Trần Hoài Tâm nói xong đã lôi kéo Hứa Thanh Khê rời đi.
Hứa Thanh Khê cũng không ngăn cản, cô đi theo anh ta ra khỏi nhà hàng.
Mạc Ly nhìn thấy bóng lưng hai người biến mất, cô ta tức giận đến đập một phát lên bàn ăn.
Chỉ thấy bàn ăn thủy tinh lập tức rạn nứt ra từng đường, mà tay của cô ta cũng bị trầy, chảy ra vết máu loang lổ.
Khánh hàng xung quanh thấy thế đã lập tức rối rít im lặng lùi về xem trò vui.
Mạc Ly cũng không thèm để ý, sau khi trả tiền bồi thường cho nhà hàng thì cô ta âm thầm rời đi.
Mà Hứa Thanh Khê và Trần Hoài Tâm cũng không đi bao xa.
Hứa Thanh Khê dẫn Trần Hoài Tâm đến cửa hàng gần nhất thay một bộ quần áo, cô đầy tự trách xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi đã làm anh chịu tội rồi."
Trần Hoài Tâm thấy thế, anh ta không thèm để ý phất tay: "Việc nhỏ thôi, không cần để ý, vả lại vừa rồi em cũng giúp anh trút giận đấy thôi."
Anh ta nói xong lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, bất chợt không nhịn được cười ra tiếng.
Hứa Thanh Khê nhìn anh ta đầy quái lạ, hình như cô đang im lặng hỏi thăm anh ta đang cười gì.
"Xưa nay anh không biết em còn có vẻ mặt hung dữ như thế, từ trước cho tới bây giờ anh không thấy em đánh ai cả." Anh ta chỉ đang trêu chọc cô vì chuyện ở nhà hàng vừa rồi.
Khóe miệng Hứa Thanh Khê giật giật, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Trần Hoài Tâm thấy cô không nói cũng không thèm để ý.
Anh ta cười hai tiếng, bất chợt nghĩ đến người phụ nữ kia lại không nhịn được lo lắng cho Hứa Thanh Khê.
"Chuyện vừa rồi sẽ không gây ảnh hưởng gì cho em chứ, em có muốn anh đi về giải thích với em không?"
Hứa Thanh Khê hiểu ý của anh ta, cô lắc đầu nói: "Không cần, tôi không sao."
Trần Hoài Tâm nghe vậy, muốn nói lại thôi, anh ta nhớ đến bí mật Hứa Thanh Khê gánh vác trên người, cuối cùng không nói gì vuốt cằm nói: "Được, hôm nay cứ như vậy đi. Hôm nào có cơ hội anh lại dẫn Phạm Kiều An đến, chúng ta sẽ tụ họp gặp mặt một lần nữa."
Hứa Thanh Khê gật đầu: "Được, chỉ cần có thời gian, tôi sẽ ra ngoài gặp mọi người."
Cô nói xong đã muốn chào tạm biệt Trần Hoài Tâm.
Trần Hoài Tâm không ngăn cản, nhưng ngay lúc Hứa Thanh Khê chuẩn bị lên xe thì anh ta vẫn không nhịn được gọi người lại: "Thanh Khê, nếu như em cần anh hỗ trợ, nhớ kỹ nhất định phải tìm anh vì chúng ta là bạn bè!"
Anh ta vẫn lo lắng Hứa Thanh Khê trở về gặp phải phiền phức, mà anh ta cũng biết Hứa Thanh Khê sẽ không để bạn bị gặp phải phiền phức. Dù là khó khăn trước mắt, cô cũng sẽ không gây phiền phức cho người khác.
Làm sao Hứa Thanh Khê không biết lời anh ta nói có ý gì, mặc dù nó có dụng ý khác, nhưng vẫn khiến cô không nhịn được ấm lòng.
"Tôi đã biết." Cô quay đầu trả lời, sau đó ra hiệu cho tài xế lái xe.
Trần Hoài Tâm đưa mắt nhìn cô rời đi, cho đến khi không nhìn thấy bóng xe, anh ta mới xoay người lại.
Những điều này Hứa Thanh Khê không biết, cô ngồi trên xe suy nghĩ về tình huống tiếp theo mình sẽ gặp phải.
Cô suy đoán có thể Mạc Ly sẽ tố cáo với Quân Nhật Đình, ngược lại nếu như Quân Nhật Đình đến chất vấn, cô nên giải thích với anh như thế nào đây?
Cô tự hỏi, suy nghĩ không khỏi tán loạn.
Còn không đợi cô nghĩ ra cách gì hay là đã đến nhà họ Quân.
Cô trả tiền xuống xe rồi trực tiếp bước vào phòng tân hôn của nhà họ Quân.
Người giúp việc đi qua đi lại rối rít chào hỏi cô, cô nhìn trong nhà không có gì khác lạ.
Mà đợi cô bước vào phòng khách cũng không nhìn thấy Mạc Ly hay là Quân Nhật Đình. Mặc dù thấy kỳ lạ, nhưng cô cũng không để ý mà trực tiếp đi trên lầu.
Dù sao binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.
Nhưng cô lại không biết, sau khi Mạc Ly biết cô đã trở về, bàn tay đã băng bó kỹ lại bị cô ta nắm quá chặt mà thấm máu ra.
Lúc đầu cô ta xúc động đến muốn trực tiếp đi tìm cậu cả tố cáo, dù sao mấy hôm nay hai người xảy ra xung đột không phải cô ta không nhìn ra. Nói không chừng cậu cả có thể mượn đề tài này để nói chuyện của mình, nhân tiện còn giúp cô ta dạy dỗ con ả đê tiện kia.
Nhưng xúc động qua đi, cô ta tỉnh táo lại.
Tuy nói tố cáo, cậu cả nhất định sẽ răn dạy người phụ nữ kia. Nhưng người phụ nữ kia hung hăng không sợ hãi ở nhà hàng, cô ta suy nghĩ lại một chút ảnh hưởng của người phụ nữ kia với cậu cả, chỉ sợ cuối cùng người thua thiệt là mình.
Dù sao ngay từ đầu cô ta đã nói năng không lễ độ.
Nhưng cứ như vậy không hề làm gì, cô ta cũng không cam tâm.
Nghĩ đến đây, đôi mắt cô ta chớp lên, trong lòng có một ý kiến.
Vào buổi tối, Quân Nhật Đình trở về, Hứa Thanh Khê vẫn không nói lời thì thầm chào đón anh như ngày xưa.
Anh cũng không để ý, anh vẫn chào hỏi một tiếng với Hứa Thanh Khê rồi đi vào phòng tắm.
Hứa Thanh Khê không trả lời, cô chờ người bước vào phòng tắm mới thu tầm mắt lại. Cô nhìn thấy cửa phòng tắm đóng chặt, nghe tiếng nước tí tách tí tách bên trong.
Xem ra Mạc Ly vẫn chưa tố cáo, nếu không Quân Nhật Đình trở về không thể nào không hỏi cô.
Cô nghĩ đến đây đã nhíu lông mày lại, cô cảm thấy có chút không đúng.
Theo lý thuyết, tính cách của Mạc Ly không thể nào chịu thua thiệt lớn như vậy còn chịu đựng, trừ phi cô ta đang tính toán gì đó.
Trên thực tế quả thật là như vậy.
Chờ Quân Nhật Đình rửa mặt xong kêu Hứa Thanh Khê xuống lầu ăn cơm, anh chỉ thấy khuôn mặt Mạc Ly sưng to ngồi trong phòng ăn.
Mạc Ly cũng nhìn thấy Hứa Thanh Khê đi theo bên cạnh Quân Nhật Đình, trên mặt cô ta lộ ra ấm ức khó nói lên lời, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Quân Nhật Đình.
"Mặt cô bị gì thế?" Quân Nhật Đình nhận ra ánh mắt của cô ta, anh nhíu mày lại hỏi thăm.
Hơn nữa anh cũng phát hiện bầu không khí giữa giữa Mạc Ly và Hứa Thanh Khê là lạ, anh lần nữa trầm giọng hỏi: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Hứa Thanh Khê thấy thế chợt nhìn anh một cái, sau đó cô lại quét nhìn Mạc Ly rồi rủ mắt xuống đáp lại: "Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là xảy ra tranh chấp, em có ra tay dạy dỗ cô ta thôi."
Quân Nhật Đình nghe vậy, ánh mắt anh lóe lên ngạc nhiên, tựa như anh không tin Hứa Thanh Khê sẽ đánh người.
"Chuyện gì xảy ra mà làm em nổi giận như vậy?" Anh nghi ngờ hỏi thăm, Hứa Thanh Khê lại không có ý định trả lời, trái lại cô bảo quản gia mang thức ăn lên.
Quản gia cẩn thận liếc nhìn cậu cả nhà mình, ông ấy thấy anh không phản đối, lúc này mới ra hiệu cho người giúp việc.
Quân Nhật Đình nhìn ra được Hứa Thanh Khê không muốn nói việc này, anh cũng không hỏi tới nữa. Anh tính đợi ăn cơm xong lại đi tìm Mạc Ly tìm hiểu tình huống.
Mà Mạc Ly nhìn hai người tác động qua lại, trong lòng mừng thầm.
Xem ra cô ta cược đúng rồi.
Chỉ cần sau đó cô ta nói thật, nói đến lý lẽ đàng hoàng, tất nhiên có thể giữ được quan hệ giữa cô ta và cậu cả.
Những điều này Hứa Thanh Khê không biết, cô ăn cơm xong đã đi thẳng lên lầu.
Quân Nhật Đình thấy thế thì nhíu chặt lông mày, ánh mắt của anh có bất đắc dĩ thật sâu.
Anh không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà khiến người phụ nữ này khó chịu với mình đến bây giờ.
Anh có cho người đi thăm dò Tập đoàn nhà họ Hứa, nhưng bên kia cũng không có vấn đề gì.
Không còn cách nào, anh chỉ có thể đè xuống nghi ngờ trong lòng nhìn sang Mạc Ly.
Có lẽ chuyện lần này có thể đánh vỡ chiến tranh lạnh giữa bọn họ.
"Đi vào phòng sách với tôi." Anh nói xong đã đứng dậy lên lầu.
Mạc Ly nhìn bóng lưng anh rời đi, đáy mắt của cô ta lóe lên ánh sáng đi theo.
"Nói đi, cuối cùng xảy ra chuyện gì, tại sao mợ cả lại ra tay với cô?" Trong phòng sách, Quân Nhật Đình trầm mặt hỏi.
Tất nhiên Mạc Ly không dám thất lễ, cô ta nói ra chuyện xảy ra vào buổi trưa.
Mà cô ta cũng không thêm mắm thêm muối, chỉ là cường điệu miêu tả một chút.
"Lúc ấy tôi cũng không biết đó là bạn của mợ cả, dù sao là bạn bè cũng không có thân mật như vậy. Cho nên tôi mới sốt ruột nóng nảy làm ra một chuyện với bạn mợ cả, hơn nữa tôi còn nói rất nhiều lời quá đáng, mợ cả tức giận mới ra tay với tôi."
Cô ta nói xong còn tỏ vẻ tủi thân nhận sai, nhưng trong lòng cô ta lại mừng rỡ không thôi.
Bởi vì cô ta có thể cảm nhận được hơi thở của cậu cả nhà mình thay đổi.