Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 261: Kỷ Băng Hà (15)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 260: Kỷ Băng Hà (15)
Có người nào có thể khai thông tư tưởng của Spade, để y học được cách giao lưu với người khác không nhỉ
Edit: Lam - Beta: vcmk
Phòng nghỉ của hiệp hội Trình Tự Sát Thủ.
Người Phán xử Nghịch Thần nằm liệt trên sofa uống nước như điên, bên cạnh anh là một người cũng sắp bị phơi thành xác chết, kế đó là một đống chai lọ nước khoáng, thuốc khôi phục thể lực và thuốc khôi phục tinh thần đã cạn.
"Phó bản sa mạc đúng là nóng thấy bà." Người ngồi bên trái đã bị nướng đến hai má bỏ bừng, ánh mắt ngờ nghệch ôm cái chai trước ngực lầm bầm, "Hồ Trò Chơi còn cấm cửa hàng, nước cũng không mua nổi, tôi còn nghĩ tôi sẽ chết khát trong phó bản ấy mất."
"Là chúng ta sơ ý." Người Phán xử Nghịch Thần xoa trán, "Không nghĩ đến việc sẽ bị bao vây, phối hợp chưa đủ, quan trọng không mang đủ đồ."
Người này đột nhiên ngơ ngác ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh một vòng, nói: "Sao thế này? Spade sao còn chưa về? Bình thường toàn đợi chúng ta ở phòng nghỉ này mà, hôm nay đâu rồi?"
"Mua một đống axit chạy đến phó bản Kỷ Băng Hà rồi." Người Phán xử Nghịch Thần nói, anh cười, "Đánh【True End】."
Người bên cạnh nghe nhiêu thôi đã hiểu, xụi lơ nằm lại, ngửa đầu thở dài một hơi: "Bao nhiêu lần rồi, cậu ta vẫn chưa từ bỏ ư?"
Người Phán xử Nghịch Thần lắc đầu, có lẽ là cảm thấy buồn cười: "Không biết, dù sao cũng rất nhiều lần rồi, mỗi khi đến Hồ Trò Chơi lướt qua poster Kỷ Băng Hà, Spade đều sẽ nhìn lại. Cảm giác nếu không ai giữ lại, y sẽ nhảy vào bỏ lại chúng ta đấy."
"Cậu ta đã đánh được【Normal End】ở Kỷ Băng Hà rồi." Người này khó hiểu nói, "Spade không phải là kiểu người sẽ không nhìn lại trò chơi mình đã thắng sao?"
"Tuyến【true end】của trò chơi này rốt cuộc có gì hấp dẫn, chẳng phải chỉ là một nhiệm vụ thu thập một thi thể thôi à? Sao ngày nào cũng chạy đến đó vậy, cậu ta không làm được?"
Nghịch Thần lại ngửa cổ rót nước, hình như có chút dễ chịu thở phào một hơi: "Tôi nhớ là trong nhiệm vụ thu thập thi thể, lúc nào Spade cũng bị thiếu một bộ phận, hình như là trái tim thì phải? Tìm mấy lần rồi nhưng vẫn không thấy."
"Dù sao cậu cũng hiểu tính cách của Spade rồi đấy, tìm không ra thì sẽ tìm tiếp, kệ đi, coi như là mài giũa tâm tính."
Biểu cảm của người kia phức tạp cắn môi, mơ hồ không hiểu: "Tâm tính của Spade mà còn phải mài giũa á? Vậy chẳng lẽ anh muốn ném tôi vào lò luyện lại?"
Người Phán xử Nghịch Thần nắm lấy thân bình nước, bình tĩnh.
Người kia cũng trầm mặc theo.
Những lời này có chút vượt giới hạn, Nghịch Thần là Chiến Thuật Gia khống chế toàn bộ cục diện, không đến lượt một đội viên nghi ngờ quyết định của anh.
Có thể là thời gian anh đến quá ngắn, cũng không nghiêm khắc, tính cách và cách hành động cũng không cực đoan như những Chiến Thuật Gia khác, lại hòa nhập với đội ngũ một cách yên lặng, làm cho đội viên nhiều khi cũng quên mất thân phận Chiến Thuật Gia của người này.
Nhưng Chiến Thuật Gia dù sao cũng là Chiến Thuật Gia, không thể cứ để đội viên mạo phạm như thế.
Người này lúng túng mở miệng: "Xin lỗi."
"Không sao." Nghịch Thần không để ý mà vẫy tay, cười khoan dung, bỏ qua chủ đề không thoải mái này, "Cậu và Spade hợp tác một năm, có thể cho tôi biết ấn tượng rõ nhất của Spade lúc thi đấu đối với cậu không?"
Loại chuyện này cũng không phải trao đổi lần đầu, sau khi Spade tham gia đoàn đội không thể hoàn nhập với mọi người, Nghịch Thần sẽ thường lôi kéo các đồng đội khác ngỏ lời tâm sự, hỏi cái nhìn của bọn họ với Spade.
Người này cầm cái chai trong tay, lâm vào trầm tư: "Thật ra thì lần nào cũng có ấn tượng sâu, nhưng nếu nói sâu đậm nhất thì phải là trận đánh với hiệp hội Nghĩa địa Công Cộng Russell!"
Nghịch Thần nhớ lại một lúc, rất nhanh đã tiếp lời: "À, trận đó à, đánh ác thật."
Người kia vẫn còn sợ hãi, gật đầu: "Đâu chỉ ác thôi đâu? Trận đó là trận khủng bố nhất năm ngoái, còn đánh nữa là tôi tưởng sẽ diệt đoàn luôn ấy."
Trận đấu giữa Nghĩa địa Công Cộng Russell và Trình Tự Sát Thủ là 16-8.
Lúc ấy, sức mạnh của Spade đã lộ rõ, mọi nơi đều đang tìm kiếm về tuyển thủ mới không rõ lai lịch này, nhưng, hiệp hội vội vàng nhất trong số đó chính là Nghĩa địa Công Cộng Russell – hiệp hội này dùng mọi cách khai thác bí mật trên người Spade, định tìm ra nhược điểm của y.
Nghĩa địa Công Cộng Russell là hiệp hội xếp thứ 12 năm đó, nhưng đội này không giống các chiến đội có tiếng tăm lừng lẫy khác, nó không có ngôi sao đội viên, cũng không có sức mạnh, mỗi năm đội đều thay người, hằng năm người lên sân khấu đều là khuôn mặt luống cuống, dường như chẳng có gì để người ta phải nhớ cả.
Tất nhiên cũng không hoàn toàn có thể nói như thế, điểm duy nhất mà Nghĩa địa Công Cộng Russell có thể khiến người khác nhớ kỹ, là bọn họ cực kỳ thích bỏ quyền thi đấu trên trận đấu đơn, vậy nên đội này lại trở thành【Chiến đội nổ pháo hai lần】, tức là lên sau khi lên sân khấu thì không làm gì cả, trước tiên cứ đầu hàng hai lần đều làm nổ không khí.
Nhưng phong cách đoàn đội của đội này lại cực ổn, cụ thể là bình thường chẳng có gì, lại bất ngờ làm người ta kinh ngạc, một đòn là thắng, thậm chí có thể đánh bại cả đội siêu sao.
Năm trước Trình Tự Sát Thủ suýt tí thì bại trước Nghĩa Địa Công Cộng Russell.
Trận đấu kia, Spade suýt chút nữa thì đã chết – Nghĩa Địa Công Cộng Russell dựa theo phong cách chiến đấu của Spade, tìm người chơi có thể hạn chế được kỹ năng của y, để người đó làm Chiến Thuật Gia trong trận đấu với Trình Tự Sát Thủ.
Đây là một cách sử dụng như kỹ năng tàn nhẫn.
Mở màn thi đấu, chiến đội Russell nhanh chóng bùng nổ, bọn họ bắt một đội viên của bên mình giết đi để hiến tế.
Thông qua việc hiến tế này, Chiến Thuật Gia của Russell mạnh mẽ khởi động kỹ năng, biến đất dưới chân Spade thành một vũng bùn – đây chính là kỹ năng của hắn ta.
Mà vũng bùn này có thể vô hiệu hóa mọi đòn tấn công của người chơi, còn thế thể chậm rãi cắn nuốt giết chết người chơi, có thể nói là một kỹ năng trăm thử trăm thiêng, khuyết điểm duy nhất là cái giá phải trả quá đắt – cần phải hiến tế một đồng đội của bên mình mới có thể khởi động kỹ năng.
Năng lực của người chơi bị cắn nuốt càng mạnh, vũng bùn cắn nuốt cũng sẽ càng chậm.
Spade dừng trong vũng bùn này không thể tấn công buff bẩn trong trò chơi khoảng 7 ngày, thân phận chuyển từ【công】sang【thủ】, dây dưa với đối thủ không thể chống trả, còn nhốt đối phương trong bản đồ.
Nhưng cuối cùng cũng đến lúc vũng bùn sắp cắn nuốt toàn bộ Spade.
Nửa khuôn mặt y ở trong vũng bùn, đồng đội dùng mọi cách để kéo y ra, bốn bên như không muốn sống quỳ gối bên vũng bùn dùng tay không kéo y, một đằng khắc thì chống chọi với đối thủ muốn đánh lén.
Khi ấy, chiến đội Trình Tự Sát Thủ ai nấy đều cực kỳ hung dữ, khiến cho người xem nhìn là không quên.
Hung dữ, phẫn nộ, sợ hãi đan xen với nhau, tràn ngập một loại cảm xúc mạnh mẽ không nói thành lời, nước mắt vẩn đục trào trên khuôn mặt vặn vẹo, hầu kết hét ra âm thanh điên cuồng như rống – đó là một loại sợ hãi【cái chết】đang đến cực kỳ đơn thuần.
Bọn họ ai cũng hiểu, nếu như Spade chết ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ thất bại ở trận đấu này.
Mà Spade lại không sợ hãi đến thế, y chỉ bình tĩnh nhìn những người nọ, vũng bùn cắn nuốt y từng chút một, y nói: "Mọi người có thể chạy đi."
Nhưng vẫn không có ai chạy, có người cực kỳ đau khổ rống lên, giống như phát điên muốn liều mạng với đối thủ.
Trận đấu kia Spade vẫn thắng.
Khi toàn thể đồng đội sợ hãi chống đỡ tuyến tấn công của Russell, một người trong đó đã xông ra, sau khi chặt đứt hai tay của Chiến Thuật Gia đối diện, sau đó tước vũ khí pháp trượng không thể sử dụng, giải trừ kỹ năng vũng bùn vây khốn Spade.
Spade có thể tấn công tức là bất khả chiến bại, vì thế thắng lợi cứ thế mà ập đến.
Trận đấu kia, lúc Spade nắm roi, tắm bùn tắm máu bò ra từ đầm lầy vô đáy, toàn quảng trường đều bùng nổ, bọn họ đứng thẳng lên vì Spade, vì người tựa như ác ma đi ra từ vực sâu hoan hô hò hét.
Từ trên xuống dưới y đều dính bùn, bảy ngày giằng co khiến người Spade đều là mấy miệng vết thương khủng bố bẩn thỉu, vài đoạn xương bị bẻ gãy lộ ngoài da, hỗn hợp máu và bùn đọng lại trên xương.
Cứ cho là tư thái chật vật như thế, cũng không có ai nghi ngờ thắng lợi liệu sẽ thuộc về một kẻ chật vật ấy.
Hơn mười phút sau, Spade đứng đối diện với đội ngũ trước mặt đã tan tác quỳ xuống, biểu cảm của y vẫn thản nhiên như không, nắm lấy roi dính máu, đạo cụ tượng trưng cho chiến thắng trò chơi được y cầm bên tay phải, bùn trên cằm và đốt ngón tay y nhỏ xuống.
Đội Nghĩa Địa Công Cộng Russell run rẩy, những người chơi mới lần đầu tiên lên sân khấu đó vội khóc lóc xin tha,
Spade – cũng là người mới – không nói lời nào nhìn bọn họ, khoảng cách giữa bọn họ là người thắng và kẻ bại, là sự sống và cái chết.
Đây có thể là một trò chơi sinh tử, bọn họ dùng mọi kế ám toán Spade, vậy y cũng có thể vì để hả giận mà giết chết bọn họ.
Âm thanh hưng phấn trong thính phòng như hòa làm một, có người gân cổ lên hét "Giết chết bọn họ."
"Giết chết bọn họ!"
Đội ngũ Nghĩa Địa Công Cộng Russell tuyệt vọng nhắm mắt lại, bọn họ vì chiến thắng mà trả bằng tính mạng của người khác, nhưng cuối cùng lại thất bại phải dùng chính sinh mệnh của mình để trả.
Bọn họ nghĩ rằng bản thân nhất định sẽ chết, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ chết.
Vậy mà cuối cùng, Spade lại hỏi bọn họ một chuyện.
Đôi mắt Spade bị tóc mai dính bùn che khuất, y mở miệng: "Các người đặt cái chết lên người của đồng đội mình, và đồng đội của tôi dùng hết sức lực để tránh cho tôi chết, đều là vì sợ hãi cái chết."
"Nhưng khi mấy người phó thác sự sống của bản thân lên người người khác..." Spade nhìn xuống đám người này, ánh mắt giấu kín dưới mái tóc không có chút cảm xúc nào, "Mấy người không nhận ra sinh tử của mấy người cũng gắn chặt với nhau sao?"
Nhóm người này không nói được gì, không trả lời được mà ngẩng đầu nhìn Spade.
Spade im lặng chờ đáp án.
Vì vậy, vị Chiến Thuật Gia bị chém đứt hai tay khó khăn ngẩng đầu trả lời: "... Không phải thế, chỉ cần chết một người là bọn tôi sẽ sống, đây là chiến thuật của chúng tôi. Hơn nữa chiến thuật này có hiệu quả, chẳng phải ngay từ đầu Spade cậu cũng rơi vào sao?"
"Làm như thế là bảo vệ nhiều đội viên hơn! Chết một người có thể cứu được nhiều người mà!" Hắn ta cứ lải nhải, nước mắt đầy mặt vội vàng giải thích, cũng không biết là đang thuyết phục người khác, hay là đang thuyết phục chính mình.
Chờ hắn ta nói xong, Spade hình như đã có được đáp án, bình tĩnh gật đầu: "Tôi biết rồi, anh không nhìn thấy vận mệnh của chính mình."
"Tôi sẽ không giết anh, anh có vận mệnh của mình, cái chết của các anh không thuộc về nơi này, cũng không phải do tôi ban cho." Spade bình tĩnh nói tiếp, "Anh sẽ chết trong vũng bùn của chính mình."
Chiến Thuật Gia ngơ ngác nhìn Spade quay người rời đi, trong mắt hắn ta còn có nước mắt.
Spade đến cuối cũng không giết bọn họ.
Nhưng không lâu sau, thời điểm chiến đội Nghĩa Địa Công Cộng ở một đợt league khác lại sử dụng trò cũ hiến tế đồng đội lại bị đội của đối thủ giết trước một bước.
Vị Chiến Thuật Gia kia chết trong chính kỹ năng vũng bùn mà bản thân khởi động.
Đội viên kia nhớ lại trận đấu lúc trước, không khỏi thở dài: "Từ lúc đó tôi vẫn luôn không hiểu Spade nghĩ gì trong đầu, là tôi thì tôi sẽ giết chết bọn họ trong lúc tức giận rồi."
"Nhưng mà tôi cảm thấy chính nhờ chuyện này..." Người này nhìn về phía Người Phán xử Nghịch Thần, nói ra lời từ tận đáy lòng, "Spade mới ý thức được tầm quan trọng của đồng đội, nên năm nay mới có anh ở đây."
Người Phán xử Thầm trầm tư, anh đột nhiên hỏi: "Thật ra thì tôi cũng từng hỏi Spade là tại sao lại chọn tôi làm Chiến Thuật Gia của mấy cậu."
Người kia tò mò hỏi: "Spade trả lời sao?"
Người Phán xử Nghịch Thần cười: "Y nói y nhìn thấy vận mệnh của tôi, đó là làm Chiến Thuật Gia cho y, sau đó chết trên sân thi đấu."
Người kia phun nước: "Cậu ta nói như thế trước mặt á? Này cũng hơi..."
Ở trước mặt Tiên Tri lấy cái chết uy hiếp đối phương... Thật không hổ là cậu, Spade ạ!
"Sửa đúng lại, kỹ năng của tôi thật ra không phải Tiên Tri, nó là【Nghe đôi lời của Thần】." Người Phán xử Nghịch Thần nhún vai, "Có đôi khi tôi không phân biệt được Spade là Tiên Tri hay tôi là Tiên Tri nữa, trực giác của tên này chuẩn khủng khiếp, thật sự thì còn đỉnh hơn là Tiên Tri."
"Ví dụ như ở phó bản【Kỷ Băng Hà】, thật ra chúng ta đều ở đó, diễn sinh của sinh vật X kia biến thành người thì rất phiền phức, là tôi thì cũng không phân biệt được được ai là người thật, ai là quái vật, cứ cho là năng lực của chúng ta không thấp thì ở phó bản này cũng khó khăn, bởi vì chúng ta không tìm ra đối tượng chuẩn để tấn công."
Người Phán xử Nghịch Thần nhìn đội viên đối diện mình: "Nhưng cậu có nhớ lúc Spade đi cùng chúng ta, y đã làm gì để thắng phó bản này không?"
Đội viên này lẩm bẩm: "Cậu ta đi vào, trừ chúng ta ra, tất cả cơ thể phục chế đều bị giết hết..."
Người Phán xử Nghịch Thần gật đầu: "Đúng, Spade vào, rất nhanh đã tìm ra Edmund được giấu trong thân thể Phương Tiểu Hiểu, sau khi giết đối phương, y lại lợi dụng trang bị ảnh hưởng đến khí hậu toàn cầu, thành công làm xong nhiệm vụ chính là làm ấm địa cầu, sau đó qua cửa."
"Đây là【Normal End】của trò chơi này." Người Phán xử Nghịch Thần buông tay, "Từ lúc chúng ta vào trò chơi, cho đến khi chúng ta tìm thấy Spade trong đống thi thể phục chế, y chỉ dùng chưa đến 30 phút là qua màn rồi."
"Cậu không thấy tò mò à?" Vì sao tên nhóc này có thể phân biệt rõ ai là người ai là quái vật dễ dàng như thế? Nhân cách hóa của quái vật trong trò chơi này còn làm chúng ta nghi ngờ bản thân có phải thật không mà."
Người kia cũng vuốt cằm suy tư, khó hiểu nói: "Đúng, sao mà Spade phân biệt được vậy?"
"Tôi có hỏi y." Người Phán xử Nghịch Thần lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ trên mặt, "Cậu biết y trả lời tôi sao không?"
Người này hỏi: "Cậu ta nói sao?"
Người Phán xử Nghịch Thần thở dài: "Trực giác, y dựa vào trực giác đơn giản phát hiện ra."
"Tuy rằng tôi không thừa nhận trực giác của y lợi hại như thế, nhưng Spade chưa từng nói dối." Người Phán xử Nghịch Thần đỡ trán thở dài, "Nhưng thế thì càng phiền phức, Spade muốn hòa nhập với đội thì phải tin vào chiến thuật của tôi chứ không phải trực giác của mình."
"Nhưng trực giác của y chuẩn như thế, tôi cũng hết cách, cũng không tin được mình có thể thuyết phục Spade không làm việc bằng trực giác mà làm theo tôi sắp xếp."
Người nọ nghe vậy cũng nhíu mày: "Có cách nào để chúng tôi phối hợp với trực giác của Spade không?"
"Tôi có nghĩ rồi." Người Phán xử Nghịch Thần hít sâu một hơi, "Nhưng không có tác dụng, Spade không thể nói trực giác của mình cho chúng ta, trực giác của y thường xuất hiện chỉ trong nháy mắt, muốn nắm được, chờ chúng ta nhận ra thì tên đó đã chạy cách chúng ta 800 dặm rồi."
Người kia có vẻ cũng nhớ đến cuộc sống đau khổ đi tìm Spade trong trò chơi, không còn thiết sống mà gục trên bàn, giọng nói cũng bi thương lắm: "... Để lại chúng ta đi tìm khắp nơi."
"Chủ yếu là vấn đề giao tiếp, Spade nói với chúng ta vài câu đã thất thần. Tôi có khua chiêng gõ trống cũng không thu hút được sự chú ý của y." Mặt mày của Người Phán xử Nghịch Thần buồn phiền mà nhăn lại, đầu anh chống trên tay, hai mắt đăm chiêu, "... có người nào có thể khai thông tư tưởng của Spade, để y học được cách giao lưu với người khác không nhỉ?"
——————
Trong trò chơi, bên cạnh thềm băng Ross.
Sau khi Spade thu thập đồ đạc thì buộc lên trên xe trượt tuyết, thắt dây an toàn lên eo, y cúi đầu lấy bản đồ trong áo ra, nhìn tấm bản đồ bị gió mạnh thổi cho nhăn lại, xác định vị trí tiếp theo muốn đi.
Sau khi đến điểm phao ở biển Ross, Spade lại đi đến mấy chục điểm khác, điểm trên bản đồ đã bị y càn quét gần hết, chỉ còn một lượng nhỏ.
Cuối cùng, ánh mắt y nhìn trên bản đồ một vòng, dừng lại trên điểm cực nam, sau đó chậm rãi thở ra một làn khói trắng.
Trạm quan sát Edmund.
Y nhớ rõ đây hình như là địa điểm mà người chơi tên Bạch Liễu cùng đăng nhập.
Sau khi xác định xong mục tiêu, Spade rút roi ở sau thắt lưng mình, điều chỉnh ván trượt tuyết trên chân cho cố định, sau đó nghiêng người về phía trước, đầu gối hơi gấp lại, ánh mắt xuyên qua bão tuyết vẫn chưa ngừng, tìm phương hướng nào đó, sau đó dứt khoát đẩy cần trượt vào mặt tuyết.
Rôi múa trên mặt đất, quanh thân y dâng lên một tầng tuyết dày, Spade coi roi như gậy tuyết, lợi dụng phản lực lớn của roi xuống nền đất trượt nhanh trên mặt tuyết, trên mặt đất mơ hồ có một đường tia chớp đỏ cam.
Nếu Thẩm Phán Giả Nghịch Thần ở đây, chắc lại phải gào lên kêu Spade không được coi cái roi quý này như chó trượt tuyết mà dùng lực roi kéo trượt tuyết như thế!
Nhưng anh không ở đây.
Thế nên Spade đeo kính bảo vệ mắt, cong người vung roi, thuận lợi trượt đi, rất nhanh đã biến mất trong gió tuyết càn quét.
Trạm Thái Sơn.
Nhóm Bạch Liễu chỉ dừng chân ở trạm Thái Sơn, nhân chưa chuẩn bị mà ra ngoài, đoạt một chiếc trực thăng đỗ ở bên ngoài, trước khi mọi người trong trạm Thái Sơn phát hiện thì đã lấy trực thăng bay đi.
Bên ngoài trực thăng là tiếng gió gào thét, lái trực thăng khi tầm nhìn không vượt quá 30 mét là đang nhảy múa trên lưỡi dao Tử Thần, bất cứ lúc nào đều có thể chết.
Nhưng người điều khiển là Đường Nhị Đả lại không thể cãi lại mệnh lệnh của Bạch Liễu – Chiến Thuật Gia hiện tại của họ lúc này mắt sáng lên, biểu cảm như thể nhặt được một trăm triệu, hô hấp cũng hơi dồn dập, tây chộp vào ghế điều khiển siết đến trắng cả đầu ngón tay.
"Đi đâu đây!" Đường Nhị Đả gào lên.
Bạch Liễu trả lời: "Trạm quan sát Edmund."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.