Sau khi nghe những lời của Lâm Thanh Hàm, mắt Khúc Mặc Thương lặng lẽ sáng lên, mà Liễu Hiên lộ vẻ xấu hổ không thể giải thích được, dưới khí chất lạnh lẽo của Lâm tổng, hắn không nói được gì: "Tôi... tôi không có, không, không phải, tôi hiểu rồi, tôi trở lại làm việc ngay."
Có lẽ là bởi vì lời nói vừa rồi của Lâm Thanh Hàm quá lạnh, Liễu Hiên có chút lo lắng, cũng thu hết dũng khí nói: "Lâm tổng, là tôi kêu Mặc Thương ra, ngài... ngài đừng trách cô ấy."
"Tôi không có hồ đồ, trong giờ làm việc, vẫn nên chú ý một chút." Nói xong, Lâm Thanh Hàm lại liếc nhìn Khúc Mặc Thương: "Bảng biểu rất gấp."
Khúc Mặc Thương câu lên khóe môi, nhanh chóng gật đầu: "Tôi đi ngay." Thấy cô có chút không ổn trọng chạy về văn phòng, lạnh lẽo trên mặt Lâm Thanh Hàm nhu hòa đi, nhưng lại quét qua đám nhân viên đang nhìn mình chằm chằm, khiến mọi người cả kinh vội vàng cúi đầu làm việc.
Ngồi vào bàn, Khúc Mặc Thương nghĩ tới vừa rồi Lâm Thanh Hàm mang biểu tình cùng ngữ khí khi ở trong cuộc họp, cô đã cùng Lâm Thanh Hàm nửa năm, vẫn hiểu rõ nàng. Tuy nghiêm túc nhưng cũng không đến mức vì chuyện như vậy mà tức giận, huống chi có người đưa trà sữa và sô cô la cho cô, nàng lại đột nhiên nói một câu như vậy.
"Trà sữa cùng sô cô la quá nhiều calo, không tốt cho cơ thể, cô ấy không thích." Câu cô ấy không thích không ngừng lởn vởn trong đầu Khúc Mặc Thương. Nếu không phải ở văn phòng, giờ phút này cô không thể khống chế được biểu tình của mình. . Truyện Dị Năng
Sau khi Lâm Thanh Hàm đi vào, nàng nhìn cô một cái rồi đưa bảng biểu: "Giao cho tôi càng sớm càng tốt."
“Ừm, được.” Khúc Mặc Thương cầm bảng biểu, mở tài liệu ra. Cô nhấc mắt nhìn Lâm Thanh Hàm, tựa hồ là vô thức lầm bầm lầu bầu: "Sô cô la ăn rất ngon."
Lâm Thanh Hàm dừng động tác cầm chuột, nhíu nhíu mày. Mặc dù nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô cảm, nhưng Khúc Mặc Thương lại bắt gặp vẻ mặt của nàng, làm Khúc Mặc Thương tâm động, bộ dáng này Lâm Thanh Hàm rất đáng yêu a.
Cô cảm thấy mỹ mãn, một mình giấu đi ngọt ngào vô tình phát hiện, tuy hiện tại cô không dám thổ lộ, nhưng bản thân cô cũng không phải là một người cuồng vọng, hơn nữa Lâm Thanh Hàm đối xử với cô rất bất đồng.
Đè những tâm tư vào trong lòng, Khúc Mặc Thương tập trung vào công việc của mình. Cho đến khi cô cảm thấy một bóng đen phủ xuống, vừa định nhìn lên xem là ai thì có một viên sô cô la đặt ở trước mặt.
Sau khi ngón tay thon dài trắng nõn đặt viên sô cô la xuống, cũng rất tự nhiên cầm đi, nhìn viên sô cô la, Khúc Mặc Thương mở to mắt, ánh mắt nhanh chóng nhìn theo bàn tay xinh đẹp để tìm chủ nhân của nó.
Trên mặt Lâm Thanh Hàm rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt có chút mơ hồ: "Không phải thích sô cô la sao? Tôi nhớ ở đây có chứa một ít, xem như tôi bồi thường cho chị."
Bồi thường cái gì không cần nói cũng biết, nhưng sau khi Khúc Mặc Thương nhận lấy sô cô la, tính trẻ con lẩm bẩm một câu: "Sao phải bồi thường, sô cô la rất ngon, nhưng không phải cái nào tôi cũng thích."
Lâm Thanh Hàm cúi đầu xem tài liệu, khóe môi bất giác cong lên, khi ngẩng đầu lại vân đạm phong khinh nói: "Đó là phần thưởng, trà rất ngon."
Khúc Mặc Thương cắn một miếng sô cô la, ăn thật vui vẻ. Ở tuổi của cô rất thích đồ ngọt, sô cô la tinh khiết cùng thơm nồng đậm tan chảy trong môi răng, sền sệt ngọt ngào.
Lâm Thanh Hàm không thích sô cô la, cảm thấy quá ngọt, Tôn Nhã chuẩn bị cô cô la này cho nàng vì sợ có đôi khi buổi sáng cô bị hạ đường huyết.
Nhìn thấy lúc này Khúc Mặc Thương đang ăn đến vui vẻ, nàng mạc danh cảm thấy sô cô la này rất ngon.
Sự kiện hôm nay giống như tập phim nhỏ, nhưng có rất nhiều tình tiết. Bị Lâm Thanh Hàm phát hiện ở công ty, Liễu Hiên lại không còn công khai theo đuổi Khúc Mặc Thương, mà ngược lại chờ Khúc Mặc Thương đợi ở công ty sau khi tan tầm.
Lâm Thanh Hàm thường tăng ca, mặc dù nàng sẽ để Khúc Mặc Thương về trước, nhưng Khúc Mặc Thương đều sẽ ở lại với nàng, tiện thể nói với nàng về việc quản lý công ty cho Lâm Thanh Hàm.
Hôm đó hai người rời khỏi công ty cũng đã gần bảy giờ, khi xuống lầu, Khúc Mặc Thương thấy Liễu Hiên đang cầm một bó hoa đứng đợi ở đó, khi nhìn thấy Khúc Mặc Thương, mắt hắn liền sáng lên, nhưng cũng chỉ lóe lên vài giây thì bị Lâm Thanh Hàm ở bên cạnh cô dọa cho quay lại.
Trong lòng hắn không ngừng kêu khổ, tại sao Lâm tổng luôn đi cùng Khúc Mặc Thương vậy. Nhưng lúc này hắn không thể rút lui, hắn căng da đầu tiến lên chào hỏi Lâm Thanh Hàm, nghĩ rằng hành động của mình rất rõ ràng, Lâm tổng nhất định sẽ rời đi, để hai người họ một chỗ.
Khúc Mặc Thương nhìn hắn, cau mày, kỳ thực cô không giỏi đối phó với người theo đuổi mình, dù sao thì tất cả những nam nhân theo đuổi cô trong trí nhớ của cô đều ngây ngô non nớt, nhiều nhất là gửi thư tình cùng chút đồ ăn, còn có nói chuyện.
Nhưng Liễu Hiên giống như không để tâm đến sự từ chối của cô, cứ bám riết không tha khiến cô có chút không biết phải làm sao.
Liễu Hiên nhìn Lâm Thanh Hàm, đối phương đứng bên cạnh Khúc Mặc Thương như một vị thần, ánh mắt như đang nhìn hắn, nhưng lại giống như không nhìn hắn, khiến lòng bàn tay hắn đều đổ mồ hôi.
Hắn lấy hết can đảm đưa hoa qua: "Tôi vừa đặt ở tiệm hoa, cảm thấy rất hợp với cô."
Vốn dĩ hắn đã chọn nhà hàng, nhưng Lâm Thanh Hàm còn ở đó, hắn không thể chỉ mang theo Khúc Mặc Thương, mà hắn cũng không dám mời Lâm Thanh Hàm a.
Thần sắc Khúc Mặc Thương có chút câu nệ, cô lùi lại một bước: "Anh không cần tặng đồ đâu, tôi sẽ không nhận, tôi không thích anh."
"Tại sao a, tôi đã hỏi người trong công ty, hẳn là cô không có bạn trai, chúng ta có thể thử." Liễu Hiên có chút kích động, trước đó gặp hắn thấy Khúc Mặc Thương xinh đẹp nên có chút hảo cảm, nhưng hắn đã theo đuổi cô mấy ngày, hắn càng ngày càng thích cô. Tính cách tốt, lớn lên xinh đẹp, còn có đơn thuần mà những cô gái ở tuổi này không có được.
“Cô ấy có người thích rồi, cậu làm cô ấy sợ.” Lâm Thanh Hàm bảo hộ Khúc Mặc Thương ở phía sau, nghiêm túc nói.
Liễu Hiên có chút sửng sốt: "Đã có người thích?"
Khúc Mặc Thương ngây người một giây, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàm, cố gắng nhìn ra chút manh mối trên mặt nàng, nhưng Lâm Thanh Hàm lại không có nhiều cảm xúc.
Khúc Mặc Thương áp xuống chút tiếc nuối vào trong lòng, lập tức nói tiếp: "Đúng vậy, tôi đã có người thích."
Liễu Hiên không thể tin, "Vậy sao cô không nói trước?"
"Tôi tưởng tôi đã nói rõ với anh, người tôi thích còn không thích tôi, hiện tại tôi đang muốn tìm cách theo đuổi cô ấy, tôi không muốn vì anh mà gây ra hiểu lầm." Khúc Mặc Thương muốn thoát khỏi dây dưa của Liễu Hiên, cũng là nói cho người giống như có chút ghen nghe.
Quả nhiên Lâm Thanh Hàm nãy giờ vẫn phóng dao lạnh nghe xong liền mềm đi, còn có chút không được tự nhiên mà quay đầu đi. Khúc Mặc Thương cơ bản đã xác định, Lâm Thanh Hàm đã biết mình thích nàng, nhưng lại chẳng buồn thể hiện ra.
Nếu không phải lúc trước Lâm Thanh Hàm quá tự nhiên, cô đều hoài nghi ngày đó mình nhắn tin thổ lộ với nàng cũng bị nàng nhìn thấy.
Sau khi đuổi Liễu Hiên đi, bầu không khí giữa hai người nhất thời có chút khó xử, Lâm Thanh Hàm nhìn trời: "Lên xe đi, tôi đưa chị về."
"Không cần, tôi sẽ tự mình về, hôm nay hẳn là em rất mệt." Mặc dù muốn Lâm Thanh Hàm bồi mình nhiều hơn, nhưng hôm nay tổ chức hai cuộc họp. Lâm Thanh Hàm còn tiếp đãi phó tổng của tập đoàn Thiên Hòa, cô không nỡ làm nàng mệt.
“Không sao, nhà chị cách nhà tôi không xa.” Nàng nói rồi mang nàng ra khỏi bãi đậu xe. Đưa Khúc Mặc Thương về, Khúc Mặc Thương không xuống xe ngay, quay đầu nói: "Đã bảy giờ rưỡi rồi, em ở lại ăn cơm đi, a di đã chuẩn bị cơm, rất nhanh liền có thể ăn, nếu không em trở về sẽ rất muộn."
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm suy nghĩ rồi cũng đồng ý. Khúc Mặc Thương rất vui, sau khi hai người bước vào cửa, Tiêu Vân Anh nhìn thấy Lâm Thanh Hàm liền sửng sốt.
"Mẹ, Thanh Hàm đưa con về, buổi tối con ăn cơm ở nhà, còn đi kêu dì Tống chuẩn bị cơm."
"Ba mẹ còn chưa ăn cơm, chờ con trở về, để mẹ kêu dì Tống làm thêm đồ ăn. Để Lâm tổng tốn nhiều tâm tư rồi, Mặc Thương làm cho ngài thêm không ít phiền toái."
Lâm Thanh Hàm lắc đầu: "Không có, chị ấy giúp con rất nhiều, hơn nữa ở công ty chị ấy làm những việc được giao rất tốt."
"Con bé tiến bộ rất nhiều, là nhờ ngài chỉ điểm."
Lâm Thanh Hàm ngồi ngay ngắn, mặc dù không cười nhưng trong lời nói cùng cử chỉ rất hữu lễ, nàng nói với Tiêu Vân Anh, "Bá Mẫu, Mặc Thương là bạn của con, ngài cứ gọi con là Thanh Hàm, không cần khách khí như vậy."
Tiêu Vân Anh thực sự rất thích Lâm Thanh Hàm, lúc Khúc Mặc Thương xảy ra chuyện nàmg thường xuyên đến thăm, cũng cứu giúp Thiên Thịnh trong lúc khủng hoảng và giúp đỡ Thiên Thịnh vượt qua nguy cơ. Hiện tại còn tự tay dạy Khúc Mặc Thương, phần ân tình này Khúc gia không biết phải trả như thế nào.
Tuy chân tay Khúc Thịnh không thuận tiện, nhưng nghe nói Lâm Thanh Hàm đến liền cố ý xuống lầu bồi nàng ăn cơm. Mặc dù ngày thường Lâm Thanh Hàm ít nói nhưng không có nghĩa là nàng không giỏi giao tiếp, Khúc Mặc Thương cũng có cố ý để Lâm Thanh Hàm dung tiến vào, bốn người lần đầu tiên ăn cơm chung rất hòa hợp, hơn nữa còn cho Khúc gia một ít tiếng cười.
Phía trước Khúc Mặc Thương thường trả lời, mặt sau cơ bản chính là dùng đôi mắt mang theo ý cười nhìn Lâm Thanh Hàm. Bộ dáng nghiêm túc nói chuyện cười của nàng làm Khúc Mặc Thương không thể rời mắt.
Lâm Thanh Hàm tự nhiên phát hiện động tác nhỏ của Khúc Mặc Thương, bất động thanh sắc liếc nhìn nàng vài lần, sau khi ăn xong, đưa Lâm Thanh Hàm ra ngoài, Khúc Mặc Thương cúi xuống nhìn Lâm Thanh Hàm, trong mắt phảng phất có ngôi sao: "Cảm ơn em, Thanh Hàm, đã lâu bọn họ không vui vẻ như vậy."
Lâm Thanh Hàm không nói gì, chỉ nhìn cô, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Còn chị thì sao?"
Lông mi Khúc Mặc Thương khẽ run lên, nụ cười tràn đầy ôn nhu giống như ánh trăng trong đêm, ôn hòa mê người: "Từ khi gặp được em, chị giống như vẫn luôn vui vẻ."
Trái tim Lâm Thanh Hàm khẽ run lên, thần sắc có chút hoảng hốt, Khúc Mặc Thương quá mức mê người, sau khi mất trí nhớ cô có chút không giống cô. Nàng nắm chặt tay lái, ổn định tâm thái nói: "Tôi về trước, chị nghỉ ngơi sớm một chút."
Khúc Mặc Thương có chút mất mát, nhưng vẫn dặn dò nàng: "Đi đường cẩn thận, lái xe từ từ, khi đến nơi thì nhắn tin cho tôi."
“Ừm.” Lâm Thanh Hàm thắt dây an toàn, khởi động xe, trước khi nâng cửa kính xe, Lâm Thanh Hàm mím môi: “Đêm nay tôi cũng rất vui."
Nhìn xe của nàng đi xa, Khúc Mặc Thương đứng đó nhìn hồi lâu rồi cúi đầu nở nụ cười.
Hai người đều không nói toạc ra, trong mắt Lâm Thanh Hàm, tuy Khúc Mặc Thương trông không chút giống mười lăm tuổi, nhưng thực sự cô chỉ có ký ức về những năm đó, không có khả năng nói cô thích nàng dễ dàng như vậy. Khúc Mặc Thương lo lắng Lâm Thanh Hàm khắc chế, nếu nàng có thể khắc chế thì có nghĩa đoạn cảm tình này sẽ không được thuận lợi, nàng có thể tùy thời bứt ra cùng từ chối.
Yêu đương có thể khiến con người ta trưởng thành hơn, yêu thầm tựa hồ càng sâu. Khúc Mặc Thương trước nay không đoán trước mình sẽ thích một người ở tuổi này, vẫn là một người khó có thể với tới. Nếu không phải thân thể này, giữa cô và Lâm Thanh Hàm hiện tại không có một tia khả năng, thậm chí từ cô vốn là mười lăm tuổi, Lâm Thanh Hàm ở tuổi này cũng không có chút khả năng động tâm.
Trong đoạn cảm tình này, cô đã phát huy gần như hết thành thục cùng tinh tế của mình. Kỳ thực cô vẫn có chút khϊếp đảm, nhưng Lâm Thanh Hàm đã động viên cô, có lẽ chỉ cần Lâm Thanh Hàm cho cô chút tin tưởng, chỉ một chút, cô liền chính thức thổ lộ với nàng, nói với nàng cô rất thích nàng.
Khúc Mặc Thương ghi vào sổ tay một câu, không cần em hướng về phía tôi, chỉ cần em không chạy trốn, tôi liền có thể kiên định bất di chạy về phía em.
Phần lớn công việc đều bận rộn, nhưng có Lâm Thanh Hàm ở đó, tuy có nhiều khúc chiết, Khúc Mặc Thương cũng rất vui vẻ.
Bất quá gần đây Lâm Thanh Hàm làm việc rất vất vả, trước đó công ty đã ký hợp đồng lớn với Tập đoàn Thiên Hoà, Lâm Thanh Hàm tự mình ra mặt bắt lấy. Chỉ đến khi lô sản phẩm đầu tiên sẵn sàng kiểm tra nghiệm thu thì thành phố Yến Kinh lại gặp phải một trận mưa lớn, mưa bốn ngày liên tiếp, gần như làm ngập lụt một số quận của thành phố Yến Kinh.
Kho hàng tồn ở ngoại thành, công ty bàn giao quản lý không đúng, chuyển hàng không đúng hạn, lũ lụt cùng sạt lở đã làm mất gần một nửa số hàng đó. Nhưng mà Tập đoàn Thiên Hoà đột nhiên yêu cầu giao hàng sớm, căn bản không đuổi kịp, lão gia tử Diêu gia rất bất mãn. Gần đây Lâm Thanh Hàm đang giải quyết câu thông chuyện này, cuối cùng đã vượt qua được thời hạn nửa tháng.
Bởi vì lần này Lâm Thanh Hàm mở tiệc mời phụ trách dự án này cùng phó tổng Từ Mậu Thăng của Tập đoàn Thiên Hòa, thủ đoạn cũng rất lợi hại, nhưng lại có thanh danh xấu, rất thích rót rượu người, đặc biệt là nữ nhân.
Lâm Thanh Hàm đã sớm biết rõ, bởi vì có việc cầu người, cho nên chỉ có thể ai đến cũng không từ chối. Một bàn bảy người, Lâm Thanh Hàm mang theo Khúc Mặc Thương, còn có giám đốc bộ phận tiếp thị và phó giám đốc bộ phận tiếp thị. Mặc dù có nhiều người nhưng Từ Mậu Thăng vẫn không ngừng kính rượu Lâm Thanh Hàm.
Loại rượu này có nồng độ cao, càng uống càng hưng phấn, không tới nửa canh giờ, một chai Mao Đài đã cạn đáy. Hai đại nam nhân bên này muốn giúp Lâm Thanh Hàm chắn rượu, nhưng đều bị Từ Mậu Thăng đẩy trở về.
Khúc Mặc Thương thấy Lâm Thanh Hàm uống rượu mà mặt không đổi sắc, nhưng tay trái hết lần này tới lần khác đè bụng trái, trong lòng lập tức trầm xuống. Sau khi uống nhiều rượu như vậy lại không ăn nhiều, hẳn là đã phạm vào dạ dày của Lâm Thanh Hàm.
Mấy hôm trước nàng đã đau dạ dày một lần, làm sao lại chịu được lăn lộn. Nghĩ vậy cô cắn chặt răng, lúc Từ Mậu Thăng rót đầy ly cho Lâm Thanh Hàm, cô vươn tay cầm lấy cái ly: "Nghe nói giám đốc Từ là thần rượu, hôm nay xem quả nhiên là như vậy. Uống rượu vốn là chuyện vui, mà giám đốc Từ cùng Lâm tổng lại uống một mình, chỉ sợ là không đủ tận hứng, tôi rất muốn uống, không biết có thể kính Giám đốc Từ một ly hay không."
Từ sáng Từ Mậu Thăng đã sớm đã chú ý tới Khúc Mặc Thương, cô rất xinh đẹp, lúc đầu còn tưởng rằng là Lâm Thanh Hàm mang tới bồi rượu. Bất quá Lâm Thanh Hàm rất bảo hộ cô, không cho hắn rót rượu cho cô, hắn cũng ngừng tâm tư thuyết phục nàng, không nghĩ tới nữ nhân này lại tự mình va vào.
Bất quá ngay từ đầu hắn cũng chưa nói mấy lời, cư nhiên dám xông lên chặn rượu, trực tiếp cầm lấy ly của Lâm Thanh Hàm, hiện tại tiểu thư ký này thật không biết trời cao đất rộng.
“Mộ Thương, đừng thất lễ.” Lâm Thanh Hàm vươn tay muốn ngăn cản.
Khúc Mặc Thương liếc nhìn nàng một cái, tay trái đè lên tay Lâm Thanh Hàm, lực độ đã không thể từ chối.
"Lúc trước đi thành phố An Xa vừa lúc bỏ qua cơ hội gặp mặt giám đốc Từ, lần này tuy nói là Cảnh Thái cùng Thiên Hòa hợp tác một dự án, nhưng là chỉ uống rượu, hẳn là Lâm tổng cùng Từ tổng không trách tôi thất lễ."
Từ Mậu Thăng sửng sốt, mắt nhìn Lâm Thanh Hàm, lại có chút kinh ngạc mà nhìn Khúc Mặc Thương.
Lúc này Khúc Mặc Thương tự nhiên hào phóng vươn tay, tự giới thiệu: "Tôi họ Khúc, Khúc Mặc Thương, hiện tại là thư ký của Lâm tổng."
Từ Mậu Thăng lập tức phản ứng lại, cười thành tiếng. "Vinh hạnh vinh hạnh, không nghĩ tới là Khúc tổng, xem ra quan hệ hợp giữa Thiên Thịnh và Cảnh Thái rất khăng khít."
"Bất quá, hôm nay đại biểu vẫn là Lâm tổng chúng ta, cô ấy thích cậy mạnh, mấy ngày trước bị đau dạ dày. Tôi bồi ngài uống, có chỗ nào cần hiệp thương, chúng ta liền nói tốt."
Từ Mậu Thăng lập tức thay đổi sắc mặt, tựa hồ rất tự trách: "Đều là tôi không tốt, không để ý thân thể Lâm tổng không khỏe, tôi tự phạt mình ba ly."
Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương đang kính rượu Từ Mậu Thăng, trong lòng có chút loạn, Khúc Mặc Thương nhớ ra rồi sao?