Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 155:




Editor: Nguyễn Yên Thương
Hôm nay là tối đêm ba mươi, cũng là lúc các vũ đoàn biểu diễn bận rộn nhất trong năm, người khác đều bận rộn ăn bữa cơm đoàn viên, ngồi chung một chỗ xem ti vi, nhưng lúc này bọn họ đang biểu diễn cuối năm.
Việc các vũ công ở Niết Bàn đổ xô đi biểu diễn không ngừng nghỉ trong dịp năm mới đã trở thành chuyện thường tình.
Những năm trước vẫn luôn là Sở Phàm dẫn đầu các vũ công đến bộ đội diễn xuất, lần này bởi vì chuyện riêng nên Sở Phàm vẫn chưa từng xuất hiện ở Niết Bàn, dẫn đội đổi thành lính mới Khương Sam, những người khác còn có chút cảm giác phân biệt.
Khương Sam mới tới Niết Bàn bao lâu? Chỉ là hơn ba tháng, một đường từ lớp sơ cấp lên tới lớp cao cấp, cũng không biết làm sao mà được phó đoàn trưởng coi trọng, gần đây lại thỉnh thoảng được Trương Băng ủy thác trách nhiệm nặng nề, không nói đến người khác, ngay cả Triệu Thanh Thanh ở Niết Bàn hai năm cũng trở thành bạn nhảy trong lần này.
Chỉ là Triệu Thanh Thanh và Khương Vi khác nhau, cô ta sẽ cụp đuôi làm người, nhìn Khương Sam thăng hoa mọi đường, một câu nhận xét không nói ra, vô cùng khéo léo.
Ở trận thi đấu tỉnh, lần đầu tiên Triệu Thanh Thanh phán đoán sai lầm thiếu chút nữa gây ra chuyện lớn, sau đó lại chối bỏ trách nhiệm không quan tâm nữa. . . Dĩ nhiên, cũng không phải là cô mặc kệ, mà là sau cuộc thi tỉnh căn bản không có người nào chịu nghe chỉ huy của cô nữa, người đứng đầu là một lý do chính đáng để phàn nàn, nhưng lần này các đoàn viên của Niết Bàn đạt được thứ hạng trước nay chưa có trong cuộc thi tỉnh cạnh tranh kịch liệt này, Khương Sam lại trực tiếp đoạt giải quán quân, Triệu Thanh Thanh cũng không có cớ để phàn nàn.
Nếu như nói sau khi Khương Sam trở lại Niết Bàn thăng hoa một đường làm người khác đỏ mắt, bị chút lời nói chèn ép, còn Triệu Thanh Thanh lại vì hành động của mình mà bị thê thảm hơn.
Sau cuộc thi tỉnh phó đoàn trưởng thấy Khương Sam, đặc biệt đưa cô đến lớp sơ cấp, lại cảnh cáo xử lý Triệu Thanh Thanh ở trước mặt mọi người, đến lúc khảo hạch trong vũ đoàn, Khương Sam vào lớp cao cấp, còn Triệu Thanh Thanh lại bị giáng xuống trung cấp đến choáng váng.
Thời gian này coi như Triệu Thanh Thanh sống rất khổ, xuống đến trung cấp bước mặc kệ có bị mất mặt hay không, chỉ riêng Bạch Kỳ lạnh nhạt với cô cũng làm cho cô đau đến không muốn sống, sau đó Lưu Hoành yên lặng đã lâu đột nhiên ra tiếng, nói rõ ban đầu người đồng ý yêu cầu giới thiệu Khương Sam với anh ta cũng không phải là Khương Vi, mà là nghệ sĩ quân đội Triệu Thanh Thanh, những thứ khác đều không nói thêm gì, nhưng chỉ một điều này đã khiến mọi người suy nghĩ sâu xa rồi! Dưới sự vận hành của Lưu Thiên Trạch, tội danh Khương Vi rõ ràng, Triệu Thanh Thanh lại lâm vào vũng bùn tiến lùi không được, làm thế nào cũng không trốn thoát khỏi danh hiệu tâm cơ.
Lúc Khương Mật đến Niết Bàn, mọi người vừa trang trí xong sân khấu, còn chưa kịp rời đi, Khương Mật quay một vòng không tìm được Khương Sam, liếc mắt một cái liền thấy Triệu Thanh Thanh ngồi ở trong góc soi gương nghiêm túc trang điểm.
Đối với đầu sỏ gây nên làm hại con gái bị cuốn vào vòng xoáy dư luận, Khương Sam hận đến không ít hơn bao nhiêu so với Khương Sam, con gái đã mất tích một ngày một đêm, ai cũng không thấy đầu sỏ làm hại con gái, Khương Sam vội vàng chạy đến chỗ Triệu Thanh Thanh đang ngồi, bất chấp tất cả kéo lấy tóc của cô!
"Vi Vi! Mày sẽ bị trời phạt, có phải mày lại hại Vi Vi hay không!"
Triệu Thanh Thanh vẽ được một nửa kẻ mắt, bị Khương Mật đột nhiên xông tới thiếu chút nữa đâm chọt vào mắt, bị dọa sợ chợt hét lên một tiếng! Ngay sau một cơn đau da đầu dữ dội đến mức không kêu ra tiếng được, với sức lực và sự lạnh lùng của Khương Mật, cô lập tức không dám lộn xộn.
"Nói! rốt cuộc Vi Vi đang ở nơi nào!"
Gần đây Khương Vi chỉ kết thù với mấy người như vậy, trừ Khương Sam chính là Triệu Thanh Thanh, tiếng gầm sắc lẹm của Khương Mật gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ của người khác.
"Không có, không có, bà buông ra, tôi không thấy Khương Vi! Cô ta cũng không đến đây một ngày rồi!"
"Thúi lắm! Lần trước hãm hại Vi Vi cũng là mày, khi đó không phải mày nhưng cũng không giải thích, còn đi theo tát nước dơ rồi bị cắn ngược lại một cái, quỷ mới tin lời mày nói! Chắc chắn là mày biết gì đó! Nói cho tao biết!"
Khương Mật kéo mái tóc đã làm gọn của Triệu Thanh Thanh xuống đất, bốp cổ cô rồi bắt đầu đánh, lo lắng một ngày một đêm đã khiến bà ta gần như đánh mất lý trí, nhu cầu phát tiết cấp bách phát ra, Khương Mật vừa khóc vừa mắng.
"Tiện nhân! Tiện nhân! Làm hại Vi Vi thảm như vậy, bây giờ còn không chịu dừng tay, hôm nay không nói chỗ của Vi Vi thì tao giết chết mày!"
Lúc này mọi người bên cạnh đang sợ ngây người mới phản ứng được vội vàng đi can ngăn, nhưng Khương Mật giống như dính chặt vào Triệu Thanh Thanh, kéo lấy cổ áo và tóc của cô chết sống không buông, trong chốc lát váy múa của Triệu Thanh Thanh đã bị kéo tan tác, ngực đều lộ ra hơn phân nửa, Triệu Thanh Thanh chưa từng gặp qua loại trận chiến này, vừa sợ vừa đau đớn, nhếch nhác ôm ngực đau thương khóc đến rối bù.
Khó khan lắm mới kéo được hai người ra, hình tượng này của Triệu Thanh Thanh đã sớm không thể nhìn rồi, Khương Mật bị hai người bạn múa nam giữ chặt lại còn khóc lợi hại hơn so với Triệu Thanh Thanh, giống như người bị đánh nãy giờ là bà ta vậy.
"Đã một ngày một đêm không thấy bóng dáng Vi Vi rồi, rốt cuộc con bé đã đi nơi nào, các người ai biết có thể nói cho tôi biết hay không, có phải bị người nào bắt cóc hay không, tôi đưa tiền, đưa tiền còn không được sao."
Trong chốc lát tình hình hỗn loạn lại làm người ta nghẹn họng mà không nói nên lời.
Triệu Thanh Thanh bị thiệt thòi lớn như vậy, giờ phút này coi như là mất hết mặt mũi, thấy Khương Mật bị giữ lại không thoát ra được, Triệu Thanh Thanh vừa tức vừa uất ức, hận không thể trả cho bà ta mấy bạt tai!
"Con gái bà không thấy thì tới đây lật tung cái gì! Ngay cả mặt cô ta tôi cũng không thấy, bà không biệt tối xấu lại bắt đầu đánh, có biết lý lẽ hay không hả!"
Khương Mật ngừng nức nở, thấy người phụ nữ làm hại con gái rụt cổ ở nhà lâu nay không thể ra cửa kêu gào, nhất thời giận dữ.
"Mày câm miệng cho tao! Đều là mày làm hại! Nếu mày dám hãm hại Vi Vi, ai biết lần này sẽ không phải mày ra tay hại nó! Tao liều mạng với mày!"
Người chung quanh nở nụ cười khổ, đi đến khuyên.
"Cũng chỉ là một ngày một đêm, cũng có thể là đi với ai đó ra ngoài chơi nha, làm sao lại trở thành dáng vẻ này."
"Đúng vậy nha, cũng sắp xuất phát rồi, có lời gì không thể nói thật tốt."
Làm sao Khương Mật nghe lọt được, kể từ khi Khương Vi bị tuyên truyền trên mạng, nhưng lúc nhạy cảm điện thoại di động của Khương Vi chưa từng không gọi được, trong lòng Khương Mật vừa vội vừa khổ, hận toàn thế giới không thể vội vàng như bà ta, sao có thể nghe người ở đây khuyên nhủ chứ?
Người chung quanh càng khuyên bà ta càng kích động, ngay sau đó lại mắng những người không liên quan, giống như là toàn thế giới đều muốn hại con gái bà ta.
Sau khi mắng, những người khuyên nhủ Khương Mật cũng bắt đầu tức giận, từng người một đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, đã có người đi báo cảnh sát, sẽ chờ cảnh sát tới đưa người gây chuyện này đi.
Khương Mật giằng co nửa ngày cũng không thoát ra được, lúc này cũng mệt mỏi, thấy không ai lên tiếng nữa, Triệu Thanh Thanh giống như một đóa hoa nhu nhược bụm mặt mà khóc, Khương Mật lập tức nghĩ tới Khương Sam, lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng Khương Sam, ở trong lòng Khương Mật lại bắt đầu có suy đoán mới.
"Khương Sam! Là cô ta! Có phải không muốn gặp tao nên trốn đi? Cút ra đây cho tao, đúng rồi, nhất định là cô ta, nhất định là cô ta! Tao nghe người ta nói rồi, ngày hôm qua Vi Vi muốn đi ra ngoài ăn cơm với cô ta, cô ta chạy đi nơi nào rồi!"
Thầy của vũ đoàn cau mày.
"Khương Sam và Ngô Minh có nói là đi bộ đội trước, làm sao biết cô sẽ tới mà đặc biệt trốn, có thể không náo loạn nữa hay không!"
Khương Mật đang mắng thì cảnh sát cũng đến, chính là bị Khương Mật làm phiền một ngày, không ngừng đi theo phía sau mông trình giấy tờ, mất tích 24h mới có thể báo án, ai biết con gái bà ta không thấy có phải đi ra ngoài lêu lổng nên quên mở máy hay không? Trời sang người phụ nữ này đã đến cục cảnh sát, bọn họ không nhận vụ án liền trực tiếp tới dọa lãnh đạo, vì vậy mặc dù cũng tra xét một ngày, mấy cảnh sát đối với người phụ nữ lấy quyền đè người thật sự không sinh ra được cảm giác tốt nào.
Không để Khương Mật nói thêm cái gì, mấy cảnh sát trực tiếp đưa Khương Mật đặt lên xe cảnh sát.
Triệu Thanh Thanh bị đánh sưng mặt sưng mũi, tất nhiên cũng không thể lên sân khấu biểu diễn rồi, cô ta uất ức cầu xin thầy trong vũ đoàn một lúc lâu, cuối cùng vẫn bị một người khác trong đoàn thay thế, lần này Triệu Thanh Thanh khóc đau lòng muốn chết.
Tất nhiên cũng có người có quan hệ tốt với Khương Sam, chuyện vừa mới bắt đầu đã gọi điện nói chuyện này với Khương Sam, Khương Sam nghe Khương Mật sụp đổ thét chói tai trong điện thoại, một chút đồng tình trong lòng cũng không có.
Lúc bà ta hại người, có từng nghĩ qua người bị hại sẽ đối mặt với sự đau lòng muốn chết như thế nào không, chuyện rơi đến trên người mình thì sợ đến tinh thần hỏng mất, ai mà không phải cha mẹ sinh ra nuôi dưỡng, nếu như hôm nay người không tìm thấy chính là Khương Sam, chác chắn Khương Mật chỉ biết vui mừng khôn xiết, hận không thể đốt chút pháo để ăn mừng xui xẻo của cô mọt chút.
Một kẻ bắt tay với người ngoài không tiếc mưu hại anh ruột, người mưu đồ gia sản hãm hại cháu gái, bạn có thể kỳ vọng đáy lòng của bà ta có sự thiện lương không.
Nhưng hiển nhiên kiếp nạn hôm nay của Khương Mật chỉ là vừa mới bắt đầu, bị Lưu Thiên Trạch bể đầu sứt trán bảo lãnh ra khỏi cục cảnh sát, Lưu Thiên Trạch vô cùng tức giận trực tiếp nhốt bà ta ở trong nhà không để cho bà ta ra khỏi cửa.
"Cô còn ngại tôi chưa bẽ mặt đủ sao? Cô đừng quên thân phận bây giờ của cô là vợ của tôi! Cô bị nhốt ở trong cục cảnh sát là muốn kéo mặt của tôi xuống đất đạp tới đạp lui sao! Tôi nói chuyện của Khương Vi tôi đang điều tra, nếu cô còn dám gấy ra rắc rối, có tin tôi lập tức để cho mẹ con hai người cuốn gói cút đi hay không!"
Khương Mật không hiểu Lưu Thiên Trạch trước đây yêu thương Khương Mật như thế, sao lần này lại có phản ứng như vậy, nghe lời của ông ta tâm vừa lạnh vừa kinh hãi, sắc mặt thảm đạm giống như người chết.
"Nhưng đó là bảo bối Vi Vi của tôi. . ."
"Câm miệng!"
Bây giờ Lưu Thiên Trạch không có một chút quyến luyến đối với người phụ nữ vẫn mang vận rủi đến cho mình, nếu không phải là nhà họ Bạch cương quyết đè ép, nếu không ông ta đã sớm đuổi gia đình họ ra ngoài từ lâu rồi! Lưu Thiên Trạch lại cảnh cáo một phen, ra lệnh cho người coi chừng Khương Mật và Chu lão phu nhân đang ngồi phịch ở trên giường lau nước mắt, không cho phép họ chạy loạn, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn họ một cái, đóng sầm cửa rời đi.
Nhà người ta đều là cả nhà đoàn viên, một cuộc sống ấm áp, chỗ Khương Mật và Chu lão phu cũng là gió thảm mưa sầu, ngoại trừ vừa khóc vừa mắng, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện ở trong lòng Khương Vi chỉ là đi ra ngoài chơi nên không mở máy, không ngừng mong đợi cô ta nhanh chóng trở lại.
Nhưng cuối cùng một chút hy vọng cũng tan vỡ, lúc cơm tối người trông coi Khương Mật và Chu lão phu nhân đột nhiên phát hiện một cái hộp ở cửa ra vào, phía trên in bốn chữ lớn ‘ Gửi tới Khương Mật’.
Chờ tới khi mắng xong thủ phạm Khương Mật mở cái hộp ra xem, lời nói hùng hùng hổ hổ bỗng dưng ngừng lại, lớn tiếng thét lên một tiếng, tay bắt đầu run run, mắt trợn trắng.
Chu lão phu nhân cũng đang mắng Khương Sam không cần tình thân, không thấy em gái còn không mau đi tìm, còn có mặt mũi đi tham gia biểu diễn gì đó, Khương Vi đã không thể tham gia, cô ta còn nhảy rất nhiệt tình, quả nhiên là trời sinh lạnh nhạt độc ác, đang giận đùng đùng mắng người thì nghe được con gái thét lên một tiếng, Chu lão phu nhân bị dọa sợ vội khom lưng đi xem.
"Làm sao vậy?"
Vừa hỏi, Chu lão phu nhân đã thấy hình trong hộp, Khương Vi trần truồng tươi cười nằm ở trên giường, trên người lộn xộn không chịu nổi, mấy tấm hình khó coi nằm trải rác ở xung quanh, Chu lão phu nhân liếc mắt nhìn, không chịu nổi loại kích thích bất ngờ này, thân thể căng lên.
"Nghiệt chướng!"
Còn chưa nói dứt lời, thân thể Chu lão phu nhân đã mềm nhũn ngã xuống!
Theo kế hoạch Khương Vi bày ra, người nên bị người cột vào trên giường chụp hình là Khương Sam, nhưng giờ phút này cô đang hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng dưới ánh đèn.
Ánh đèn toàn sân khấu đều đang chiếu vào trên người của cô và Ngô Minh, thỉnh thoảng phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt trên khán đài.
Cơ thể Khương Sam bay lên tạo hình điệu nhảy nóng bỏng như lửa, đang lúc hừng hực giống như Niết Bàn đang thiêu cháy Phượng Hoàng, dưới nhịp trống kịch liệt Ngô Minh ôm lấy hông của Khương Sam xoay tròn càng lúc càng nhanh, cuối cùng bị mọi người vây quanh hai người ở chính giữa làm đóm lửa, hình dáng giống nhau lửa đang cháy thì bùng cháy lên.
Lúc xoay tròn nhanh, Khương Sam có chút hoa mắt chóng mặt, nhìn sân khấu được trang trí vô cùng tráng lệ trước mắt, nhìn ánh đèn sân khấu không ngừng lóe lên, đột nhiên trong đầu Khương Sam chợt nhảy ra như đêm tuyết.
Đèn pha vô cùng chói mắt, đạp tuyết mà đến nê khắp người anh toàn là mồ hôi, trên khuôn mặt lạnh lùng là một đôi mắt hung ác nhìn chăm chú vào cô.
Thậm chí giọng nói của anh có chút cắn răng nghiến lợi, "Tới đây! Khương Sam."
Anh luôn để cho cô đi qua, lần lượt, cắn răng nghiến lợi, vô cùng tức giận, hết lần này tới lần khác anh đều tự mình chạy tới, bất chấp hậu quả giúp đỡ cô, nhưng lòng dạ anh đã sớm hư hỏng như vậy, vì cô mà làm ra cam kết lại cứ như vậy cố chấp thành thành thật thật tuân thủ theo.
Cô có thể nóng vội tính toán Khương Vi và Khương Mật như vậy, có thể tàn nhẫn mà không chọn thủ đoạn đi trả thù kẻ thù của mình như vậy, đều dùng hết thủ đoạn, nhưng kết quả cũng làm tổn thương anh, cô phát hiện mình không hề vui vẻ một chút nào.
Nhìn dưới sân khấu có nhiều khuôn mặt tươi cười vừa sung sướng vừa nóng liệt như vậy, Khương Sam phát hiện giống như bản thân đã làm sai điều gì, cô thật ích kỷ, từ khi bắt đầu ở chung một chỗ với Tần DIệc Hạo, ngoài trừ lợi dụng anh, thì có lúc nào cô thật lòng nghĩ đến chuyện làm sao mới làm anh vui vẻ đây.
Biểu diễn xong rồi phải đi nói lời xin lỗi thôi, khóe miệng Khương Sam gợi lên một nụ cười nhẹ nhõm, bỗng dưng vẻ mặt trở nên vô cùng dịu dàng.
Có một số việc cần giải thích rõ, thật ra thì cũng không khó như vậy, là mình làm sai.
Thấy nụ cười ngẩn ngơ trên mặt Khương Sam, Ngô Minh không khỏi ngẩn ra.
Hai bên ngồi ở hàng ghế thứ nhất phân cách rõ ràng, ngăn cách bởi lối đi rộng rãi, một bên là Tần Chiến khí thế uy nghiêm, bên kia là Bạch Thận lịch sự nho nhã, người của hai bên đều không nhìn đối phương một cái trong suốt buổi biểu diễn, rõ ràng trong lòng đều là hận thù đến xương tủy, nhưng trên mặt từng người lại rất bình thản.
Vũ điệu biểu diễn đến cuối cùng, tiếng vỗ tay nhiệt liệt mà có trật tự vang dội phía chân trời, trong bộ đội vỗ tay lại không giống như người bình thường vỗ tay khi xem biểu diễn, kỷ luật nghiêm minh, số lần vỗ tay và sức lực cũng hận không thể có hệ thống quy định, toàn bộ tiếng vỗ tay vang lên cũng có chút rung động.
Lúc tầm mắt mọi người bị người trên sân khấu hấp dẫn, đột nhiên một người im lặng không tiếng động đi tới sau lưng Bạch Thận, người nọ tiến tới bên tai của ông ta, nghêng đón tiếng vỗ tay huyên náo nghiêm túc nói: "Tra ra được, người Bạch thiếu gia bảo vệ là một phụ nữ tên là Khương Sam."
Đường cong nụ cười trên mặt Bạch Thận cũng không hề thay đổi, đôi mắt trong veo sáng ngời nghiêm túc nhìn về phía sân khấu, nhìn một chút thì trong con ngươi đã hiện lên tầng tầng sắc tối.
Khương Sam sao?
Con gái Khương Lạc Sanh.
Ông cho là mình đã cảnh cáo Bạch Kỳ nhiều lần như vậy, nó đã sớm cam kết với ông buông tay cô bé này như vậy.
Từ nhỏ Bạch Kỳ đã có loại chú ý và chấp niệm gần như kỳ lạ đối với Khương Sam, ban đầu đang qua lại thân thiết với Khương Lạc Sanh, Bạch Thận nhạy cảm phát hiện con trai không đúng, tình cảm như vậy đối với người nhà họ Bạch mà nói đủ để phá hủy tất cả ý chí chiến đấu và tâm huyết sau này của nó.
Một người đàn ông thành công thì trong lòng tuyệt đối không thể cố chấp ở một người phụ nữ không quan trọng như vậy. Bạch Thận không biến sắc chia rẽ hai người ra, nhưng người phụ nữ kia lại có bản năng lệ thuộc vào ấn tượng tốt với Bạch Kỳ, Bạch Thận đã động không ít tay chân, quan hệ của hai người vẫn càng ngày càng gần như trước.
Sau đó ông ta lại ra tay thêm một lần nữa thì Bạch Kỳ và Khương Sam mới càng ngày càng xa, càng về sau bạch Kỳ biến thành người đàn ông máu lạnh tàn nhẫn lại ẫn nhẫn mà ông hài lòng, Bạch Thận liền không nhớ đến cô gái này.
Như vậy, bây giờ chuyện gì vừa xảy ra?
Sau khi biểu diễn, diễn viên cũng không lập tức rời sân khấu, mà là được sắp xếp ở dưới đài ngồi chung một chỗ với các sĩ quan tiếp tục xem biểu diễn, sau khi Khương Sam biểu diễn xong thì lòng có chút không yên, thân thể nghiêm chỉnh, nhưng lại thỉnh thoảng lấy điện thoại di động từ trong áo ra xem thời gian.
Ngô Minh nhìn cô mấy lần, "Có chuyện gì gấp sao?"
Khương Sam che giấu cười cười, để điện thoại vào lại, "Không có."
Lại một lát sau, Khương Sam vẫn lấy điện thoại di động ra, hơi đắn đo một lát, hơi khẩn trương bấm số của Tần Diệc Hạo hiện ra.
Mới vừa soạn hết tin nhắn, mặt bên lối vào đột nhiên truyền đến một trận rối loạn nho nhỏ, thành viên Niết Bàn cách gần đó nghe thấy tiếng động không nhịn được nhìn về hướng bên kia.
"A, đó không phải là Cảnh Thiên . . . Ưm, cô đấm tôi!"
"Câm miệng."
Tay Khương Sam dừng lại, thuận thế cũng nhìn về hướng mặt bên.
Nơi kia Tần Diệc mặc áo khoác ngoài màu nâu nhạt đang bộ mặt hàm sương đi tới, trong con mắt đen nhánh nhạt nhẽo lạnh bạc, môi mỏng mím chặt giống như điêu khắc, trên mặt mang theo vài phần bén nhọn, chiều cao gần 1m9 khiến cho anh nhìn qua vô cùng cao lớn.
Khương Sam ngẩn ra, còn chưa có phản ứng, lại thấy được Tần một người phụ người xinh đẹp mặc áo khoác cùng màu sát bên cạnh Tần Diệc Hạo, nét mặt của cô ta vô cùng đẹp mắt, tóc dài xõa ra tựa như thác nước, mặt mũi tinh xảo, dáng người tao nhã quyến rũ.
Nhưng mà quan trọng hơn, người phụ nữ này chính là người trên tạp chí đăng qua vô số lần, người phụ nữ bí ẩn vẫn đi theo bên cạnh Tần Diệc Hạo.
Tay cầm di động của Khương Sam nắm thật chặt, tin nhắn kia đã sớm được gửi đi.
"Tần Diệc Hạo, anh đang ở đâu vậy, có thể gặp mặt một lần không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.