn có biệt danh là【Khí cà phê】và【Yêu công việc】."
"Nhưng gần đây chúng tôi phát hiện ra rằng các công ty sử dụng nước hoa quy mô lớn, sau khi ngưng sử dụng hoặc đổi loại nước hoa mới, các công nhân đã nổi điên ở mức độ nhất định." Tô Dạng ngừng trong chốc lát, lại nói tiếp: "Nhưng rất kỳ lạ là, tôi đích thân sử dụng mọi loại dụng cụ hiện có để kiểm tra đều không phát hiện ra bất cứ thành phần có hại nào, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn sản xuất và tiêu thụ nước hoa. Chúng tôi phát hiện có điều bất thường nên đã tiếp nhận vụ án, đưa một phần công nhân từ nơi trị liệu sang phòng nghiên cứu."
"...Sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại, chúng tôi phát hiện triệu chứng của nhóm công nhân này rất giống triệu chứng lúc cai nghiện."
Ánh mắt Bạch Liễu đặt trên cái bình nhỏ kia, cậu hiểu ý Tô Dạng.
"Chúng tôi cho rằng nước hoa này là một loại thuốc phiện kiểu mới, chúng tôi chuẩn bị buộc nhóm công nhân này tiến hành cai nghiện." Tô Dạng hít sâu một hơi: "Nhưng trong quá trình cai nghiện đã xảy ra chuyện. "
Tô Dạng cầm điều khiển từ xa ấn vài cái, mở một video ra.
Trong video là một người đàn ông trung niên với hai tròng mắt lồi ra ngoài đang không ngừng gào thét và tấn công. Trên mặt anh ta là luồng khí màu hồng tương tự như trong bình nhỏ, gân xanh trên trán nổi lên, liên tục đấm vào bản thân và bức tường. Có người lại gần trói anh ta vào ghế, nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã giãy thoát.
Chẳng bao lâu sau, trong tiếng hét thảm thiết thê lương của người đàn ông, một sự biến đổi kỳ dị đã xảy ra. Trong con ngươi của người đàn ông xuất hiện một bông hoa hồng đã tàn vô cùng rõ ràng. Sau đó da thịt trên người anh ta bắt đầu ngả màu đen, từng mảnh từng mảnh rớt xuống như cánh hoa héo úa, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương trắng sạch sẽ đến khó tin ngồi trên ghế, rồi từ từ rơi xuống đất.
Âm thanh ồn ào phát ra từ video:
"... Đối tượng thí nghiệm số CEDT-0756 nhiễm bệnh 6 ngày 17 giờ 56 phút, thất bại..."
Video kết thúc.
Tô Dạng không nhìn màn hình, khi mở miệng giọng anh hơi khô khốc: "... Chúng tôi đã sử dụng rất nhiều biện pháp, sau đó phát hiện ra rằng ngoại trừ việc tiếp tục cho phép họ sử dụng thứ nước hoa gọi là khí gas cánh hồng khô kia, không có cách nào khác giúp những nhân viên này sống sót..."
"Nếu không, họ sẽ héo tàn."
Câu nói của Tô Dạng làm không gian yên lặng trong chốc lát.
"Nhưng chuỗi sản xuất và buôn bán của loại hàng này dường như không tồn tại. Khi chúng tôi phát hiện thì đã quá muộn..." Tô Dạng cười khổ, anh cầm cái chai màu hồng kia lên: "Cậu có biết doanh số bán hàng của nó trên mạng trong một tháng là bao nhiêu không? Hơn 100 ngàn, mỗi tháng đều tăng gấp đôi. Nhiều người đang sử dụng như vậy, nếu tạm ngưng..."
"Vậy thì sao?" Bạch Liễu không dao động hỏi ngược lại: "Đội phó Tô, thứ anh nói không liên quan gì đến tôi nhỉ? Anh bắt tôi đến, tôi cũng chẳng giải quyết được."
Tô Dạng nhìn chằm chằm Bạch Liễu: "Không, cậu có cách giải quyết."
Anh chống bàn đứng lên, nghiêng người về phía trước nhìn thẳng vào mắt Bạch Liễu: "Đội trưởng của chúng tôi nói cậu là con quái vật có thể giải quyết tất cả những thứ xấu xa trên thế giới này. Miễn là bắt được cậu, những thứ điên rồ sẽ ngừng xâm nhập vào thế giới của chúng tôi."
Nghe vậy, Bạch Liễu hơi kinh ngạc nhíu mày.
- -------
Một người đàn ông cao lớn say khướt mặc đồng phục được mấy thành viên trong đội dìu đến trước căn phòng nhỏ giam giữ Bạch Liễu, thành viên trong đội nhìn người đã say thành một bãi bùn nhầy kia, hít hít mũi: "Đội trưởng Đường uống bao nhiêu mới thành ra thế này đây?!"
"Không biết nữa, ngã sõng soài ở cửa căn cứ chả biết bao lâu rồi, được đồng chí đi tuần tra phát hiện." Thành viên đội đang đỡ người nọ cười khổ một tiếng: "Đội phó Tô đâu? Còn đang nghiên cứu dị đoan hình người mới bắt được kia à? Aiz, tôi thấy đội trưởng Đường bây giờ như này, không biết người anh ấy bảo chúng ta bắt là người thường hay dị đoan thật..."
"Cái này phải tin tưởng đội trưởng Đường thôi, dù sao anh ấy cũng có khả năng dự đoán tương lai nên mới có quyền hành cao như vậy. Hơn nữa trước kia anh ấy huy động chúng ta bắt người khẩn cấp đều đúng cả, lần này chắc cũng thế... nhỉ?"
Ánh mắt của mấy thành viên trong đội đều đặt trên khuôn mặt đội trưởng Đường bị mái tóc không biết bao lâu chưa cắt che khuất. Vị đội trưởng Đường này vẫn đang say giấc nồng, anh chẹp miệng, gãi đùi.
Các thành viên trong nhóm do dự nói: "Mặc dù... gần đây đội trưởng Đường uống nhiều đến mức trở nên kỳ cục, nhưng chẳng phải anh ấy nói uống càng nhiều càng chìm vào cơn say đến đánh mất thần trí, anh ấy sẽ thấy được càng nhiều dị đoan tương lai sao?"
"Cái này cậu cũng tin? Anh ta chỉ tự tìm cớ uống rượu thôi." Tô Dạng đẩy cửa phòng nhỏ đi ra, anh thuận miệng tiếp lời thành viên trong đội: "Lúc Đường Nhị Đả không dính một giọt rượu cũng có thể dự đoán chính xác thời gian và địa điểm tà vật xuất hiện. Bây giờ uống rượu vào, năng lực càng ngày càng kém, mấy lần hành động gần đây đều vô nghĩa, chắc là do trong đầu toàn rượu."
Nhìn Đường Nhị Đả nằm bất động trên mặt đất, hơi thở rất nhẹ, gân xanh trên trán Tô Dạng khẽ co giật hai cái: "Đến phòng đóng băng vĩnh viễn CEDT-0076 lấy chút nước đá hắt cho anh ta tỉnh đi."
Nước đá đổ xuống, người đàn ông nằm thẳng trên mặt đất ho khan ngồi dậy. Tóc tai người này hơi lôi thôi, xoăn xoăn uốn lượn hai bên tai, cằm mọc râu dày chẳng biết đã bao lâu chưa cạo. Hắn vừa dùng ngón tay cái lau nước đá chảy dọc hàm dưới của mình, vừa lười biếng cong một chân lung lay đứng lên một cách chậm chạp.
Người này mặc đồng phục rất xộc xệch, cúc áo không có mấy cái được gài ngay ngắn, tấm thẻ cài trên ngực phải cũng bị đẩy lên tận dưới cằm, trên đó ghi:【Đội trưởng đội Ba Cục Xử Lí Dị Đoan Nguy Hiểm – Đường Nhị Đả】.
"Ha -- Ợ!" Người nọ thở ra một hơi toàn mùi rượu mạnh, đẩy mái tóc ướt đẫm che trước mắt ra sau đầu, để lộ đôi mắt hẹp dài sắc bén như mắt sói.
Dù cả người đều bị bao phủ trong mùi rượu, đôi mắt của Đường Nhị Đả này lại chẳng có vẻ mông lung của người say. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đó mà thôi, rất nhanh hắn đã trở nên mơ mơ màng màng chống vách tường, rung đùi đắc ý: "Vách tường quán bar này sao lại giống tường căn cứ thế..."
Tô Dạng bất đắc dĩ chậm rãi đỡ trán: "Ba phút nữa gọi anh ta dậy đưa vào phòng nhỏ, để anh ta tự xử lý tên Bạch Liễu mà anh ta kiên quyết bắt về."
Ba phút sau, Bạch Liễu nhướng mày nhìn người đàn ông toàn thân ướt sũng ngồi trước mặt cậu, ánh mắt cậu chuyển xuống tấm thẻ trên ngực người đối diện: "Anh chính là vị đội trưởng Đường nhất định phải bắt tôi mà Tô Dạng nói tới?"
"Tôi không biết tại sao anh lại cảm thấy việc bắt tôi có thể giải quyết mấy... vấn đề nhỏ kỳ quặc anh gặp phải." Ánh mắt Bạch Liễu nhìn thoáng qua cái bình nhỏ màu hồng trên mặt bàn rồi lại nhìn Đường Nhị Đả ở đối diện: "Tôi chỉ là một công dân bị sa thải bình thường mà thôi."
"Ồ, công dân bình thường? Ha ha." Đường Nhị Đả lấy trong túi ra một bao thuốc lá, hắn từ từ châm lửa, hít sâu một hơi rồi chầm chậm phun ra. Ánh lửa đỏ tươi nhảy nhót trên ngón trỏ của hắn, chiếu vào đôi mắt như lang sói của Đường Nhị Đả.
Ánh mắt hắn dán chặt vào Bạch Liễu một lúc, đột nhiên nhếch khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa: "Bạch Lục, giữa cậu và tôi cần gì giả vờ?"
"Cậu có biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi bắt cậu đến chỗ này không?" Đường Nhị Đả chống người đứng lên, ấn tàn thuốc vào còng tay của Bạch Liễu, trào phúng phun ra một ngụm khói vào mặt cậu rồi duỗi tay sờ: "Đã mấy chục lần, đều là hồ ly ngàn năm rồi, cậu còn muốn chơi trò gì với tôi nữa?"
Bạch Liễu hơi ngửa ra sau né tránh Đường Nhị Đả tới gần: "Nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, vị đội trưởng Đường này, anh có nhận nhầm người không?"
Đường Nhị Đả đổ người về trước, bừng bừng khí thế ngồi trên ghế. Hắn híp mắt, mang theo men say đánh giá Bạch Liễu, bỗng nhiên cực kỳ khinh thường cười nhạo: "Lần đầu tiên gặp mặt? Đây không phải lần đầu tiên cậu và tôi gặp nhau, tôi đã gặp cậu rất nhiều lần."
"Tín đồ của Tà Thần trong truyền thuyết, chó săn trung thành của Tawil, tội phạm bị truy nã số một mà các Cục Xử Lí Dị Đoan Nguy Hiểm trên toàn thế giới hận nhất, đại diện của thứ tà ác, một con bạc sử dụng tà vật để nuốt vàng một cách tàn nhẫn, để tôi nhớ lại xem thứ ác ôn một cõi như cậu còn có danh hiệu oai phong nào —"
"À đúng --" Đường Nhị Đả chậm rãi xoay cổ có hơi cứng đờ, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên mặt Bạch Liễu: "Đội trưởng chiến đội Gánh Xiếc Lang Thang nổi tiếng trong trò chơi, Bạch Lục, Bạch King."
"Tôi không nhớ tôi đã gặp anh, đội trưởng Đường, tôi cũng không hiểu anh đang nói gì." Bạch Liễu mặt không đổi sắc nói dối.
Đường Nhị Đả đứng phắt dậy ấn mạnh vai Bạch Liễu, hắn giống như một con sói đầu đàn đột nhiên lao tới tấn công lộ ra răng nanh, không giấu giếm sự hung ác mà mở miệng hòng ngoạm cổ Bạch Liễu, thong thả dùng ngón trỏ khều sợi dây trên xương quai xanh của Bạch Liễu, bên trên treo một cây thánh giá ngược và một chiếc vảy cá ngả màu xám trắng.
Bạch Liễu không giấu chúng, cậu đeo nhiều thứ như vậy, nếu mở miệng nói sẽ rất kỳ lạ. Mà ngoại trừ đồng xu, những thứ trên cổ cậu đều giống trang sức bình thường. Dù sao chúng là đạo cụ, bị mất chẳng ngăn chúng vào trò chơi được.
Nhưng đồng xu thì khác, nếu mất nó cậu không thể vào trò chơi.
"Cậu đeo nghịch thập tự của Tà Thần trên cổ mà còn nói là không biết gì về tín đồ duy nhất của Tà Thần là sao?" Đường Nhị Đả cầm nghịch thập tự trong tay, cười nhạt nâng đầu Bạch Liễu lên: "Cậu không sợ khiến vị Tà Thần kia đau lòng à, Bạch Lục, tôi cảnh cáo cậu lần cuối, tốt nhất cậu nên thu tâm tư mình lại mà thành thật nói chuyện với tôi, để tôi đoán xem cậu giấu thiết bị quản lý trò chơi ở chỗ nào?"
Hắn tăng thêm lực tay, khi Bạch Liễu đau kịch liệt đến mức híp mắt hé miệng ra, Đường Nhị Đả mới hơi ghét bỏ dùng túi nilon hắn hay đựng thuốc lá bọc tay lại, luồn hai ngón vào dưới lưỡi Bạch Liễu một cách thô lỗ. Hành động này khiến Bạch Liễu nhíu mày, sau đó động tác của Đường Nhị Đả ngừng lại.
"Không có?" Đường Nhị Đả nhíu mày, đến bây giờ vị đội trưởng kỳ quái vẫn luôn thể hiện bản thân nắm rõ Bạch Liễu trong lòng bàn tay mới lộ vẻ mặt kinh ngạc ngoài dự đoán.
"Cậu của những dòng thời gian khác khi bị tôi bắt được đều giấu dưới lưỡi, tại sao cậu lại không?" Đường Nhị Đả tặc lưỡi, hắn rút tay ra khỏi khoang miệng Bạch Liễu, lộ ra vẻ mặt đầy ghê tởm, hắn phẩy tay: "Cậu không nuốt mất đấy chứ? Cậu ở dòng thời gian khác sẽ chẳng làm ra hành động không hợp thẩm mỹ phản diện thế này."
Đường Nhị Đả tiện tay ném túi nhựa sang một bên, cố ý mạnh tay xoay cằm Bạch Liễu lại – tiếng răng rắc trong trẻo giòn tan vang lên, có vẻ rất đau.
Nhưng Bạch Liễu cũng không vì thế mà lộ ra vẻ yếu đuối như Đường Nhị Đả mong muốn. Bạch Liễu chỉ cử động cằm để thích ứng một chút, rất bình tĩnh ngẩng đầu hỏi Đường Nhị Đả: "Dòng thời gian khác? Kỹ năng cá nhân của anh là xuyên thời gian à? Anh đã bắt tôi rất nhiều lần ở các dòng thời gian khác sao?"
"Kỹ năng cá nhân của tôi không phải xuyên thời gian, xuyên thời gian là đạo cụ nguy hiểm cấp bậc cao, hoặc nói cách khác, là năng lực của đạo cụ cấp Thần trong trò chơi." Đường Nhị Đả lười biếng mở rộng tay chân nằm liệt trên ghế, hắn đặt chân lên bàn, đầu tựa vào lưng ghế, nghiêng sang một bên không nhìn Bạch Liễu: "Tôi thắng league ở dòng thời gian nào đó nên nhận được một nguyện vọng. Sau đó trò chơi thể theo nguyện vọng của tôi mà thưởng đạo cụ này."
Đường Nhị Đả cắn điếu thuốc chưa châm, đôi mắt ngà say: "Đạo cụ này cho phép tôi nhảy vào các dòng thời gian song song khác nhau bất kỳ lúc nào. Mỗi khi tôi không hài lòng hoặc hối tiếc về điều gì đó, tôi có thể đảo ngược thời gian để thay đổi nó."
"Tôi nghĩ rằng tôi đã đảo ngược thời gian, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng không phải vậy. Mà tôi đã đến một tuyến thời gian khác ở không gian song song, và không thể trở lại dòng thời gian ban đầu." Đường Nhị Đả hạ mí mắt, nhai điếu thuốc lá.
Hắn nói đến đây bỗng im lặng một thoáng, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bất cần đời. Hắn xoay người quay đầu nhìn Bạch Liễu: "Mà rất thú vị là, Bạch Lục, dù ở dòng thời gian nào, chắc chắn cậu đều trở thành kẻ địch lớn nhất của Cục Xử Lí Dị Đoan chúng tôi."
"Bởi vì trong tất cả các dòng thời gian chảy liên tục thuộc về sự vĩnh hằng, cậu đã định sẵn sẽ trở thành tín đồ duy nhất của Tà Thần Tawil." Đường Nhị Đả lấy khẩu súng từ thắt lưng của mình, ánh mắt như muốn nói hắn còn chưa tỉnh khỏi giấc nồng, nhưng tư thế giơ súng lại rất chuẩn.
Hắn nhắm súng vào mắt phải của Bạch Liễu: "Sau đó, cậu, một con quỷ làm tất cả vì tiền, lợi dụng tín ngưỡng Tà Thần của mình, biến thế giới ở hầu hết dòng thời gian tôi đi qua thành địa ngục đầy rẫy tà vật."
"Cậu dùng thân phận tín đồ Tà Thần của mình, tạo ra các loại ác ma có thể vơ vét tài sản. Cậu dùng con số trên trời đấu giá tấm gương phản chiếu nỗi sợ ẩn sâu nơi nội tâm con người, không ngừng bán lại những thứ bọn vô sỉ trộm được với giá cao trên thị trường. Cậu trưng bày Xương cá Siren ở cửa soát vé của Viện bảo tàng cao cấp đương thời, khiến người xem điên cuồng vì vẻ đẹp mục nát của người cá. Cậu bán cho người giàu thứ thuốc giữ mạng quý nhất hay Linh chi máu, mỉm cười nhận thù lao từ đám chó già hút máu trẻ em để tồn tại đó."
"Còn có khí ga cánh hồng khô khiến mọi người điên cuồng rồi héo tàn này." Đường Nhị Đả cúi đầu nhìn thoáng qua nước hoa đựng trong chai thủy tinh nho nhỏ trên bàn: "Sau khi cậu thả nó bay tràn lan thì không ngừng tăng giá bán, người nghèo không mua nổi trở nên tuyệt vọng, lụi tàn như bông hồng ven đường chẳng ai chăm bẵm, mà trong mắt người giàu có thể gánh vác tiền mua thì hoa hồng lại được đặt trong cung điện nguy nga lộng lẫy."
Đường Nhị Đả dùng ngón cái mở chốt an toàn, ngón trỏ đặt trên cò súng. Hắn chăm chăm vào đôi mắt Bạch Liễu, ánh nhìn sắc bén như gai: "Cậu cũng giống trò chơi, là kẻ điên mua chuộc linh hồn con người, vì lợi ích của mình mà gieo xuống thế gian chẳng biết bao nhiêu vật tà ác."
"Và sứ mệnh của tôi là giết chết cậu."
Bằng!
Tác giả:
6:? Chuyện Bạch Lục làm có quan hệ gì tới Bạch Liễu tôi đây.jpg
Cảnh báo trước: Bạch Lục và Bạch Liễu hoàn toàn không phải cùng một người, Bạch Lục là phản diện xấu xa chính hiệu, thật sự đã làm ra rất nhiều việc điên rồ.