Giọng nói này có vẻ hơi kinh ngạc.
Vân Quán Ninh ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy Mặc Hàn Vũ đang trợn mắt há mồm đứng ở đầu ngõ, hắn rướn cổ lên nhìn về phía nàng hỏi: "Muội làm gì ở đây vậy?"
"Đây là chuyện gì vậy?"
Mặc Hàn Vũ nhìn "bươm bướm hoa" bị đánh bầm dập đang nằm bên chân Vân Quán Ninh...
Mặc Hàn Vũ nhướng mày: "Muội đang đánh người sao?"
"Huynh bị mù sao?"
Vân Quán Ninh không kiêng dè gì trừng mắt với hắn ta.
Mặc Hàn Vũ rõ ràng đang ra ngoài "kiếm ăn".
Lúc này hắn ta ôm đầy điểm tâm, kẹo hồ lô, một con gà nướng và vài hộp thức ăn được gói ghém kỹ càng, không nhìn ra được bên trong có gì.
Nhưng đứng từ xa đã có thể ngửi thấy hương thơm khiến người ta thèm thuồng.
Đúng là Dạ Dày Vương!
"Huynh đường đường là vương gia, ra ngoài cũng không dẫn tùy tùng theo sao?"
Hắn ta cứ tự mình ôm nhiều thức ăn như vậy sao?
Như thế cũng tầm thường quá.
Vân Quán Ninh tặc lưỡi: "Đã biết huynh ham ăn từ lâu, nhưng không ngờ lại ham ăn như vậy! Huynh phải giảm cân thôi! Huynh xem cái bụng của huynh, nhìn từ xa trông giống như đang có thai năm tháng vậy!"
Trước những lời lẽ cay độc của nàng, Mặc Hàn Vũ không hề tức giận.
Hắn ta biết tính tình Vân Quán Ninh như thế nào.
Tức giận với nàng được sao?
Như thế chi bằng tự làm mình tức chết cho xong?
Mặc Hàn Vũ đang cầm một xâu kẹo hồ lô thơm nức, hai bên mép đều dính đầy đường kẹo: "Bổn vương không cho bọn chúng đi theo!"
"Oanh Oanh cũng bảo bổn vương giảm cân! Nhưng không cho bổn vương ăn thì không được! Chi bằng để ta chết đi cho xong!"
"Vì vậy hôm nay huynh trốn nhị tẩu, lén lút chuồn ra khỏi Vương Phủ kiếm ăn sao?"
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn hắn ta.
Cách này cũng rất là... Mặc Hàn Vũ.
Trong mấy vị vương gia, sợ là cũng chỉ có hắn ta có thể làm ra chuyện như vậy.
"Đúng vậy!"
Mặc Hàn Vũ trả lời rất dõng dạc, đưa gà nướng trong tay cho nàng: "Muội có muốn nếm thử không?"
"Hương vị gà nướng ở tửu lâu mới mở phía đối diện quả thật rất tuyệt! Hôm qua bổn vương chọc giận phụ hoàng, bây giờ đang chuẩn bị mang một con gà nướng về tạ tội với phụ hoàng."
Hắn ta không thèm để ý, chùi hết bàn tay dính đầy đường... lên người "bươm bướm hoa".
"Mùi vị món gà nướng này ngon tuyệt! Không chừng phụ hoàng vừa ăn thử một miếng đã tha thứ cho bổn vương rồi!"
Vân Quán Ninh: "... cách này của huynh cũng đỉnh thật!"
"Ta rất tò mò, sao huynh có thể nghĩ ra vậy?"
Quả nhiên, cách xin lỗi của Dạ Dày Vương cũng khác người như thế.
Ngoại trừ việc ăn ra, Mặc Hàn Vũ còn biết làm gì nữa?
"Nhưng huynh không sợ phụ hoàng nhìn thấy con gà nướng của huynh, trong lúc tức giận sẽ đánh huynh thành con gà nướng luôn sao?"
Nghe xong, Mặc Hàn Vũ chợt giật mình, kẹo hồ lô trong tay dường như bỗng chốc cũng không còn mùi vị gì nữa: "Không, không phải chứ? Phụ hoàng sẽ không tàn nhẫn vậy chứ?"
Hắn ta thấp thỏm không yên nhìn Vân Quán Ninh.
"Huynh tự đi thử đi."
Vân Quán Ninh nhún vai: "Dù sao thì chuyện này do huynh nghĩ ra, cũng phải thực hành thử."
"Cho dù bị đánh một trận, không phải cũng đáng sao?"
"Đáng cái rắm."
Mặc Hàn Vũ mang hết những món ngon trong tay nhét vào người Vân Quán Ninh: "Nào, cầm giúp ta."
Vân Quán Ninh bị ép phải cầm lấy.
Đang định hỏi hắn ta muốn làm gì, chỉ thấy hắn ta đã vung nắm đấm béo múp lên, hung hăng đấm vào mặt "bươm bướm hoa": "Bổn vương thấy hắn chướng mắt, đánh hắn một trận trước!"
"Các đại lão gia của ta ơi, hắn mặc y phục lòe lọe gì thế này, suýt chút đã chọc mù mắt bổn vương rồi!"
"Bươm bướm hoa" đáng thương lại được thêm một trận no đòn.
Đừng thấy Mặc Hàn Vũ chỉ biết ăn, nắm đấm đó của hắn ta đấm xuống cũng khiến "bươm bướm hoa" không ngừng kêu rên thảm thiết.
Vân Quán Ninh vừa rồi chỉ đánh “bươm bướm hoa” để ra oai, còn đang tiếc chưa thể đánh một trận ra trò.
Bây giờ Mặc Hàn Vũ...
Như thế nhưng lại đánh thật!
Rất nhanh, "bươm bướm hoa" nằm thoi thóp dưới đất.
Vân Quán Ninh lau mồ hôi cho Mặc Hàn Vũ hỏi: "Không đánh chết chứ?"
"Có lẽ không đâu."
Mặc Hàn Vũ thở hổn hển đứng dậy, lau mồ hôi trên trán nói: "Nên giảm cân thôi, phát huy không nổi! Mới vận động một chút đã đổ đầy mồ hôi rồi."
Hắn ta lấy thức ăn trong người Vân Quán Ninh lại rồi nói: "Đa tạ."
Vân Quán Ninh cau mày: "Huynh đánh hắn chỉ vì nhìn chướng mắt thôi sao?"
"Đương nhiên không phải rồi!"
Mặc Hàn Vũ nghiêm túc nói: "Thấy muội đánh người, lại còn đánh hung hăng như vậy, bổn vương quả thật thấy hơi bất ngờ."
Trong ấn tượng của hắn ta, Vân Quán Ninh chính là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt. Nàng là một nữ tử yếu đuối đến mức khiến người ta phải tức chết.
Không ngờ, bây giờ lại còn có thể bắt gặp nàng đánh người.
"Muội là nữ tử, lại còn là đệ muội của ta, những việc nặng nhọc như đánh người sao có thể để muội làm được chứ? Bổn vương nể mặt lão thất, miễn cưỡng giúp muội đánh một trận là được!"
Vân Quán Ninh toát mồ hôi: "... ta thật sự phải cảm ơn huynh rồi."
"Muội cũng không cần cảm kích."
Mặc Hàn Vũ nhếch môi cười: "Ngày nào đó tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon, mời ta đến ăn một bữa cơm là được."
Hắn ta còn đặc biệt căn dặn: "Cơm canh bình thường thôi được rồi, không cần yến tiệc gì."
Vân Quán Ninh rất muốn đá hắn ta vài cái, để hắn ta mau cút xéo đi.
Thế nhưng Mặc Hàn Vũ dường như không nhìn ra nàng vẫn còn "việc quan trọng" phải xử lý, hắn ta vẫn đứng im không chịu đi.
"Sao huynh còn chưa đi?"
Vân Quán Ninh mở lời đuổi người.
"Đây đâu phải Minh Vương Phủ của muội, bổn vương cứ ở đây thì làm sao? Sao muội còn chưa đi?"
Mặc Hàn Vũ hỏi ngược lại: "Đúng rồi, tại sao muội lại đánh hắn? Sao hắn lại chọc ghẹo đến muội vậy?"
Hắn có nhiều đồ ăn như vậy, đương nhiên muốn tìm một chỗ ẩn náu để ăn hết!
Nếu để Oanh Oanh biết được, chắc chắn sẽ tức giận!
Vân Quán Ninh thầm nghĩ, chuyện thu phục bang Hắc Long không thể để Mặc Hàn Vũ biết được. Nam nhân này là một tên lắm chuyện, chỉ cần để hắn ta biết, sợ là trời chưa tối cả kinh thành này đều biết hết rồi!
Nàng áng chừng hầu bao trong tay nói: "Tên tiểu tặc không có mắt này cướp hầu bao của ta."
"Ồ, tiểu tặc, bổn vương đánh giá cao ngươi rồi."
Mặc Hàn Vũ vui vẻ nói: "Ngay cả hầu bao của nàng ấy cũng dám cướp, chắc ngươi mới vào nghề đúng không? Vừa ra ngoài cướp giật? Không nghe ngóng thử danh hiệu nữ ma đầu trong kinh thành sao?"
"Bươm bướm hoa" đầy oán hận, uất ức cúi đầu.
Hắn ta đúng là mới vào nghề thật!
Đã biết trước nữ ma đầu trong kinh thành là cô nãi nãi nhà mình, nhưng không ngờ...
Nữ nhân trước mắt này chính là cô nãi nãi!
Lúc này, "bươm bướm hoa" khóc không ra nước mắt.
"Ngươi đúng là có mắt không tròng."
Mặc Hàn Vũ lắc đầu than thở: "Bổn vương tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, trêu chọc vào nữ ma đầu này, hôm nay ngươi cứ đợi đi, để đồng bọn của ngươi đến dọn xác cho ngươi!"
"Bươm bướm hoa" bị dọa suýt chút đã tè ra quần.
Hắn ta mặt mũi bầm dập, uất ức nhìn Vân Quán Ninh, hắn ta run rẩy gào lên: "Cô nãi nãi tha mạng..."
"Cô nãi nãi?"
Mặc Hàn Vũ thích thú hỏi: "Bổn vương thích cách xưng hô này! Ngươi có thể gọi bổn vương một tiếng cô nãi nãi không?"
Vân Quán Ninh không nhịn được nữa, nàng đá hắn một cước: "CMN huynh là nam nhân, gọi cô nãi nãi cái gì?"
"Vậy ngươi gọi ta cô gia gia đi?"
Mặc Hàn Vũ không chịu từ bỏ.
Vân Quán Ninh: "..."
"Bươm bướm hoa": "..."
Xem ra đuổi thẳng như thế này cũng không đuổi được Mặc Hàn Vũ.
Vân Quán Ninh nhìn hắn ôm đủ loại đồ ăn trong người, sau đó quay người đăm chiêu nhìn về phía ngoài ngõ. Rất nhanh, trong lòng chợt nảy ra một cách...