Là anh! Thật sự là anh!
Cô sợ mình đang nằm mơ, sợ lại là ảo giác, đưa tay, nhéo mạnh vào cánh tay của mình, cơn đau truyền đến khiến cô kêu thành tiếng.
“Nhéo mình cũng tàn nhẫn như vậy, sao?” Giọng nói của anh ôn hòa, đưa tay, kéo cô vào lòng, sau đó dẫn cô đến sân bóng của trường, đứng ở chính giữa.
Lúc này cô nghi ngờ mình không phải nằm mơ, không phải ảo giác, cũng không nhịn được, nước mắt rơi lã chã, đấm vào ngực anh: “Anh tỉnh từ khi nào?”
“Hôm qua.” Lớn tay lớn của anh lau nước mắt trên gò má của cô.
“Vậy tại sao không nói với em! Tại sao không nói cho em anh tỉnh rồi! Anh có biết em đã đợi bao lâu rồi không? Anh có biết em mong nhìn thấy anh tỉnh biết bao không! Anh tại sao không nói với em! Anh có liệu em đã sợ hãi cỡ nào không?”
Nước mắt giống như ngọc trai rơi xuống, từ trên khóe mắt chảy xuống, Diệp Giai Nhi vừa kích động vừa tức giận đưa tay đấm vào lồng ngực của anh.
Đối với sự che giấu của anh, cô vô cùng tức giận, anh sao có thể lừa cô như vậy!
“Anh biết, đương nhiên biết, đều biết hết, nhưng anh muốn chuẩn bị một bất ngờ, để em nhớ bất ngờ này cả đời, cho nên tha thứ cho sự lừa gạt của anh, sức khỏe của anh vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, em thật sự nỡ đánh anh giống như đánh trống, sao?”
Nghe vậy, cô lập tức thu tay lại, nước mắt vẫn đang rơi, cô luôn không thích khóc, số lần cô khóc thật sự không nhiều, nhưng đều khóc vì anh.
“Đây chính là bất ngờ mà anh chuẩn bị sao?” Trong lòng cô vẫn đang oán trách.
Anh tỉnh lại khiến cô vô cùng mừng rỡ, nhưng lừa gạt lại khiến cô oán trách, tức giận.
“Không, đây mới là bất ngờ thật sự…” Khi nói chuyện, cơ thể cao lớn của anh khuỵu xuống, một chân quỳ trên đất, giọng nói trầm thấp: “Em yêu, gả cho anh nhé…”
Đây là màn cầu hôn bất ngờ anh chuẩn bị cho cô, anh muốn khiến cô nhớ mãi khoảnh khắc này, khoảnh khắc chấn động nhất.
Cô sững người, không ngờ về sau vậy mà vẫn còn, cô nhất thời bang hoàng mới mức không kịp phản ứng.
“Một tháng này em đã bỏ ra quá nhiều, vì anh mà vất vả, chúng ta trải qua rất nhiều chuyện khó khăn và không như ý, nhưng đối với trái tim yêu em chưa từng dao động, mãi mãi kiên định như vậy, những điều anh làm không tốt không thể khiến em hài lòng anh sẽ sửa, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta không có lý do không hạnh phúc, từ trước tới nay anh đều nợ một hôn lễ, anh muốn cho em một hôn lễ hoàn mỹ, cuộc đời hạnh phúc, gả cho anh, có được không?”
Áo khoác trên người anh khẽ rơi xuống đất, gương mặt hơi hốc hác càng thêm mê người, anh quỳ một chân trên đất, tao nhã như một chàng hoàng tử.
Hôn lễ hoàn mỹ, cuộc đời hạnh phúc, đó luôn là ước muốn của cô, là ước mơ của cô.
Nhưng nó đến quá đột ngột và chấn động, cô đưa tay che miệng, vẫn sững sờ nhìn anh.
“Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy, gả cho anh ấy, gả cho anh ấy, gả cho anh ấy, gả cho anh ấy, gả cho anh ấy…”
Đột nhiên, một âm thanh rõ ràng mà chói tai lọt vào tai, mặt đất dưới chân dường như cũng chấn động theo.
Cô ôm trán, nhìn thấy học sinh của các tầng đều ùa ra, từ tầng một đến tầng mười, đồng thanh hô bốn chữ này.
Sau đó, lũ lượt lấy ra hoa hồng, tung những cánh hoa hồng màu đỏ kiều diễm từ trên tòa nhà dạy học xuống, tung từ tầng mười, mỗi tầng đều đang tung cánh hoa hồng.
Đứng ở đó, dường như đang thưởng thức một cơn mưa hoa hồng tuyệt đẹp, tà tà rơi từ trên không xuống, sau đó đáp đất, thật đỏ, thật mãnh liệt.
“Không đồng ý sao? Chân của anh hình như có hơi đau…” Lúc này, Thẩm Hoài Dương vẫn không tránh khỏi căng thẳng.
Cô nhìn anh chằm chằm, cũng không lên tiếng, anh có hơi khẩn trương, mắt nheo lại: “Thật sự đau chân, còn không để anh đứng dậy, khả năng sắp ngất rồi.”
Cô vẫn không lên tiếng, anh càng thêm khẩn trương: “Ở trước mặt toàn thể học sinh và thầy cô cả trường, em vẫn sợ anh sẽ ăn hiếp em sao?”
“Không sợ.” Cô cuối cùng nhả ra hai chữ, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ, so với hoa hồng rơi trên đất còn kiều diễm hơn, nói: “Em đồng ý.”
Cô nhìn thấu tâm lý của anh, cô không biết anh vì màn cầu hôn này đã tốn bao nhiêu tinh lực, tốn bao nhiêu tâm tư, nhưng cô muốn nói với anh, cô rất cảm động.
Không có che giấu loại cảm giác đó, muốn chia sẽ sự kích động và tuyệt vời trong lòng với anh, nhìn sâu vào mắt anh và nói: “Em rất cảm động, thật sự rất cảm động, và cảm ơn anh!”
Cơ thể căng cứng thả lỏng, đôi môi của Thẩm Hoài Dương cong lên, ánh sáng tràn ngập, ở trước mặt toàn thể học sinh và thầy cô cả trường, nhân lúc cảnh đẹp của cánh hoa hồng vẫn còn đang rơi từ trên xuống, anh vòng tay, kéo cô vào lòng…
Hạnh phúc có lẽ chỉ như vậy, có một người muốn cho bạn một cảnh tượng có thể khiến bạn nhớ cả đời, dậy sóng ở trong lòng bạn.
Bên ngoài trường học, Huyên Huyên ôm cánh tay, thở dài như bà cụ non: “Haizz!”
Thẩm Trạch Hy không nhịn được mà cảm thấy có hơi buồn cười, khuỵu người xuống, nhìn cô bé: “Cháu thở dài cái gì?”
“Đàn ông đều không đáng tin, cháu vì ba mà lo lắng đau lòng lâu như vậy, nhưng chuyện đầu tiên ba tỉnh lại lại không phải ôm cháu, hôn cháu, vậy mà đi tạo màn lãng mạn với mẹ, thật khiến cháu tổn thương.”
Tiểu quỷ như này, Thẩm Trạch Hy càng nhìn càng thích, ôm lấy cô bé, hôn lên gương mặt mịn màng của cô bé.
Chưa hết, cậu lại xoay người, liếc nhìn cô đứng trong những cánh hoa hồng, đáy mắt và khóe miệng có hơi cay đắng.
Có những lúc không thể không tin câu nói đó, không phải là của bạn, cuối cùng sẽ không phải là của bạn, nếu là của bạn, không ai lấy đi được, thứ không thuộc về bạn, có cướp cũng không cướp được.
Cậu quen cô trước anh cả, nhưng cuối cùng không có duyên phận với cô.
“Haizz…” Thở dài một tiếng, tuyệt nhiên quay người, Thẩm Trạch Hy hoàn toàn buông xuống phần tình cảm chôn trong đáy lòng, từ giờ trở đi, cô chỉ là chị dâu của cậu.
Cô và anh cả dây dưa lâu như vậy, chứng tỏ giữa hai người có duyên có phận, mà cô và cậu là có duyên không phận…
Buổi tối, Thẩm Hoài Dương lái xe chở cô đến bờ hồ của thành phố S.
Thời tiết đã rất lạnh rồi, cho nên buổi tối rất ít người, gần như không có ai, mặt hồ trong màn đêm lấp lánh ánh đèn phản chiếu, gợn sóng lăn tăn trước làn gió lạnh.
Hai tay nắm chặt nhau, nhưng đều không lên tiếng, duy trì sự tĩnh lặng đó, đầu của Diệp Giai Nhi dựa vào vai của anh, từng bước từng bước cùng anh đi về phía trước.
Bầu không khí như này rất yên tĩnh, lại rất đẹp, cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần yên lặng cảm nhận sự ngọt ngào của tình yêu này.
Không lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khẽ khàng của hai người, có thể cảm nhận được sự tuyệt vời của sự tĩnh lặng, thậm chí cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp và dịu dàng.
Đi một vòng hồ thì nhận được cuộc gọi của Thẩm Trạch Hy: “Con gái của anh hỏi hai người khi nào về?”
Diệp Giai Nhi cầm lấy điện thoại, đáp: “Hai đứa có muốn thứ gì muốn ăn không? Chị về sẽ mua cho hai đứa.”
“Con gái của chị nói muốn ăn bánh kem matcha, em không cần cái gì cả, làm ơn có thể về mau mau được không? Con bé bây giờ đang làm loạn trên người em.” Thẩm Trạch Hy hô to, cũng không biết Huyên Huyên ở đầu bên kia làm gì với cậu rồi.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, cũng không đi tiếp nữa, trên đường thì mua bánh kem, còn mua một ít đồ ăn tối, sau đó hai người về nhà họ Thẩm.
Huyên Huyên quả thật đang làm loạn, cầm bút màu, vẽ linh tinh lên mặt Thẩm Trạch Hy, cũng không biết vẽ chó hay heo, cả gương mặt đẹp trai không nhìn ra cái gì cả.
Thẩm Hoài Dương ôm lấy Huyên Huyên, để cô bé ngồi trên đùi: “Sao lại nghịch như vậy, hửm?”
“Không ai chơi với con, chỉ có chú út chơi với con.” Huyên Huyên bất mãn dẩu môi.
“Mẹ con đã mua bánh kem cho con, mau đi ăn bánh kem.” Vỗ hai cái vào mông cô bé, trong giọng nói trầm thấp của anh tràn ngập sự cưng chiều.
Cả ngày hôm nay cô bé cũng điên đủ rồi, sau khi ăn xong bánh kem không bao lâu thì buồn ngủ, Thẩm Hoài Dương ôm cô bé vào lòng, bàn tay lớn vuốt ve gương mặt mềm mại của cô bé.
Hơn một tháng không gặp, quả nhiên cao lên rồi, cũng gầy đi, cằm có hơi nhọn.
Diệp Giai Nhi ngược lại không có cảm thấy gì, cô bé bây giờ đang trong độ tuổi phát triển chiều cao, gầy cũng là điều bình thường.
“Em xin nghỉ kết hôn, chúng ta tổ chức hôn lễ.” Thẩm Hoài Dương đưa mắt nhìn cô.
Cô nhíu mày: “Nhanh vậy sao?”
“Phản ứng của em là sao?” Đối với phản ứng của cô, anh bắt đầu thấy bất mãn: “Nếu cầu hôn đã đồng ý rồi, đương nhiên là phải kết hôn.”
“Em cũng không nói không kết hôn, chỉ là anh không cảm thấy thời gian có hơi gấp rút sao? Chúng ta cứ như này một khoảng thời gian cũng khá tốt, với lại giữa chúng ta cũng chưa yêu đương hẹn hò, trải qua giai đoạn hẹn hò yêu đương rồi kết hôn cũng không muộn, em còn muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương hẹn hò, là con gái, trải qua hai lần kết hôn lại chưa một lần yêu đương hẹn hò, như vậy hợp lý sao?” Cô cũng bất mãn.
Thẩm Trạch Hy vắt chân dáng vẻ biếng nhác, cười híp mắt xem náo nhiệt.
“Có gì hợp lý với không hợp lý, yêu đương hẹn hò khi nào cũng được, sau khi kết hôn cũng có thể yêu đương hẹn hò, cho nên kết hôn trước yêu đương hẹn hò sau.”
Diệp Giai Nhi không khách sáo lườm anh: “Anh vừa rồi không phải còn khá lãng mạn hay sao? Giờ đối với em sao lại có thái độ này rồi? Có phải là cảm thấy dù sao đã có được rồi, đối đãi như nào cũng chả sao cả không?”
Gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương có hơi đen kịt, ánh mắt nhìn cô có hơi tối, cô đang cố ý vặn ý của anh!
Uống một ngụm cà phê, tay của Thẩm Trạch Hy sờ cằm, đôi mắt đào hoa nheo lại, xem ra nói chuyện với phụ nữ cũng là một môn nghệ thuật.
“Đúng rồi, suýt nữa quên nói cho anh một chuyện…” Diệp Giai Nhi đã đi tới cầu thang thì bỗng dừng bước, xoay người nhìn anh: “Anh rải quá nhiều cánh hoa hồng ở trường, có hơi không dễ quét dọn, anh cho người đến xử lý sạch sẽ sân trường đi.”
“…” Thẩm Hoài Dương.
“Ha ha ha…” Thẩm Trạch Hy lại cười nghiêng ngả, ôm bụng, cậu ngã ra sô pha cười: “Anh, xem ra lãng mạn là phải trả giá!”
Một ánh mắt cảnh cáo quét qua, Thẩm Hoài Dương ném Huyên Huyên cho cậu, cũng đứng dậy, đi theo cô về phòng.
Cô không có ở trong phòng ngủ, phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, anh nhấc đôi chân dài đi tới, một giây sau thì nhíu mày, cửa phòng tắm bị khóa trái!