Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 328: Bị đày vào lãnh cung




Trên xe.
Cô gái nhỏ vẫn đang làm ra vẻ dạy dỗ, Thẩm Trạch Hy đã nghe đến mức có chút đau đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” “Chú biết sai rồi.”
Lúc này Huyên Huyên mới hài lòng, đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra: “Điện thoại.”
Điện thoại đặt ở bên cạnh, cô bé cầm lấy, sau đó bảo Thẩm Trạch Hy gọi điện cho cho Diệp Giai Nhi, đợi đến khi được kết nối: “Mẹ!”
“Huyên Huyên, con đã ăn gì chưa?” Giọng nói của Diệp Giai Nhi rất dịu dàng, mấy ngày không gặp, quả thật cô cũng rất nhớ cô nhóc.
“Ba nhỏ sẽ không để con bị đói đâu, mẹ với ba đang ở đâu thế? Lúc nào mới trở về? Có phải đã quên mất con rồi không, hai người lén lút trốn ra ngoài chơi, không đưa con theo!”
“Mẹ và ba sẽ về sớm thôi, mẹ sẽ mang quà về cho con, nhớ phải ngoan ngoãn, phải nghe lời ba nhỏ, biết chưa?”
Ngắt điện thoại, Diệp Giai Nhi nhìn phong cảnh trước mặt, ánh trăng chiếu xuống mặt biển, giống như được phủ lên một tầng ánh sáng bạc, ánh sáng phản quang lấp lánh, sáng ngời.
Ở phía chân trời lúc này mới lộ ra đường màu trắng bạc đầu tiên, trời vẫn chưa sáng, Diệp Giai Nhi nhìn sang bên cạnh, người đàn ông vẫn đang ngủ say.
Không muốn làm ồn khiến anh thức dậy, càng không muốn vừa mới mở mắt ra đã bị anh đè xuống làm chuyện kia, vì vậy động tác của cô rất nhẹ, rất nhẹ.
Cuối cùng thậm chí cô đã đi ra khỏi khách sạn, người đàn ông đang ngủ say vẫn không biết gì, khóe miệng cô lộ ra ý cười, đi ra khỏi khách sạn.
Có lẽ do dậy hơi sớm, những đường, ngõ nhỏ đều rất yên ắng, chỉ có tiếng bước chân của cô vọng lại, hương hoa phảng phất trong không khí.
Ngay những con đường nhỏ, ngõ nhỏ ở đây đều mang theo màu sắc riêng, nó không đơn giản, khô khan mà vô cùng lãng mạn, hai bên đều là hoa.
Một lúc sau, mắt Thẩm Hoài Dương mới chậm rãi nheo lại, ánh mắt nhìn vào trong lòng, sau đó sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Sự mềm mại trong lòng đâu phải là cơ thể của người phụ nữ, mà lại là cái gối dựa!
Trên người mặc áo tắm màu trắng, một mảng ngực lớn màu đồng lộ ra bên ngoài, tìm khắp phòng tắm, nhà vệ sinh, phòng sách, bể bơi, nhưng vẫn không thấy hình bóng của cô.
Đứng trước cửa sổ sát đất lớn, anh gọi điện thoại cho cô, vừa mới được kết nối, giọng nói u ám đã vang lên: “Em đang ở đâu?”
Giọng nói kia vô cùng giống với oán phụ, Diệp Giai Nhi hít thở không khí trong lành, tâm trạng rất tốt trả lời anh: “Đang ở trên đường.”
“Vất chồng một mình trong khách sạn, em thì tiêu diêu tự tại, hả?” Sắc mặt anh vô cùng khó coi.
“Không phải anh vẫn chưa dậy sao? Chồng à, bây giờ em đang ở cửa hàng trang sức, anh có muốn đến không?”
Tiếng chồng kia khiến cơn tức giận trong lòng Thẩm Hoài Dương lập tức biến mất: “Ngoan ngoãn đứng ở đó, không được nhúc nhích, anh đến ngay...”
Quả thật là rất nhanh, chưa đến ba mươi phút, người đàn ông đã đứng trước mặt cô, giống như muốn trừng phạt, tay anh cố ý véo mũi cô.
Cô lườm anh, người ta đi ra đi vào, anh đang làm cái gì vậy?
Tuần trăng mật sắp kết thúc rồi, cô muốn mang một ít quà trở về, anh cũng hiếm có được sự kiên nhẫn, ở bên cạnh cô, chọn quà.
Lúc gần chạng vạng tối, nhìn thấy ở bờ hồ có người vẽ phác họa, Diệp Giai Nhi kéo Thẩm Hoài Dương đi đến, ngồi trên bờ biển.
Từ trước đến nay Thẩm Hoài Dương không thích thứ này, lông mày nhíu lại, nhìn ra sự khó chịu của anh, Diệp Giai Nhi cau màu: “Có phải anh không muốn vẽ với em?”
“Không có...” Ở trước mặt vợ, lại nhìn vẻ mặt này của vợ, anh cũng không biết phải trả lời như thế nào.
“Không tồi, còn biết cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Diệp Giai Nhi cười híp mắt, lười biếng dựa đầu vào vai anh, hai tay vòng qua cổ anh.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương vì sự thân mật của cô mà trở nên dịu dàng, nếu như có phúc lợi như vậy, ngồi đây phác họa cũng rất tốt.
Xung quanh có tiếng piano truyền đến, lanh lảnh, xa xăm, ca khúc được đàn rất hay.
Phía sau là biển, xung quanh là tiếng nhạc tuyệt vời, bên cạnh là anh, thỉnh thoảng còn có gió thổi qua, rõ ràng rất đẹp.
Nhắm mắt lại, dựa vào ngực anh, nụ cười trên khóe miệng cô tràn đầy sự thỏa mãn và hạnh phúc, mà ánh mắt anh rủ xuống, đôi mắt sâu, tình cảm dạt dào dường như có thể làm lay động ra ra ánh trăng đầy trời...
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người quay trở về thành phố S, ở trên máy bay hai người đều ngủ say.
Lúc đến sân bay, Thẩm Trạch Hy dẫn theo Huyên Huyên đã đứng đợi từ lâu, nhìn thấy Diệp Giai nhi, cô nhóc vội vàng chạy đến.
Diệp Giai Nhi cúi người xuống ôm cô bé vào lòng, cô bé vẫn luôn truy hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đã quên con rồi!”
Cô có chút không nhịn được mà bật cười, quên ai còn được chứ sao có thể quên cô nhóc của cô?
Đã là buổi chiều, mấy người đi đến nhà hàng Pháp gần đó, ăn bữa tối xong, Thẩm Trạch Hy tạm thời có việc, nên đã rời đi.
Sau khi ba người trở về nhà họ Thẩm, Huyên Huyên đi làm bài tập, Diệp Giai Nhi đi vào phòng tắm, khẽ nhướng mày, Thẩm Hoài Dương cũng đi theo sau, còn khóa trái cửa nhà tắm lại.
Cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của sói, dưới sự ép buộc của người đàn ông, phải tắm uyên ương.
Hai chân run rẩy, cô thở hổn hển đi ra khỏi phòng tắm, nhưng nhìn thấy Huyên Huyên cong cái mông nhỏ nằm bò trên giường, nhìn thấy cô đi ra, vỗ vào vị trí bên cạnh: “Mẹ, đi ngủ thôi.”
Sau đó, Thẩm Hoài Dương đi ra, giọng nói trầm thấp: “Trở về phòng mình ngủ đi.”
“Không! Ba với mẹ lén chạy ra ngoài lâu như vậy mà không dẫn con theo, tối nay con nhất định phải ngủ với mẹ!” Cô bé không sợ anh đâu.
Nheo mắt lại, Thẩm Hoài Dương sải bước đi đến, bế Huyên Huyên đang chơi xấu lên, bế ra ngoài.
Huyên Huyên không chịu, hét lên, đưa tay ra đánh vào lưng ba, trong cái miệng nhỏ không ngừng hét lên, mẹ cứu con, mẹ cứu con, ba muốn giết người diệt khẩu!
Mới có mấy ngày không gặp, bây giờ ngay cả giết người diệt khẩu cũng đã học được rồi!
Diệp Giai Nhi cũng nhớ Huyên Huyên, mấy ngày này quả thật có chút thiếu hụt cô bé, giành lấy Huyên Huyên từ trong tay Thẩm Hoài Dương, đưa tay ra chỉ về phía cửa phòng: “Tối nay hai mẹ con em ngủ với nhau, anh ngủ một mình đi.”
“Mẹ vạn tuế! Mẹ vạn tuế!” Huyên Huyên vui vẻ nhảy cẫng lên, đắc ý làm mặt quỷ với ba.
“Thời gian tân hôn còn chưa hết, nhanh như vậy anh đã bị đày vào lãnh cung rồi, hả?” Anh nheo mắt lại, không có ý rời đi.
Huyên Huyên không chịu, hai tay trắng nõn, mềm mại dùng lực đẩy ba của mình: “Ba ra ngoài! Ba ra ngoài đi! Mẹ mau lên, cùng đẩy đi!”
Hai mẹ con cong mông lên, hợp lực đẩy người đàn ông ra.
So với hai mẹ con, Thẩm Hoài Dương nhàn nhã hơn nhiều, lười biếng quan sát hai người.
Lúc nãy trong phòng tắm, sức lực trên người Diệp Giai Nhi đã bị người đàn ông này ép sạch, bây giờ làm sao còn sức chứ, đẩy mấy cái, cô xua tay: “Mẹ không được rồi, con tự đẩy đi, mẹ đi nghỉ ngơi một lúc đây.”
Huyên Huyên bĩu môi, cơ thể vặn vẹo, vô cùng bất mãn: “Mẹ, sao mẹ có thể như vậy!”
“Còn muốn ngủ ở đây, thì ngoan ngoãn nằm ngủ ở giữa cho ba, nếu không quay về phòng mình ngủ.”
Càng thêm bất mãn, Huyên Huyên cũng biết khi nào nên dừng lại, hừ một tiếng, nằm vào giữa hai người, lập tức chui vào lòng Diệp Giai Nhi: “Mẹ, thật thơm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.