Quả nhiên câu nói này thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
“Ý cô là sao?” Hàm Hi Họa đến chỗ bàn bày đồ ăn hỏi cô ta.
Ngô Á Chi cắn môi, cô ta thành thật nói: “Tôi có thể chắc chắn, số đồ ăn của hiện tại và lúc đầu có sự chênh lệch.” Thật ra vì trước đó trong số đồ ăn này có một hộp socola thuộc nhãn hiệu cô ta thích nên cô ta rất ấn tượng. Nhưng vừa rồi vô ý phát hiện hộp socola đó đã không còn. Điều này chứng minh gì đây, chắc chắn có kẻ tham lam đã lén lút chiếm cho riêng mình.
Hứa Ngạn Thâm chửi “fuck” một tiếng. “Còn chưa đủ chuyện hay sao hả?” Anh ta lạnh lùng đảo mắt một vòng. Khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt sắc sảo của cô người tình đi cùng, cô ta há miệng lắc lắc đầu. “Không phải em.”
“Tôi nói là cô à.” Anh ta cười giễu cợt.
Cô ta bặm môi không dám thốt ra tiếng nào nữa, lúc này im lặng là cách tốt nhất.
Trong không gian lạnh tanh, ngoài tiếng sóng dập dờn bên ngoài và tiếng gió vi vu thì chẳng còn âm thanh nào khác. Một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Là ai?” Một tay Nam Lãnh vuốt ve mu bàn tay Hàm Hi Họa, một tay anh cho vào túi quần.
Hoàng Mỹ Nhân bị ánh mắt của người đàn ông dọa sợ, cô ta run rẩy dời mắt đi nơi khác.
Hàm Hi Họa nhăn mặt, cảm thấy khó chịu kinh khủng. Tất cả bọn họ đều đang trên cùng một con thuyền theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng, sống chết cũng cùng nhau nhưng chưa qua một ngày đã xuất hiện kẻ tham sống sợ chết. Cô biết ai cũng yêu quý tính mạng của mình nhưng đến mức suy nghĩ ích kỷ và nông cạn đến mức này đúng là đáng xấu hổ.
Ngô Thiến chột dạ, cô ta thầm cảm tạ ơn trời vì đã không làm ra chuyện đó. Ban đầu cô ta cũng có ý định lén giấu ít đồ ăn nhưng cứ nhớ đến khuôn mặt nguy hiểm của Nam Lãnh mà phát hiện ra chuyện đó chắc chắn anh sẽ không do dự mà ném cô ta xuống biển sâu. Cô ta sợ chết nhưng ít nhất cũng không ngu ngốc gì đi mạo hiểm tính mạng thế này. Cô ta thật muốn nhìn xem là ai điên khùng làm ra chuyện này.
Không ai lên tiếng, Nam Lãnh dùng ánh mắt chết người đảo qua từng người ngoại trừ vợ yêu bên cạnh. Hàm Hi Họa kéo kéo tay Nam Lãnh. Nam Lãnh khựng lại hơi cúi đầu nhìn cô.
“Đến phòng từng người kiểm tra, ngay bây giờ.”
Hàn Dĩ Ngôn đứng gần cô nên cũng nghe rõ lời này, anh nhàn nhạt tiếp lời. “Làm theo ý cô ấy đi.”
Nam Lãnh chẳng thèm ngó tới Hàn Dĩ Ngôn lấy một cái, anh chỉ nhẹ nhàng di chuyển bàn tay đặt lên eo Hàm Hi Họa hơi dùng sức kéo sát cô vào người mình như đang phách lối rêu rao, cô là của anh cho Hàn Dĩ Ngôn thấy.
Hàm Hi Họa cắn môi, cô nhéo ngực anh một cái. “Nghiêm túc đi.”
Anh hừ một tiếng rồi nói với cả đám lục soát phòng từng người.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước âm thanh run rẩy, có chút kiềm chế vang lên: “Không cần lục soát nữa.”
Hàm Hi Họa và Nam Lãnh cùng lúc chạm vào mắt nhau, cả hai đều thấy ý cười trong ánh mắt đối phương. Cô đưa ra yêu cầu kia là cố ý gài bẫy mà Nam Lãnh và cả Hàn Dĩ Ngôn cũng hiểu rõ điều đó.
Bọn anh cũng cực chẳng đã mới giờ này đi kiểm tra từng phòng, vừa mất thời gian vừa khiến mọi người mất sức.
Cuối cùng bọn họ đã thắng, kẻ tham lam chưa gì đã đầu hàng.
“Hoàng Mỹ Nhân…” Hàng Cảnh gào lên với cô ta, nếu cô ta mà là đàn ông anh ta nhất định sẽ nhào đến đánh cho cô ta một trận cho bỏ tức.
Ngô Thiến không thể tin được cái người ngu ngốc đó lại là Hoàng Mỹ Nhân - người từng là tấm gương, là ngọc nữ trong lòng nhiều nam sinh, là cô gái khiến phái nữ cũng phải ghen tị khi còn trên ghế nhà trường. Bản chất của một con người thật sự khó mà giữ nổi khi bị đẩy vào hoàn cảnh nguy hiểm. Tiếc là cô ta đã ngu đần lộ ra quá sớm.
Ngô Á Chi tức giận không nhẹ, cô ta thở hồng hộc bước nhanh tới cho Hoàng Mỹ Nhân một cái bạt tai, Hoàng Mỹ Nhân không né kịp liền ngã nhào xuống sàn. “Mẹ kiếp, cô có còn là con người không hả? Hiện tại đang trong hoàn cảnh nào cô không nhận thức được hả? Khốn thật.”
“Không biết xấu hổ.” Cô nàng tình nhân của Hứa Ngạn Thâm lúc nãy bị anh ta cảnh cáo nên lúc này đặc biệt chướng mắt với hành vi đê tiện của Hoàng Mỹ Nhân. Có cái mặt đẹp cũng chẳng thể cứu vớt được cái nhân phẩm xấu xa này của cô ta.
Hứa Ngạn Thâm dựa vào sát tường, một chân co lên đạp nhẹ lên tường phát ra tiếng cộc cộc nho nhỏ. “Lấy đồ ăn ra đi.” Anh ta lên tiếng, ánh mắt không chút cảm xúc dán vào khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Mỹ Nhân vẫn còn thất thiểu ngồi trên sàn.
Cô ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như lúc này, đến cả ngẩng mặt lên cũng không dám. Lại sợ bọn họ từ bỏ mình liền đưa mắt tìm kiếm người đàn ông ấy. Nhưng khi vừa nâng mắt đã thấy anh giống như chẳng để tâm gì đến cô ta mà chỉ chăm chú vào người phụ nữ bên cạnh. Cô ta cắn môi, căm phẫn nhưng vẫn phải hạ miệng cầu xin.
“Nam Lãnh, em… em biết lỗi rồi, anh tha cho em lần này được không.”
Hàm Hi Họa đưa mắt ra hiệu cho Nam Lãnh, ý tứ “ít nhất cũng nên giải quyết cho xong cô ta đã”.
Nam Lãnh rốt cuộc cũng cho Hoàng Mỹ Nhân một ánh mắt. Anh lặp lại lời của Hứa Ngạn Thâm khi nãy: “Lấy đồ ăn ra.”
Hoàng Mỹ Nhân không biết anh có bắt cô ta phải trả giá gì đó không, cô ta trước hết tranh thủ làm theo lời anh đã. Nhưng còn chưa đi được hai bước Hàm Hi Họa đã gọi lại: “Tôi với Ngô Á Chi đi cùng cô.”
Hoàng Mỹ Nhân nghiến răng trừng mắt với Hàm Hi Họa. “Cô không tin?”
“Đương nhiên không thể tin một kẻ đã lừa dối mọi người.” Hàm Hi Họa rất ung dung thừa nhận, cô đúng là chẳng tin nổi cô ta nữa. Ai biết được cô ta lại chỉ mang ra một phần trong nhiều phần đồ ăn cô ta đã trộm thì sao. Chuyện này cũng không lạ gì.
Hoàng Mỹ Nhân tức giận không nhịn được lên giọng, sớm đã ghen tị với Hàm Hi Họa lại cộng thêm chuyện này, cô ta mất khống chế đẩy Hàm Hi Họa một cái. “Cô là cái thá gì, cô dám thề cô chưa từng nghĩ đến chuyện xấu không?” Hàm Hi Họa bị cô ta bất ngờ đẩy lui ra sau hai bước.
Hàn Dĩ Ngôn đứng gần cô hơn Nam Lãnh theo phản xạ đỡ tay cô.
Nam Lãnh tiếc lên không chút nể nang hấc tay Hàn Dĩ Ngôn ra, anh kéo Hàm Hi Họa gần sát mình, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm Hoàng Mỹ Nhân cảnh cáo. “Cô thử nói thêm một câu nữa thì tôi không ngại ném cô xuống biển đâu. Cô chết ở đây đến cả xác cũng chẳng ai vớt về được.”
Cô ta run sợ, lúc này mới ý thức được hành động ngu xuẩn vừa rồi. Cô ta bặm môi, thân thể co rút không dám hó hé tiếng nào nữa.
Nam Lãnh nhìn Ngô Á Chi với Thẩm Thiếu Hàng: “Hai người đi kiểm tra cô ta, một viên socola cũng không để sót.”
Thẩm Thiếu Hàng thật muốn gào thét, anh ta đang mệt chết đây này, còn chưa kịp ăn no đã lại đi giải quyết cái thứ vớ vẩn này. Phụ nữ đúng là phiền phức.
Nam Lãnh dẫn Hàm Hi Họa về phòng.
“Em nghĩ nên sớm chia đồ ăn ạ.” Cửa vừa khép Hàm Hi Họa nói. Nam Lãnh chỉ khẽ ừ rồi giữ gáy cô hôn sâu.
Anh không nói không rằng đặt cô lên bồn rửa mặt trong phòng tắm. “Họa Họa… không có bao.” Anh đã kiểm tra khắp căn phòng nhưng không thấy có thứ đồ kế hoạch hóa gia đình đó. Tên khốn kia cũng đủ ác.
Hàm Hi Họa đỏ mặt, cặp mắt mông lung nâng lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang tỏa ra ngọn lửa cháy bỏng của anh. Tay anh vẫn đang không ngừng dày vò bộ ngực tròn trịa của người phụ nữ.
Hàm Hi Họa nuốt nước miếng, cổ họng cô khô khan, rồi cô dùng hành động cho anh hiểu rõ mình muốn gì. Cô cởi áo sơ mi của anh ra, anh chỉ nhìn cô mà không ngăn cản.
Hàm Hi Họa hôn yết hầu anh, tay cô chạm vào dây thắt lưng của người đàn ông. Tiếng cạch vang lên, Nam Lãnh cuối cùng thở nặng nề giữ chặt bàn tay như rắn nước của cô lại. Giọng anh khàn đặc. “Họa Họa, lỡ em có thì sao?” Lúc này anh cũng chẳng quan tâm tới cái lời hứa chết tiệt giữa mình với Hàn Dĩ Ngôn nữa.
Hàm Hi Họa im lặng quan sát anh vài giây như quyết định gì đó, cô cười tựa vào ngực anh. “Có thì em sinh ạ.” Lời vừa dứt, ngực truyền đến cơn đau khiến cô phải kêu lên thành tiếng. Cằm lập tức bị anh giữ lấy, anh khom người hôn cô cuồng nhiệt, nụ hôn mang đầy dục vọng nguyên thủy nhất. Trong hoàn cảnh tính mạng đang bị uy hiếp, bọn họ lại có cơ hội ở bên nhau cùng nhau vượt qua nguy hiểm, tin tưởng đối phương hoàn toàn thì dục vọng sâu thẳm nhất trong mỗi người đều bộc phát.
Họ như hai con thiêu thân lao vào chiếm hữu đối phương từ trong ra ngoài, khám phá từ chỗ sâu nhất của người yêu. Sự trần trụi và nguyên thủy ấy như đưa cả hai lên đến đỉnh của tình và dục.
Xong chuyện, Nam Lãnh thỏa mãn ôm cô vào lòng, anh tựa vào giường, rất muốn hút thuốc nhưng trong điều kiện này thì lấy đâu ra chỉ có thể hôn cô thay cho việc hút thuốc. Anh vỗ nhẹ cái mông đang vểnh lên của cô nhóc cười cười. “Anh nghĩ mình là người thầy giỏi.”
“Cái gì?” Cô gái nào đó vẫn còn rất mệt sau sự điên cuồng vừa rồi, nhớ lại mấy hình ảnh ấy thật sự không chịu nổi mà. Bị anh hôn liên tục cô hơi khó thở đẩy ngực anh. Vừa nâng người lên đã nghe câu này, cô mờ mịt chẳng hiểu gì.
Tay Nam Lãnh bắt lấy con thỏ trước mắt, anh cười trêu ghẹo: “Thật sự không hiểu?”
Lúc này đương nhiên Hàm Hi Họa đã sáng tỏ, cô bĩu môi cắn lấy cái cằm của anh trừng phạt. Tên đàn ông này khi trên giường hoàn toàn là một bộ dạng khác. Phóng túng chết người.
Cả cơ thể trần truồng của Hàm Hi Họa đang nằm trên người anh, phía dưới của cô vẫn tiết ra chất lỏng sền sệt dính trên đùi Nam Lãnh. Anh nhếch miệng vừa ép cô hôn môi vừa dùng tay từ sau mông cô len lõi các ngón tay vào trong. Cả bàn tay anh sau một lúc đã ướt nhẹp, anh vẫn không chịu dừng lại mà càng đi sâu vào hơn.
Hàm Hi Họa không chịu được vặn vẹo eo, bị anh bắt lại cố định. Anh dừng hôn để cô lấy chút hơi thở. “Chúng ta phải tiết kiệm cả khăn giấy.” Người đàn ông khốn kiếp đó cười gian manh thì thầm bên tai cô, khi Hàm Hi Họa còn đang mù mờ thì đã bị lật người nằm ngửa sang một bên.
Nam Lãnh mạnh mẽ tách rộng hai chân thon dài rồi không chút do dự chôn đầu vào nơi ướt át ngập nước của cô càn quét. Hàm Hi Họa cong eo rên rỉ theo từng cử động môi lưỡi của người đàn ông. Cô đã hiểu ý câu đó của anh. Tiết kiệm giấy nên anh dùng chính miệng mình làm sạch giúp cô. Thật đáng ghét.
Lần thứ hai anh đã đi vào từ đằng sau, đây là tư thế thứ hai Nam Lãnh thích. Vậy tư thế anh nghiện nhất là gì, rất nhanh chóng Hàm Hi Họa đã bị Nam Lãnh ôm người đi vào phòng tắm. Anh để nước xả xuống thân thể đang dính chặt của cả hai, giọng nói quyến rũ của anh dụ dỗ cô gái nhỏ đang treo trên người mình: “Kẹp chặt eo anh nào em.”
Ngay khi hai cẳng chân mềm mại của Hàm Hi Họa siết quanh hông người đàn ông, anh lập tức động thắt lưng. Toàn bộ dương v*t vào sâu trong âm đ*o của cô.
Đây chính là tư thế anh nghiện nhất. Nam Lãnh làm rất mạnh, anh không dừng lại giây phút nào, liên tục xâm nhập vào tận đáy của vực thẳm như thể kho báu đang ở nơi ấy chờ anh chạm đến và mang đi.