Mối quan hệ giữa Thiên Hạo và Thanh Trúc, dù chưa chính thức công khai, đã bắt đầu lan truyền trong công ty. Mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi trong cách Thiên Hạo và Thanh Trúc tương tác với nhau. Một số nhân viên tỏ ra ủng hộ và hy vọng họ có thể hạnh phúc, nhưng cũng không ít người tò mò và thậm chí đồn đoán về tương lai của mối quan hệ này.
Trong khi đó, Đình Phong vẫn âm thầm theo dõi và không ngừng cảm thấy bất an. Anh biết rằng mình cần phải hành động nếu không muốn mất Thanh Trúc mãi mãi. Một buổi chiều, khi cả văn phòng đã ra về gần hết, Đình Phong quyết định gặp Thiên Hạo để nói rõ lòng mình.
Anh bước vào văn phòng của Thiên Hạo, gõ cửa nhẹ nhàng rồi bước vào khi nhận được sự cho phép. Thiên Hạo đang chăm chú vào màn hình máy tính, ngước lên nhìn Đình Phong với ánh mắt tò mò. “Có chuyện gì vậy, Đình Phong?”
Đình Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Thiên Hạo, tôi cần nói chuyện với anh về Thanh Trúc.”
Thiên Hạo hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. “Được, anh cứ nói.”
Đình Phong nhìn thẳng vào mắt Thiên Hạo, “Tôi biết anh và Thanh Trúc có tình cảm với nhau. Nhưng tôi cũng có tình cảm với cô ấy, từ rất lâu rồi. Tôi không muốn gây ra rắc rối, nhưng tôi cần anh biết điều này.”
Thiên Hạo hơi bất ngờ trước lời thổ lộ của Đình Phong. Anh im lặng một lúc, rồi nói, “Tôi hiểu cảm xúc của anh, Đình Phong. Nhưng tình cảm không thể ép buộc hay điều khiển được. Tôi cũng không muốn gây ra mâu thuẫn giữa chúng ta, nhưng tôi không thể bỏ qua tình cảm của mình dành cho Thanh Trúc.”
Đình Phong thở dài, “Tôi hiểu. Nhưng tôi muốn anh biết rằng tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng. Tôi sẽ cố gắng hết sức để chứng minh tình cảm của mình với Thanh Trúc.”
Thiên Hạo nhìn Đình Phong với ánh mắt thông cảm, “Tôi tôn trọng quyết định của anh. Nhưng tôi cũng sẽ không từ bỏ. Cuộc sống này là cuộc đua công bằng, ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu của mình.”
Sau cuộc nói chuyện, cả hai người đàn ông đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù họ biết rằng mối quan hệ giữa họ có thể sẽ gặp khó khăn, nhưng ít nhất họ đã thành thật với nhau và quyết định đối mặt với tình cảm của mình một cách chân thành.
Trong khi đó, Thanh Trúc cảm thấy áp lực khi nhận ra rằng cả Thiên Hạo và Đình Phong đều có tình cảm với mình. Cô biết rằng việc chọn lựa giữa hai người sẽ không hề dễ dàng, và cô cần phải thật sự suy nghĩ kỹ lưỡng về điều mình muốn.
Một buổi tối, khi ngồi bên cửa sổ nhìn ra thành phố rực rỡ ánh đèn, Thanh Trúc nhận được một tin nhắn từ Thiên Hạo. Anh mời cô ra ngoài để nói chuyện. Dù cảm thấy lo lắng, nhưng Thanh Trúc biết rằng mình cần phải đối mặt với tình cảm của cả hai người.
Tại quán cà phê nhỏ, nơi họ từng có nhiều kỷ niệm, Thiên Hạo đã đợi sẵn. Anh mỉm cười khi thấy cô bước vào, kéo ghế mời cô ngồi. “Thanh Trúc, anh biết rằng em đang rất bối rối. Nhưng anh muốn chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau.”
Thanh Trúc gật đầu, “Em cũng muốn vậy, anh Thiên Hạo.”
Thiên Hạo nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, “Anh không muốn em phải chịu áp lực hay khó xử. Nếu em cảm thấy cần thời gian để suy nghĩ, anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Anh chỉ muốn em biết rằng anh luôn ở đây, sẵn sàng chờ đợi em.”
Thanh Trúc cảm động trước sự chân thành của Thiên Hạo. “Anh Thiên Hạo, em cảm ơn anh vì đã luôn quan tâm và hiểu em. Em biết rằng tình cảm không thể dễ dàng lựa chọn, nhưng em cần thời gian để suy nghĩ về mọi thứ.”
Thiên Hạo gật đầu, “Anh hiểu. Chỉ cần em biết rằng anh luôn ủng hộ và yêu thương em.”
Sau buổi nói chuyện, Thanh Trúc cảm thấy nhẹ lòng hơn. Cô biết rằng mình cần phải dành thời gian để suy nghĩ và quyết định một cách đúng đắn nhất. Nhưng cô cũng biết rằng cả Thiên Hạo và Đình Phong đều là những người đàn ông tốt và chân thành, khiến cho quyết định này càng trở nên khó khăn hơn.
Trong những ngày tiếp theo, Thanh Trúc cố gắng giữ khoảng cách với cả hai người để có thể suy nghĩ rõ ràng hơn. Cô tập trung vào công việc, tham gia vào các dự án và hoạt động của công ty để tạm quên đi những mâu thuẫn trong lòng. Nhưng dù làm gì, cô cũng không thể ngừng nghĩ về tình cảm của mình dành cho Thiên Hạo và Đình Phong.
Cuối cùng, Thanh Trúc quyết định dành một ngày cuối tuần để đi xa, tạm rời khỏi thành phố để tĩnh tâm. Cô chọn một khu nghỉ dưỡng yên tĩnh bên bờ biển, nơi cô có thể lắng nghe tiếng sóng vỗ và suy ngẫm về cuộc sống và tình cảm của mình.
Tại khu nghỉ dưỡng, Thanh Trúc dành thời gian đi dạo trên bãi biển, ngắm hoàng hôn và viết nhật ký. Cô ghi lại những cảm xúc, những suy nghĩ và những điều mà cô trân trọng nhất. Cuối cùng, sau nhiều giờ suy nghĩ, cô nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Thiên Hạo là chân thật và mạnh mẽ nhất. Nhưng cô cũng biết rằng mình cần phải nói chuyện với Đình Phong một cách thẳng thắn và chân thành để không làm tổn thương anh.
Trở về từ chuyến đi, Thanh Trúc cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm và quyết tâm hơn. Cô biết rằng mình đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách và khó khăn để bảo vệ tình yêu của mình. Cô quyết định sẽ gặp cả Thiên Hạo và Đình Phong để nói rõ lòng mình, dù điều đó có thể khó khăn và đau đớn. Nhưng cô tin rằng sự chân thành và thẳng thắn sẽ là chìa khóa để giải quyết mọi mâu thuẫn và giữ vững tình bạn và tình yêu của họ.