Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 192: Hối hận muộn màng




Thẩm Toàn Đức nhìn Trương Mỹ Vân hồi lâu khiến cô nghĩ rằng hắn đã tin cô vô can trong vụ bê bối ngoại tình chấn động mạng xã hội của hắn.
Nhưng hắn chốt lại một câu khiến cô giật mình thon thót: "Cô không có tiền, nhưng nhân tình của cô thì có."
"Anh ấy thì liên quan gì tới chuyện này chứ?"
Thẩm Toàn Đức phân tích: "Là phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới thì hắn không chỉ có tiên, mà còn rất nhiều tiền là đằng khác.
Vung chút tiền mua mấy bài báo để làm vui lòng người đẹp thì có xi nhê gì so với sản nghiệp đồ sộ của hắn chứ."
Thôi xong, quanh đi quẩn lại thế nào cuối cùng Trương Mỹ Vân lại dẫn Thẩm Toàn Đức lần ra đầu mối liên quan tới Chúng Thanh Phong.
Nếu Thẩm Toàn Đức biết chắc chắn vụ này do Chúng Thanh Phong làm thật thì hắn nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Dù thế nào đi chăng nữa, Trương Mỹ Vân cũng kiên quyết không nhận.
Cô biết Thẩm Toàn Đức chỉ đang ăn ốc nói mò chứ không hề có bằng chứng xác thực.
Trương Mỹ Vân ép bản thân nhanh chóng phải nghĩ cách, đánh lạc hướng suy nghĩ của Thẩm Toàn Đức để hắn cho rằng vụ việc lần này là do người khác làm chứ không phải cô và Chúng Thanh Phong.
"Anh nghĩ một người yêu tiên hơn mạng như tôi mà lại để Thanh Phong làm mấy trò tào lao đó à? Trước khi kết tội người khác sao anh không thử nghĩ lại xem bản thân mình có đắc tội với ai không?"
Thẩm Toàn Đức nhìn Trương Mỹ Vân chằm chằm không chớp mắt.
Trương Mỹ Vân cũng trừng mắt nhìn lại hắn mà không chút sợ hãi.
Cô hỏi: "Nhìn gì mà nhìn? Không lẽ bây giờ anh mới nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn của tôi nên thấy hối hận vì trước đây đã đá tung mông tôi mà chẳng chút xót thương?"
Thẩm Toàn Đức nghe ra sự cợt nhả, tự trào phúng trong từng câu từng chữ của Trương Mỹ Vân.
Hắn nói: "Đúng là có chút hối hận."
Thẩm Toàn Đức lặng người đi.
Nhìn dòng người qua lại tấp nập trên đường, bỗng nhiên hắn cảm thấy mệt mỏi cả vê tâm hồn lẫn thể xác.
Thẩm Toàn Đức nôn nao hồi tưởng lại những kỉ niệm ngày đầu mới yêu Trương Mỹ Vân.
Hồi đó cuộc sống vật chất chỉ ở mức bình thường vì hắn mới khởi nghiệp, còn nhiêu khó khăn, vất vả nhưng lại rất đỗi bình yên và lấp lánh hạnh phúc.
Thẩm Toàn Đức nhớ có lần hắn ta bị cảm lạnh, vì mải chuyên tâm xây dựng lộ trình phát triển công ty truyền thông của mình nên quên cả ăn sáng và uống thuốc.
Biết chuyện Trương Mỹ Vân đã phải bỏ một buổi học, chấp nhận bị trừ điểm chuyên cân để mang thuốc và bọc xôi đỗ đỏ tới cho anh ta.
Khi thấy Thẩm Toàn Đức bị ho, Trương Mỹ Vân không ngần ngại tháo chiếc khăn len trên cổ của mình xuống, quàng lên cho hắn ta, đồng thời nhắn nhủ: "Anh đừng ốm nữa nhé.
Em đau lòng lãm đấy có biết không?"
Một cảm giác hối tiếc trào dâng trong lòng Thẩm Toàn Đức.
Nếu được quay ngược thời gian không chừng hắn ta sẽ chọn ở lại bên cạnh Trương Mỹ Vân, sống cuộc đời yên yên ổn ổn, không bon chen, tranh giành lừa lọc.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Toàn Đức đưa tay lên định vén một lọn tóc xõa trước mặt ra sau tai giúp Trương Mỹ Vân, nhưng cô phản ứng nhanh đã hất tay Thẩm Toàn Đức ra trước khi hắn kịp chạm vào tóc mình.
"Đã nghe bài hối hận muộn màng của Hồ Quỳnh Hương chưa?"
Trương Mỹ Vân hỏi với vẻ tỉnh queo.
Thẩm Toàn Đức nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Có nhất thiết phải tuyệt tình như thế không?"
"Để tránh gây ra những hiểu lầm không đáng có thì tốt nhất vẫn nên vạch rõ ranh giới với nhau ngay từ đầu."
Trương Mỹ Vân trả lời.
Thẩm Toàn Đức bối rối giải thích: "Cô không cân nghĩ nhiều, chỉ là tiện tay nên tôi định giúp cô một chút thôi."
Khá xấu hổ trước tình huống này nhưng Thẩm Toàn Đức nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chợt Trương Mỹ Vân đề nghị: "Dù mối quan hệ của chúng ta kết thúc chẳng tốt đẹp gì, nhưng chuyện gì đã qua thì nên bỏ qua.
Anh có đồng ý với quan điểm của tôi không?"
"Rồi sao?"
Tay vẫn lăm lăm con dao bấm, Thẩm Toàn Đức nhìn Trương Mỹ Vân chờ đợi cô nói tiếp.
Trương Mỹ Vân tự trấn an tinh thần, rôi hít một hơi lấy hết dũng khí trước khi đưa tay lên, hạ con dao trước mặt mình xuống.
"Chúng ta cùng ăn với nhau bữa cơm rồi đường ai nấy đi, nhà ai nấy về.
Từ nay trở đi, mọi ân oán giữa tôi và anh chấm dứt tại đây được không?"
"Cô xem nhiều phim giang hồ quá nên bị nhiễm đấy à?"
Trưng ra bộ mặt oan uổng, Trương Mỹ Vân nói: "Tôi bận sấp mặt luôn, lấy đâu ra thời gian mà cày phim."
Thẩm Toàn Đức nhếch môi cười, mỉa mai: "Chúng Thanh Phong giàu có như vậy mà vẫn bắt cô phải đi làm sao?"
"Đương nhiên! Nhà giàu tham việc, thất nghiệp tham ăn mà.
Anh không biết mỗi ngày anh ấy giao cho tôi biết bao nhiêu là việc đâu."
Trương Mỹ Vân giả vờ than thở với Thẩm Toàn Đức.
Thật không ngờ Thẩm Toàn Đức lại đề nghị: "Đợi tôi lấy được tiền chỗ Chúng Thanh Phong rồi, cô đi với tôi đi."
Trương Mỹ Vân ngỡ ngàng: "Tiền...
tiền gì cơ?"
Thẩm Toàn Đức nghiến răng kèn kẹt trả lời: "Tiên đền bù thiệt hại cho những tổn thất cả về tinh thần lẫn thể xác mà hắn đã gây ra cho tôi."
Trương Mỹ Vân thật sự muốn cạn lời.
Nãy giờ cô đã nói hết nước hết cái, cũng xuống nước chủ động làm lành với Thẩm Toàn Đức, vậy mà hắn chẳng để lọt tai chút nào.
"Anh làm ơn nói chuyện có lý một chút đi.
Chúng Thanh Phong đâu có thù oán gì với anh.
Việc gì anh ấy phải bôi nhọ thanh danh của anh? Chắc chắn anh đã đắc tội với người nào đó rồi bị người ta trả thủ."
Thẩm Toàn Đức bắt đầu có chút dao động trước những lập luận của Trương Mỹ Vân.
Nhưng nhớ lại chuyện đội đòi nợ thuê tới nhà bà nội hắn khủng bố tỉnh thân, đòi tiên cho Trương Mỹ Vân thì Thẩm Toàn Đức chắc chắn vụ này có người đứng đằng sau.
Hắn cảm thấy vừa ghen tị vừa giận dữ khi Mỹ Vân luôn miệng nói đỡ cho Chúng Thanh Phong.
Đột nhiên Thẩm Toàn Đức hỏi: "Cô thích Chúng Thanh Phong lắm à?"
Trương Mỹ Vân ngơ ngác, không hiểu Thẩm Toàn Đức có ý gì khi hỏi cô câu này.
Vì vậy Mỹ Vân cũng chẳng biết phải trả lời thế nào cho vừa lòng hắn.
"Im lặng nghĩa là thừa nhận đúng không?"
Thẩm Toàn Đức nhìn Trương Mỹ Vân chăm chằm.
Đảo mắt một lượt, Trương Mỹ Vân trả lời nước đôi: "Tôi thích anh ấy thì sao mà không thích thì sao? Dù kết quả thế nào thì người ta cũng đâu có thích tôi."
"Không thích cô mà hắn đưa cô về làm việc tại tập đoàn Tân Thế Giới sao?"
Trương Mỹ Vân nghĩ răng Thẩm Toàn Đức chưa biết chuyện cô và Chúng Thanh Phong đang sống cùng với nhau tại biệt thự nhà ông ngoại anh.
Vì vậy cô đành phải tự biến mình thành kẻ xấu trong mắt Thẩm Toàn Đức: "Tôi nói anh đừng chê cười, thật ra chuyện vào làm việc ở tập đoàn Tân Thế Giới là do tôi lấy đứa bé ra ép buộc Chúng Thanh Phong đấy.
Anh ấy hoàn toàn không có hứng thú gì với tôi đâu."
Thẩm Toàn Đức vặn lại: "Cô nghĩ tôi bị thiểu năng hay sao mà không phát hiện ra những cử chỉ quan tâm, ân cần mà hẳn ta dành cho cô?"
Đưa tay đặt lên bụng, Trương Mỹ Vân cố gắng giải thích: "Tất cả là vì đứa bé thôi."
"Cô xứng đáng được trao giải mâm xôi vàng cho diễn xuất tệ hại của mình đấy."
"Tôi nói thật mà."
Trương Mỹ Vân đảm bảo.
"Cô có muốn cùng tôi thực hiện một phép thử không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.