Trong không khí ấm áp của một quán cà phê quen thuộc, ngồi ở góc cũ mà trước đây Trương Mỹ Vân và Thẩm Toàn Đức vẫn thường ngồi cùng nhau, họ nhấm nháp ly cà phê trứng, rôm rả ôn lại những kỉ niệm ngày xưa.
Đó là những gì diễn ra trong tưởng tượng của Thẩm Toàn Đức nên anh ta đã cố tình đưa Trương Mỹ Vân tới quán cà phê Bao Cấp, chốn cũ quen thuộc của hai người họ.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với mong đợi của Thẩm Toàn Đức, ngay khi vừa nhìn thấy tấm biển hiệu của quán cà phê Trương Mỹ Vân đã tỏ ra khó chịu.
Cô không muốn có chút dây dưa nào đối với Thẩm Toàn Đức, càng không có hứng thú cùng anh ta ôn lại chuyện xưa: "Chỉ có con người thay đổi theo thời gian, còn quán cà phê này vẫn như ngày nào em nhỉ?"
Trương Mỹ Vân chẳng buồn đáp lại câu hỏi hững hờ của Thẩm Toàn Đức.
Cô cởi dây an toàn, định xuống xe thì bị Thấm Toàn Đức ngăn lại: "Để anh!"
Nói dứt câu Thẩm Toàn Đức nhanh chóng mở cửa xuống xe, đi vòng qua đuôi xe sang cánh cửa bên phía Trương Mỹ Vân ngôi, ga lăng mở cửa giúp cô.
Trương Mỹ Vân vừa xuống xe vừa nhìn Thẩm Toàn Đức với ánh mắt thăm dò.
Mỹ Vân không biết hôm nay Thẩm Toàn Đức có ý đồ gì với mình nhưng cô có thể nhìn thấu thái độ giả tạo của anh ta.
Thẩm Toàn Đức muốn đưa Trương Mỹ Vân lên tầng hai quán cà phê, tới chỗ mà anh ta và cô thường ngồi trước kia nhưng Mỹ Vân đã chọn đại một bàn ngay dưới tầng một: "Ngồi đây đi!"
"Hay mình lên tầng hai ngồi cho yên tĩnh?"
Trương Mỹ Vân không nói không răng, kéo ghế ngồi xuống.
Vậy là Thẩm Toàn Đức cũng miễn cưỡng ngồi xuống theo.
Sau khi order đồ uống xong, Trương Mỹ Vân nhìn Thẩm Toàn Đức hỏi thẳng vào vấn đề chính: "Anh muốn nói chuyện gì thì nói đi"
Bất thình lình Thẩm Toàn Đức vươn tay ra nắm lấy bàn tay Trương Mỹ Vân đang đặt trên mặt bàn.
Cô nhìn xuống bàn tay Thẩm Toàn Đức đang nắm chặt lấy tay mình khẽ nói: "Bỏ tay tôi ral"
"Mỹ Vân.."
"Nếu không muốn bị tôi làm xấu mặt trước đông đảo mọi người thì bỏ tay tôi ra..."
Trương Mỹ Vân cảnh cáo Thẩm Toàn Đức.
"Em có biết thời gian qua anh đã ăn năn, hối hận thế nào không?"
Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn bộ mặt giả trân của Thẩm Toàn Đức.
"Anh biết anh sai rồi.
Em có thể...
tha thứ cho anh được không?"
Trương Mỹ Vân rút tay ra khỏi tay Thẩm Toàn Đức, thẳng thắn trình bày quan điểm của mình: "Anh đừng diễn nữa.
Có gì cứ nói thẳng ra đi"
"Anh không diễn.
Anh thật lòng hối hận vì đã chia tay với em mà"
"Thế này nhé, tôi đã coi anh là rác bỏ vào thùng rồi nên sẽ không có chuyện nhặt lại rác để tái sử dụng đâu"
Câu nói xóc óc của Trương Mỹ Vân khiến Thẩm Toàn Đức nhanh chóng lộ ra bản chất thật sự của mình.
Anh ta trừng mắt nhìn Mỹ Vân nạt nộ: "Cô coi tôi là rác sao?"
"Phải! Là rác chết, không thể tái chế"
Trương Mỹ Vân gật đầu khẳng định.
"Cô nghĩ cô là ai mà dám sỉ nhục tôi?"
"Chỉ mới thế mà đã không chịu nổi rồi à? Tưởng anh muốn tái hợp với tôi chứ?"
Trương Mỹ Vân chế giễu.
Thẩm Toàn Đức lập tức đáp trả: "Vừa rồi là tôi đang thử lòng cô thôi.
Cô nghĩ tôi điên hay sao mà thực sự muốn tái hợp với hạng người như cô?"
Trương Mỹ Vân tò mò muốn biết trong mắt Thẩm Toàn Đức mình là người thế nào nên đã hỏi: "Loại người như tôi là loại người thế nào?"
"Âm mưu, quỷ quyệt, tham vàng bỏ ngãi"
Trương Mỹ Vân nghĩ những lời này là Thẩm Toàn Đức dùng để tự hoạ chính bản thân mình.
Cô gật đầu đồng tình, thậm chí còn hào hứng bổ sung thêm: "Tôi thấy ngoài âm mưu, quỷ quyệt, tham vàng bỏ ngãi ra anh còn lưu manh, bỉ ổi nữa"
Mắt Thẩm Toàn Đức long lên sòng sọc khi nghe Trương Mỹ Vân nói như vậy.
Anh ta giận run người, lắp bắp: "Cô...
Cô bảo ai lưu manh, bỉ ổi???"
"Ngoài anh ra thì ở đây còn ai xứng với những tính từ đó nữa?"
"Cô đừng tưởng có đại gia chống lưng mà tôi không dám làm gì cô nhé...
Trương Mỹ Vân bật điện thoại lên để xem giờ.
Lúc này đã là 12 rưỡi.
Cô đang định gọi điện cho Võ Quế Sơn nhờ anh qua đón mình nhưng chưa kịp vào danh bạ thì đã nhận được cuộc gọi tới của Chúng Thanh Phong.
Lưỡng lự một vài giây rồi cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng quyết định nhấc máy.
Dù sao nói chuyện với Chúng Thanh Phong cũng tốt hơn là ngồi nghe Thẩm Toàn Đức lảm nhảm.
"Em đây!"
"Em đang ở đâu thế?"
"Em đang ngồi ở quán cà phê Bao Cấp chỗ đường Giảng Võ."
"Tự dưng em tới đó làm gì?"
Chúng Thanh Phong thắc mắc.
"Em ngồi nói chuyện với một người bạn cũ.
Nhưng xong rồi, anh có thể tới đón em không?"
"Gửi địa chỉ cụ thể vào tin nhắn cho anh.
15 phút nữa anh sẽ có mặt ở đó"
"Ok anh!"
Thẩm Toàn Đức nhìn Trương Mỹ Vân, mắt lộ rõ vẻ ghen tj, tức tối: "Cô định show cảnh ân ái của mình với nhân tình trước mặt tôi đấy à?"
Trương Mỹ Vân chua ngoa đáp trả: "Vẫn là câu nói cũ, anh không nói không ai bảo anh câm đâu"
"Cô đừng nghĩ tầm gửi được vào cây cổ thụ rồi thì có thể lên mặt, không coi ai ra gì nhé"
Thật nực cười.
Lẽ ra người ngoài không biết rõ sự tình nhìn vào có thể nói Trương Mỹ Vân như vậy, nhưng Thẩm Toàn Đức hoàn toàn không có tư cách để nói câu đó với cô.
Từ trước tới nay Trương Mỹ Vân luôn tâm niệm: "Vị trí của phụ nữ là ở trên đôi chân của chính mình thay vì trong bếp hay trên giường".
Thế nên cô chưa từng có suy nghĩ một ngày nào đó sẽ trở thành kẻ ăn bám, sống dựa dẫm vào đàn ông như một cây tâm gửi mỏng manh, yếu đuối phải nương vào những cây cổ thụ cao to, vững chắc.
Cây cổ thụ càng to, càng vươn cao thì tâm gửi cũng càng hút được nhiều chất dinh dưỡng và phát triển.
Nhưng nếu một ngày kia không may cây cổ thụ chết đi thì chẳng phải cây tâm gửi cũng chết theo hay sao? Sống một cuộc đời mà không có quyền quyết định cuộc sống của mình há chẳng phải vô vị lắm sao? Trước câu nói đả kích, mang tính chất xúc phạm của Thẩm Toàn Đức chẳng những Trương Mỹ Vân không tức giận mà còn mỉm cười: "Không ngờ anh lại có màn tự vả xuất sắc như thế"
Trương Mỹ Vân đang đá xéo về mối quan hệ giữa Thẩm Toàn Đức và vợ anh ta Cầm Thanh Tú.
Cuộc sống sang chảnh, giàu có, một bước lên mây mà Toàn Đức đang thụ hưởng hiện tại chính là do cưới Thanh Tú mà có.
Nói anh ta là cây tâm gửi cũng đâu oan ức gì.
"Tôi cho anh đúng 3 ngày để chuyển trả cho tôi 1 tỷ đồng bà cháu anh đang giữ của tôi.
Nếu các người không trả tôi tiền thì chuẩn bị tinh thần bị Cầm Thanh Tú đá tung mông đi."
"Cô đang đe dọa tôi đấy à?"
"Tôi không thừa nước bọt đâu mà phải doạ nạt anh"
Trương Mỹ Vân mở túi xách, lấy ra tờ hai trăm nghìn đặt lên mặt bàn: "Hôm nay tôi mời.Không cần phải cảm ơn đâu"
Nói dứt câu Trương Mỹ Vân cầm túi xách đứng dậy.
"Cô ngồi xuống! Tôi còn chưa nói chuyện xong với cô đâu"
Thẩm Toàn Đức trừng mắt nhìn Trương Mỹ Vân.
"Tôi nghĩ những gì cần nói chúng ta đã nói đủ cả rồi.
Ba ngày nữa phải trả đủ tôi 1 tỷ đấy, nhớ nhé cây tâm gửi"
Trương Mỹ Vân nháy mắt với Thấm Toàn Đức rồi bỏ đi.
"Cô...Cô...đứng lại cho tôi."
Thẩm Toàn Đức đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy.
Thế nhưng Trương Mỹ Vân không buồn để tâm, cô đi thẳng một mạch ra cửa.