Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 325: Hôn lễ của hai người




Đưa tay gõ nhẹ cửa, anh mấp máy môi, giọng nói trầm thấp tuôn ra: “Mở cửa, anh giúp em tắm lưng.”
“Không cần, em có thể tự tắm.” Cô từ chối.
“Anh sẽ rất nhẹ, sẽ không khiến em cảm thấy đau, ngoan, ra mở cửa…” Anh hạ thấp giọng, dụ dỗ.
Cô lại không thèm ngó ngàng tới anh, tự mình tắm, 20 phút sau ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy anh lười nhác nằm ở một bên giường.
Đi tới trước bàn trang điểm, ngồi xuống, cô lau tóc, mới lau hai cái, khăn lông trong tay đã bị anh cầm lấy, nhẹ nhàng lau cho cô.
“Anh còn chưa khỏe, muốn gì mà muốn! Nếu anh tiếp tục như vậy thì em ngủ với Huyên Huyên!” Cô trực tiếp đưa ra lời cảnh cáo.
Không muốn được không bằng mất, Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại, rất bất mãn mà nhào nặn vài cái ở cặp đào của cô.
Thời gian một tháng này trong lòng cô tràn ngập tâm sự, không thể nào ngủ ngon được, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng buồn ngủ, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Nhìn người phụ nữ gần như dính chặt vào gối mà ngủ say sưa, anh có hơi bất lực, nhiều hơn là sự thương xót, một tháng này, cô quả thật đã rất mệt.
Kéo chăn cho cô, Thẩm Hoài Dương đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Cuối cùng, Diệp Giai Nhi là bị kẹp tỉnh, cô còn đang say giấc nồng, nhưng đột nhiên trên người chợt nặng, sau đó không thở được.
Hôm sau, cô dưới sự đồng hành của anh, không, là dưới sự giám sát của anh đến phòng hiệu trưởng, nói muốn xin nghỉ kết hôn.
Hiệu trưởng cười giống như được mùa, không nói hai lời, trực tiếp đồng ý.
Tổng giám đốc Thẩm cũng đã đến rồi, ai có thể không nể mặt của tổng giám đốc Thẩm chứ?
Hôn lễ tổ chức vào 10 ngày sau, rất là gấp, nhưng dùng lời của anh mà nói, thời gian đã đủ chuẩn bị sẵn sàng trước hôn lễ.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Giai Nhi cảm thấy mình sắp bận chết rồi, thử váy cưới, thử lễ phục, viết danh sách thiệp mời, còn phải chuẩn bị kẹo hỷ để phát.
Tuy những chuyện này không cần cô tự mình làm, nhưng cũng phải ở một bên xem, dù sao là hôn lễ của mình, cô muốn tham gia vào.
Kẹo là cô tự chọn, ngoài ra còn có một hộp socola, trên thiệp mời đính lụa đỏ.
Mỗi tối cô đều bận tới mức có hơi không thẳng được người, cơ bản là đầu chạm gối thì cô có thể ngủ ngay.
Thẩm Hoài Dương rất là đau lòng, mỗi tối anh đều sẽ nhẹ nhàng bóp vai, mát xa cho cô, để cô có thể thấy thoải mái hơn.
“Những chuyện này đều có người làm, em không cần vất vả như vậy, chỉ cần đợi làm cô dâu xinh đẹp nhất là được.” Bóp vai cho cô, anh rất xót.
“Em vẫn muốn tham gia, dù sao cũng là hôn lễ của mình, em có thể bỏ bao nhiêu sức thì sẽ bỏ bấy nhiêu, anh không cần lo lắng, em sẽ làm vừa sức.”
“Được…” Anh nhẹ nhàng nuốt tóc của cô: “Anh cũng xin nghỉ, làm cùng với em, đây là hôn lễ của chúng ta…”
Thời gian 10 ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, trong nháy mắt đã đến buổi tối trước hôn lễ.
Ý của Thẩm Hoài Dương là không tổ chức hôn lễ ở thành phố S, trực tiếp đến nơi cô muốn đi ở nước ngoài, nhưng phần lớn họ hàng người thân của cô đều ở thành phố S, cũng có một số người đã có tuổi, ngồi máy bay sợ là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cộng thêm đi đi về về khá là vất vả, vậy nên cảm thấy tổ chức ở thành phố S là tốt nhất.
Tổ chức hôn lễ là ý gì, không phải là phải trông thật xa hoa, cao quý mà là có được lời chúc phúc của mọi người.
Cô muốn tổ chức hôn lễ này ở trước mặt người thân, để bọn họ chứng kiến hạnh phúc của mình, đây là điều cô mong muốn, cũng là ước mơ của cô.
Mà Thẩm Hoài Dương đều chiều theo cô, chỉ cần là điều cô muốn, chuyện anh có thể làm được thì đều sẽ chiều cô.
Hôn lễ không tổ chức ở khách sạn, mà tổ chức ở Triều Dương Thủy Hiên với khủng cảnh đẹp nhất thành phố S, thác nước trong vắt, những cây phong vàng, thảm cỏ xanh mướt, giống như chốn thế ngoại đào nguyên tuyệt đẹp nhất.
Triều Dương Thủy Hiên đúng như tên gọi là được xây dựng trên nước, trong một hồ nước lớn còn có cây lau sậy đung đua trước gió, cảnh đẹp đến nao lòng.
Hoa bách hợp trắng đan xen hoa hồng đỏ, trên con đường gỗ của Thủy Hiên được rải đầy cánh hoa từ đầu tới cuối.
Khách khứa đều đã ngồi vào chỗ, Trần Diễm An nhìn khung cảnh xung quanh, tấm tắc nói: “Cậu cả Thẩm quả nhiên lãng mạn!”
“Lại không à, Triều Dương Thủy Hiên này mới xây xong, bao nhiêu người nghe tên cũng không thể tới xem thử, anh ta vậy mà tổ chức hôn lễ ở đây!” Thân Nhã cũng đang xuýt xoa cảm thán.
“Nhìn cảnh tượng bọn họ kết hôn, rồi nghĩ lại lúc đó của mình, ài, khác một trời một vực!” Khách sạn quả nhiên không có chút tình thú gì cả.
Thân Nhã mỉm cười, không lên tiếng, mắt nhìn xung quanh, khách cũng đã tới đủ, ngồi vào chỗ, vài phút nữa chính là giờ lành rồi.
Thẩm Hoài Dương đi ra trước, anh mặc sơ mi trắng, vest đen, áo gi lê đen, bên ngoài là chiếc áo vest cùng màu, anh mặc vest chỉnh tề, đẹp trai mà ưu nhã, gương mặt sáng bừng, càng tăng thêm khí chất ngời ngời, thu hút ánh mắt của người khác.
Có không ít phóng viên ở đây, họ đều đang điên cuồng chụp ảnh, ánh đèn chớp nháy màu trắng từ đầu tới cuối không có lúc nào dừng, khiến người ta chói mắt không mở mắt ra được, cả hôn lễ đều được phát trực tiếp từ đầu đến cuối.
Các nhà đài của thành phố S đều đang phát sóng hôn lễ hoành tráng này, ngay cả TV ngoài trời ở quảng trường cũng đang phát trực tiếp.
Trong đó, có không ít chính khách danh lưu, còn có không ít các ông trùm của thương giới, tất cả đều là nhân vật có máu mặt của thành phố S.
Tuy Thẩm Thiên Canh đã vào tù, Tô Tình cũng vào tù, nhà họ Thẩm quả thật phủ một lớp đen, nhưng năng lực của hai anh em nhà họ Thẩm lại không có ai dám nghi ngờ.
Công ty số 1 số 2 ở thành phố S đều do hai anh em lần lượt sáng lập, ngoài điều này, công ty của Thẩm Hoài Dương đã rải rác ở Nhật, Hàn, quy mô càng lúc càng lớn, thật đúng là ông trùm thật sự, ai lại dám đắc tội với anh chứ?
Còn những chuyện lùm xùm của nhà họ Thẩm, lúc đầu có rất nhiều lời rì rầm bàn tán, nhưng thời gian trôi qua, có người đã quên, thỉnh thoảng khi nhớ tới cũng chỉ cảm thán vài câu.
Cúi đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt sâu thẳm lại dịu dàng của anh nhìn chằm chằm về một nơi.
“Nhìn kìa, cậu cả Thẩm lúc này đã nôn nóng nhìn giờ rồi, quả nhiên là muốn lấy vợ lắm rồi.” Trần Diễm An chọc.
Thân Nhã nghĩ, đi vòng lâu như vậy, Diệp Giai Nhi cuối cùng cũng có thể hạnh phúc rồi, tuy đã trải qua không ít đau khổ và thử thách, nhưng cũng là chuyện tốt.
Tình yêu cần trải qua gian khổ, qua muôn ngàn thử thách, đây mới là tình yêu thật sự.
Giai Nhi và anh gặp nhau trong hôn lễ của cô ta, không ngờ, hôn lễ của mình ngược lại cũng thúc đẩy hạnh phúc của bạn thân, đây cũng là duyên phận, chuyện tốt.
Sau đó, một bóng người màu trắng từ bên kia từ từ đi tới, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua.
Diệp Giai Nhi mặc váy cưới trắng, tà váy trắng được may xếp thành vô số nếp gấp, một lớp vải voan nhẹ được phủ lên tạo độ xếp li, đường ren cách điệu trên cổ tay càng tôn lên vẻ nữ tính, trên vờ vai trắng ngần điểm xuyết những bông hoa hồng trắng nối thành hình xoắn ốc, cắt may khéo léo, phô diễn hoàn hảo vòng eo mảnh mai của cô, tà váy bồng bềnh khiến cô giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích, ưu nhã mà xinh đẹp.
Cô từ từ đi trên cầu gỗ được xây dựng trên mặt hồ, hai bên là những đóa hoa trắng đỏ xen kẽ, dưới chân là những làn sóng lăn tăn trước gió thu, và cả những cây lau sậy đang nhảy múa vì cô, khẽ đung đưa…
Rất đẹp, thật sự rất đẹp, bối cảnh là những cây phong đỏ và vàng, làn nước trong vắt, đẹp như một bức tranh, cô vừa thanh thuần vừa gợi cảm, bước ra từ trong tranh, kinh diễm lòng người.
Khoảnh khắc người con gái khoác trên mình chiếc váy cưới chính là lúc cô ấy xinh đẹp động lòng nhất trong cuộc đời, cô ấy sẽ nhận được mọi ánh nhìn và lời chúc phúc.
Mọi người đều nói khoảnh khắc người đàn ông nhìn thấy người con gái mình yêu mặc váy cưới trong lòng cũng sẽ dâng trào cảm xúc, cách xa như vậy, cô nheo mắt nhìn anh.
Đôi môi của anh cong lên, đôi mắt sâu như biển khơi, kết hầu chuyển động, ánh mắt càng không rời khỏi cô.
Cho người loại cảm giác giống như anh không nhìn thấy bất thứ thứ gì khác, chỉ nhìn thấy duy nhất mình cô, bị vẻ đẹp của cô tác động.
Dù mọi thứ trên đời này có đẹp tới nhường nào đi nữa, cũng không thể sánh được vẻ đẹp của cô lúc này, dù mọi thứ trên đời này có đẹp nữa, cũng không thắng được sự cảm xúc và vui sướng cô dành cho anh…
Anh chỉ có thể nhìn thấy cô, cũng chỉ muốn cô, mu bàn tay buông thõng bên người nổi ít gân xanh, Thẩm Hoài Dương đang khống chế, dùng tất cả sức lực trên người kìm nén sự kích động và khát vọng muốn lao về phía cô…
Quách Mỹ Ngọc ở bên cạnh đỡ cô, Huyên Huyên ở đằng sau nhấc váy cưới cho cô, cô bé rất cẩn thận, sợ váy cưới quét đất, cũng sợ bị giẫm bẩn.
Thẩm Trạch Hy ngồi ở vị trí của hàng đầu tiên, trên gương mặt nở nụ cười, nhìn cô.
Cô đi từ từ, nhưng mỗi bước đều giống như giẫm lên trái tim của Thẩm Hoài Dương, trái tim của anh đập nhanh hơn theo bước chân của cô.
Thẩm Hoài Dương lại cảm thấy một đoạn đường ngắn ngủi, lại xa như vậy, dưới ánh nhìn của mọi người, cô cuối cùng cũng đứng trước mặt anh.
Khóe mắt của Quách Mỹ Ngọc không kìm được mà đã có hơi ươn ướt, trao tay của Diệp Giai Nhi vào trong tay Thẩm Hoài Dương: “Sau này, con bé giao cho con rồi.”
“Vâng, thưa mẹ.” Anh đáp, rất trầm, rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của cô, ánh sáng tỏa khắp.
Thẩm Trạch Hy đi tới, cậu vòng cánh tay qua vai của Quách Mỹ Ngọc, đỡ bà đi sang một bên.
“Bây giờ bắt đầu hôn lễ.” Mục sư nhìn mọi người, nở nụ cười khẽ, đứng ở giữa hai người: “Chúa, người sẽ chứng kiến đôi trai gái bước vào thánh đường hôn nhân thần thánh này, theo ý muốn của Chúa, hai người hòa thành một thể, họ sẽ tôn trọng hôn nhân, sống bên nhau tới bạc đầu.”
“Trước khi đọc lời tuyên thệ, nếu có ai ngăn cản sự kết hợp của bọn họ thì xin hãy đứng ra, hoặc mãi mãi duy trì yên lặng.” Dứt lời, ánh mắt của ông ta nhìn sang Thẩm Hoài Dương: “Chú rể, con có bằng lòng lấy cô gái này làm vợ của con, bất luận lúc ốm đau hay khỏe mạnh, hoặc bất cứ lý do gì khác, đều sẽ yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy, mãi mãi chung thủy với cô ấy cho tới khi tận cùng của sinh mệnh không?”
Anh như muốn nhìn vào nơi sâu nhất trong người cô, mở miệng, nói từng câu từng chữ: “Con bằng lòng.”
“Cô dâu, con có bằng lòng lấy người đàn ông này làm chồng của con, bất luận lúc ốm đau hay khỏe mạnh, hoặc bất cứ lý do gì khác, đều sẽ yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, mãi mãi chung thủy với anh ấy cho tới khi tận cùng của sinh mệnh không?” Mục sư xoay sang cô dâu.
Vẻ mặt của cô rạng rỡ, giọng nói nhẹ nhàng như một làn gió, nắm lấy tay của anh: “Con bằng lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.