[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 79:




Tên bay khỏi cung. Khí bao lấy nó. Thô ráp như cơn bão cát. Ngùn ngụt như gió Đông Bắc. Ngọn tên làm từ thân trúc dẻo dai của rừng tre bao quanh đại bản doanh môn phái Đại Lâm. Thứ vũ khí tầm xa đáng sợ nhất cả võ lâm chính phái.
Thế cung này không thể ngăn nổi.
Khi ngọn tên rời khỏi cung nó phát sáng. Thứ ánh sáng lấp lánh linh diệu. Thứ ánh sáng phá hủy.
Cung bay, kiếm cũng đánh tới. Kiếm ẩn kiếm hiện. Tốc độ kiếm pháp Ong Thái Gia không kém cạnh đường tên Đại Lâm Quán. Kiếm đến từ trái. Tên bay bên phải. Kẻ thù ở giữa chắc hẳn sẽ bị phanh thây!
Hắn độc nhất có thanh đại đao trong tay. Đao khí âm lạnh. Lúc kiếm đánh tới, đao hất kiếm đi, đơn giản như ngắt một nhành hoa mai. Chỉ trong phút chốc đó, tên sát thủ đã đọc được toàn bộ võ công của Tứ Hảo. Sự nhanh nhẹn và khéo léo của võ công Ong Thái Gia không bằng đao pháp vô tên của hắn. Vì đao pháp của hắn là do ma quỉ tạo thành, không kẻ phàm trần nào có thể cản.
Tứ Hảo rối lòng. Chiêu thức của cậu ta nhanh như cắt mà cũng biến ảo khôn lường, đối thủ sẽ tưởng như cậu có ba ngón kiếm cùng một lúc, chém đến ba huyệt đạo đùi, gối, gót. Nhưng mục tiêu thực sự là do cậu quyết định và thay đổi theo chính cách đối thủ đề phòng.
Chỉ có điều tên sát thủ dường như đã đọc được ý nghĩ của Tứ Hảo. Đường đao chém tới vuông góc với đường kiếm, hất một cái, đao khí mạnh gấp đôi, kiếm khí bị chặn lại, không thể tiến tới. Nhưng khi tên sát thủ phải đối đầu với Tứ Hảo thì mũi tên đến từ Trần cô nương hẳn sẽ có cơ hội vượt qua bức tường phòng thủ chắc chắn của hắn.
Mũi tên của Đại Lâm Quán là không thể chặn được. Nó như tia chớp, xé nát đối thủ. Người cũng thủ cũng đã nhắm trúng đích, lợi dụng đường kiếm kia để khóa chân tên sát thủ bắt hắn không thể di chuyển né tránh.
Chạm phải đao khí như ảo ảnh, tên nổ. Rung động cả ba con người đang đứng.
Thứ ánh sáng diệu kì của mũi tên bắn khắp nơi như pháo hoa giữa bóng đêm rồi vụt tắt. Tên sát thủ chẳng màng. Chân chạm nhẹ, bay vụt qua bụi mờ sương ảnh. Lưỡi đao lạnh căm bổ từ trên xuống.
Hung thần đến trước mặt Mỹ Ý. Trong mắt cô cái bóng của hắn khổng lồ đến vô biên. Cô vội vàng né bằng một cái uốn mình nhảy ra sau, cách chỗ đứng ban đầu cả bảy bước chân. Ấy thế mà sao đao khí vẫn ngay trên đầu. Tim Mỹ Ý như đã ngừng đập. Không thể nào! Nhảy xa như vậy sao hắn vẫn đến được?! Còn nơi nào giữa hang chật chội này có thể trốn khỏi lưỡi đao tử thần?!
Bản năng trỗi dậy trong giây phút sinh tử. Mỹ Ý đưa cung lên đỡ. Một chiêu chém cắt ngọt. Người còn nguyên, cung gãy đôi. Mỹ Ý chấn động, tay cầm cung bủn rủn, đánh rơi hai mảnh vũ khí vô dụng. Người cung thủ mất cung là mất tất cả. Chân cô khịu xuống từ lúc nào không biết.
Đối thủ mạnh đến dường này cô ta không thể chống lại! Chỉ còn chờ một cái chết nhanh gọn!
‘ Ha! ‘, Mỹ Ý cười thầm, ‘ Mình quả là trưởng môn đần độn nhất thế gian!‘
Chưa làm được gì đã mất mạng. Nơi suối nguồn cô sẽ phải quì xuống xin lỗi các vị trưởng môn đời trước. Cha cô có thể tha thứ cho đứa con gái ngu ngốc này không? Chỉ còn vài giây để sống và tất cả cô có là nỗi thất vọng tràn trề với chính bản thân mình.
Nhưng hắn không giết cô. Tay trái tên sát thủ bỗng phóng một chưởng. Mỹ Ý chẳng còn tinh thần để đỡ. Cô ngã ra sau, máu hộc ra nơi khóe miệng.
“ Hự! “, Tứ Hảo cũng ngã xuống bởi chưởng lực tương tự. Cậu ta định chạy. Vào giây phút cây cung của Mỹ Ý gãy làm đôi cậu ta biết rằng mọi thứ đã kết thúc. Hai đánh một vẫn không thể chống lại được con rắn này. Một mình hắn khóa hết mọi đường kiếm của Tứ Hảo, đánh gãy những đường cung của Mỹ Ý.
Nhưng quay lưng đi là coi như tự đưa đầu vào rọ. Chưởng lực ập đến. Thân thể Từ Hải đập vào thành hang rồi trượt xuống như một con muỗi đáng thương.
———————————
Ở một nơi khác, tên trộm và bạn đồng hành của hắn cùng nấp sau chồng rơm rạ thối um mùi cứt ngựa. Tạm thời, không có lối thoát khỏi doanh trại bí mật này. Lính tráng khắp nơi, trang bị đến tận răng, và bao quanh chỉ có những bức tường đất. Chắc chắc phải có con đường nào đó! Làm gì có việc bỗng dưng một doanh trai to lớn đầy đủ như thế này xuất hiện giữa lòng đất như biết ma pháp độn thổ!
Tử Duy xì Phan một cái. Ai đó đang bước vào chuồng ngựa này. Chắc là trông ngựa, có tới hai người. Một giọng nam đặc sệt, léo nhéo kể lể, giọng trầm hơn đôi co đáp trả. Hất miếng rơm che trước mắt, Phan thấy được những người này và còn nhận ra họ có chiều cao và cân nặng không khác hắn và công tử họ Hồ là bao.
Hai kẻ đồng hành cười hì hì. Ý tưởng lớn gặp nhau.
Người chăm ngựa không thể đối phó với cú bổ thẳng vào gáy nhanh như vậy, họ ngã xuống, ngủ một giấc ngon lành, không phản ứng gì khi bị cướp hết áo quần. Phan cực thích bộ cánh mới, cậu ta bỗng dưng tưởng tượng về một cuộc sống chăm ngựa. Sáng sớm đi tắm cho chúng, cho chúng ăn, dọn trại, quét sân. Nhưng mơ mộng chưa được đến đoạn dẫn ngựa đi thi thì bị Tử Duy đá một cái vào mông.
À. Phải thoát khỏi mê cung dưới lòng đất này. Sau đó thì hắn mới có thể trở thành một người chăn ngựa đại tài với ba chục con ngựa giống hạng nhất và bảy mươi lần thắng giải đua ngựa toàn cõi Đại Á.
Có phục trang để trà trộn, hai người đồng hành quyết định cố gắng đi tìm con đường bí mật mà Tử Duy quả quyết là có. Nhưng phải cẩn thận hết mức, đi đứng chỉ ở khu vực ít người. Tên trộm ước chi mình có tám con mắt để nhìn hết tất cả mọi thứ. Tử Binh Đoàn mang theo những túp lều lạ mắt mà cả hai đều chưa bao giờ thấy. Cờ bọ cạp vàng treo khắp nơi, rủ trước mọi cửa lều, bao quanh từng cái cột. Kiếm chúng dùng cong vút, bản rộng, không giống loại kiếm được ưa chuộng ở Đông Á. Ngựa to gấp đôi chiến mã thường, bờm dài rủ bên cái cổ lực lưỡng. Tử Duy không có được sự tò mò ngây thơ đó. Anh ta chỉ muốn bẻ cổ tên đồng hành để hắn ngưng quay ngang quay dọc. Bỗng, Tử Duy kéo cùi chỏ Phan qua bên phải và ra đằng sau hàng thùng gỗ chứa hàng tiếp tế cao gấp đôi họ.
Phút chốc sau đó, đoàn binh đi rầm rập qua nơi hai người nấp, bước chân chục người như một, khí thế ngút trời. Sự đồng đều, tinh nhuệ là không thể chối cãi. Doanh trại này cũng cho thấy quân phản loạn ngăn nắp và kỉ cương không kém gì binh lính Hoàng Kim tộc. Bọn chúng không chỉ là lũ thổ phỉ cướp đường từ Tây Đại Á như thông tin từ triều đình. Không, đây là một đội quân thực thụ.
Bản thân mà nói, Tử Duy không hề ủng hộ Hoàng Kim tộc. Hắn đi tứ xứ, nhìn thấy đất nước ngày càng lụn bại, dân chúng ngày càng lầm than. Thuế má thì tăng không biết điểm dừng trong khi mùa màng cạn kiệt khiến người người đói bụng, bạo loạn khắp chốn. Quan tham nhũng đoạn mọi phố phường, cướp đêm cướp ngày thật khó phân biệt.
Nhưng hắn cũng biết mình không hề theo phe những người nổi loạn. Tử Binh đoàn muốn thay đổi Đại Á bằng vũ lực. Chiến tranh bùng lên thì không biết bao người vô tội sẽ chết. Rồi kẻ cẩm quyền mới có thực sự liêm chính? Có biết nghĩ cho thần dân mình không? Hay lại đi vào vết xe đổ của người tiền nhiệm. Rượu cũ bình mới. Xã hội lại quay về trật tự cũ của kẻ bóc lột và kẻ bị bóc lột.
Kẻ đọc nhiều biết nhiều như Tử Duy khi ngồi nghĩ đến những câu hỏi khó này chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Nhưng giờ đây ở doanh trại bí mật này, Tử Duy nhận ra chiến tranh đang đến gần kề thế nào.
Một đội quân nhỏ thế này chỉ là ruồi muỗi. Nhưng ai biết được có bao nhiêu doanh trại nữa đang nằm sâu trong lòng đất chờ đợi ngày tấn công nổi dây. Hoàng Kim tộc sẽ trở tay không kịp. Tuy nhiên triều đình có nội gián khắp nơi. Họ có thể cũng đang mài gươm nuôi ngựa, chuẩn bị đàn áp thẳng tay. Lịch sử Đại Á là không biết bao nhiêu cuộc nổi dậy thất bại. Thắng làm vua, thua làm chuột. Không ít vùng dân tộc nhỏ lẻ muốn xưng vương, tìm kiếm tự do độc lập, thoát khỏi quyền hành của Hoàng Kim tộc.
Câu hỏi hắn sẽ đứng đâu trong cuộc chiến này xuất hiện trong đầu Tử Duy. Không. Đừng ngu dại mà đi theo một phe. Tử Duy tự nhủ. Hắn sẽ đi theo con đường tự do tự tại của riêng mình. Vấn đề giữa Tử Binh đoàn và Hoàng Kim tộc không phải việc của hắn. Chỉ cần quay mặt đi là thế sự sẽ không còn.
Tự nhủ là vậy nhưng vẫn có tiếng nói khác đến từ tim hắn. Hỏi hắn sao không nghĩ đến bá tánh. Họ đâu có biết những gì hắn biết, họ không thể trốn chạy khỏi cuộc chiến đang bên bờ vực bùng nổ. Họ sẽ đi đâu về đâu. Mi thực sự sẽ làm ngơ ư?
Tử Duy bần thần im bặt suy nghĩ. Cho đến khi Phan đánh một cái vào vai cậu công tử mới nhận ra kẻ đồng hành vẫn đang ở bên cạnh. Tên trộm chỉ chỉ vào túp lều bên cạnh dãy thùng gỗ.
Có tiếng người khóc thút thít. Tử Duy rút kiếm, làm rách một lỗ nhỏ. Bên trong có một ngọn lửa tí tách cháy. Tất nhiên lửa thì không biết khóc, nhưng cô gái đang bị trói chặt vào chiếc cột của túp lều thì có. Tóc cô nàng rũ rượi, nước mắt dàn dụi. Và Tử Duy biết cô ta rất rõ. Hắn đến đây cũng là để tìm người này.
Ra dấu cho Phan chờ ở ngoài, Tử Duy chém lỗ to hơn để bò vào.
Cô gái này chẳng nhận ra có kẻ lạ mặt đã đến tận sau lưng. ‘ Có lẽ vì vậy mà bắt cóc cô ta ngay từ đầu quá dễ dàng ‘, Tử Duy thầm nghĩ khi anh ta đưa tay che miệng người này không thì cả doanh trại sẽ biết đến sự xuất hiện của hắn mất.
“ Là tôi, Tử Duy, đây “, anh ta nói khẽ.
Văn Trang giật bắn mình, tiếng hét từ bản năng may mắn bị chặn lại. Nàng cảm giác như mình đang mơ. Người tình trong mộng của nàng đã vượt qua muôn trùng cửa ải đến cứu nàng. Giờ anh ta còn âu yếm ôm nàng từ đằng sau! Từ đau khổ tột đỉnh bỗng bay lên chín tầng mây. Thế là đứa con gái của bá chủ võ lâm không kiềm chế nổi, gục xuống ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.