Thấy Trương Mỹ Vân đang nói sai sự thật về mình với ông chủ, Tuân Bã Đậu bực mình quát: "Cô đang nói linh tỉnh gì thế hả?"
"Đấy, anh nghe thấy chưa? Anh ta vừa quát tôi.Anh nghe rõ rồi chứ? Trước nay tôi chưa bị ai quát nạt, doạ dâm như vậy bao giờ.Tôi...tôi sợ lắm...hức hức..."
"Em khóc đấy à?"
"Tôi...tôi...không muốn ăn uống gì hết...hức hức..."
"Tuân Bã Đậu đã làm gì em? Nói anh nghe, anh sẽ xử lý hắn xả giận giúp em." Ngô Chí Kiên cuống quýt gặng hỏi.
"Anh cứ hỏi anh ta sẽ biết..."
Ngô Chí Kiên dịu giọng dỗ dành: "Mỹ Vân, em nói anh nghe đi.Tuân Bã Đậu đã làm gì em?"
"Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa..." Nói xong Trương Mỹ Vân lạnh lùng tắt điện thoại.
Ngô Chí Kiên gọi lại mấy cuộc nhưng cô không nghe máy.
Tuân Bã Đậu giận tím mặt, lắp ba lắp bắp: "Cô...cô...đang giở trò gì hả?"
Trương Mỹ Vân trả lời tỉnh queo: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi."
"Cô...cô cố tình chơi tôi..."
"Đúng vậy!" Trương Mỹ Vân thẳng thắn thừa nhận.
Tuân Bã Đậu giơ ngón tay trỏ chỉ về phía Trương Mỹ Vân, ức không nói lên lời: "Chúc anh may mắn!" Trương Mỹ Vân nhoẻn miệng cười đểu, giơ tay vẫy vẫy Tuân Bã Đậu rồi xoay người đi thẳng vào trong sảnh tập đoàn Tân Thế Giới.
Tuân Bã Đậu bị Trương Mỹ Vân chọc tức nổ đom đóm mắt mà không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc đó điện thoại của Tuân Bã Đậu đổ chuông.
Là Ngô Chí Kiên.
Anh ta vừa gạt nút nghe, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của Ngô Chí Kiên từ đầu dây bên kia truyên tới: "!ê ngay!" Ngô Chí Kiên chỉ nói đúng hai từ rồi tắt máy.
Tuân Bã Đậu theo Ngô Chí Kiên đủ lâu để cảm nhận được cơn giận ngút ngàn của cậu chủ truyên qua sóng điện thoại.
Mặt Tuân Bã Đậu xị xuống, ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
Cú điện thoại chỉ kéo dài hơn một phút của Trương Mỹ Vân chắc chắn sẽ mang đến cho anh ta cả bầu trời giông bão phía trước.
Mới nghĩ thôi đã thấy run rồi.
Quả đúng như dự đoán của Tuân Bã Đậu, khi anh ta vừa bước chân vào phòng làm việc của Ngô Chí Kiên đã lĩnh ngay một cái tát như trời giáng từ cậu chủ.
"Mày đã làm gì cô ấy?"
Tuân Bã Đậu nói với giọng oan ức: "Em...em có làm gì đâu."
"Mày không làm gì sao cô ấy khóc?"
"Cô ta đâu có khóc thật.Cô ta chỉ giả vờ khóc thôi..." Tuân Bã Đậu cố thanh minh cho mình nhưng Ngô Chí Kiên không tin.
Hắn trợn trừng mắt lên nhìn đàn em.
Tuân Bã Đậu xị mặt xuống vẻ tội nghiệp: "Em...em nói thật mà.Cô ta cố tình làm như vậy để anh trừng phạt em."
Ngô Chí Kiên chỉ thẳng tay vào giữa mặt Tuân Bã Đậu, gằn giọng: "Tao hỏi lại lần nữa, mày đã làm gì Trương Mỹ Vân?"
"Em không làm gì cô ấy thật mà.Anh...anh phải tin em...
Nói dứt câu Tuân Bã Đậu thuật lại nguyên văn cuộc gặp mặt chớp nhoáng giữa anh ta và Trương Mỹ Vân.
Anh ta thật sự dọa Trương Mỹ Vân một câu, nhưng không tới mức độ nghiêm trọng như những gì cô nói với Ngô Chí Kiên.
Bình tĩnh nhìn nhận lại sự việc, Ngô Chí Kiên biết những gì Tuân Bã Đậu nói đều là sự thật.
Bởi trước nay anh ta vốn nổi tiếng thật thà, không biết nói dối là gì.
Cũng bởi cái tính thật thà đến phát ngốc đó nên anh ta mới bị mọi người gọi là Tuân Bã Đậu.
Ngô Chí Kiên nhếch môi cười.
Xưa nay chỉ có duy nhất Trương Mỹ Vân cả gan dám bày trò lừa gạt hắn.
Nhưng cũng chính bởi vậy nên hắn càng cảm thấy cô thú vị, muốn giữ cô trong lòng bàn tay mình.
Trương Mỹ Vân cứ ngỡ đuổi được Tuân Bã Đậu đi rồi sẽ được yên thân, ai ngờ giờ nghỉ trưa đang định sang quán cà phê bên cạnh tập đoàn mua cốc sinh tố thì từ xa đã thấy Hùng Sứt đứng trước cửa công ty đợi mình từ bao giờ.
Tay Ngô Chí Kiên này muốn Trương Mỹ Vân đi ăn với hắn bằng được đây mà.
Nhưng cô đâu phải người dê khuất phục trước nghịch cảnh.
Một khi Trương Mỹ Vân đã không thích thì không ai cưỡng ép được cô.
Trương Mỹ Vân đảo mắt như máy tính đang xử lý dữ liệu.
Và rồi cái đầu tinh quái của cô nghĩ ra một ý tưởng.
Mỹ Vân quay trở lại phòng làm việc, lên shopee đặt mấy món đạo cụ.
Thật ra Mỹ Vân có thể ở lì trong văn phòng, nhờ Võ Quế Sơn hoặc đồng nghiệp nào đó mua sinh tố giúp nhưng cô muốn cùng Hùng Sứt chơi một trò chơi nho nhỏ.
Shipper tới giao hàng, Trương Mỹ Vân nhờ Võ Quế Sơn xuống lấy giúp rồi vào phòng vệ sinh, đội tóc giả, thay một bộ quần áo của phụ nữ trung niên.
Từ một cô gái trẻ trung, năng động Trương Mỹ Vân biến thành bà thím chân chất, hôn hậu.
Cải trang xong ngay cả chính cô cũng không nhận ra mình trong gương.
Sau khi cảm thấy hài lòng với diện mạo mới của mình, Trương Mỹ Vân tự tin bước vào thang máy, đi xuống sảnh công ty.
Hùng Sứt đứng đợi ở cổng tập đoàn Tân Thế Giới suốt hai tiếng đồng hồ mà không thấy bóng dáng Trương Mỹ Vân đâu.
Anh ta sốt ruột đi đi lại lại tới nỗi bác bảo vệ đứng nhìn thôi cũng đủ chóng mặt rồi.
Từ trong sảnh tập đoàn, Trương Mỹ Vân vừa bước ra vừa hồi hộp, lo sẽ bị Hùng Sứt phát giác.
Nhưng không, anh ta chỉ nhìn thoáng qua Trương Mỹ Vân trong bộ dạng người phụ nữ trung niên một cái rồi quay ngoắt đi.
Trương Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm.
Cô đủng đỉnh đi tới quán cà phê, bỏ lại Hùng Sứt vẫn đang đứng ngóng trông trong thấp thỏm.
Phòng trường hợp Hùng Sứt vẫn đóng đinh mọc rễ trước cửa cửa tập đoàn Tân Thế Giới đợi mình, Trương Mỹ Vân ngồi uống sinh tố luôn tại quán.
Tới một rưỡi chiêu mà vẫn không thấy Hùng Sứt đưa Trương Mỹ Vân tới, Ngô Chí Kiên đoán người của mình lại bị Trương Mỹ Vân qua mặt rôi.
Hắn không giận mà bật cười thích thú.
Vừa trở về phòng làm việc, Ngô Chí Kiên ngồi còn chưa ấm chỗ thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!" hắn nói.
Từ bên ngoài Tuân Bã Đậu cầm một tập hồ sơ đi vào, hai tay kính cẩn đặt lên bàn làm việc của Ngô Chí Kiên.
"Cậu chủ, đây là những thông tin em thu thập được vê Trương Mỹ Vân." Ngô Chí Kiên giở tập hồ sơ ra xem.
Mặt hắn cau có, tỏ thái độ khó chịu: "Lại là thằng Chúng Thanh Phong chết tiệt đó!" Ngô Chí Kiên ngẩng đầu lên nhìn Tuân Bã Đậu chằm chằm.
Hắn hỏi: "Không chỉ là trợ lý đặc biệt của Chúng Thanh Phong mà Trương Mỹ Vân còn sống chung nhà với thằng đó sao?" Tuân Bã Đậu thận trọng gật đầu: "Vâng ạ!" Ngô Chí Kiên ngả hẳn người vào ghế, hắn hất hàm ra hiệu cho Tuân Bã Đậu: "Nói rõ hơn xem nào." "Hiện tại hai người họ đang sống ở biệt thự của ông ngoại Chúng Thanh Phong là Chúng Thời Vũ.
Hình như Trương Mỹ Vân đang mang thai ở tháng thứ 5." Ngô Chí Kiên nắm chặt tay, đấm râm một cái xuống bàn.
"Khốn kiếp! Sao lúc nào cũng là thằng đó vậy?" Tuân Bã Đậu run rẩy trước cơn thịnh nộ của Ngô Chí Kiên.
Dù Trương Mỹ Vân là tình nhân của Chúng Thanh Phong, đang sống chung nhà, thậm chí còn có con với anh thì cũng không phải vấn đề mà Ngô Chí Kiên quan tâm.
Bởi mục đích của Ngô Chí Kiên hiện giờ là cướp Trương Mỹ Vân từ tay Chúng Thanh Phong để trả thù anh.
Chúng Thanh Phong sẽ phải trả giá cho nỗi nhục mà hẳn đã phải chịu đựng suốt thời gian qua.
Chúng Thanh Phong chính là cái gai trong mắt Ngô Chí Kiên.
Nếu hắn để anh sống yên ổn thì hắn không còn là Ngô Chí Kiên nữa.