Lương Hạnh hít vào một hơi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, lạnh lùng
nói: “Tôi hối hận hay không có liên quan gì đến anh? Anh nói thẳng là
đứa nhỏ bỏ hay không thì anh cũng không để ý, sao vẫn làm phiền đến tôi? Nói giống như tôi đã luôn gây ra rắc rối và tất cả lỗi đều nằm ở tôi.”
Triệu Mịch Thanh hơi đau đầu khi thấy cô đột nhiên để tâm vào mấy
chuyện vụn vặt, nhưng lại không dám kích động cô, hơi mấp máy môi, bỗng
nhiên cúi đầu nhắm vào môi cô mà cắn nhẹ, khàn khàn nói: “Không, tôi
muốn cả hai.”
Con mắt của Lương Hạnh mở to, ngây người, trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Hai, cả hai... đều muốn?
Khoảng cách mắt đối mắt chỉ còn khoảng vài li, nhịp thở yên tĩnh dường như biến mất.
Người đàn ông không nhúc nhích nhìn vào hàng lông mi của cô, dường
như không nghĩ ra nên phản ứng như thế nào, anh cau mày, dùng tay nhẹ
nhàng gạt tóc trên trán cô, giọng nói khàn khàn như bị bóp nghẹt ở cổ
họng: “Không nghe rõ sao?”
Vẻ mặt Lương Hạnh cứng đờ hơi chuyển động, con ngươi dân dần nhìn
sang đôi mắt đen của anh, chóp mũi cô tràn ngập hơi thở của anh còn
phảng phất mùi của mưa, cô cứng nhắc nói: “Hai thứ gì... Hai người con
hả?”
Đích thực là hai, cô đã mang thai song sinh.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông đột nhiên tối sầm lại, vầng trán hạ thấp xuống, chặt lấy môi cô.
Tiếp tục hôn cho đến khi hai người đều thiếu dưỡng khí, anh mới hồi
phục hơi thở, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, giọng nói trầm khàn:
“Lương Hạnh... không cần giả ngu với tôi.”
Sắc mặt Lương Hạnh ửng đỏ, trong lòng chấn động, trừng mắt nhìn anh,
tay nắm chặt chăn, cắn răng cố lấy lại bình tĩnh, mới lấy lại được giọng nói của chính mình: “Này, cái này... ai dạy anh?”
Người đàn ông này đối với chuyện tình cảm như khúc gỗ đầu trâu, đừng
nói là chính anh tự xét lại mình, nếu anh thật sự yêu thương ai cũng
không có khả năng nói những lời như thế này.
Triệu Mịch Thanh nhìn cô, một hồi lâu không nói chuyện.
Lương Hạnh trong đầu chợt lóe sáng, cả kinh nói: “Là bạn thân của anh Cố Thời?”
Tuy rằng chỉ thấy mặt có một lần, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể
nhìn ra anh ta thuộc dạng lãng tử tình trường, thủ đoạn anh ta đối phó
với phụ nữ chắc chắn có rất nhiều.
Khó trách... người đàn ông này gân đây trở nên khác lạ, ngay cả La La cũng nói anh thay đổi.
Triệu Mịch Thanh ra bộ nghiêm túc, nhưng không phủ nhận: “Việc này,
anh ta hiểu hơn tôi, tôi thỉnh giáo anh ta, anh ta cho tôi chút ý kiến.”
Lương Hạnh quả thực bị anh làm tức muốn hộc máu, vừa rồi còn cảm
động, nháy mắt đã bị dội nước lạnh, dùng tay bóp vào gương mặt tuấn tú
của anh, dường như đay nghiến: “Triệu Mịch Thanh, anh ta hiểu hơn anh,
tại sao anh không để anh ta theo đuổi tôi.”
Cô nghĩ đến mấy ngày nay anh ân cần hoặc là vì đứa nhỏ, hoặc là vì
cô, không ngờ lại là có người ở đằng sau bày mưu tính kế giúp anh từng
bước từng bước tán gái.
“Anh ta không thích em” Triệu Mịch Thanh ngồi dậy, thuận thế ôm lấy
bả vai cô, ép thân hình cô vào lông ngực, dường như giải tỏa được cơn
giận của cô, sắc mặt không thay đổi, mặt không gợn sóng kể lại: “Thật
xin lỗi, tôi nhận ra quá muộn, Lương Hạnh à, tôi không phức tạp như em
nghĩ, không liên quan gì đến trách nhiệm hay sự cảm thông, nếu tôi muốn
em, chính là em.”
“Mặc kệ là ai nhắc nhở tôi chuyện này, từ đầu đến cuối, hôn sự này
tôi không muốn từ bỏ, nhìn thấy em muốn đi theo người khác tôi không
chịu được, nếu trong lòng đã không muốn, vì sao phải chịu đựng? Dù chấp
nhận hay không, tôi muốn cả em và đứa nhỏ.”
Cố Thời đã nhắc nhở anh, Châu La La cũng nhắc nhở anh, anh tỉnh ra
nhưng nghĩ nhiêu, cũng không nhìn thấy cảm giác đau lòng khi cô gặp nguy hiểm là chân thực nhất
Sau khi nghe anh nói xong, Lương Hạnh rất lâu không phản ứng, não dường như chưa tiếp thu toàn bộ thông tin anh nói.
Chờ cô tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là cô đẩy chăn ra, nhưng Triệu Mịch Thanh không cho cô cơ hội, dùng hai tay ôm cô giam vào trong ngực, nhíu mày: “Lời tôi nói em còn chưa hiểu sao?”
“Triệu, Triệu Mịch Thanh, anh buông ra...
Nhất định là cô đang nằm mơ, hoặc là mắc mưa khiến cô bị sốt, choáng váng mới nghe được lời thổ lộ của Triệu Mịch Thanh với cô.
Tuy là màn tỏ tình mộc mạc, hoàn toàn không thấy thâm tình hay lãng
mạn, nhưng Lương Hạnh vẫn cảm giác như bị sét đánh vào đầu, sợ đến
choáng váng.
- --