Hàng Cảnh và Thẩm Thiếu Hàng mất nguyên cả buổi sáng mới hoàn thành bản đồ con tàu, may mắn trên tàu có máy photo nếu không Hàng Cảnh phải mất kha khá thời gian vẽ thêm nhiều bản khác cho mọi người.
Đồ ăn đã được bọn họ dọn sạch sẽ đặt tất cả trên bàn ngoài phòng khách. So với mười bốn người thì đống đồ ăn này không nhiều, thậm chí có hơi hạn hẹp trong hoàn cảnh không nắm chắc được phải mất bao lâu mới thoát thân, nhưng có còn hơn không.
Trước khi lên tàu tất cả đều bị lục soát khắp người, đừng nói đến điện thoại gì đó vì ngay đến cả một con chip bé bằng hạt đậu cũng chẳng mang theo nổi. Khốn thật.
Hiện tại bọn họ hoàn toàn bị động, Nam Lãnh cả Hàn Dĩ Ngôn biết đây là trò chơi của hắn ta, nhưng sự nguy hiểm luôn tồn tại và bọn anh tin hắn không đùa khi nói cả con tàu này đều đã được cài bom, thậm chí trong thời gian trôi nổi trong đại dương mênh mông này, nếu bọn anh không tự cứu mình được thì kết cục của trò chơi này là mười bốn người bọn họ, còn có tên thuyền trưởng như người câm kia nữa sẽ bỏ mạng giữa biển đông rộng lớn không thấy bờ. Thậm chí cái chết của bọn anh cũng sẽ trở thành một tai nạn trên tàu. Vì vậy bọn anh bắt buộc phải sống, phải tự cứu sống chính mình.
Một khi anh đã sống sót trở về, không cần hắn ta cảnh cáo hay khiêu khích, chính Nam Lãnh sẽ phát động một cuộc chiến ngầm. Anh ghét bị người khác chơi, càng ghét việc bị kẻ khốn tính kế, anh chưa bao giờ là người đơn giản. Hình như hắn ta đã đánh giá thấp anh và cả Hàn Dĩ Ngôn. Tạm thời cho hắn thoải mái ngồi trên ngôi vương khinh thường, hưởng lạc, nhưng không lâu đâu, rất nhanh thôi hắn sẽ tự động rời khỏi cái ghế đó và đến cả một cái chết tử tế cũng trở nên xa vời. Nam Lãnh anh xưa giờ đều có thù tất báo, xưa kia ba anh và hắn đã làm ra chuyện gì anh chẳng quan trọng. Dù ba anh từng làm ra nhiều chuyện chẳng thấu nổi trong quá khứ nhưng với tư cách là con trai cùng ông gắn bó mấy chục năm, anh cũng hiểu một phần con người ông, hắn ta chắc chắn cũng đã làm chuyện gì đó cực kỳ xấu xa với ba anh hoặc thậm chí là cả Nam gia nên ba anh đã phản kích, hắn thua và đâm ra hận ngược lại. Tại sao hắn đợi đến hôm nay mới đánh lên người Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn, có lẽ đến hiện tại hắn đã đủ thực lực để chiến đấu.
Nam Lãnh chia ra một nhóm hai người, có một lợi thế là nam đông hơn nữ rất thuận lợi trong việc hành động và cũng đảm bảo được an toàn cho phái yếu.
Ăn trưa xong Nam Lãnh dặn mọi người tranh thủ làm việc, đồ ăn cứ để ở đây trước đến chiều rồi chia sau sau đó tập trung quanh bàn để nghe Nam Lãnh phân bổ từng khu vực. Cảm giác như đang trong quân danh thời chiến, bản đồ con tàu chính là bản đồ trận địa còn Nam Lãnh là thống lĩnh - là tướng quân chỉ huy.
Hàm Hi Họa đứng bên cạnh anh, ban đầu cô rất hoang mang, đặc biệt lúc bị bắt cóc, lịch sử từng bị Hạ Nghi Lạp bắt cóc một lần đã để lại ám ảnh tâm lý trong cô, lần nữa lặp lại tuy cô không còn sợ như trước, có lẽ vì cô có linh tính Nam Lãnh sẽ tìm ra và cứu mình hoặc là cô biết anh đang gần mình. Hay như lúc này cô rõ tất cả bọn họ đều đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, nếu là khi xưa cô đã vô cùng căng thẳng, nhưng cô của lúc này rất bĩnh tĩnh. Cô nghĩ bản thân đã “trưởng thành” đối với kiếp này, cảm giác đó rất tuyệt vời vì đây cũng là điều mà cô không thực hiện được trong quá khứ.
Bên tai vẫn là giọng nói lạnh lùng của anh, Hàm Hi Họa có thể thấy rõ được tố chất lãnh đạo, tư duy sắc bén của người đứng đầu trong mọi tổ chức mà anh hoạt động. Người đàn ông của cô luôn xuất sắc như vậy, đụng nguy hiểm không mất bĩnh tĩnh, rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh cũng không lo ngại mà lùi bước.
Có lẽ thời khắc cô đâm con dao ấy vào người Hàm Mộc Tâm ở kiếp trước, anh đã ảnh hưởng tới cô từ khi nào, thậm chí khi ấy cô cảm giác anh đang ở trong bóng tối mà cổ vũ mình.
“Họa Họa?”
Tiếng gọi ôn nhu bên tai cuối cùng cũng kéo suy nghĩ lung tung của Hàm Hi Họa về. Cô nhìn anh dạ một tiếng. “Đi thôi anh.”
Nam Lãnh cảm thấy vừa rồi cô nhóc này đã lơ đãng không tập trung nghe anh phân tích tình huống, anh có chút buồn cười. Lại thấy cô như vậy cũng tốt, ít nhất cô không sợ hãi như mấy cô nàng kia, mặt mày sầm xị, người thì tái méc chẳng có chút niềm tin hay tích cực nào. Anh nhìn còn thấy khó chịu nhưng anh chẳng rảnh rỗi đi giảng tâm lý cho bọn họ. Đều đã trưởng thành rồi.
Khi nhìn lại khuôn mặt ửng hồng, sắc thái tươi tắn của vợ yêu, Nam Lãnh nhếch miệng. Người phụ nữ của anh quả nhiên không giống với bất cứ một ai khác trên đời này.
Hơn 5 giờ chiều mọi người lần lượt tập trung tại phòng khách, ai cũng bày ra bộ dáng mệt mỏi ngồi bẹp dí trên ghế.
Không có bất cứ thiết bị vệ tinh hay cái la bàn nào. Nhưng tìm được vài chai sơn màu, có thể dùng nó viết chữ.
Những thứ có thể đốt để tạo khói cũng không có bao nhiêu, bọn họ không thể liều mạng mang tất cả chăn ga gối đi đốt được, nhiệt độ trên biển về đêm xuống thấp, lại đang rơi vào thời tiết về cuối năm nên càng lạnh hơn khi đêm đến. Ít nhất phải đảm bảo không để bị chết cóng, như vậy thì quả thật bỏ mạng quá phí phạm.
Thẩm Thiếu Hàng và Ngô Á Chi tìm đâu ra cái máy chơi game mang vào, tiết là… hết pin.
“Hai người đem cái đó tới đây có tác dụng gì chứ?” Lý Thiên ban đầu còn hào hứng vì tưởng cái máy này chơi được, ít ra có cái để giải sầu buồn chán, thật sự không có công nghệ là một cái gì đó quá kinh khủng. Làm sao anh ta có thể chịu đựng nổi trong vòng một tuần hoặc lâu hơn thế mà không có internet. Điên mất.
Thẩm Thiếu Hàng hừ hừ với anh ta chẳng thèm đáp lại, Ngô Á Chi vẫn cầm cái máy chơi game trong tay. Cô nhíu mày thoáng qua Nam Lãnh. “Anh ấy bảo có gì cũng phải mang về mà.” Cô ta nói.
Lý Thiên đương nhiên nhớ mấy lời Nam Lãnh dặn dò, nhưng cũng cần biết cách chọn lọc vật có ích với không có ích chứ.
Nam Lãnh quan sát vài thứ mọi người tìm được, nghe thoáng qua đoạn hội thoại của bọn họ anh hấc cằm với Ngô Á Chi. “Cứ mang hết về đây.”
Ngô Á Chi cười cười trừng mắt với Lý Thiên rồi đưa cái máy chơi game cho Nam Lãnh xem qua.
“Anh thấy nó có thể dùng để làm gì?” Anh đưa cái máy chuyển sang cho Hàn Dĩ Ngôn, trước đó chỉ nhìn nó vài giây.
Hàn Dĩ Ngôn cầm lấy, cũng tương tự như Nam Lãnh ngắm nó trong chớp nhoáng rồi vứt vào người Lý Thiên.
Anh ta hết hồn theo phản xạ chụp lấy cái máy. “Gì chứ?” Có chút bất mãn bởi hành động của Hàn Dĩ Ngôn.
Nam Lãnh thay Hàn Dĩ Ngôn nói. “Sáng mai đem nó ra phơi dưới ánh nắng mặt trời.” Lời anh vừa dứt mọi người đồng loạt ồ lên. Hóa ra là có ích thật. Thì ra máy chơi game này dùng pin năng lượng mặt trời.
Vẫn là hai người đàn ông có chỉ số IQ ngất ngưỡng kia khiến người ta khâm phục. Nghĩ xem một người đến cả tiếng Ả Rập cũng thông thạo, người kia thì trả lời về súng ống như thần. Được rồi, dân thường bọn họ không thể nào so với hai vị phật gia này.
Đường Tuyết thấy Hàn Dĩ Ngôn bắt đầu ho khi nhiệt độ giảm xuống, cô ta lo lắng đến bên cạnh anh. “Anh về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hàn Dĩ Ngôn lắc đầu lại ho khan, Nam Lãnh liếc mắt nhìn anh ta một cái. Môi mím thành một đường khi định lên tiếng thì Ngô Á Chi lên tiếng.
“Sao tôi cảm thấy đồ ăn ít đi thì phải?”