Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Chương 32: PN:Chiến tranh hừng hực




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yên Vui tinh, đại trạch Lăng gia.
Đèn treo pha lê không lồ sáng rực rỡ, chiếu sáng từng người trong Lăng gia.
Lăng Khiêm bỗng nhiên đề xuất một đề nghị, khiến Lăng Vệ đang thư giãn hưởng thụ ly cà phê cũng thiếu chút nữa đã phun hết ra.
"Quả thực là vớ vẩn." Để ly cà phê để lên bàn trà, Lăng Vệ ngồi thẳng lưng, bày tỏ thái độ từ chối rất rõ ràng. Cậu quay đầu, nhìn Lăng Hàm đang ngồi ở bên kia sô-pha, "Lăng Hàm, em sẽ không đồng với ý cái ý kiến ấu trĩ này đúng không?"
"Lăng Khiêm nghĩ ra được ý này, thật giống nít ranh mầm non."
"Đúng vậy, mỗi lần chỉ biết quậy thôi."
"Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại một chút nói, đề nghị này quả thật có chút hay."
"Cái gì?" Lăng Vệ kinh ngạc mà nhìn về phía Lăng Hàm.
Lăng Hàm là người cực đoan trầm ổn, sao có thể đồng ý với Lăng Khiêm chỉ biết phá phách cho được?
Lăng Hàm vắt chéo chân ngồi ở sô pha, thong dong mà uống cà phê.
"Lăng Hàm, em nói gì vậy? Chuyện hoang đường như thế này, làm sao mà làm được?"
"Thật ra, nếu cơ thể của anh có thể thừa nhận sức ép cao," Lăng Hàm thản nhiên mà tà tà hắn liếc mắt nhìn cậu, "Thì chúng ta cũng sẽ không có phiền não gì quá to tát."
Lăng Vệ sửng sốt một chút, ngượng đến đỏ bừng cả mặt.
Quan hệ giữa bọn họ đã duy trì một thời gian dài như vậy rồi, Lăng Hàm mặt không đổi mà nhắc tới chuyện riêng tư giữa phòng khách thế này, thì vẫn là chuyện Lăng Vệ da mặt mỏng cả đời cũng làm không làm được.
Lăng Vệ ngẩng đầu nhìn lướt qua bốn phía.
Trong phòng khách không có người khác.
Sau khi bưng cà phê lên, bọn người hầu đều lui ra ngoài, chủ nhân không gọi thì họ sẽ không tự tiện lại gần. Chỉ là cách một bình phong khắc hoa văn ngoài hành lang, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy bóng dáng của người hầu.
"Cách xa đến vậy, không cần lo lắng bọn họ sẽ nghe lén chúng ta nói chuyện." Lăng Hàm biết tâm tư của Lăng Vệ, "Còn mẹ thì đi thưởng trà cùng bạn bè rồi."
Cho dù Lăng Vệ đã làm Tướng quân, nhưng vẫn còn ngại ngùng ngây ngô như ngày nào, điều này khiến Lăng Hàm cảm thấy bất khả tư nghị.
Nhưng mà, có một người anh dễ xấu hổ thế này, cũng có thể xem là một chuyện lý thú.
Trong Quân bộ Liên Bang, Trung tướng Lăng Hàm nói năng thận trọng, nổi tiếng nghiêm khắc, chuyện duy nhất có thể thả lỏng tâm tình lạc thú, đại khái chính là đùa giỡn anh trai Tướng quân đến xấu hổ ôm mặt.
"Không quan trọng là người hầu có thể nghe lén hay không, mà là trước công chúng, chúng ta là... Aiiii, đừng nói đề tài nhàm chán đó nữa." Lăng Vệ quyết đoán mà chuyển đề tài, " Quân hạm Đế quốc đang quấy nhiễu ngoài tiền tuyến, chuyện này sắp tới sẽ xảy ra thường xuyên, quan chỉ huy phòng thủ Metran yêu cầu Quân bộ tiếp viện một ngàn chiến hạm TER, em nghĩ thế nào?"
Nói đến chuyện công sự, trên mặt Lăng Vệ lộ ra chính sắc. Thần thái nghiêm túc xuất hiện trên gương mặt Lăng Vệ, giống như tản ra hào quang mê đắm vậy.
Vấn đề ngoài tiền tuyến, Lăng Hàm đã cân nhắc từ lâu rồi, nhanh chóng nói ra điểm quan trọng.
"Đối với chuyện phòng thủ Metran yêu cầu tiếp viện, thì hai quan chỉ huy phòng thủ khác cũng sẽ nhanh chóng gửi yêu cầu tiếp viện lên theo. Quân bộ không có khả năng phái ra ba nghìn chiến hạm TER duy nhất đến hỗ trợ ba phòng thủ. Ủy ban quân bị đúng là có thể điều động đến một nghìn chiến hạm TER. Nhưng mà, đối với phòng thủ Metran, nhiều nhất là ba trăm chiến hạm TER trợ giúp mà thôi."
"Ừm, anh cũng nghĩ vậy." Lăng Vệ gật gật đầu.
"Sau cái tuần song long nhập động, anh lại bị phát sốt."
Bị Lăng Hàm dùng cách nói hoàn toàn tự nhiên chuyển sang vấn đề kia, quả thực Lăng Vệ bất ngờ không kịp đề phòng.
Giải quyết việc chung nháy mắt đã biến mất.
"Sao lại đột nhiên nhảy chủ đề vậy?" Lăng Vệ chật vật vạn phần mà thì thào.
"Chuyện vừa nãy, chúng ta còn chưa thảo luận xong, anh à." Lăng Hàm lạnh nhạt, biểu đạt sự nghiêm túc của mình.
Đôi mắt hắn tựa như hồ sâu tối đen trầm liễm, sống lưng Lăng Vệ không kìm lòng nổi mà căng thẳng.
"Không có gì, nhưng mà..."
"Như vầy đi," Lăng Hàm dùng ngữ điệu thương lượng chính sự, "Trải qua rất nhiều cố gắng, thế nhưng chuyện anh đồng thời tiếp nhận hai cái của bọn em, anh vẫn còn gặp nhiêu khó khăn."
Loại thuyết pháp nho nhã này khiến Lăng Vệ nổi hết cả da gà. Đồng thời cho vào hai cái... Của Lăng Khiêm và Lăng Hàm...
Căn bản không phải là vấn đề có cố gắng cùng nhau hay không, mà là cơ thể của con người làm sao có thể đạt tới trình độ khủng bố như này cho được?!
"Hơn nữa, đối với chuyện hai bọn em khắc khẩu vì chuyện sắp xếp thời gian để ôm anh, anh lại cảm thấy phiền lòng."
'Đương nhiên." Lăng Vệ ngân không ngần ngại mà tiếp lời.
Cũng đã làm Trung tướng trong Quân bộ rồi mà Lăng Khiêm và Lăng Hàm, lại còn vì "Hôm nay ai được ôm anh" và vài chuyện linh tinh mà không ngừng khắc khẩu, có đôi khi còn đùn đẩy công việc cho nhau.
Lăng Vệ cực kỳ không đồng ý với chuyện này.
Thể chất của hai người đều hơn người thường, tuy rằng rất muốn cặp sinh đôi dừng cái việc ấu trĩ tranh đấu trên giường này lại. Lăng Vệ cũng không cách nào chấp nhận được yêu cầu hai người làm càn cùng một lúc được.
Vì thế, tự nhiên mà sinh ra một vấn đề cả hai người đều khăng khăng là mình có thể ôm Lăng Vệ ngủ.
"Cho nên, em cho rằng phương pháp mà Lăng Khiêm đưa ra cũng khá khả thi." Lăng Hàm nói ra kết luận vừa mới cân nhắc xong.
"Thì cũng không thể dùng cách hoang đường như vậy chứ!" Lăng Vệ nhíu mày.
"Cuối cùng bắt được!" Âm thanh hưng phấn bỗng truyền đến, xen vào đối thoại của hai người.
Lúc uống cà phê sau bữa tối, Lăng Khiêm đưa ra lời đề nghị rồi lại không chào liền rời khỏi phòng khách, giờ lại trở về, trong tay còn có con gì xù xù.
"Ngại quá, để anh phải chờ lâu rồi. Tiểu Khiêm rất ngoan đã bị em bắt được, nhưng mà cái đồ hỗn đản Tiểu Hàm này, khôn lỏi trốn ở tủ âm tường, hại em phải tìm nửa ngày mới thấy."
"Tiểu Khiêm " và "Tiểu Hàm" trong miệng Lăng Khiêm chính là hai sủng vật Koala của Lăng gia. Lăng Vệ để bọn nó ở trong nhà, nhàn hạ chơi cũng vui.
Đây vốn là chuyện nhỏ, nhưng Lăng gia làm gì cũng khiến truyền thông Liên Bang chú ý, cho dù là bất cứ chuyện nhỏ gì thì đều khiến dân chúng cảm thấy hứng thú. Truyền thông thiên tân vạn khổ mà tìm hiểu được, Tướng quân Lăng Vệ rất thích sủng vật là gấu Koala này. Loại động vật thích ăn lá cây, vừa mềm vừa đáng yêu thế này lập tức trở thành minh tinh sáng giá trong vườn bách thú. Dân chúng cũng tò mò và yêu thích gấu Koala đến kinh ngạc.
"Mau dẫn trẻ em đến xem gấu Koala đi! Ngay cả Tướng quân Lăng Vệ cũng cực kỳ thích nó đấyy!" -- đã trở thành slogan hot nhất vườn bách thú toàn bộ Liên Bang.
Căn cứ theo điều tra của nhật báo Hoa hồng Liên Bang, năm nay, trẻ con dưới 15 tuổi đều có một ước mơ chiếm 57% chính là "Muốn có một con Koala"
***
"Thật là nặng, lại béo lên rổi."
Bịch!
Koala may mắn được Tướng quân Lăng Vệ yêu thương nhất lại bị Lăng Khiêm vứt "bịch" một cái lên bàn trà thủy tinh.
Nhìn qua có vẻ đãi ngộ giống nhau, nhưng động tác nhỏ này không thể tránh khỏi được ánh mắt lợi hại của Lăng Hàm.
Cái tên Lăng Khiêm bất công này, tay trái thì vứt Tiểu Hàm lên bàn trà, tay phải thì ôm Tiểu Khiêm, động tác rõ ràng là dịu dàng hơn.
Bởi vậy, khi Koala Tiểu Hàm bị ném lên bàn trà, chỉ nghe thấy "bịch" một tiếng.
"Lăng Khiêm, em thật thô lỗ. Làm vậy sẽ khiến Tiểu Hàm bị đau mông." Lăng Vệ cũng chú ý tới, ôm Tiểu Hàm vào lòng, an ủi mà vuốt ve nó.
"Anh, em có làm gì đâu."
"Đang êm đẹp, em ôm bọn nó tới đây làm gì?"
"Không phải mới vừa nói rồi sao? Đêm nay ai có thể ôm anh thì phải xem bọn nó."
"Đừng nói giỡn." Lăng Vệ nhăn mi.
Cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm túc để Lăng Khiêm thấy sợ, thế nhưng, Tướng quân trẻ tuổi mặc quân phục phẳng phiu suất khí màu đen, trong ngực lại ôm Tiểu Hàm Koala. Như thế chỉ càng thêm đáng yêu đến bạo mà thôi, chứ nói gì tới lực uy hiếp?
"Ai đùa với anh? Cũng không thể lại song long nhập động được? Đương nhiên, em cực kỳ thích song long nha, tiếng rên của anh khi bị đồng thời hai côn th*t cho vào, tiếng anh cầu xin tha thứ thật sự rất mê người, cả cơ thể còn đang run rẩy vì sung sướng...."
"Khụ khụ khụ! " Lăng Vệ lớn tiếng mà ho khan.
Cả mặt đều đỏ hết lên rồi.
"...Nhưng mà, anh sẽ bị sốt mất. Em rất đau lòng cho cơ thể của anh." Lăng Khiêm rất tự nhiên mà nói "Cho nên tình huống đặc biệt thế này, Lăng Hàm lại không chịu nghe đạo lý, rõ ràng chỉ có thể để hai con này quyết đấu với nhau thôi."
"Tôi không chịu nghe đạo lý?" Lăng Hàm vươn tay vuốt ve Tiểu Hàm trong ngực Lăng Vệ, khẽ ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua nhìn Lăng Khiêm.
"Người không chịu nghe đạo lý không phải em thì là ai? Dựa theo kế hoạch, thứ hai, thứ tư, thứ sáu thì là của anh. Hôm nay là thứ sáu, đúng không?"
Lăng Hàm lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Không sai, thứ hai, thứ tư, thứ sáu là của Lăng Khiêm.
Thế nhưng bởi vì có quân vụ khẩn cấp nên rạng sáng Lăng Hàm đã phải đi công tác. Lăng Hàm không ở bên Lăng Vệ, quyền lợi hai ngày thứ ba và thứ năm, đương nhiên là Lăng Khiêm không chút khách khí vui lòng nhận giùm.
Tính đi tính lại, cả tuần này Lăng Khiêm đã chiếm anh từ thứ hai đến thứ sáu rồi??
Hôm nay mới công tác xong, Lăng Hàm vừa trở lại Yên Vui tinh, tất nhiên là phải giành lại quyền lợi của mình.
"Lăng Khiêm, anh ở cùng anh bốn ngày rồi. Không cần lòng tham không đáy."
"Không cần quan tâm ở ít hay nhiều. Đã nói thứ sáu là của anh thì chính là của anh."
"Được rồi!" Lăng Vệ nghe không nổi nữa, "Vì chuyện này mà cãi nhau, các em không thấy mất mặt hay sao?"
"Không thấy."
"Không thấy!"
Hai anh em sinh đôi cư nhiên trăm miệng một lời, khiến Lăng Vệ đầy chán nản.
"Biết anh không thích bọn em khắc khẩu vì chuyện này, cho nên em mới nghĩ ra ý tưởng tuyệt diệu này." Lăng Khiêm lấy Tiểu Hàm từ trong ngực Lăng Vệ ra, thả lại trên bàn trà.
Hai con Koala chiếm cứ hai bên bàn trà.
Lăng Khiêm chỉ chỉ phía bên phải, "Tiểu Khiêm đại diện cho em."
Rồi lại chỉ bên trái, "Tiểu hàm thì đại diện cho Lăng Hàm. Để hai chúng nó đánh một hồi, ai thắng thì được ngủ với anh. Không, không phải là chúng nó ngủ với anh, ý của em là chúng nó đại diện cho hai bọn em có thể ngủ với anh."
"Anh sẽ không đồng ý cái chuyện nhàm chán thế này." Lăng Vệ đứng lên, "Còn có rất nhiều văn kiện phải xem, anh không rảnh cùng em chơi trò này. Anh đến thư phòng, Lăng Khiêm em đừng có làm cái trò con bò này nữa."
Cậu xoay người, mới đi được một hai bước thì bỗng nhiên cảm thấy khác thường.
Lăng Vệ dừng bước ở cầu thang, quay đầu lại, ngoài ý muốn nhìn đến sô pha trong phòng khách.
"Lăng Hàm, em..."
"Anh về thư phòng trước đi. Đợi có kết quả, em sẽ về nói cho anh biết."
Lăng Vệ không dám tin mà trừng mắt nhìn Lăng Hàm. Tuy rằng ban nãy Lăng Hàm có nói cảm thấy thú vị, nhưng Lăng Vệ đều không tin Lăng Hàm sẽ thật sự gia nhập chung với Lăng Khiêm.
Chỉ dùng hai con Koala để quyết định xem ai có thể ngủ cùng mình?!
"Haha, Lăng Hàm, em cũng hiểu được đây là chủ ý rất được phải không?" Lăng Khiêm một bộ đắc ý như đã đoán được trước.
Dù sao cũng là sinh đôi, tâm ý tương thông, Lăng Hàm nghiêm khắc mặt lạnh cũng đôi khi cũng có cùng suy nghĩ với Lăng Khiêm bốc đồng hay đưa ra nhiều ý kiến kỳ lạ.
"Đó là một biện pháp ngu ngốc. Chỉ là chúng ta đang cần một biện pháp giải quyết mà thôi." Lăng Hàm lãnh đạm mà nói.
"Đừng nói nhảm nữa, em cũng đã đồng ý rồi, vậy mau bắt đầu đi." Lăng Khiêm đặt mông ngồi vào trong sô pha.
Hai vị tướng trong Quân bộ đều đặt tầm mắt ở trên bàn trà cùng hai con Koala ngơ ngác. Nghiễm nhiên như quan chỉ huy đang chăm chú vào tiền tuyến sắp khai chiến vậy.
"Đầu tiên là nói về quy tắc phân thắng bại." Lăng Hàm hỏi.
"Cũng không thể dùng sống chết để phân thắng bại, anh rất thích hai nhóc này, đứa nào chết thì anh cũng sẽ rất đau lòng." Lăng Khiêm vuốt cằm suy xét, "Ai đẩy đối phương xuống đất trước thì người ấy thắng."
"Coi như hợp lý." Lăng Hàm không có phản đối.
"Thân là Trung tướng và Thiếu tướng không quan tâm đến công vụ, mà lại nghiêm trang bàn luận quy tắc với hai con Koala." Lăng Vệ vốn định lên lầu, cũng nhịn không được quay lại, "Hai em, thật sự là đủ rồi!"
"Đối với chuyện của anh thì bao nhiêu cũng không đủ." Lăng Khiêm vô sỉ mà cười ngọt ngào.
"Xin lỗi anh, em cũng sẽ không nhượng bộ." Đây là câu trả lời trầm thấp đến từ Lăng Hàm.
"Thật sự là... Mặc kệ các em."
Cứng ngắc một khắc, Tướng quân đại nhân xị mặt phun ra một câu, xoay người lên lầu.
Ở chung phòng với hai tên này xem trò con bò, thà cậu đi làm việc còn hơn.
Cốc cốc cốc!
Bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Trong đại trạch Lăng gia, sẽ dùng loại này không an phận tiết tấu đánh tướng quân thư phòng đại môn người, cũng chỉ có kia duy nhất một cái.
"Vào đi." Chính hết sức chăm chú nhìn quân bộ truyền tống tới điện tử văn kiện Lăng Vệ, ý nghĩ bị đánh gãy.
"Cạch", Lăng Khiêm mở cửa rồi tiến vào.
"Anh vội làm gì vậy?"
"Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là làm việc rồi."
"Anh thật không hổ là Tướng quân Quân bộ Liên Bang," Lăng Khiêm đi đến bên cạnh Lăng Vệ, nhìn lướt qua văn kiện điện tử trên màn hình, "Tuyến tiếp viện vừa thay đổi? Tên Al Lawson kia thật sự là không yên nổi, vì để tăng thêm gánh nặng cho anh mà ngay cả tin vụn vặt này cũng phải đăng lên báo."
"Cũng không thể nói như vậy, tuyến tiếp viện cực kỳ quan trọng với chiến đấu, có thay đổi thì đương nhiên cũng phải trình lên văn kiện chính thức."
"Hừ, rõ ràng là không có ý tốt với anh. Tháng trước, trong bữa sinh nhật ở rừng, hắn giữ anh ở trong hoa viên. Nếu em không đến đúng lúc, có lẽ anh đã bị hắn cường bạo mất rồi."
"Đừng có nói hưu nói vượn, anh đã giải thích rồi, hắn giữ anh lại ở sau hoa viên chỉ là muốn hỏi tình hình gần đây của Vệ Đình thôi. Chỉ mỗi việc hiểu lầm nho nhỏ này, em đã nhắc lại bao nhiêu lần rồi? Thật là đồ quỷ thích ăn dấm." Lăng Vệ nhu nhu ấn đường.
Bất tri bất giác đã xem văn kiện hơn một giờ rồi, nhìn lâu vào màn hình cũng đã hơi mỏi mắt.
Chợt nhớ tới Koala ở phòng khách.
"Cái trò con bò kia, xong rồi à?" Lăng Vệ hỏi.
"Anh muốn hỏi người nào thắng phải không?" Lăng Khiêm liếc nhìn cậu, "Người thắng đương nhiên là người có thể tận tình ôm anh đêm nay rồi."
Nhìn thẳng khuôn mặt tràn ngập bỡn cợt tươi cười của Lăng Khiêm, Lăng Vệ bình tĩnh mà quay đầu xem văn kiện. Đâu vào đấy mà tiếp tục làm việc.
"Anh ơi," không thành công khiêu khích được anh đỏ mặt tới mang tai, Lăng Khiêm không cam lòng mà lại gần, cọ cọ cằm lên vai Lăng Vệ, "Anh đoán một chút đi, xem ai thắng?"
"Không muốn đoán."
"Không được, nhất định phải đoán."
"Vì sao?"
"Em muốn biết, rốt cuộc là anh hy vọng ai thắng?"
Lăng Khiêm vô lại mà vươn tay che mất màn hình, cản trở tầm nhìn của Lăng Vệ.
Lăng Vệ đành phải dừng gõ phím, tức giận mà nhìn đứa em bắt đầu làm nũng như cún, "Thật sự muốn biết ý nghĩ của anh sao?"
"Đương nhiên là muốn."
"Được lắm, anh hy vọng là Lăng Hàm thắng."
"Cái gì?!" Lăng Khiêm giống như bị cả đàn ong vò vẽ đốt vào mông, đột nhiên nhảy dựng lên, ấm ức vạn phần, "Sao anh có thể nghĩ như vậy? Tâm hồn bé nhỏ của em đã bị anh làm tổn thương sâu sắc!"
"Là em, không cần phải hỏi." Lăng Vệ nhíu mày, " Người thắng chắc là em rồi. Nếu không thì Lăng Hàm đã chạy tới thư phòng rồi."
"Đương nhiên là em thắng. Cho nên hôm nay, anh là của em. Cần phải thưởng cho người thắng anh ơi." Lăng Khiêm bày ra tư thái muốn được thưởng.
Nâng cằm Lăng Vệ lên, giống như sói nhỏ tham ăn, tham lam mà hôn xuống.
Kỹ năng hôn điêu luyện, chỉ trong thời gian ngắn đã khơi gợi cảm xúc của Lăng Vệ. Bây giờ, hưởng thụ được đứa em hôn đã trở thành chuyện rất dễ dàng.
Lăng Vệ bán ngửa đầu, đầu lưỡi giao nhau triền miên, tê liệt thần kinh não mất rồi.
"Lăng Khiêm..."
"Nước bọt của anh, hương vị thật là thơm."
Trên màn hình vẫn còn một phần văn kiện chờ Tướng quân phê chuẩn, nhưng bút diện tử đã yên lặng nằm ở trên bàn rồi.
"Hưmm...
Hôn môi say đắm, khiến Lăng Vệ dần dần nhắm mắt lại.
"Không được, đây là thư phòng... Chỗ làm việc..."
"Sợ cái gì chứ anh, cũng không phải là chưa từng làm ở thư phòng. Tiểu Khiêm vất vả mới thắng được, hôm nay anh phải phối hợp với em."
Nói cái gì vậy?
Chuyện dùng Koala quyết, bản nhân cậu cũng chưa đồng ý mà.
Trong lòng kháng nghị là vậy, nhưng lại không thể chống cự lại được Lăng Khiêm đang quấn bên người.
Ngược lại là cơ thể của chính mình, bị hôn đến tiếng nước bọt cũng chậc chậc...
"Lăng Khiêm, chờ một chút.."
"Em không cần chờ."
Bàn tay Lăng Khiêm đã đưa xuống dưới quần, cách một lớp quân phục, như có như không vuốt qua chỗ mẫn cảm, càng khiến Lăng Vệ thêm mẫn cảm.
"Anh." Bỗng nhiên, một tiếng trầm thấp quen thuộc truyền đến.
Ngữ điệu lãnh đạm tràn ngập nguy hiểm, khiến nhiệt độ cả thư phòng bỗng chốc thấp xuống 17-18 độ.
"A!" Lăng Vệ giật mình ngồi thẳng lại trên ghế, "Lăng Hàm, em cũng tới?"
Cực kỳ xấu hổ.
"Lăng Hàm, em tới làm gì?" Người đang hưng phấn bừng bừng lại bị Lăng Vệ một mực đẩy ra, Lăng Khiêm khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng cực kì không hoan nghênh.
"Tôi chờ ở phòng khách quá lâu." Tầm mắt Lăng Hàm nhìn qua Lăng Vệ bởi vì động tình mà mặt đã đỏ ửng.
Tuy rằng vẫn không thể nhìn ra cảm xúc trên mặt Lăng Hàm, nhưng Lăng Vệ có thể cảm nhận được Lăng Hàm đang cực kì không vui vẻ.
"Lấy xong đồ rồi sao?" Lăng Hàm hỏi.
"Còn chưa, anh cũng vừa vào thôi mà. " Lăng Khiêm trả lời.
"Tôi thấy anh sau khi đến thư phòng xong, căn bản đã quên sạch mục đích tới đây rồi phải không?"
"Thật sự là đồ không có tính nhẫn nại, anh cũng chỉ mới vào thư phòng có một chút, có vậy mà cũng không chờ được? Hơn nữa, cũng đã tìm được đồ rồi."
"Cái gì vậy?" Lăng Vệ không thích hợp, chen vào hỏi.
"Chỉ là đồ phát nhạc cho Koala thôi." Lăng Khiêm nhún vai, "Anh nuôi hai con này chỉ biết lười biếng, căn bản không chịu đánh nhau, đặt bọn nó ở trên bàn trà lâu như vậy, ngay cả động cũng không thèm động. Cho nên phải tìm vật gì kích thích bọn nó."
Lăng Vệ sửng sốt.
"Ơ, không phải em vừa nói em là người thắng hay sao?"
Chính vì em là người thắng, cho nên mới bị em làm ở trong thư phòng...
Lăng Khiêm khẽ cười, "Vừa rồi là em lừa anh thôi."
Bị Lăng Vệ và Lăng Hàm nhìn chằm chằm, Lăng Khiêm không một chút xấu hổ tự trách nói dối đến vô tư.
"Nếu không nói vậy, anh sẽ không ngoan ngoãn để em ôm."
"Lăng Khiêm, em thật là cái đồ hỗn đản." Lăng Vệ hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Khiêm.
Nhưng mà có tranh cãi vấn đề "Nói dối là bé hư" cùng Lăng Khiêm thì cũng chỉ càng lãng phí thời gian.
"Được rồi, anh muốn làm việc, các em ra ngoài hết đi." Lăng Vệ ngồi trên ghế da quay mặt lại nhìn màn hình.
"Vậy anh cứ làm việc đi, chờ có kết quả rồi thì em sẽ tới tìm anh lấy phần thưởng lớn. À đúng rồi, anh ơi, anh nhớ cởi quần lót ra nhé!" Lăng Khiêm vô sỉ mà nói.
Lăng Vệ sợ run một chút.
Nhất định là nghe nhầm rồi.
"Em nói cái gì?" Cố gắng ký tên lên văn kiện rồi gửi đi, Lăng Vệ mới quay đầu nhìn về phía Lăng Khiêm.
"Xin anh hãy cởi quần lót thoát ra." Lăng Khiêm cười vô sỉ.
"Vì sao?"
"Vì hai con Koala rất thích mùi cơ thể anh."
"Cái gì? Tiểu Khiêm và Tiểu Hàm thích mùi của anh... Em lại nghĩ ra cái ý tưởng quỷ quái gì vậy?"
"Dùng vật anh đã dùng qua, chính là tiên hương mĩ vị quần lót của anh, ý này không tồi phải không? Vì tranh đoạt quần lót của anh, hai con quỷ lười kia chắc chắn sẽ chính thức khai chiến."
"Biến tháiiiii!"
"Anh ơi, cho em mượn quần lót một chút nhé!"
Lại có thể nói năng thoải mái như vậy?
"Không có khả năng!"
"Anh không chủ động cởi, thì em sẽ tự giúp anh cởi."
Tuy Lăng Vệ từ chối, Lăng Khiêm vẫn hưng trí bừng bừng xắn tay áo tới gần.
"Lăng Khiêm! Em dám? Dừng tay!"
"Anh làm gì mà nhỏ mọn như vậy? Quần lót cũng đâu phải vật gì quý giá."
Đây là vấn đề quý hay không quý sao? Vì để quyết định xem ai ngủ với cậu mà cầm quần lót đã mặc qua đi đùa giỡn sủng vật, loại chuyện này... Thấy thế nào cũng giống như dâm loạn hạ lưu!!!
"Lăng Khiêm em cút ngay cho anh! Em... Lăng Hàm, em còn khoanh tay đứng nhìn hay sao? Lăng Hàm, em làm gì? Ngay cả em cũng..."
******
Cặp sinh đôi từ tầng hai xuống dưới phòng khách.
Không ngoài dự đoán, hai con quỷ lười trên bàn trà cũng không hề di chuyển quá 5cm, còn đang híp mắt ngủ trưa.
"Thật sự là quá lười rồi. Này! Phần thưởng đến rồi đây!" Lăng Khiêm dùng ngón út cầm lấy chiến lợi phẩm lấy từ trong thư phòng trở về -- quần lót vải bông màu trắng của Lăng Vệ, lắc qua lắc lại trên đầu hai con Koala.
Đang vui vẻ mà ngủ, lại bị mây đen thật dày bao phủ, Tiểu Khiêm không chịu được mà ngẩng đầu, dường như muốn kéo vật đang che khuất tầm mắt xuống.
"Đây chính là hương vị của anh, cho cưng ngửi là quá lợi cho cưng rồi." Lăng Khiêm cầm quần lót lên, vỗ mông cong tròn của nó, "Vì anh, cưng phải cố gắng chiến đấu cho bổn thiếu gia nghe chưa." Lăng Khiêm quay đầu, liếc nhìn một con mập khác đang nằm trên bàn.
"Về phần mày à... Được rồi, bổn thiếu gia đại nhân đại lượng, cũng cho mày ngửi một chút hương vị của anh."
Hiuuu!
Quần lót màu trắng bay lên, chính xác mà rơi lên đầu của Tiểu Hàm.
Bởi vì lực ném quá mạnh, Tiểu Hàm suýt nữa đã bị té ngã, thế nhưng Tiểu Hàm dường như cũng không mang thù chuyện này. Chân trước ngắn nhỏ của Tiểu Hàm ôm lấy quần lót màu trắng, dường như có chút hứng thú, bắt đầu chậm rãi cọ cọ quần lót.
"Hỗn trướng, mới cho mày ngửi một chút mà đã muốn cọ rồi?" Lăng Khiêm nhanh chóng cướp lại quần lót.
Lăng Hàm khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Lăng Khiêm lấy quần lót đùa giỡn Koala.
Gia tộc Tướng quân quả nhiên xảy ra rất nhiều chuyện trẻ con không được nhìn, giống như chuyện này, nếu bị phóng viên quay phim được, truyền tin ra ngoài, không biết sẽ khiến bao dân chúng Liên Bang rơi cằm xuống đất.
Tướng quân cũng được, Liên Bang quyền quý cũng được, trên người luôn có lớp ngụy trang cẩn thẩn, thật ra cũng bị dục vọng kiềm chế mà thôi.
Dục vọng của hắn, vẫn luôn ở trên anh.
Vì anh, chuyện ngu xuẩn gì thì hắn đều đồng ý làm thử.
Kể cả chuyện cùng Lăng Khiêm chơi cái trò chỉ số IQ thấp kém thế này.
"Được rồi." Lăng Hàm mở miệng.
"Được rồi, Lăng Hàm. Anh không ở đây, giả bộ lạnh lùng bá đạo cho ai nhìn? Ngồi một bên làm bộ mọi chuyện không liên quan đến mình, thật ra trong lòng cực kì thích chứ gì? Rõ ràng là thích muốn chết, lại còn giả bộ đứng đắn. Nhưng mà, một khi không có được lại còn đáng sợ hơn cả giông bão."
Mùi của Lăng Vệ thật sự đã kích thích hai con Koala.
Lăng Khiêm để quần lót ở giữa bàn trà, Koala vẫn luôn lười biếng nằm ở hai bên bàn, lại bắt đầu dịch mông, chậm rãi bò đến giữa.
Phía sau có động tĩnh rất nhỏ truyền đến.
Cặp sinh đôi đã được huấn luyện cũng nhanh chóng phát hiện, song song quay đầu.
"Anh, làm xong rồi à?"
Nghe thấy Lăng Khiêm hỏi, Lăng Vệ hừ lạnh một tiếng.
Khuôn mặt đoan chính, thoạt nhìn không có gì vui vẻ, nhưng hai tai lại phiếm đỏ, tiết lộ nội tâm xấu hổ của cậu.
Bị hai đứa em đồng tâm hiệp lực cướp quần lót của cậu đem đi trêu Koala, việc này thật sự là quá hoang đường.
Vốn định cứ ở trong thư phòng, không để ý tới hai anh em nhà này nữa, nhưng mà... Nhỡ cậu không tới, bọn họ lại càng làm ra cái chuyện vớ vẩn thêm nữa...
Bởi vậy, sau khi thay một chiếc quần lót sạch sẽ mới, Lăng Vệ tự hỏi một chút, cuối cùng cũng quyết định lại đến phòng khách xem thử.
"Haha, anh cũng rất muốn nhìn này hai con này đánh nhau chứ gì? Đúng rồi, nuôi bọn nó tốn không ít tiền, ít nhất cũng phải có tiết mục giải trí chứ." Lăng Khiêm kéo Lăng Vệ ngồi xuống sô pha, vòng tay ra sau ôm lấy eo cậu, tinh thần sáng láng mà chỉ huy, "Này, người xem đã đến đông đủ, bắt đầu đi."
Trên bàn trà, hai com Koala từ từ bò đến gần giữa rồi, đương nhiên chúng nó không phải là nghe Lăng Khiêm chỉ huy, mà thật sự đã bị mùi quần lót Lăng Vệ hấp dẫn.
Là mùi dễ ngửi của chủ nhân!
Koala giống như nhìn thấy lá cây mới mẻ, bỗng nhiên rất nhiệt tình.
Sau khi đến giữa bàn trà, đã bắt đầu dùng móng vuốt lôi kéo quần lót của Lăng Vệ.
"Ha ha, bắt đầu tranh nhau rồi." Lăng Khiêm cười mừng rỡ.
Chuyện khiến hắn vui vẻ cũng không chỉ là hai con Koala rốt cục cũng bắt đầu đánh nhau, mà còn có vẻ mặt ảo não của anh, thật sự là quá đáng yêu.
Tuy rằng ảo não muốn chết nhưng vẫn yên lặng chịu đựng, đây chính là Tướng quân tâm ái của hắn. Lăng Khiêm cũng cảm nhận được anh vẫn luôn cưng chiều hắn.
Từ đầu đến cuối, anh vẫn vì yêu mà chịu đựng đủ mọi chuyện, dốc tâm chăm sóc hắn.
Nghĩ vậy thôi, dường như có một dòng nước ấm chảy vào tim của Lăng Khiêm.
"Mau đánh, dùng sức đấm!!!"
Ba người trong Quân bộ, vậy mà lại vây xung quanh xem hai con Koala tranh đoạt một cái quần lót, thật sự là chuyện không ra gì.
Lăng Vệ và Lăng Hàm vẫn luôn im lặng, chỉ có Lăng Khiêm huy quyền hò hét, còn hưng phấn hơn cả tranh cup bóng đá toàn bộ Liên Bang.
Dưới sự cổ vũ của hắn, hai con Koala cũng nhập trạng thái, hai con đều muốn dùng móng vuốt ôm lấy quần lót có mùi của chủ nhân. Hai cục lông xù trên bàn không ngừng đẩy nhau, đạp nhau.
Dù sao cũng là Koala ngốc nghếch, cho dù có đánh nhau thì trông cũng rất ngốc.
Cứ tới rồi đẩy một hồi lâu, Tiểu Khiêm từ từ chiếm thế thượng phong, khai bắt đầu dùng móng vuốt cong cong cào lên mặt Tiểu Hàm.
"Tuyệt! Tiểu Khiêm hung hăng đánh cho bổn thiếu gia, đánh thắng thì đến tối cho cưng ăn cả vườn lá ngon."
Mắt thấy tình hình có vẻ tốt hơn, Tiểu Khiêm cũng tràn ngập tin tưởng, cong vuốt đánh Tiểu Hàm càng thêm dũng mãnh. Không ngờ dùng sức quá độ, bàn thủy tinh lại rất trơn, Tiểu Khiêm bị trượt ngã, thân hình béo lùn chắc nịch đã ủn mông ngã xuống bàn trà.
Lần này, chính là cơ hội của Tiểu Hàm.
Vừa thấy Tiểu Khiêm té ngã, Tiểu Hàm đã thay đổi, động tác nhanh nhẹn gấp đôi, vèo vèo nhảy lên dùng thân mình như núi Thái Sơn đè lên Tiểu Khiêm.
Tiểu Khiêm bị đè nặng đáng thương hề hề kêu thảm thiết, liều mạng muốn xoay người, lại bị đối thủ ép tới không thể động đậy. Tiểu Hàm xem như nở mày nở mặt, một chiêu đắc thủ, lừa Tiểu Khiêm dùng hết sức đến khi thở cũng không thở được, sau đó thừa dịp Tiểu Khiêm sơ suất, đã đè bẹp Tiểu Khiêm. Lại còn dùng tuyệt chiêu "Cong cong móng vuốt, mặt người đầy hoa", Tiểu Hàm liên tục dùng móng vuốt công kích đánh gục Tiểu Khiêm.
Lăng Khiêm xem đến đơ cả mắt.
Con Tiểu Hàm này giống hệt đồ súc sinh Lăng Hàm!
Thật sự là trắng trợn, không ra tay thì thôi chứ một khi đã ra tay thì một chút cũng không lưu tình.
"Tiểu Khiêm, đồ ngu ngốc, mau đánh đi! Cưng lùi lại làm gì? Đánh nghiêm túc đi"
Cho dù có Thiếu tướng Lăng Khiêm cổ vũ tinh thần, tình trạng của Tiểu Khiêm vẫn luôn chuyển biến xấu, dưới móng vuốt liên tục cào đến của Tiểu Hàm, lại đáng thương hề hề mà chạy về góc bàn.
Mắt thấy chỉ còn có vài bước nữa là sẽ bị té xuống bàn trà.
"Dừng đi!"
Lăng Khiêm rốt cục cũng không ngồi được nữa, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp sau gáy Tiểu Khiêm suýt bị đánh bại, xách lên đặt giữa bàn trà.
"Ván này không tính, làm lại ván nữa."
"Chơi xấu." Lăng Hàm liếc mắt nhìn.
"Chưa thấy qua chuyện trước trận đấu quan trọng, vận động viên đều phải khởi động cho nóng người hay sao? Vừa rồi mới chỉ là khởi động thôi." Lăng Khiêm từ từ mà nói: "Hơn nữa, chuyện của Lăng gia, làm sao có thể dùng tuyệt kĩ của Tiểu Hàm để quyết định được?"
"Anh cũng đã nói rồi, chuyện Koala đánh nhau rất hoang đường. Bây giờ, em là người đưa ra ý này, cuối cùng cũng nhận ra rồi phải không?" Lăng Vệ lại nhắc lại lập trường.
"Anh nói cái gì vậy, em đưa ra chủ ý lúc nào? Koala đánh nhau tuyệt đối rất thú vị," Lăng Khiêm cười mỉm mà nói: "Em nói chính là còn thiếu kỹ thuật."
Lăng Khiêm vươn tay chọc vào bụng Tiểu Hàm. Sau đó, nhẹ nhàng mà cướp đi thành quả thắng trong tay Tiểu Hàm, cầm lấy quần lót của Lăng Vệ để lại trên đầu Tiểu Khiêm.
Để Tiểu Khiêm hưởng thụ một chút, rồi nó sẽ nghênh chiến đánh bại Tiểu Hàm.
Mà Tiểu Hàm ngồi ở trên bàn trà mê mang ngẩng đầu. Quần lót của chủ nhân đâu? Mùi thơm dễ chịu đâu rồi? Thật vất vả mới cướp được cơ mà.............
"Dù gì thì cũng là sủng vật của Tướng quân, nếu thuần túy vật lộn thì có vẻ hơi kém sang." Lăng Khiêm ra vẻ thần bí, "Em đề nghị, em và Lăng Hàm sẽ chuẩn bị vũ khí cho Tiểu Khiêm và Tiểu Hàm, trận này có kĩ thuật thì càng phấn khích hơn."
"Lăng Khiêm, não em bị gì vậy? Koala có thể dùng được vũ khí gì?"
"Đây là chuyện của em và Lăng Hàm, không liên quan đến anh."
Lăng Vệ ánh mắt lộ ra bất mãn.
Không liên quan đến cậu?
Cậu chính là phần thưởng đó...
"Lăng Hàm, em nói xem?" Lăng Khiêm dùng phép khích tướng, "Em không sánh bằng tên Al Lawson được trang bị vũ khí đặc quyền nhất Quân bộ, nên giờ ngay cả tỉ thí của Koala, em cũng không dám tham gia hay sao?"
Lăng Hàm trầm ngâm một chút.
"Quả thật, chỉ đơn thuần chỉ có hai con Koala đánh nhau thì rất chán." Lăng Hàm gật đầu, "Cứ theo anh nói, từng người sẽ chuẩn bị vũ khí cho Koala, chắc sẽ rất phấn khích."
"Thật tinh tường!" Trên mặt Lăng Khiêm bỗng nhiên lộ ra một tia giảo hoạt, "Mười phút sau, trận đấu chính thức bắt đầu."
"Nếu thay đổi quy tắc, trận đấu cũng có thể bị kéo dài, ít nhất phải có thời gian chuẩn bị. Tôi thấy, ngày mai tương đối thích hợp." Lăng Hàm đề xuất đề nghị.
"Haha, đừng đùa vậy chứ, em thuộc Ủy ban cao đoan vũ khí, nếu cho em một buổi tối, ngay cả pháo đài em cũng xây được cho Tiểu Hàm, anh và Tiểu Khiêm còn có phần thắng hay sao? Mười phút sau trận đấu bắt đầu, em không đồng ý thì coi như ngươi bỏ quyền thi đấu. Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là công bằng, em có mười phút chuẩn bị, anh cũng chỉ có mười phút chuẩn bị, không ai nhiều hơn ai. Binh quý thần tốc, chỉ trong thời gian ngắn hoàn thành nhiệm vụ thì mới có tư cách ôm anh ngủ, phải không?"
Lăng Khiêm ngông nghênh khoa tay múa chân.
Trong toàn bộ Liên Bang, người có thể đem suy nghĩ xấu xa mà suy diễn phong lưu suất khí như này, cũng chỉ có một mình hắn.
Lăng Hàm từ chối đưa ra ý kiến, Lăng Vệ là phần thưởng lại không được mở miệng, mọi chuyện đã quyết như vậy rồi.
"Anh đừng rời khỏi đây, ở chỗ này chờ em nhé." Lăng Khiêm trộm hôn lên má Lăng Vệ rồi mới tiêu sái đứng dậy, "Em đi chuẩn bị, mười phút sau gặp nhau ở đây."
Từ phòng khách trở lại phòng của mình. Lăng Khiêm mở tủ, lấy ra một hộp quà hình chữ nhật được đóng gói xinh đẹp.
Mở hộp ra, nhìn áo giáp kim chúc tỏa sáng lòe lòe bên trong, Lăng Khiêm nhếch miệng mỉm cười.
Đây là, quà bí mật chuẩn bị cho anh.
Khác với Lăng Hàm ngoài lạnh trong nóng, Lăng Khiêm miệng lưỡi trơn tru lời ngon tiếng ngọt, thích dùng quà cáp để biểu đạt tình yêu là chuyện tất nhiên.
Hehe. Ai mà không thích quà tình nhân cho được?
Tặng quà cho anh đã thành lạc thú ngọt ngào trong sinh hoạt của Lăng Khiêm. Cách ba đến năm ngày, hắn đều đưa những món quà nhỏ khiến Lăng Vệ vui lòng.
Anh là Tướng quân được nhân dân Liên Bang kính yêu, muốn gì có đó, phải thật tâm mà nghĩ quà tặng anh, thật không dễ dàng.
Hắn đã tặng đủ đồ tình thú, đồ dùng sinh hoạt, đồ dùng huấn luyện, lại không nghĩ ra được quà thú vị gì nữa, cuối cùng lại chú ý tới sủng vật của anh -- Koala.
Chính là hôm nay, áo giáp kiểu mới công nghệ cao dựa theo dáng người Tiểu Khiêm đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Đừng coi thường bộ giáp nhỏ này, thứ này đã tốn không ít tiền của Lăng Khiêm, thậm chí đã vận dụng kỹ thuật mới nhất của viện khoa học hoàng gia.
Một khi Tiểu Khiêm mặc vào, chẳng những đao kiếm không thể chém xuyên, hệ thống động lực ở trong còn khiến sức mạnh và tốc độ của Tiểu Khiêm tăng gấp ba lần.
Tưởng tượng một chút, một con Koala lại mặc áo giáp uy phong lẫm liệt thì oách biết chừng nào.
Bình thường chỉ biết lười biếng ôm cây, một khi đã mặc áo giáp vào thì sẽ nhanh nhẹn như gió, tốc độ leo trèo còn hơn cả khỉ.
Anh nhận được quà này, nhất định sẽ cười dịu dàng nhất với hắn.
Cứ mơ mộng ngọt ngào như thế, Lăng Khiêm không tiếc cả đống tiền chế tạo áo giáp này, chỉ là muốn anh được cười vui vẻ rồi tặng hắn một nụ hôn mà thôi.
Món quà chuẩn bị tặng anh lại vô tình giúp hắn có được chiến thắng.
Lúc ở phòng khách, Lăng Khiêm đột nhiên nhanh trí nhớ đến 'vũ khí bí mật' này, cho nên thay đổi sách lược, đặt thêm quy tắc.
Nếu không, so sánh với Lăng Hàm có đầy chuyên môn, thì có mà tự tìm đường chết à? Lăng Khiêm cũng không phải người ngu như vậy.
Cầm áo giáp Koala trên tay, trong lòng Lăng Khiêm vui như hoa nở.
Cái đồ Lăng Hàm cứ nghĩ rằng mọi thứ đều nằm trong tay hắn, ai biết người định không bằng trời định.
Không, không thể nói là ý trời.
Phải nói là, vì tình yêu của hắn với anh, nên mới chuẩn bị này một bộ áo giáp này để giành được thắng lợi hôm nay.
Hừ, cho dù là yêu nghiệt Lăng Hàm siêu cấp vũ trụ, cũng không thể đoán được hắn đã chuẩn bị một vũ khí tuyệt vời thế này cho trận đấu hôm nay.
Lần này, hắn phải thắng!
Lăng Khiêm nhẹ nhàng bước xuống lầu, liếc mắt nhìn thoáng qua hai người đang ngồi trong phòng khách.
Dường như Lăng Hàm chưa từng rời khỏi đây.
"Em không đi chuẩn bị đồ cho Tiểu Hàm à? " Lăng Khiêm thấy kỳ quái nên hỏi. "Bây giờ có đi thì cũng không còn kịp rồi."
"Chậc chậc " Lăng Khiêm càng vui vẻ
Hắn ngồi bên cạnh Lăng Vệ, khẽ dừng mắt trước mặt Lăng Vệ. Tâm tình vui sướng bỗng nhiên chùn xuống.
"Vẻ mặt gì vậy?" Lăng Khiêm hoài nghi nhìn thẳng vào Lăng Vệ.
"Vẻ mặt gì chứ?" Lăng Vệ không được tự nhiên mà hỏi lại.
"Đừng có giả ngốc, rõ ràng chính là vẻ mặt chột dạ vì làm chuyện xấu." Lăng Khiêm không cam lòng mà truy hỏi: "Vừa rồi, thừa dịp em không ở đây thì anh và Lăng Hàm đã làm những gì? Hôn môi? Hay là anh để cho Lăng Hàm sờ chỗ mẫn cảm?"
"Làm gì có chuyện đó."
"Không đúng, không phải hôn môi, cũng không phải để Lăng Hàm sờ, mà khóe mắt anh lại phiếm tình như vậy. Nhất định là anh khẩu giao cho Lăng Hàm rồi!"
Lăng Vệ bởi vì suy đoán lớn mật của Lăng Khiêm mà đỏ hết mặt, thốt lên, "Nói hươu nói vượn gì vậy! Lăng Hàm chỉ đơn thuần hôn anh mà thôi!"
Vừa nói xong, Lăng Vệ bỗng nhiên im bặt. Xấu hổ trầm mặc, ấp úng cúi đầu.
Thật sự là... Tức chết...
Trước mặt hai đứa em này, luôn cảm nhận được cảm giác an toàn, cho nên Tướng quân đại nhân cứ thế mà biến thành con mèo lười biếng phơi bụng tắm nắng dưới ánh Mặt Trời vậy.
Cho nên, hai người này rất dễ trêu cậu mặt đỏ tới mang tai.
"Đơn thuần là... hôn, anh đùa gì vậy??" Lăng Khiêm phẫn nộ, tên Lăng Hàm kia từ khi sinh ra thì đã không có gì gọi là đơn thuần rồi. Người nào mà cho rằng hắn là đơn thuần, đều sẽ chết rất khó coi."
Thật sự là...
Không canh trừng là không được.
Hắn mới chỉ lên tầng lấy đồ thôi mà cũng có thể hôn đến phiếm tình như vậy, rốt cuộc là anh khát khao bao nhiêu vậy?
Anh muốn thì phải nói với em chứ.
Em nguyện ý thỏa mãn anh!
Kỹ thuật hôn của em là đỉnh nhất!!
"Được rồi, tạm thời tha cho anh. Chờ em thắng Lăng Hàm xong, sẽ tiếp tục thảo luận vấn đề này với anh."
Mấy chữ cuối cùng, cắn răng mà nói đặc biệt rõ ràng.
"Đây là vũ khí em làm cho Tiểu Khiêm. Anh, anh cũng đâu cần mở to mắt đến vậy, chính xác thì đây chính là áo giáp chuyên dụng của Koala. Bổn thiếu gia luôn luôn mưu tính sâu xa, anh cho rằng toàn vũ trụ này chỉ có Lăng Hàm mới biết mọi thứ hay sao?"
Lăng Khiêm không chút dịu dàng nào mà xách Tiểu Khiêm từ trên bàn trà bỏ lên đầu gối, mặc cho nó bộ áo giáp. Vừa mặc áo giáp vào, Tiểu Khiêm đã lập tức tản ra khí chất chiến sĩ mãnh liệt rồi.
Thả Tiểu Khiêm lại bàn trà, áo giáp va chạm với bàn trà thủy tinh, lộ ra vài phần kiên cường nguy hiểm.
Còn bên kia bàn trà thì ngược lại, Tiểu Hàm còn đang nằm sấp chơi đùa quần lót của Lăng Vệ, chẳng có uy lực gì cả.
Lăng Khiêm âm thầm nảy sinh bất mãn.
Hỗn đản.
Thừa dịp bổn thiếu gia mới rời đi có tí, chẳng những bắt anh hôn môi, lại còn bắt nạt Tiểu Khiêm của hắn.
Lăng Khiêm nhớ rõ ràng, trước khi đi hắn đã đoạt quần lót từ chỗ Tiểu Hàm đưa cho Tiểu Khiêm. Vì sao quần lót lại rơi vào trong tay Tiểu Hàm rồi? Dùng đầu gối cũng đoán được, chính là Lăng Hàm 'cậy quyền cậy thế' cướp lại từ Tiểu Khiêm.
Thôi, Lăng Khiêm quyết định đại nhân đại lượng không so đo nữa.
Đồ ngốc Tiểu Hàm kia rồi cũng sẽ bị Tiểu Khiêm mặc áo giáp thần kỳ đánh cho răng rơi đầy đất mà thôi, cứ để cho nó đắc ý một chút đi.
"Mười phút sắp hết rồi, Lăng Hàm, em đã chuẩn bị xong chưa?" Lăng Khiêm lười biếng mà ngáp.
Trận đấu cũng sắp bắt đầu, Lăng Hàm còn chưa chuẩn bị gì, chuyện này lại nằm ngoài dự kiến của hắn.
Nếu người thường muốn dùng vũ khí cũng có thể lấy ra từ trong thương xá một cách dễ dàng. Dưới đại trạch của Tướng quân còn có tầng hầm súng đạn tư nhân, trang bị tiên tiến nào cũng có.
Nhưng mà vũ khí của Koala thì phải tự thiết kế riêng. Đây là điều kiện khách quan.
Cho dù bản lĩnh của Lăng Hàm có mạnh đến đâu thì cũng cần phải có thời gian chế tạo chứ!
"Anh đã bày kế từ lâu rồi?" Lăng Hàm ôn hoà ý muốn hỏi bộ áo giáp trên người Tiểu Khiêm.
"Không thể nói vậy được. Đây là quà đặc biệt tặng cho anh, trùng hợp lại gặp chuyện này thôi. Hôm nay, thắng trận này thì chỉ có thể nói là do tình yêu đối với anh."
"Tình yêu với anh?"
"Aiii, đường đường là Trung tướng Lăng Hàm lại mưu toan kiếm cớ nói chuyện kéo dài thời gian, thật sự có chút khó coi. Như vầy nhé, nếu em không có vũ khí của Koala, lại sợ Tiểu Khiêm của anh đánh bẹp Tiểu Hàm của em thành nhúm thịt, anh cho phép em đầu hàng trước."
Lăng Hàm tà tà liếc nhìn Tiểu Khiêm trên bàn trà.
Koala được mặc áo giáp vào thì hành động nhanh nhẹn hơn nhiều, nó dường như thấy sự thay đổi này rất thú vị, không ngừng lăn lộn trên bàn. Trên bàn còn có một gạt tàn thuốc bằng thủy tinh, thế mà cũng suýt bị đập nát.
Lăng Vệ lè lưỡi, không ngờ áo giáp này có lực công kích mạnh như vậy.
"Không được, rất không công bằng. Dùng bộ áo giáp này mà đánh Tiểu Hàm không biết phòng bị, sẽ đánh Tiểu Hàm đến ngu luôn quá." Dù sao cũng là sủng vật của cậu, Lăng Vệ tuyệt đối không muốn nhìn thấy nó bị thương.
"Thế nên em mới cho phép Lăng Hàm đầu hàng luôn đi mà." Lăng Khiêm ra vẻ từ bi, chẳng biết xấu hổ mà nói.
"Lăng Khiêm, em rõ ràng là làm bừa..."
"Bên trong bộ giáp này được trang bị hệ thống động lực phải không?" Lăng Hàm lên tiếng cắt ngang kháng nghị của Lăng Vệ đối với Lăng Khiêm.
Lăng Khiêm lại cười, cũng như khẳng định câu hỏi của Lăng Hàm.
"Anh còn bỏ ra rất nhiều tiền." Lăng Hàm nói.
Một bộ hệ thống động lực mini có giá trị rất xa xỉ, cũng phải đến hai tháng tiền lương của Lăng Khiêm. Mà vật này chính là quà tặng cho anh.
"Còn mười giây nữa là bắt đầu." Lăng Khiêm giơ tay lên nhìn thời gian, cười vô sỉ hỏi Lăng Hàm, "Cuối cùng cơ hội, đầu hàng đi."
"Đầu hàng? " Lăng Hàm lạnh lùng mỉm cười, môi mỏng phun ra hai chữ, "Không có cửa đâu."
Lăng Hàm vẫn luôn tao nhã ngồi trên ghế sô pha, rốt cục cũng hành động, lấy một vũ khí từ trong túi áo ra.
Éhh? Thật sự có có vũ khí???
Lăng Khiêm rùng mình.
Hóa ra là một chiếc nhẫn nam kiểu dáng đơn giản.
"Thật là vừa khéo đây cũng là quà tôi muốn tặng cho anh. Bây giờ có muốn chuẩn bị cũng không kịp, cho nên chỉ có thể tạm thời lấy ra dùng dùng."
Lăng Hàm vừa nói vừa bế Tiểu Hàm đang cắn quần lót đến quên trời quên đất lên đùi.
Chiếc nhẫn được chạm khắc tinh tế, còn Tiểu Hàm béo ục ịch thế này, trông thế nào cũng thấy không hợp, chẳng lẽ lại để Tiểu Hàm đeo nhẫn à?
Cho dù muốn đeo, cũng không đeo được. Tuy rằng Koala cũng có ngón tay, nhưng cũng đâu có giống ngón tay người.
Nhưng mà Lăng Hàm đã có cách, hắn xé quần lót đã bị Tiểu Hàm cắn thành nhiều nếp nhăn thành một đoạn vải thẳng dài, rồi xỏ chiếc nhẫn vào, giống như chiếc vòng đeo lên cổ Tiểu Hàm.
"Tốt rồi."
"À......" Lăng Khiêm đánh giá vật nhỏ trên cổ Tiểu Hàm. Cảm thấy bất an đến nỗi toát mồ hôi lưng.
Hai bên đều chuẩn bị quà cho anh, nhưng tính chất lại khác nhau hoàn toàn. Từ giá trị vũ lực, Lăng Khiêm tuyệt đối chiếm thế thượng phong, đây là áo giáp được đặc chế riêng cho Tiểu Khiêm.
Mà Lăng Hàm cũng vì bất đắc dĩ mới phải lấy ra mà thôi.
Đến giờ phút này, Lăng Khiêm vẫn rất tự tin thắng lợi đã nằm trong tay.
Cái đồ Lăng Hàm không hiểu tình thú thế mà cũng tặng quà cho anh cơ đấy. Hơn nữa không ra tay thì tị nạnh, vừa ra tay thì đã định tặng nhẫn cho anh rồi...
Chậc chậc...
Lăng Khiêm vừa thấy bất an, lại thấy hối hận không thôi.
Bổn thiếu gia đã tặng anh nhiều gậy mát xa mẫu mới, thế mà lại.... Không nghĩ tới chuyện tặng nhẫn!!!!!
Thôi, quan tâm vào trận đấu cái đã.
Chờ thắng trận này, hắn sẽ ép anh không còn sức lực ở trên giường, phải thề rằng sẽ không được đeo nhẫn của Lăng Hàm.
"Có thể bắt đầu được rồi."
"Bắt đầu đi."
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Hai con Koala được trang bị vũ khí tân tiến lại được thả trên bàn trà.
Chiếc quần lót đã bị xé đến nát ươm cũng được đặt giữa bàn trà.
Anh hùng thiện chiến Tiểu Khiêm mặc áo giáp tân tiến và công tử si tình Tiểu Hàm đeo nhẫn trên cổ, cùng nhau tranh đoạt quần lót của chủ nhân, hai bên từ từ tiến lại giữa bàn.
Có hệ thống động lực trong áo giáp trợ giúp, tốc độ của Tiểu Khiêm còn nhanh hơn Tiểu Hàm, xoẹt xoẹt hai giây, đã bò đến giữa bàn, dùng móng vuốt chộp lấy quần lót Lăng Vệ.
"Chậc chậc, mùi của anh, ngay cả Koala cũng bị hấp dẫn." Lăng Khiêm hưởng thụ thắng lợi, nhỏ giọng trêu đùa bên tai Lăng Vệ, "Tiếp theo, còn phải xem nó vì quần lót của anh mà đánh đồng loại đến mức nào."
Lăng Khiêm không hề nói dối.
Tiểu khiêm cướp được quần lót của chủ nhân xong, lại phát hiện Tiểu Hàm đã đến gần.
Tiểu Khiêm bị kích thích rồi.
Cái gì? Mi cũng muốn cướp quần lót á?
Mi vừa ủn mông lên mặt thiếu gia đây đúng không?
Suýt chút nữa đã phá hủy dung mạo hào hoa anh tuấn bao con Koala khác đều phải say đắm.
Thế mà còn dám thò mặt ra đến đây!!!
Dưới ánh đèn, áo giáp của Tiểu Khiêm càng sáng rực rỡ, nó mãnh mẽ xoay người tạo dáng oai dũng trước mặt Tiểu Hàm.
Lăng Khiêm tốn rất nhiều tiền mới mua được bộ áo giáp có hệ thống động lực này, đương nhiên là không tầm thường rồi. Chỉ cần mặc nó lên thì ngay cả Koala nổi tiếng lười biếng cũng có thể nhảy nhót suất khí! Tuy rằng nhảy được không cao lắm, nhưng mà đối với Koala mà nói, đây đã là chuyện vô cùng kinh ngạc rồi.
Hai bên còn đang trừng nhau, Tiểu Khiêm đã nhảy lên cao định dùng chiêu thái sơn áp đỉnh đè bẹp Tiểu Hàm còn chưa biết gì ở dưới.
Lần này, chắc chắn Tiểu Hàm sẽ bị đè bẹp mất thôi.
"A!" Lăng Vệ lo lắng mà kêu lên, muốn vươn tay bảo vệ Tiểu Hàm, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Nhưng mà,...
Thế mà không bị đè.
Tiểu Khiêm bỗng nhiên bị thay đổi hướng nhìn, một giây trước khi nó đè bẹp được Tiểu Hàm thì đột nhiên lại bị một cước đá bay.
Bịchh!
Tiểu Khiêm khí thế uy mãnh theo đường cong tuyệt đẹp trên không trung mà ngã xuống sàn nhà.
'Tiểu khiêm!" Lăng Khiêm nhanh chóng chạy đến ôm nó lên.
May mắn là có áo giáp bảo vệ, Tiểu Khiêm cũng không bị thương.
Thật sự là đáng thương.
"Chuyện này không có khả năng!" Thấy chuyện không thể tin được, Lăng Khiêm sửng sốt vài giây, kêu to lên, "Lăng Hàm, cái nhẫn kia rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Lăng Hàm bế Tiểu Hàm lên, tháo nhẫn từ dây ra, chậm rãi nói: "Cái này trong giới chỉ một, có nhắm vào hệ thống động lực mini."
"Cái gì? Nhắm vào hệ thống động lực mini? Em, em, em hóa ra là đã âm mưu từ sớm!" Lăng Khiêm tức giận.
Hắn vừa rồi còn tự tin ôm chắc phần thắng...
Hóa ra độ vô sỉ của hắn, vẫn còn kém xa cái đồ hỗn đản Lăng Hàm này
"Nói mau! Em cho người theo dõi anh phải không? Nếu không thì làm sao em biết được là anh làm áo giáp có hệ thống động lực mini ở trong? Em vô sỉ vừa thôi."
"Ai thèm theo dõi anh? Tôi chỉ biết gần đây sở nghiên cứu vương thất Liên Bang đã thành chế tạo tân hệ thống động lực mini. Nghĩ đến thái độ của nữ vương đối với anh, tôi cảm thấy cần phải đề phòng mọi chuyện trước khi nó xảy ra. Cho nên đã đặc biệt chuẩn bị chiếc nhẫn này cho anh."
Lăng Hàm đi đến trước mặt Lăng Vệ, khom lưng xuống.
Lăng Vệ kinh ngạc mà nhìn hắn.
Lăng Hàm cầm lấy tay cậu, dịu dàng mà đeo nhẫn vào ngón áp út.
"Anh đeo cái này vào, chỉ cần có hệ thống động lực mini chưa được Quân bộ cấp quyền khởi động ở gần anh, thì nó sẽ tự động gây nhiễu tín hiệu. Tuy rằng kỹ thuật có hạn, chỉ có thể gây nhiễu từ 5 đến 7 giây. Nhưng mà, cũng đủ để cho anh có đủ thời gian phản kích rồi. Nó chính là thiết bị phòng ngự cho anh tốt nhất Quân bộ rồi." Lăng Hàm trầm thấp nói nói xong, mới lộ ra nụ cười làm người ta lay động tâm trí.
Lăng Vệ ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay cậu.
Nói là thiết bị phòng ngự mang tính quân sự, nhưng mà đeo trên ngón áp út, hơn nữa lại được Lăng Hàm quỳ gối đeo vào cho cậu. Thật sự là quá cảm động rồi!!
"Ơ này, anh không đồng ý với kết quả trận đấu này!" Lăng Khiêm thật sự là nhìn không chịu nổi được cái màn hai người trao nhẫn này nữa.
Bổn thiếu gia còn chưa chết đâu!!
"Quy tắc là anh đặt, nếu năng lực không đủ thì phải chịu thua. Hơn nữa..." Lăng Hàm quay đầu nhìn về phía Lăng Khiêm, lãnh đạm mà sắc bén mượn lời nói ban nãy của Lăng Khiêm, "Hôm nay tôi thắng trận này, chính là do tình yêu của tôi dành cho anh."
"Tình yêu gì chứ? Cái này gọi là lạm dụng quân quyền, em hiểu không? Nếu em không phải là chưởng quản Ủy ban cao đoan vũ khí quân sự, thì em có thee tùy tiện có được vũ khí tân tiến như vậy hay sao? Dùng đặc quyền Quân bộ để làm quà tình nhân, vậy cũng là quân nhân cao thượng à? Đây là trận đấu không công bằng."
"Anh đã âm mưu từ sớm, cho nên cũng không có thể nói không công bằng."
"Anh thì biết gì chứ?"
Ý tưởng để hai con Koala đánh nhau do chính bổn thiếu gia nghĩ ra, dựa vào cái gì mà đồ hỗn đản Lăng Hàm lại giành được thành quả thắng lợi?
"Anh đã biết từ trước, em và Al Lawson tên, đều không sánh bằng người được người có đặc quyền quân bộ nhất Liên Banh." Lăng Hàm nhợt nhạt mỉm cười, thoạt nhìn qua giống như đang giận dữ.
"Em! Đồ hỗn đản này! Dù sao hôm nay cũng sẽ không thương lượng gì nữa. Anh sẽ không để cho em độc chiếm anh, cùng lâm thì mỗi người một nửa. Em ôm anh từ giờ đến nửa đêm, còn lại anh ôm anh tới sáng luôn....?" Lăng Khiêm đang nói bỗng nhiên dừng lại, nhìn trái ngó phải, "Anh đâu rồi?"
"Lăng Khiêm thiếu gia." Tiếng Vệ quản gia từ phía sau truyền đến, "Lăng tướng quân vừa mới lên tầng rồi."
"Cái gì? Anh dám một mình bỏ lại hai chúng ta mà bỏ trốn?"
"À, cũng không phải... Lăng tướng quân còn ôm theo hai con Koala."
****
"Anh! Anh mở cửa đi!"
Ngoài cửa thư phòng chuyên dụng dành cho Tướng quân ở tầng hai, thế mà lại có một sói một chó đang bám lấy cửa.
"Ngay cả cửa cũng đặt mật mã, anh quá đáng quá! Nhanh mở của cho em đi!"
"Anh, anh ôm hai con Koala ở bên trong làm gì vậy?"
"Anh, anh có biết chính anh đã hãm sâu vào nguy hiểm hay không, hai con Koala nhất định sẽ xâm phạm anh! Thân là cảnh vệ của anh, em kiên quyết yêu cầu anh để cho em vào bảo vệ anh!"
"Ai.. Thế mà anh... Anh tình nguyện ngủ cùng Koala, mà không cần em.."
Trong thư phòng, Lăng Vệ chẳng thèm quan tâm tiếng ai oán ngoài cửa phòng, chuyên tâm chăm chú xử lí văn kiện.
Hai con Koala chiếm chỗ hai bên góc bàn làm việc, một con thì ngây ngốc ngóng nhìn chủ nhân đang làm việc nghiêm túc. Một con khác thì ngồi xổm ở tay vịn ghế, cảm thấy mỹ mãn mà nhấm nháp lá cây Lăng Vệ đưa cho.
"Thật sự là tiểu hỗn đản tùy ý làm bậy, không dạy dỗ thì không được." Lăng Vệ gửi văn kiện đi, nhìn thông báo đã gửi thành công trên màn hình, thuận tay sờ đầu Koala, "Xin lỗi, đã khiến hai cưng chịu khổ rồi."
"Đêm nay, sẽ chỉ ngủ cùng hai cưng thôi."
- -- o0o ---
Một số hình ảnh về gấu Koala



Gấu Koala nặng trung bình 4-15kg, cao 60-85cm. Koala hay ăn lá bạch đàn, nhưng lá này khó tiêu hóa và chả có tí dinh dưỡng nào. Trung bình 1 ngày một con Koala trưởng thành sẽ ăn đến 2000 lá bạch đàn, ngủ đến 18 tiếng và tốn 100-200 giờ để tiêu hóa thức ăn.
Lá bạch đàn cũng có độc, thế mà bọn lười này tốn cả lịch sử tiến hóa để thay đổi hệ thống tiêu hóa để hấp thu được chất độc này.

Koala con sẽ không ăn được lá, mà phải ăn phân của Koala bố mẹ🐨🐨🐨
Não chỉ chiếm 2% cơ thể, có thể gọi là "não phẳng". Cho dù có bỏ những chiếc lá ngon nhất vào đĩa cho bọn nó ăn thì nó cũng không chịu ăn vì Koala chỉ đinh ninh rằng lá cây phải ở trên cây thì mới ăn được. 🐨
( trích Hoan Hỉ, thuviquanhta)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.