Edit: Tee Ngờ - Beta: Kem Phô Mai
Đêm thứ hai sau khi Bạch Liễu hôn mê, Đường Nhị Đả ở lại gác đêm.
Phương Điểm vốn định ở lại canh đêm, chị vốn không để ý đến chuyện nam nữ ở chung vì dù sao hồi Bạch Liễu học cấp ba, chị và Lục Dịch trạm thay phiên nhau canh đêm rồi. Thế nhưng hôm sau chị phải đi làm, vì vậy khi Đường Nhị Đả bướng bỉnh yêu cầu, chị cười đồng ý và giao Bạch Liễu lại cho hắn.
Mộc Kha về nhà xử lý công việc bàn giao tại bất động sản Ánh Dương, Lưu Giai Nghi được đón về, Mục Tứ Thành muốn ở lại nhưng...
"Chết tiệt, ngày mai phải thi lại à?!" Mục Tứ Thành mở nhóm lớp và bàng hoàng khi thấy lịch thi bù được cố vấn học tập gửi cho: "Tôi còn chưa ôn bài, ** má!"
Cố vấn học tập còn nói khéo rằng tỉ lệ cúp học của bạn học Mục Tứ Thành kỳ này hơi cao, nếu kỳ sau không muốn thi lại thì cô khuyên bạn nên bớt chơi game lại và đi học cho đàng hoàng.
Mục Tứ Thành ôm đầu đau đớn, hét thảm thiết một tiếng rồi về ôn thi.
Một giờ sáng.
Đường Nhị Đả nhìn thấy y tá đến lấy dịch truyền cho Bạch Liễu thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó hắn cau mày nhìn vết sẹo nhỏ màu trắng ở giữa xương đòn của Bạch Liễu dưới cổ áo hơi hé mở.
Dấu vết bút mực chưa biến mất nên vết sẹo không thấy rõ, Đường Nhị Đả cũng chỉ tình cờ nhìn thấy dưới lớp mực đen che lấp thôi.
Hắn nghiêm túc nhìn vết sẹo trắng ở giữa chữ thập ngược màu đen - rõ ràng đó là vết bỏng do viên đạn nóng vừa phóng ra khỏi nòng súng chạm vào da.
Bạch Liễu không phải là kiểu người bị thương nhẹ là bất tỉnh, Đường Nhị Đả bây giờ nghi ngờ khi Bạch Lục bắn phát súng đầu tiên vào người cậu, viên đạn đã sượt qua tim và để lại vết sẹo này.
Nếu Nghịch Thần và Spade không đến kịp thời ngăn chặn thì có lẽ Bạch Liễu thực sự đã bị trúng đạn rồi.
Súng vỡ linh hồn... Dù bị thứ này cho một vết trầy xước nhẹ thì sức ảnh hưởng của nó cũng không thể đong đếm được.
... Bạch Liễu, xin đừng xảy ra chuyện gì nhé.
Đường Nhị Đả xoa thái dương, một tay hắn đặt lên giường bệnh, một tay chống mép ghế và mệt mỏi tựa vào bàn đầu giường, mắt nhắm nghiền.
Bạch Liễu đang thở yếu ớt trên giường bệnh, cậu đắp chăn, mu bàn tay phải bị kim châm đến tím xanh bỗng được một bàn tay trong suốt lạnh lẽo nắm lấy. Spade gần như trong suốt đứng ở đầu giường, trên mặt không có biểu cảm gì mà chỉ nhìn Bạch Liễu không rời mắt.
Những ngón tay phải của Bạch Liễu khẽ cử động.
Đường Nhị Đả dù đang cảnh giác và không hề ngủ say dường như cũng không nhận thấy sự xuất hiện đột ngột của Spade trong trạng thái như u hồn này, vậy nên hắn không mở mắt.
Người mở mắt ra lại là Bạch Liễu trên giường bệnh, mi mắt cậu rũ xuống quay sang nhìn Spade, những ngón tay co quắp như muốn nắm chặt; thế nhưng những ngón tay lại xuyên qua lòng bàn tay trong suốt của Spade, cậu chỉ có thể nắm được hình ảnh hư không.
Spade cúi xuống dụi đầu vào cây thánh giá ngược trên trái tim Bạch Liễu, y dụi từ bên này sang bên kia rồi thoả mãn nhắm mắt lại.
Bạch Liễu nghe Spade tự nhủ: 'Vậy ra đây chính là thứ mà Bách Dật gọi là giấc mơ của con người sao?"
"Thì ra giấc mơ là như thế này, hóa ra mình cũng có thể mơ thấy Bạch Liễu..."
Spade nhắm mắt lại:
"Vậy tôi muốn tiếp tục nằm mơ."
Cơ thể của Spade phát ra ánh sáng mờ nhạt rồi tắt đi khi mí mắt y khép lại, cơ thể ma quái bao quanh Bạch Liễu ngày càng trở nên trong suốt và gần như biến mất trong không khí.
"Không được." Bạch Liễu trả lời Spade bằng giọng khàn đặc như tiếng thở, nước mắt lăn dài trên khóe mi. Nhưng nét mặt cậu vẫn bình thản đến lạ. "Tôi ghét nhìn cảnh người khác cứ mãi ngủ trước mắt mình."
"Vậy nên hãy thức dậy và gặp tôi đi Spade."
Spade mở to đôi mắt đen láy nhìn Bạch Liễu và nghiêm túc nói: "Ừ."
Cơ thể trong suốt của y cứng lại ngay lập tức, một cơn lốc như băng giá cuộn quanh cơ thể Spade trong phòng bệnh. Đường Nhị Đả đột nhiên tỉnh dậy; sau khi gió tan đi, u hồn của Spade cũng biến mất giữa cơn gió lốc.
Đường Nhị Đả giơ súng cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt hắn chợt khựng lại rồi ngơ ngác nhìn Bạch Liễu đã ngồi dậy từ lúc nào đó trên giường bệnh.
Sắc mặt Bạch Liễu vẫn có chút yếu ớt, cậu mỉm cười nhìn Đường Nhị Đả: "Buổi tối vui vẻ nhé đội trưởng Đường."
Đường Nhị Đả từ từ đặt khẩu súng trong tay xuống, hít một hơi thật sâu rồi cười: "Buổi tối chẳng vui, cậu tỉnh dậy trễ quá."
"Thật sao?" Bạch Liễu liếc nhìn vị trí trong suốt của Spade đang đứng cạnh giường mình và chợt cười nhẹ: "Có lẽ là do tôi vừa mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào cách đây không lâu."
Kho hàng Trình Tự Sát Thủ.
Bách Dật và Bách Gia Mộc đang chọc chọc Spade đông cứng dường như chợt nhận ra điều gì đó.
Bách Gia Mộc nhìn Bách Dật: "Chẳng phải Liêu Khoa đã dặn chúng ta đừng để người nào đến gần Spade sao?"
"Đúng vậy." Bách Dật chán nản chọc chọc mảnh băng trên vai Spade: "Nhưng chúng ta còn không tuân thủ thì làm sao ngăn cản được người khác tới gần?"
Trên trán Bách Gia Mộc nổi gân xanh, cậu ta hít một hơi thật sâu: "Ý cháu là không phải chúng ta cũng là 'người' sao? Chúng ta cũng nên giữ khoảng cách với Spade ạ?"
Bách Dật chợt nhận ra rồi khựng lại: "Đúng rồi!"
Nhưng giây tiếp theo bọn họ nhận ra đã quá muộn.
Cơ thể Spade toát ra một luồng khí lạnh dữ dội, sương giá thổi bùng ra khỏi cơ thể y dưới dạng bão, Bách Dật và Bách Gia Mộc bị thổi thẳng lên trời và phải bám chặt vào cửa kho để tránh bị thổi tới tường.
Miệng Bách Dật bị cơn cuồng phong ập vào thổi thẳng vào thành một cái túi gợn sóng, thế mà hắn vẫn nói run run: "Mẹ ~ kiếp ~ lạnh quá ~"
Bách Gia Mộc nghiến răng tựa vào tường và nheo mắt, một tay cậu ta chặn luồng sương giá thổi qua và nhìn Spade đang chậm rãi đứng dậy giữa trận bão tuyết.
Cậu ta có thể nghe thấy âm thanh rõ ràng của lớp vỏ băng trên người Spade nứt ra và rơi xuống đất.
Khi Bách Dật cảm thấy mặt mình bị thổi bay hơn chục độ và sắp đông cứng, cơn gió cuối cùng cũng dừng lại, hắn ta rũ bỏ những mảnh băng trên khuôn mặt bị gió thổi muốn bay rồi tò mò nhìn về phía Spade đứng ở 'tâm bão'.
Bách Gia Mộc phủi mảnh băng vỡ trên vai và kéo Bách Dật đang định đi tới đó, cậu ta cảnh giác gọi Spade đang quay lưng về phía họ: "Spade?"
Spade xoay người lại với vẻ mặt bình thường nhưng y lại nói: "Bách Dật, tôi vừa nằm mơ."
Bách Dật và Bách Gia Mộc đều giật mình. Một người giật mình vì chủ đề mở lời này, còn người kia...
"Spade, cậu thật sự nằm mơ à?!" Bách Dật sửng sốt: "Cậu là thằn lằn thì làm sao nằm mơ được?!"
Bách Gia Mộc cặn lời trợn mắt.
Đôi khi Bách Gia Mộc nổi loạn dám nghi ngờ liệu Bách Dật có thực sự có trí tuệ cơ bản của một người trưởng thành hay không.
Trong số tất cả các thành viên của Trình Tự Sát Thủ thì người duy nhất thực sự tin Spade là thằn lằn biến người chính là Bách Dật.
Nhưng Bách Gia Mộc cũng cảm thấy hơi kỳ lạ về giấc mơ của Spade, bởi vì cậu ta lờ mờ nhận thấy Spade có một thân phận đặc biệt. Khác với những người chơi được hình thành từ những 'con người' như bọn họ, Spade giống kiểu người chơi được hình thành bởi quái vật hơn, y không có lai lịch và xuất thân, cũng không thể bước vào hiện thực.
Spade đã tham gia trò chơi với bọn họ được hai năm. Có thời gian y ngủ mở mắt, Bách Gia Mộc đôi khi tỉnh giấc giữa đêm lại thấy y đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó khiến cậu ta sợ chết khiếp, nghĩ rằng có một con quái vật nào đó đang đến.
Sau này cậu ta mới biết cái tên này nhắm mắt ngủ không được!
Khi ấy Bách Gia Mộc khi sự rất sốc.
Spade phải mất một thời gian dài mới học được cách nhắm mắt khi ngủ, nhưng thỉnh thoảng khi ngủ thì mí mắt sẽ tự động mở ra và nhìn thẳng vào một nơi nào đó rồi tiếp tục ngủ; đúng là quá mức đáng sợ. Sau này Spade học được cách ngủ úp mặt nên việc mở mắt hay không cũng không thành vấn đề.
Đối với một kẻ mà ngủ cũng cần phải học như vậy thì đương nhiên y hoàn toàn không có khả năng thực hiện những hoạt động cấp cao hơn, chẳng hạn như 'nằm mơ'.
Có lần bọn họ không biết mình chơi trò chơi gì mà quái vật đều có liên quan đến giấc mơ. Tất cả đều đăng nhập vào mộng cảnh và bị quái vật truy đuổi, thế nhưng Spade không thể mơ và không thể đăng nhập chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn bọn họ bày ra vô số biểu cảm xấu xí vì bị quái vật truy đuổi trong giấc mơ.
Cuối cùng Spade đi đến kết luận rằng con người trông thật xấu xí khi mơ.
Vì thế khi Spade nói mình nằm mơ, phản ứng đầu tiên của Bách Gia Mộc và Bách Dật là không tin.
Bách Dật trước hết hỏi thăm tình trạng thể chất của Spade, sau khi xác nhận không có gì nghiêm trọng, hắn ta nheo mắt lại; là người bị Spade đánh giá là có tư thế mơ xấu nhất, hắn ta bắn ngay phát súng đầu tiên: "Nằm mơ rất khó, đó là hoạt động ý thức của con người ở cấp độ cao, cậu là một con thằn lằn thì phải nằm mơ mới "nằm mơ" được!"
Nói xong Bách Dật cười khẩy: "Trước tiên kể cho tôi nghe cậu đã mơ thấy gì?"
Spade kể lại: "Tôi mơ thấy Bạch Liễu nằm trước mặt tôi, em ấy mặc quần áo rất rộng và cổ áo để mở. Sau đó tôi nắm tay em ấy và em ấy nắm tay tôi, tôi nằm trên em ấy, em ấy ôm tôi và mỉm cười với tôi, rồi tôi vùi đầu vào vai em ấy..."
Bách Dật bình tĩnh cắt ngang lời kể của Spade: "Được rồi, chắc chắn là cậu đang nằm mơ, ở đây chúng ta vẫn còn trẻ vị thành niên nên xin cậu hãy tạm dừng một lát."
-
Tác giả:
Hỏi Spade về dáng vẻ của người ta khi nằm mơ
Spade: Người khác nằm mơ trông xấu
Spade: Bạch Liễu nằm mơ trông đẹp