Lâm Thanh Hàm họp xong tâm tình cũng không tốt, nhưng lại bị Khúc Mặc Thương chọc cười. Quả nhiên, cô thỉnh thoảng ngớ ngẩn đặc biệt đáng yêu.
Nhìn thấy Lâm Thanh Hàm cười, Khúc Mặc Thương càng thêm xấu hổ, nhưng Lâm Thanh Hàm không hiểu sao lại muốn trêu chọc cô, nàng ngồi xuống nhìn Khúc Mặc Thương nói: "Đây là lần đầu tiên có người khen tôi như vậy."
Khúc Mặc Thương còn tưởng nàng đang nói mình khen nàng lợi hại, nghi hoặc hỏi: "Sao có thể, em thật sự rất lợi hại, nói rất tốt, hơn nữa em lại là tổng tài, sao có thể không có người khen em?"
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm khẽ đảo, khẽ cười nói: "Ý của tôi là, không ai nghe tôi nói xong lại khen tôi xinh đẹp."
Khúc Mặc Thương đột nhiên không kịp phòng bị trước những gì nàng nói, mặt đỏ bừng, há miệng không nói được câu nào: "Kia... kia sao có thể, vốn dĩ em đã rất xinh đẹp, không, không phải, ý tôi là em là lão bản của bọn họ, khí tràng lại cường như vậy, ai dám khen em ở trước mặt em."
Lâm Thanh Hàm liếc nhìn cô một cái: "Vậy sao chị dám?"
Ánh mắt Khúc Mặc Thương dao động, sờ sờ lỗ tai, cuối cùng ánh mắt nhanh chóng đặt ở trên cái cốc của Lâm Thanh Hàm: "Lâm, tôi đi lấy trà cho em."
Nhìn cô cầm cốc chạy đi, Lâm Thanh Hàm cười lắc đầu, nhưng sau khi trêu chọc người xong, nàng thần thanh khí sảng, cúi đầu chuyên tâm làm việc.
Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Thanh Hàm không an bài nhiều việc cho cô để cô thích nghi với công việc, chỉ đưa cho cô một xấp tài liệu để cô đọc trong văn phòng.
Sau khi Khúc Mặc Thương mang trà về, cô ngồi vào bàn làm việc và đọc kỹ thông tin tài liệu nàng đưa cho cô. Lâm Thanh Hàm nói ở đây có một số hạng mục cùng thông tin cơ bản vào thời điểm đó, mấy phần tư liệu này có tồn tại lỗ hỏng, để Khúc Mặc Thương tự mình nhìn xem ở đó có vấn đề gì.
Khúc Mặc Thương đang ôm một xấp tài liệu, có chút khẩn trương, mặc dù biết Lâm Thanh Hàm không vì thử mình, nhưng cô vẫn muốn thể hiện những mặt tốt nhất của mình cho đối tượng mình thầm thích, vậy trong mắt nàng có phải cô đáng tin cậy một chút hay không?
Sau khi Lâm Thanh Hàm hoàn thành việc đang làm, nàng nhìn lên thấy Khúc Mặc Thương đang ngồi đó xem tài liệu. Nàng luôn biết Khúc Mặc Thương đang học tập, nhưng nàng chưa từng thấy bộ dáng Khúc Mặc Thương nghiêm túc đọc sách làm việc trông như thế nào.
Cô ngồi rất đoan chính, sống lưng thẳng nhìn rất đẹp. Khi xem tài liệu đầu hơi nghiêng, mắt chuyên chú thâm thúy, hơi cúi đầu xuống, khi mắt lướt qua tờ giấy thì đầu cô chậm rãi chuyển động. Cô mím môi dưới, lông mày nhíu lại, đưa tay làm dấu trên tờ giấy, nhìn giống như học sinh đang ứng phó với kỳ thi lớn.
Nhưng lúc này cô mặc áo sơ mi màu lam, sườn mặt tinh xảo có chút trầm ổn, lại không có chút cảm giác non nớt, nếu không nói trí nhớ của cô vẫn là mười lăm tuổi, sẽ không có người phát hiện ra có cái gì không đúng.
Lâm Thanh Hàm vừa nhìn cô vừa suy nghĩ, khi Tôn Nhã gõ cửa đi vào nàng mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Mà Khúc Mặc Thương quá tập trung bị cả kinh rồi lấy lại tinh thần, lễ phép cười với Tôn Nhã vừa đi vào.
"Lâm tổng, phó tổng có chuyện tìm ngài, nói là có liên quan đến dự án Dung Lan Phủ.
Mặc dù Khúc Mặc Thương không đến Thiên Thịnh, nhưng cô cũng đã tìm hiểu về công việc kinh doanh cùng các dự án cốt lõi của Thiên Thịnh, đương nhiên cô biết dự án Du Lan Phủ chính là mảnh đất mà Cảnh Thái cùng Thiên Thịnh hợp tác.
Lâm Thanh Hàm nhìn cô một cái, sau đó nói với Tôn Nhã: "Tôi hiểu rồi, để hắn ở phòng họp chờ tôi, tôi qua ngay."
Lâm Thanh Hàm nói xong liền đứng dậy nhìn đồng hồ đeo tay: "Thời gian không còn sớm, nhớ đi ăn cơm, bên ngoài có chỗ ăn cơm, công ty cũng có căn tin nhân viên chuyên môn, đồ ăn cũng không tệ lắm, tôi để Tôn Nhã đưa thẻ cho chị, chị cũng có thể đến đó ăn."
Khúc Mặc Thương gật đầu: "Vậy còn em, em phải nói chuyện bao lâu, cơm trưa em ăn cái gì?"
"Tôi kêu Tôn Nhã đi mua cho tôi là được."
“Ừm, em thích ăn gì?” Khúc Mặc Thương thấy nàng quay đầu nhìn mình, vội nói: “Tôi có thể mang đồ ăn cho em, em thiên về khẩu vị gì?”
Lâm Thanh Hàm suy nghĩ một chút: "Tôi không kén chọn, ngoại trừ rau thơm, tôi không kiêng những thứ khác. Còn có tôi thích những loại hơi cay."
Khúc Mặc Thương cau mày: "Nhưng dạ dày em không tốt, không thể ăn cay."
"Sao chị biết dạ dày tôi không tốt?” Nói đến đây nàng có chút kỳ quái, lần trước mời khách, tựa hồ cô đã bỏ món ăn Tứ Xuyên vì sợ dạ dày nàng không chịu nổi.
"Lần trước tôi bị bệnh em cho tôi uống thuốc, tôi thấy có thuốc trị dạ dày. Còn có, em bận công việc, cần phải giao lưu, cho nên chắc chắn dạ dày em không tốt lắm." Cô nghe xong, thấp giọng lẩm bẩm.
Lâm Thanh Hàm có chút bất đắc dĩ: "Vậy chị chọn là được rồi, tôi đều có thể."
Chờ đến 12 giờ, Lâm Thanh Hàm vẫn chưa quay lại, Khúc Mặc Thương đã đọc tài liệu được một nửa, trêu giấy đều là những gì cô chú thích bằng bút đỏ.
Sau khi Tôn Nhã đi vào liền đưa cho cô một tấm thẻ: "Khúc tổng, đây là thẻ của căn tin, Lâm tổng kêu tôi đưa cho ngài. Đến giờ ăn trưa rồi, nếu ngài đến căn tin thì tôi đưa ngài đi."
Mặc dù rất kinh ngạc vì Khúc Mặc Thương đến Cảnh Thái làm tiểu thư ký của Lâm Thanh Hàm, nhưng Tôn Nhã không hỏi nhiều. Chỉ là không biết phải gọi cô là gì, cho nên đành phải gọi là Khúc tổng.
“Cảm ơn.” Khúc Mặc Thương nhận lấy thẻ, sau đó cười dịu dàng: “Tôi đến đây để thực tập, cô cứ gọi tôi là Mặc Thương, không cần gọi tôi là Khúc tổng."
Tôn Nhã cũng cười: "Vậy thì tôi không khách khí, đi thôi, tôi mang chị đến căn tin, thuận tiện mang chút đồ ăn cho Lâm tổng."
Khúc Mặc Thương đi theo Tôn Nhã đến căn tin của nhân viên. Căn tin của Cảnh Thái được xây dựng rất khá, đồ ăn có rất nhiều loại, hương vị cũng không tồi.
“Em ấy đều ăn ở căn tin nhân viên sao?” Khúc Mặc Thương nhìn Tôn Nhã thuần thục đóng gói đồ ăn, không khỏi hỏi.
"Vâng, Lâm tổng không quan tâm mấy chuyện này, căn tin tiện lợi, ngài ấy luôn bận việc, cho nên tôi đều mang đồ ăn từ căn tin nhân viên cho ngài ấy."
Khúc Mặc Thương quá xinh đẹp, vừa đi vào căn tin đã bị nhiều người nhìn chằm chằm, trên đường đi Tôn Nhã cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.
Tôn Nhã nhìn vào mắt những người đó, hơi trừng mắt, nhưng Khúc Mặc Thương tựa hồ không để ý, chỉ hỏi Tôn Nhã về sở thích của Lâm Thanh Hàm.
"Lâm tổng không ăn rau thơm, một chút đều không thể, không thích ăn rau xanh, rau dưa liên quan cũng đều giống nhau. Không thích ăn thịt, thích thịt bò, rất thích cá, nhưng khi bận thì không thích. Các món ăn khác cơ bản đều ăn, nhưng bất quá không nói là thích, thích ăn nấm kim châm băm ớt cùng thịt bò cay của công ty."
Khúc Mặc Thương cau mày: “Quả nhiên là thích ăn cay.” Đồng thời trong lòng bật cười phun tào Lâm Thanh Hàm nói chính mình không kén ăn, này vốn đã rất kén ăn.
Nói xong cô ngăn Tôn Nhã mua thịt bò cay cho nàng: "Dạ dày em ấy không tốt, hôm nay không cho em ấy ăn món này, đổi thành thanh đạm dễ tiêu hóa."
Tôn Nhã sững sờ một lúc, sau đó nở nụ cười: "Tuy Lâm tổng không phải là người kén ăn, nhưng khi ăn cơm nếu không có đồ cay thì sẽ chán ăn, còn nếu tâm tình không tốt, còn sẽ lộ sắc mặt."
Khúc Mặc Thương do dự: "Em ấy không giống người như vậy a, tôi đã bảo em ấy không được ăn đồ quá cay, tôi sẽ mua cho em ấy, không sao đâu."
Tôn Nhã đương nhiên sẽ không từ chối, thành thật mà nói, trong mắt người ngoài Lâm Thanh Hàm là người thanh lãnh tự hạn chế, trừ khi là ở nơi làm việc, những lúc khác nàng sẽ không có nhiều thay đổi cảm xúc. Nhưng đi theo nàng nhiều năm như vậy, Tôn Nhã biết rõ Lâm Thanh Hàm là người thất thường. Chỉ là nữ nhân khác khi phát cáu một là khóc hai là nháo ba là làm nũng, nhưng khi Lâm tổng không hài lòng thì ánh mắt khẽ chuyển cũng đủ làm người không chịu được.
Lâm Thanh Hàm không thích ăn rau xanh, có lần Tôn Nhã lâm thời có việc, nhờ người đưa cơm giúp, nhân viên kia lại gọi sai món, mua một món nấm xào cải dầu.
Lâm Thanh Hàm ăn, nhưng sau khi cắn một miếng, mắt nàng quét qua cải dầu và cô, Tôn Nhã nhìn thấy vừa thấp thỏm vừa buồn cười.
Hai người mua đồ ăn chuẩn bị về văn phòng, trên đường đi, Tôn Nhã gặp Liễu Hiên từ phòng hành chính. Liễu Hiên tiến lên chào hỏi Tôn Nhã, sau đó cười nói với Khúc Mặc Thương: "Vị này nhìn rất lạ mặt, là đồng nghiệp mới sao?"
Khúc Mặc Thương gật đầu: "Đúng vậy, xin chào."
Liễu Hiên nhanh chóng trả lời: "Xin chào, tôi là Liễn Hiên đến từ phòng hành chính."
Tôn Nhã ở một bên thấy hắn nhiệt tình với Khúc Mặc Thương như vậy, nơi nào còn không biết hắn đang đánh chủ ý gì: "Hẳn là Lâm tổng đã trở về rồi, sớm đem đồ ăn lên thôi."
Khúc Mặc Thương mơ hồ cảm thấy Liễu Hiên có chút kỳ quái, thấy thế nàng ra hiệu với Liễu Hiên đi lên trước.
Thấy cô rời đi, Liễu Hiên vội hỏi Tôn Nhã, "Tôn Nhã, cô ấy là người mới tuyển dụng của công ty sao? Cô ấy tên gì, nhìn rất xinh đẹp."
Tôn Nhã trừng hắn: "Liễu Hiên a, nghe tôi khuyên một câu, đừng có động tâm tư với cô ấy, cô ấy không phải người mà anh có thể mơ tưởng đâu."
"Nếu trai chưa cưới gái chưa gả thì sao mà không được. Hiện tại tôi có công việc ổn định, thu nhập cao, có nhà có xe, chỉ cần chân thành là có thể thử a."
Tôn Nhã không nhiều lời, dù sao không thích hợp nói ra thân phận của Khúc Mặc Thương: "Tôi nói vậy thôi."
"Ai nha, Tôn Nhã, nếu cô giúp tôi, tôi sẽ mời cô ăn cơm a, cô ấy tên gì?"
Tôn Nhã không để ý tới hắn, trực tiếp đi lên lầu. Khi Khúc Mặc Thương đi lên thì Lâm Thanh Hàm đã trở lại văn phòng.
Khúc Mặc Thương nâng thức ăn trong tay lên: "Tôi mang đồ ăn cho em, đói bụng không?"
Lâm Thanh Hàm lắc đầu: "Còn tốt, chị mua cho tôi cái gì vậy?"
Khúc Mặc Thương bày thức ăn ra: "Cải cuộn thịt, măng xé ngâm giấm, đậu cô ve, còn có khoai tây hầm thịt bò."
Lâm Thanh Hàm giúp cô dọn cơm, liếc nhìn rau: "Không có đồ cay sao?"
“Không phải tôi đã nói rồi sao, dạ dày em không tốt nên bớt ăn đồ cay.” Khúc Mặc Thương nghiêm túc nói rồi đặt canh trước mặt nàng,
“Chị nói nên ăn ít đồ cay, nhưng hôm nay không có chút đồ cay nào.” Nàng nói rất nghiêm túc, vẫn là vẻ mặt thanh lãnh, nhưng ngữ khí này cùng ánh mắt của nàng ở trong mắt Khúc Mặc Thương chính là có chút làm nũng, làm cô không nhịn được mà bật cười.
"Được rồi, tôi sai rồi, ngày mai tôi sẽ mua cho em đồ cay. Bất quá em nên thử một lần, những món này hương vị đều không tồi." Khúc Mặc Thương thả chậm ngữ khí, giống như hống tiểu hài tử.
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm không được tự nhiên rũ xuống, chậm rãi ăn mấy món trên bàn. Có sự kết hợp giữa thịt và rau, còn có canh, Lâm Thanh Hàm ăn rất thư thái, nói chung không có đồ cay nàng ăn nhiều nhất nửa bát cơm, hôm nay ăn không ít, còn ăn cạn một bát canh.
Ánh mắt Tôn Nhã đảo qua giữa hai người, trong lòng thở dài, hóa ra Lâm tổng ăn cơm không chỉ nhìn đồ ăn, mà còn nhìn người a.
Cứ như vậy, Khúc Mặc Thương chính thức đến làm việc ở Cảnh Thái, mặc dù Lâm Thanh Hàm muốn chiếu cố cô, nhưng theo yêu cầu của Khúc Mặc Thương, cô vẫn dựa theo chức vụ thư ký mà làm việc, đồng thời giúp Lâm Thanh Hàm làm một số việc vặt.
Mục đích của Lâm Thanh Hàm là dạy cô quản lý công việc của công ty, hiểu về nghiệp vụ, cho nên sẽ mang theo cô theo các cuộc họp lớn nhỏ, thậm chí là gặp những khách hàng quan trọng. Các hợp đồng và tài liệu kế hoạch có vấn đề cũng sẽ để Khúc Mặc Thương xem xét và độc lập đánh giá, sau đó nhắc nhở cô về những điểm bị bỏ qua.
Khúc Mặc Thương tiến bộ rất nhanh, thậm chí còn vượt quá sự mong đợi của cô và Lâm Thanh Hàm. Ban đầu, Khúc Mặc Thương sợ chính mình mười lăm tuổi sẽ không thể thích nghi với xã hội trưởng thành nhanh như vậy, đặc biệt là khi cùng người giao tiếp.
Nhưng ngoài dự đoán, thân thể của cô tựa hồ tự nhiên sinh ra phản ứng lại những cái này. Hơn nữa bản thân cô đã rất thông minh, lại chịu khó nghiên cứu học tập, ngoại trừ lúc đầu cô không biết cách dung nhập đề tài, nhưng về sau cũng thuận lợi hơn.
Lâm Thanh Hàm đã quen với việc Khúc Mặc Thương ở bên người mình, cô thực sự quản chế độ ăn uống của nàng giống như thư ký riêng. Kiểm soát việc ăn cay, hạn chế uống cà phê, mỗi ngày uống hai cốc, lâu dần thành một cốc.
Vì cô nói cà phê không tốt cho dạ dày, hơn nữa còn ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ. Nhìn cốc trà phảng phất hương trà trước mặt, Lâm Thanh Hàm không khỏi câu khóe môi. Dù sao nàng cũng có lương tâm, hạn chế uống cà phê, Khúc Mặc Thương đặc biệt mang trà ngon từ nhà đến, mỗi buổi sáng sẽ pha cho nàng một cốc. Sau nhiều năm bị hương vị tinh khiết cùng đậm đặc của cà phê nhuộm dần, thay vào đó là vị trà thuần êm dịu, vẫn là một hương vị khác.
Uống mấy ngụm trà, Lâm Thanh Hàm hậu tri hậu giác Khúc Mặc Thương đã ra ngoài từ lâu, trong tay nàng cầm một bảng biểu muốn Khúc Mặc Thương làm, nghĩ xong liền đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Văn phòng của Lâm Thanh Hàm độc lập, cách khu văn phòng tập thể bằng hành lang, sau khi ra khỏi hành lang, Lâm Thanh Hàm liền nhìn thấy Khúc Mặc Thương đang đứng cạnh tấm kính trong khu văn phòng.
Trước mặt cô, một nam nhân cầm một cốc trà sữa cùng một cái hộp, giống như là một món quà, đưa cho Khúc Mặc Thương.
Lâm Thanh Hàm không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng chờ mong trong mắt nam nhân cùng ánh mắt quen thuộc kia khiến mặt Lâm Thanh Hàm bất giác lạnh đi.
Nàng dừng lại một chút, nhấc chân đi tới cửa, một nhóm nhân viên ở nơi làm việc chưa kịp chào hỏi thì đã thấy Lâm Thanh Hàm đi tới phía sau Khúc Mặc Thương: "Mặc Thương, tôi có phần bảng biểu cần chị làm."
Khúc Mặc Thương cảm thấy xấu hổ không biết từ chối như thế nào, Lâm Thanh Hàm xuất hiện chính là như một vị cứu tinh: “Được, Lâm tổng.” Nói xong cô nói với Liễu Hiên: “Cảm ơn hảo cảm của anh, nhưng tôi không thể nhận."
Nhìn thấy Lâm Thanh Hàm xuất hiện, vốn dĩ Liễu Hiên có chút bất an, tuy Cảnh Thái không cấm chuyện tình yêu công sở, nhưng ở giờ làm việc cũng không tốt. Vừa nghe thấy lời từ chối của Khúc Mặc Thương, hắn vô thức hỏi: "Tại sao?"
Lâm Thanh Hàm nhẫn nhịn, cuối cùng lạnh nhạt nói một câu: "Sô cô la cùng trà sữa, lượng calo quá cao không tốt cho cơ thể, cô ấy không thích."
Các nhân viên đang xem kịch đều sửng sốt, lúc này cho dù Lâm Thanh Hàm phê bình Liễu Hiên, bọn họ cũng coi như là đương nhiên, nhưng không nghĩ tới Lâm Thanh Hàm vốn luôn lạnh lùng ít lời lại có thể nói ra một câu như vậy.
Mà vừa lúc Tôn Nhã nhìn thấy cảnh này, lắc lắc đầu. Nếu không nghe lời lão nhân gia, có hại ở trước mắt a.