“Nói cho mẹ biết, mấy ngày nay con với chú út làm những gì?” Diệp Giai Nhi cảm thấy Trạch Hy rất kiên nhẫn, một mình có thể chăm sóc đứa nhỏ bảy tám ngày.
“Làm rất nhiều, rất nhiều, chú út sẽ đưa con đi chơi khắp nơi, còn mua đồ chơi cho con, dẫn con đi ăn, còn đưa con đi thăm bà nội.”
Giọng nói của Huyên Huyên còn non nớt, cô bé không biết thù oán giữa những người lớn, cũng không biết những vướng mắc giữa người lớn, cô bé chỉ là một đứa trẻ.
“Chú út còn mang đồ ăn đến cho bà nội, đưa ảnh kết hôn của ba mẹ cho bà nội xem, sau đó bà nội khóc, khóc rất thương tâm!”
Diệp Giai Nhi không nói gì, theo bản năng nhìn người đàn ông bên cạnh.
Sắc mặt anh mặc dù bình tĩnh, nhưng đã không còn sự thoải mái như lúc nãy, có chút nặng nề, có chút u ám.
“Đúng rồi, lúc bọn con đi ra va phải một chị cảnh sát, kem trong tay con rơi đúng vào ngực của chị cảnh sát, chú út đưa tay ra lau, kết quả bị chị cảnh sát tát cho một cái, rất vang dội đó!”
Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng mà Huyên Huyên nói, khẽ cười, đưa tay lên vỗ lưng Huyên Huyên, dỗ cô bé ngủ.
Thật sự là quá buồn ngủ, vừa dỗ Huyên Huyên ngủ, đồng thời cô cũng bất giác chìm vào giấc ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu, có lẽ là hai tiếng, cũng có thể là ba tiếng, cảm thấy cổ họng có chút khô, cô mở mắt ngồi dậy, muốn rót nước uống.
Nhưng vô tình ánh mắt cô lại nhìn thấy bóng người đứng trước cửa sổ, trong phòng không bật đèn rất tối, anh đứng ở đó, giống như bị bóng tối bao phủ lấy, giữa ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.
Lông mi khẽ run lên, cô đắp chăn cho Huyên Huyên xong, nhẹ nhàng đứng sau anh, hai tay ôm lấy eo anh.
Rõ ràng không ngờ cô lại tỉnh, Thẩm Hoài Dương có chút ngạc nhiên, dập điếu thuốc: “Sao lại tỉnh rồi? Không phải là bị khói thuốc làm cho ngột ngạt mà tỉnh lại đấy chứ?”
“Không có, anh không cảm thấy nên phối hợp với em một chút sao, tốt nhất là bị dọa sợ mà hét lên.” Má cô nhẹ nhàng cọ lên tấm lưng rộng rãi và ấm áp của anh, hấp thu lấy hơi ấm, cô nói đùa.
“Biết rõ là em, sao có thể bị dọa sợ chứ?”
“Câu nói này em rất thích nghe, có chút hương vị dịu dàng, ấp áp.” Cô đứng trước mặt anh, nhìn anh thật sâu: “Đi thăm bà ấy đi.”
Người cô đang ám chỉ là ai, trong lòng cô biết rất rõ, đương nhiên anh cũng không mơ hồ.
Anh nhìn cô, không nói gì, Diệp Giai Nhi đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh: “Chúng ta đều may mắn bình an vô sự, không phải sao?”
Yết hầu khẽ động, Thẩm Hoài Dương ôm cô vào lòng, anh ôm rất chặt, dường như muốn khảm cô vào trong xương tủy của mình.
“May mắn chúng ta đều bình an vô sự, vì vậy mới có chỗ trống cho sự tha thứ, nếu không cả đời này sẽ không tha thứ, ngày mai em sẽ đi cùng anh.”
“Ừ...” Từ trong cổ họng anh nói ra một từ.
Thực ra, Diệp Giai Nhi nói những lời này, là không muốn nhìn thấy anh hút thuốc vào nửa đêm, cô không muốn anh như vậy.
Còn về Tô Tình, sự thù hận trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, vì vậy cho dù cô đi, cũng chỉ là cố gắng bên ngoài mà thôi.
Ngày hôm sau.
Hai người đi đến trại giam, lúc Tô Tình đi ra, nước mắt bà ta đã lập tức rơi xuống, sự hổ thẹn ở sâu trong lòng đến từ Thẩm Hoài Dương.
Lúc này, nhìn thấy anh nguyện ý xuất hiện trước mặt mình, Tô Tình quả thật rất kích động!
Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại, đúng như lời Trạch Hy nói, bà đã đen đi, gầy đi, nhưng tinh thần rất tốt, bây giờ, anh cũng yên tâm rồi...
“Hoài Dương....” Tô Tình nghẹn ngào, nhìn anh qua một chiếc cửa sổ, chỉ cần anh tình nguyện đến gặp bà ta, tất cả đều sẽ tốt đẹp.
“Sống thế nào?” Đôi môi mỏng của anh nói ra một câu, nói cách khác, có thể nói, có thể nói cũng chỉ có một câu như vậy.
“Mẹ rất tốt, thật sự rất tốt, chỉ cần con không có chuyện gì là tốt rồi, không sao là tốt rồi...” Nước mắt bà ta rơi đầy mặt, nhìn thấy Diệp Giai Nhi ở phía sau, bà ta nói: “Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Diệp Giai Nhi cũng không nói gì, trong lòng cô vẫn có sự xa cách với Tô Tình, lúc này không thể giả vờ tươi cười chào hỏi được, không thể giả bộ bao dung xóa bỏ tất cả những chuyện trong quá khứ kia đi.
Tình tình cô quá thành thật, từ trước đến nay không thích lừa dối, cũng không học được cách lừa dối, trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt sẽ thể hiện cái đó.
“Mẹ biết, những chuyện kia đều là lỗi của mẹ, là mẹ bị ma che mờ mắt, mẹ không có lý do cũng không có mặt mũi xin hai đứa tha thứ, hôm nay hai đứa có thể đến đây thăm mẹ, mẹ đã vô cùng thỏa mãn rồi, vào đây lâu như vậy, chưa từng vui vẻ như ngày hôm nay.”
Tô Tình đưa tay lên lau nước mắt, quay mặt về phía Diệp Giai Nhi: “Thật sự xin lỗi, xin lỗi vì những chuyện đã làm với cô, tôi xin lỗi, còn có cảm ơn cô, cảm ơn cô vẫn luôn ở bên cạnh thằng bé, đợi sau khi tôi ra ngoài, sẽ cố gắng hết sức để có được sự tha thứ của cô.”
Nhìn bà ta, Diệp Giai Nhi vẫn duy trì sự im lặng, có chút thắt lại, không phải vì hai câu dễ nghe, vài câu nhẹ nhàng là có thể tháo dỡ.
Nhưng cô có thể lựa chọn đến thăm bà ta, đối với bà ta mà nói đây đã xem như là sự nhượng bộ rất lớn.
Trong lòng Tô Tình cũng biết rất rõ, lúc trước bà ta đối xử với cô rất quá đáng, bây giờ thái độ của cô như vậy cũng rất bình thường, con người không thể lòng tham vô đáy, mong ước quá nhiều.
Cho dù chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng nụ cười trên khuôn mặt Tô Tình lại không ngừng hiện lên, đến tận khi bị đưa vào trại giam, vẫn là một khuôn mặt tươi cười.
Đi ra khỏi trại giam, hai người khoác tay nhau, dọc theo hai hàng cây ngô đồng bên đường đi về phía trước.
Lá cây ngô đồng đã dần chuyển qua màu vàng, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, lúc dẫm chân lên, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh giòn giã.
....
Một tuần sau, Thẩm Hoài Dương mua que thử thai, muốn đích thân thử thai cho cô, Diệp Giai Nhi đỏ mặt, đuổi anh ra ngoài.
Cô ở trong nhà vệ sinh, anh đứng ở bên ngoài.
Rất lâu sau, cô đi ra, anh nóng lòng hỏi cô kết quả sao rồi.
Cô lắc đầu: “Không mang thai, bác sĩ nói xác xuất mang thai của em là rất nhỏ, muốn mang thai, không dễ dàng như vậy đâu.”
Nghe thấy vậy, Thẩm Hoài Dương lại không cho là như thế, lạnh lùng chế giễu nói: “Anh không phải là một người đàn ông bình thường, về kích thước, hay là thời gian, bọn họ không thể so sánh được, từ ngày hôm nay chúng ta nhất định phải vạch ra một kế hoạch!”
“Kế hoạch gì?”
“Mỗi ngày một lần....”
Cái gì mà mỗi ngày một lần? Sau khi Diệp Giai Nhi phản ứng lại, cô có chút kinh hãi, mỗi ngày một lần, cô thật sự sẽ chết đó!
Nhưng, người đàn ông bây giờ không quan tâm cô như thế nào, anh đã hạ quyết tâm, bây giờ chỉ đợi để thực hiện.
Quả thật, rất đúng với câu nói kia, trời không phụ lòng người, một tháng sau, cuối cùng cô cũng mang thai, đột nhiên cảm thấy thời tiết thật tốt.
Mang thai chính là anh không thể muốn làm gì thì làm với cô, tâm trạng vui sướng, khoan khoái và tươi đẹp.
Nhưng Thẩm Hoài Dương cũng không hời hợt, anh mua rất nhiều sách liên quan đến phụ nữ có thai, sau khi phê duyệt tài liệu, anh lại đi đọc sách.
Huyên Huyên một dạo ghen tỵ: “Ba có mới nới cũ, có em bé rồi, ngay cả con cũng không cần nữa, ba cho con làm con thừa tự của chú út đi, để hai người bọn con sống với nhau.”
Đưa ngón tay lên, khẽ dí vào trán của cô nhóc, Thẩm Hoài Dương hơi nâng cằm lên, giáo huấn: “Nhiều lời, còn không đi làm bài tập đi.”
Đối với đứa bé này, Thẩm Hoài Dương quả thật đã dùng toàn bộ tinh lực của anh, bởi vì đứa bé này mang theo quá nhiều thứ, sự tiếc nuối và áy náy của anh.
Đối với sự hổ thẹn không thể chăm sóc Huyên Huyên, không thể tận mắt chứng kiến Huyên Huyên trưởng thành, kể cả việc mất đi đứa con lần trước, tất cả sự áy náy của anh đều bù đắp lên người đứa bé này.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến đứa bé, không quan tâm là lớn hay bé, tất cả anh đều tự mình làm, không nhờ người khác làm hộ.
Cuộc sống bình dị, nhưng cũng rất hạnh phúc, ngọt ngào, Diệp Giai Nhi đã xin nghỉ việc ở trường tiểu học, mỗi sáng đều sẽ cùng Thẩm Hoài Dương đưa Huyên Huyên đi học, sau đó anh đi đến công ty, cô đi dạo phố, nếu không sẽ đi đến vườn sau để cắt tỉa hoa.
Trước khi đứa bé ra đời, cô đều sẽ ở nhà họ Thẩm, đợi sau khi đứa bé được sinh ra, có thể sẽ tiếp tục đi làm.
Cô đang đọc sách, thì điện thoại vang lên, cô nhấc máy: “Chồng à.”
Thời gian trôi đi, lúc đầu khi nói ra hai từ chồng à này chỉ cảm thấy ngại ngùng, bây giờ đã thuận miệng như vậy.
“Muốn ăn cái gì? Lúc về anh mua cho em...”
“Muốn ăn mứt hồng, với mận chua.” Cô đặt sách xuống, đứng dậy: “Mấy giờ anh về? Muốn ăn gì?”
“Em nấu mỳ là được rồi, bây giờ anh đang đi đón Huyên Huyên, rất nhanh bọn anh sẽ trở về...” Giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng.
“Được.”
Nhìn thời gian, đã gần sáu giờ, Diệp Giai Nhi đứng ở bên ngoài nhà họ Thẩm, mỗi buổi chiều đợi anh và Huyên Huyên về nhà đã trở thành thói quen của cô.
6h10, chiếc xe Bentley màu đen kia xuất hiện trong tầm mắt, dừng lại, người đàn ông với thân hình cao lớn bế Huyên Huyên đi xuống.
“Không nghe lời, tại sao lại đứng đợi ở đây?”
Anh bất mãn cau mày, bàn tay to lớn ôm cô vào lòng, cầm tay cô, đi vào nhà.
“Nghe thấy hai người sắp trở về, em có chút ngồi không yên.”
“Nhớ chồng, quan tâm chồng…” Khóe miệng cong lên, Thẩm Hoài Dương khẽ hôn lên môi cô, tâm trạng vô cùng tốt.
Huyên Huyên ở trong lòng cũng không cam lòng, chu cái môi nhỏ về phía trước, ba hôn một cái, mẹ hôn một cái, cô bé mới hài lòng.
Diệp Giai Nhi cầm lấy hộp quà anh đang cầm trong tay, mứt hồng, mận chua, cô khẽ cười, dựa vào ngực anh, theo bước chân của anh, từng bước, từng bước đi về phía trước, cách đó không xa, đó chính là nhà của bọn họ, chốn trở về, còn có sự hạnh phúc….
Cuộc sống có trải qua tình cảm mãnh liệt, nhưng cũng có lúc bình thường, sau khi trải qua tình cảm mãnh liệt, nhiều hơn vẫn là sự bình lặng, nhưng sự bình lặng thế này mới có thể khiến tình cảm giữa hai người trường tồn, đây mới là cuộc sống.
Ánh chiều tà chiếu lên lưng ba người, dường như được phủ một vầng hào quang mờ ảo, thật ấm áp và đẹp đẽ...
- --Phần một hoàn---