Thẩm Toàn Đức đuổi theo Trương Mỹ Vân ra tới cửa.
Anh ta đang định chặn cô lại thì đúng lúc chiếc ô tô audi của Chúng Thanh Phong chờ tới, dừng lại trước cửa quán cà phê Bao Cấp.
Trương Mỹ Vân vẫy tay chào Thấm Toàn Đức, dặn dò: "Ba ngày sau nhất định phải chuyển cho tôi đủ một tỷ, không được thiếu dù chỉ một nghìn.Nhớ nhé, cây tầm gửi!"
Ngồi trên xe, thấy Trương Mỹ Vân và Thẩm Toàn Đức đang đứng nói gì đó với nhau, trong lòng Chúng Thanh Phong cảm thấy không thoải mái.
Anh nhanh chóng xuống xe, đi tới bên cạnh Mỹ Vân.
Thẩm Toàn Đức và Chúng Thanh Phong nhìn nhau với ánh mắt toé lửa.
Hết quay sang nhìn Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân lại nhìn Thẩm Toàn Đức.
Cô âm thầm đánh giá, đúng là ông trời có mắt khi đã để cô được mang thai hộ một người đàn ông đẹp trai xuất chúng như Chúng Thanh Phong chứ không phải một gã trung niên đầu hói, mắt híp, bụng bự.
Tuy mối quan hệ giữa Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong không phải tình nhân mặn nồng như Thẩm Toàn Đức vẫn nghĩ nhưng cô thích cái ý nghĩ đó của anh ta.
Việc Trương Mỹ Vân tìm được một người đẹp trai hơn Thẩm Toàn Đức, giàu có hơn Thẩm Toàn Đức, thông minh, giỏi giang hơn Thẩm Toàn Đức ät hẳn khiến hắn phải tức tối läãm đây.
Nghĩ vậy Trương Mỹ Vân cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Chúng Thanh Phong còn chưa kịp nói gì, Trương Mỹ Vân đã chủ động khoác tay anh bảo: "Mình đi thôi anh"
Chúng Thanh Phong gật đầu rồi cùng Trương Mỹ Vân đi về phía chiếc audi của mình.
Anh chu đáo mở cửa xe cho cô.
Sau đó đi vòng về phía ghế lái, lên xe phóng đi trong sự tức tối của Thẩm Toàn Đức.
Trên xe Chúng Thanh Phong quay sang nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Em gặp Thẩm Toàn Đức làm gì vậy? Hắn lại gây khó dễ gì cho em sao?"
"Hắn định lừa em, nhưng đã bị em chặt đẹp rồi"
Trương Mỹ Vân thong thả trả lời: "Nếu cần thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ xử lý hắn giúp em"
"Cảm ơn anh!"
Mấy lần Lại Minh Nguyệt gợi ý Trương Mỹ Vân nhờ Chúng Thanh Phong đòi lại giúp số tiên 1 tỷ mà bà cháu Thẩm Toàn Đức đang cầm của cô nhưng cô không làm.
Mỹ Vân nghĩ chỉ cần chỗ thám tử tìm được bằng chứng ngoại tình của Thẩm Toàn Đức thì việc cô lấy chúng ra uy hiếp, đòi lại số tiền đó từ tay bà cháu hắn sẽ không khó khăn gì.
Chúng Thanh Phong lái xe thẳng tới nhà hàng chuyên món nướng không khói mà Võ Quế Sơn đã đặt bàn từ trước.
Vì mải nghĩ tới cuộc "tâm sự"
vừa rồi với Thẩm Toàn Đức nên Trương Mỹ Vân không để ý gì tới chuyện đó.
Tới khi Chúng Thanh Phong xuống hầm để xe cô mới giật mình quay sang nhìn anh hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Trưa rồi không đi ăn trưa thì em nghĩ còn đi đâu được nữa?"
"Nhưng em có hẹn với anh Sơn rồi"
"Vậy em gọi cho Quế Sơn bảo cậu ấy đi ăn một mình đi"
"Như thế chẳng phải rất quá đáng sao?"
"Anh trả tiền bữa trưa của Quế Sơn, ok chưa?"
"Anh nghĩ tiền có thể giải quyết được mọi chuyện sao?"
"Tiền không thể giải quyết được mọi chuyện.
Nhưng anh biết trên đời này Quế Sơn thích nhất là tiên "
Nói rồi Chúng Thanh Phong cởi dây an toàn, xuống xe.
Anh vòng qua đầu ô tô, mở cửa cho Trương Mỹ Vân.
Thấy cô lưỡng lự không xuống, anh nói: "Em mà không xuống là anh bế em xuống đấy!"
Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, Trương Mỹ Vân hoảng hốt nhanh chóng xuống xe.
"Vậy có phải ngoan không?"
Chúng Thanh Phong mỉm cười hài lòng.
Trương Mỹ Vân trừng mắt lườm Chúng Thanh Phong: "Em là thú cưng nhà anh đấy à?"
Chúng Thanh Phong túm lấy bàn tay Trương Mỹ Vân.
Cô cảm thấy như có dòng điện chạy từ đầu xuống tới ngón chân mình.
Từ khi quen biết nhau tới giờ, đây không phải lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần gũi, nhưng lại là lần đầu tiên Chúng Thanh Phong chính thức nắm tay Trương Mỹ Vân.
Điều đó khiến cô vô cùng xúc động.
Bàn tay của Chúng Thanh Phong vừa dày, vừa ấm áp.
Trương Mỹ Vân ước gì có thể nắm lấy bàn tay anh mãi mà không phải buông ra.
Chúng Thanh Phong đưa Trương Mỹ Vân tới nhà hàng Redsun mà Võ Quế Sơn đã đặt.
Vừa trông thấy anh và Mỹ Vân, nhân viên tiếp đón rất nhiệt tình và niềm nở.
Trương Mỹ Vân thì thâm hỏi Chúng Thanh Phong: "Anh là khách quen ở đây à?"
"Chủ nhà hàng là bạn anh"
"Thảo nào..."
Đích thân quản lý nhà hàng dẫn hai người tới phòng đã đặt trước.
Trương Mỹ Vân thong thả quan sát kĩ lưỡng mọi ngóc ngách nhà hàng, cung cách phục vụ khách của nhân viên.
Khách quan mà nói thì không gian ở đây vừa hiện đại, vừa sang chảnh.
Cô thầm nghĩ đúng là nhà hàng cao cấp, nhân viên phục vụ toàn nam thanh nữ tú, trẻ trung xinh đẹp.
Ai cũng tươi cười rạng rỡ, phục vụ chu đáo.
Trên đường tới phòng VIP, Trương Mỹ Vân lén nhìn quản lý mấy lần.
Anh ta cao chừng một mét tám, body săn chắc, gương mặt chữ điền nam tính, đôi mắt đen và sáng trông không khác gì diễn viên điện ảnh.
Thỉnh thoảng Chúng Thanh Phong và quản lý lại trao đổi với nhau về chủ nhà hàng.
Sợ Trương Mỹ Vân cảm thấy lạc lõng nên quản lý khéo léo khen: "Anh Thanh Phong thật biết chọn bạn gái, chị đây vừa xinh đẹp lại có khí chất hơn người"
Trương Mỹ Vân dở khóc dở cười.
Cô cảm thấy quản lý muốn lấy lòng Chúng Thanh Phong nên đã tâng bốc mình hơi quá đà.
Cô ý thức được nhan sắc của mình chỉ ở tầm trung, không thể gọi là xinh đẹp chứ đừng nói gì tới khí chất.
Chúng Thanh Phong còn chưa kịp lên tiếng thì Trương Mỹ Vân đã đính chính lại: "Anh hiểu lầm rồi, phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới đây là sếp của tôi"
Quản lý cười chữa ngượng: "Nhìn hai người đẹp đôi quá nên em cứ tưởng.."
"Không sao, không sao.
Đẹp trai nên được tha thứ hết"
Trương Mỹ Vân xua tay cười nói.
Chúng Thanh Phong nhíu mày tỏ ý không hài lòng khi Trương Mỹ Vân khen ngợi người đàn ông khác đẹp trai ngay trước mặt mình.
Nhưng Mỹ Vân không để ý tới điều đó, cô cười nói vui vẻ, thoải mái với anh chàng quản lý đẹp trai.
Vào phòng VIP ngồi, việc đầu tiên Trương Mỹ Vân làm là cầm quyển menu xem giá của từng món ăn, đồ uống.
Xem tới đâu cô tái mặt tới đó.
Món rẻ nhất là salad rau củ cũng đã ba, bốn trăm nghìn.
Thịt bò kobe, thịt cừu, thịt cá sấu...
món nào cũng trên một triệu.
Nếu chỉ ăn hai món thịt, một salad thì cũng đi tong bốn, năm triệu.
Trời ơi, chỉ nhìn menu thôi Mỹ Vân cũng đã muốn chảy máu mắt rồi.
Trương Mỹ Vân nhìn hình ảnh đĩa thịt bò Kobe nướng tiêu đen, thắc mắc: "Bò Kobe ăn vàng để sống hay sao mà đắt thế?"
"Vì được cung phụng từ đầu cho đến chân nên những con bò này sống rất ung dung tự tại, hầu như chúng chẳng bao giờ bị stress.
Do ít khi phải động móng làm gì cực nhọc nên bao nhiêu tinh chất thấm hết vào phần thịt khiến thịt chúng cực thơm ngon và mềm mại nhưng không bở"
Chúng Thanh Phong giải thích.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
"Xem ra em còn chẳng đáng giá bảng con bò"
Trương Mỹ Vân thở dài.
Thấy bộ dạng đó của Trương Mỹ Vân, quản lý nhà hàng mỉm cười khéo léo nói: "Em chưa từng nhìn thấy con bò nào xinh đẹp như chị"
Tuy biết là quản lý nhà hàng đang nịnh nọt mình nhưng Trương Mỹ Vân lại cảm thấy vui vẻ.
Cô thích chàng trai có cái miệng ngọt như đường này.
Lát nữa nhất định phải hào phóng bo tiền phục vụ cho anh mới được.
"Cậu thật biết cách nói chuyện đó.
Không như người nào đó...
Mặc dù Trương Mỹ Vân không chỉ đích danh Chúng Thanh Phong nhưng anh biết cô đang ý tứ nói mình.